Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Âu Dương Hiên cẩn thận nhỏ máu lên đúng tám phương vị trên bát quái đồ. Ngay khi quẻ cuối cùng, quẻ Đoài, bị máu tươi nhuộm hồng, bỗng nhiên, âm dương bát quái đồ nhanh chóng vận chuyển, phát ra kim quang chói mắt hướng về bốn cột thần trụ to lớn.

Lập tức, một sự việc làm cho Âu Dương Hiên tròn mắt tròn miệng xảy ra: Bốn thánh thú trên bốn cột thần trụ to lớn kia bỗng nhiên sống dậy, chuyển động xuống phía dưới bốn thần trụ, phát ra đủ loại tiếng gầm gừ, làm cho màng nhĩ của Âu Dương Hiên như muốn thủng, sợ đến vàng cả mặt!

Trong tiếng gào thét của bốn thánh thú khổng lồ, Quang Minh thần điện hiển nhiên là rung lên. Bất thình lình, từ âm dương bát quái đồ phát ra bát quái đạo phù, bắn về bốn con thánh thú đang di chuyển.

“Vù…”.

Tiếp đó kim quang lại lần nữa đại thịnh, bốn con thánh thú bị bát quái đạo phù bao phủ bỗng nhiên thu nhỏ lại, sau đó thì giống chim bay vào rừng, bị âm dương bát quái đồ hút vào trong!

“Kẹt kẹt…!”. Âm dương bát quái đồ sau khi hút bốn con thánh thú vào, lập tức phát ra âm thanh sụp đổ lanh lảnh, hóa thành một đống bột đá!

“Ha ha ha! Bao nhiêu năm rồi, ta cuối cùng cũng tự do!”. Từ trong ngọn lửa trên thạch đài cao chợt vang lên một tràng cười vui mừng.

“Ngài đã thoát ra rồi sao?!”. Âu Dương Hiên cẩn thận hỏi lại.

“Đúng vậy!”. Chúc Dung đáp, mà ngọn lửa lớn trên thạch đài cao kia bỗng thu nhỏ lại.

Trong chốc lát, một thân ảnh màu hồng to lớn hiện ra trên thạch đài: thân người, đầu báo, đuôi hổ, cao tầm hai trượng, bắp thịt cường tráng, một bộ tóc đỏ như lửa, càng giống như một ngọn lửa đang nhảy trong gió, rực rỡ phi thường!

“Hic!”. Mặc dù sớm đã nghĩ rằng thần và người hình dáng không nhất định giống nhau, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Chúc Dung như vậy, Âu Dương Hiên vẫn cảm thấy trong lòng mình ớn lạnh.

Thần vẫn là thần, thần thức của Chúc Dung liền cảm nhận được sự khiếp sợ của Âu Dương Hiên, cười cười nói: “Hình dáng của ta thế này, ngươi sợ lắm sao?! Có lẽ ta biến thế này, ngươi sẽ không sợ nữa!”.

Chúc Dung lắc người một cái, đã biến thành hình dáng của con người, chỉ có bộ tóc vẫn đỏ rực như lửa, trên thân là bộ áo giáp hoa lệ lấp lánh kim quang. Gương mặt uy nghiêm, kiên nghị, anh tuấn càng làm cho người ta không kìm được cảm giác muốn quỳ lạy!

Hình dáng này xem ra rất dễ coi, Âu Dương Hiên định thần lại, cung kính nói: “Quả nhiên là ngài đã thoát khỏi lao tù, vậy thì sứ mệnh của ta cũng đã kết thúc rồi, xin ngài hãy cho ta ra bên ngoài được không?”

Chúc Dung thân hình như chớp, đột ngột xuất hiện trước mặt Âu Dương Hiên, mỉm cười nói: “Đưa ngươi ra, với ta mà nói chỉ là một cái phất tay. Nhưng mà, ngươi đã giúp ta thoát ra, nói gì thì ta cũng phải cảm tạ ngươi. Ngươi muốn cái gì, ta có thể đáp ứng ngay!”.

“Việc này, việc này!”. Trong lòng của Âu Dương Hiên giờ đây chỉ có sự sùng kính, nào dám đưa ra yêu cầu gì, “Vừa rồi, Xích Báo đã cho ta một viên nội đan, giúp ta sau này không sợ lửa nữa, ta cảm thấy rất mãn nguyện rồi, không dám lại cầu xin ngài thêm gì nữa!”.

“Ha ha ha!”. Chúc Dung giống như kim giáp chiến thần cười vang, lắc lắc đầu nói: “Không sợ lửa, bản lĩnh này đối với nhân loại thì có tác dụng gì chứ! Đương nhiên, ồ, nếu như ngươi muốn làm một nhân viên cứu hỏa!”.

“Cái này, nhân viên cứu hỏa? Không có hứng thú!”. Âu Dương Hiên lắc đầu, tự nhủ, ta đường đường là sinh viên giỏi của Bắc Đại, ở trong nước cũng có thể tính là nhân tài hàng đầu, đi làm nhân viên cứu hỏa thực sự là phí phạm tài năng a!

“Vậy thế này đi!”. Chúc Dung mỉm cười nói: “Ngươi với ta có duyên, cũng là có duyên với lửa! Thế này vậy, Xích Báo tặng ngươi nội đan, giúp ngươi không sợ lửa! Ta cũng tặng ngươi một viên nội đan, giúp ngươi có thể giúp ngươi dễ dàng khống chế lửa, trở thành tối cường giả trong nhân gian!”.

“Như vậy sao được!”. Trên miệng Âu Dương Hiên nói những lời khiêm tốn, nhưng hắn lại không thể giấu được sự vui mừng trong ánh mắt, sự vui mừng này đơn giản là không khác gì tên ăn xin nhặt được túi tiền, mèo đói gặp chuột!

“Không cần từ chối, đây là ý chỉ của thần!”. Chúc Dung nét mặt nghiêm trang gật đầu, sau đó vỗ tay một cái.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, một đạo kim quang bỗng nhiên bay ra từ bàn tay của Chúc Dung, đó chính là một viên nội đan màu đỏ, xoay tròn trong không trung, phát ra ánh sáng mê người.

“Viên nội đan này đối với năm tháng dài đằng đẵng của ta cũng coi như không là gì cả, nhưng đối với ngươi lại là bảo vật vô giá! Có nó, ngươi có thể dễ dàng điều khiển ngọn lửa! Mà lúc nguy cấp, viên nội đan này còn có thể hóa thành các loại binh khí phòng thân, uy lực vô cùng, nhưng lại không thể duy trì lâu! Hy vọng ngươi sẽ dùng nó làm điều thiện, đừng làm điều xằng bậy, làm hủy hoại thanh danh của ta!”. Sau đó, Chúc Dung niệm một câu thần chú, chỉ tay lên trán đầu của Âu Dương Hiên, viên nội đang màu hồng kia “vù” một tiếng hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng vào trong trán của Âu Dương Hiên!

“Đa tạ ân điển của ngài!” Âu Dương Hiên cảm kích nói, “Ta còn một vấn đề rất tò mò muốn hỏi ngài, không biết ngài có thể nói cho ta nghe không?”.

“Nói đi!”. Chúc Dung mỉm cười, lúc này ông ta giống như một trưởng bối đôn hậu vậy.

“Là thế này, ngài rõ ràng tồn tại, vậy thì những thiên thần khác nhất định tồn tại, nhưng tại sao nhân loại hiện nay lại căn bản không phát hiện ra được dấu tích của họ? Thậm chí gần đây còn nghe tới bọn yêu ma hoành hành ngang ngược trong nhân gian”. Âu Dương Hiên có chút không hiểu.

“Ha ha”. Chúc Dung cười: “Đây lại là một câu chuyện xa xưa rất phức tạp! Thời viễn cổ, nhân loại các ngươi vẫn còn rất mông muội, cho nên thần giới chúng ta không sợ các ngươi, ma giới càng không xem các ngươi vào mắt!”

Về sau, nhân loại các ngươi dần dần phát triển lên, thần giới cảm giác không cần sống chung với các ngươi nữa, nên từ từ rời xa trần thế, nhưng vẫn một mực âm thầm chiếu cố cho các ngươi! Mà yêu giới thì không cần nghĩ nhiều như vậy, lúc nào cũng xuất hiện ở nhân gian, làm điều ác, thần giới chúng ta luôn xuất hiện để ngăn cản, nói chung cũng không đánh mất đại cục!

Nhưng có một đạo lý: Thần-Ma tự cổ đã đối lập! Bởi vì lập trường hai bên không giống nhau, mà lại đều muốn nắm hoàn toàn quyền khống chế tuyệt đối nhân giới. Cuối cùng, đại khái là cuối nhà Thương đầu nhà Chu, mâu thuẫn giữa hai giới Thần-Ma cuối cùng đã đến đỉnh điểm, liền lấy cái cớ Vũ Vương (Cơ Phát) diệt Trụ để bắt đầu một trường hỗn chiến kịch liệt. Trong cuộc đại chiến này, hai giới Thần-Ma đều tử thương vô số, có thể nói là nguyên khí đại thương, đây chính là Phong thần đại chiến trong truyền thuyết của nhân loại các ngươi!

Sau đại chiến, Thần-Ma hai giới dựa vào hành động Phong thần của mình, hoàn thiện quy tắc và trật tự, không muốn ném ra một đống cát nữa, dần dần theo xu hướng lý trí, đây có lẽ cũng là điều vô cùng may mắn trong điều không may mắn. Về sau, hai bên đều cảm thấy không thể để xảy ra một trường tàn sát như thế này nữa, nên quyết định nhanh chóng hòa giải, hai bên đều rút khỏi trường tranh đấu quyền thống trị nhân giới!

Thần giới chúng ta cho rằng nhân giới các ngươi đã có chữ viết, có thể tự chủ động bước vào văn minh, không cần sự chiếu cố của thần nữa, cho nên, Hoàng Đế đồng ý hòa giải, đồng thời hạ lệnh cho chúng thần hợp lực xây dựng một không gian thứ nguyên khác, di chuyển toàn bộ thần tộc tới đó! Đương nhiên, chỉ có ta và Cộng Công hai người xui xẻo, ma xui quỷ khiến gây ra tai họa lớn, bị lưu lại nhân gian chịu khổ! Nhưng mà, sau khi ta đi rồi chỉ có mỗi mình Cộng Công nằm dưới đáy biển chịu khổ thôi!

Mà Ma giới, cũng theo giao ước, mở ra một không gian thứ nguyên khác, di chuyến hết tới đó. Nhưng người trong ma giới đương nhiên không thể hoàn toàn tuân theo quy củ như của thần giới. Có nhiều phần tử bất hảo không muốn rời xa nhân gian đã ẩn tàng, trốn tránh khỏi sự bắt bớ của sứ giả ma giới, lưu lại nhân gian! Đây cũng chính là nguyên nhân gây ra các sự việc quái dị mà người trong thế gian thỉnh thoảng gặp phải.

Nhưng thần giới chúng ta cũng sớm dự đoán trước một điều, để đối phó với mấy con cá lọt lưới này, như thư tịch nói, Phật dạy, là lưu lại một ít pháp thuật cho các ngươi, giúp nhân loại các ngươi có năng lực tự bảo hộ mình, có thể tự giải quyết chút khó khăn này! Toàn bộ sự tình là như vậy đó!”.

“Chẳng trách, hóa ra sự tình bên trong lại rắc rối như vậy!”. Âu Dương Hiên có chút thất vọng, cảm giác có chút tủi thân như một đứa bé bị bố mẹ hắt hủi vậy.

“Ha ha!”. Chúc Dung rất nhạy phát hiện ra, mỉm cười nói: “Nhân loại các người dựa vào năng lực không tiến triển nhiều năm này của mình cũng tốt, nếu không chỉ luôn dựa vào sự chiếu cố của thần giới, các ngươi có thể có động lực tiến thủ sao! Điểm này ngươi không khó để hiểu mà!”.

Âu Dương Hiên giật mình tỉnh ngộ: Đúng rồi, nhân loại nên học cách tự lập tự cường, mà không nên chỉ là một vật phụ thuộc thần giới!

“Lời của ngài ta hiểu rồi, đa tạ ngài chỉ giáo! Sau này ngài muốn tiếp tục lưu lại nhân giới, hay là đi tìm đồng tộc của ngài?”. Âu Dương Hiên có chút tư lự: nếu như Chúc Dung muốn lưu lại nhân gian thì tốt quá, về sau nếu Trung Quốc có nguy nan gì, thì cầu xin lão nhân gia ra tay giúp đỡ, việc sẽ chỉ là vấn đề giây lát thôi!

“Ta đương nhiên là muốn quay lại Thiên giới! Thiên giới có quy định, thần tộc không thể nhúng tay vào bất cứ việc gì của nhân giới, ta cũng không phải là ngoại lệ! Hơn nữa, ta rời thần tộc quá lâu rồi, cũng muốn về thăm bọn họ! À, đúng rồi, viên nội đan ta cho ngươi cũng cần một thời gian mới dung hợp, dần dần ngươi sẽ cảm thấy quen với nó, có thể phát huy uy lực cực đại của nó!”. Chúc Dung dặn dò rất ân cần, trong ánh mắt tràn đầy sắc thái hướng về thần giới – rõ ràng, vị thiên thần bị giam cầm rất lâu này rất nhớ về đồng bào của mình.

“Vậy thì, ta chúc ngài đi đường thuận lợi!”. Âu Dương Hiên mặc dù thất vọng, nhưng vẫn cung kính nhìn vị thủy tổ của dân tộc Hoa Hạ này.

“Được rồi, cũng đến lúc ta đi rồi, thần giới đang triệu hồi ta!”. Cả khuôn mặt của Chúc Dung lộ rõ sự vui mừng: “Ngươi nhắm mắt lại, ta đưa ngươi ra ngoài! Đúng rồi, nhớ giúp ta giữ bí mật nhé, ta không muốn tạo ra sự hỗn loạn trong nhân giới!”

Âu Dương Hiên gật đầu, vội vàng nhắm mắt lại, Chúc Dung hét to một tiếng, hai tay chắp lại, trong thoáng chốc, kim quang trong Quang Minh thần điện mãnh liệt, rất nhanh, một trận âm thanh ầm ầm vang lên, Âu Dương Hiên liền mất đi tri giác!

*****
Sử chép, ngày 8 tháng 8 năm 2007 sau công nguyên, trên đỉnh Hoa Sơn đột nhiên xuất hiện sấm sét, đất động núi rung, một đạo ánh sáng rực rỡ màu hồng từ thâm cốc trên Hoa Sơn bắn lên, xuyên qua tầng mây.

Trong chốc lát, sấm sét tan biến, mặt đất yên tĩnh trở lại, giống như là chưa từng có chuyện kỳ lạ nào xảy ra.

Theo phân tích địa chấn của tỉnh Hiệp Tây: hôm đó, trên Hoa Sơn xảy ra địa chấn 5,1 độ richter, may mắn vùng địa chấn ở trong thâm cốc, không gây ra thương vong cho con người. Thậm chí nguyên nhân gây ra sự kỳ lạ này cũng không biết được là do đâu.

*****
Bắc Kinh, bệnh viện chính (tổng viện) của Giải phóng quân Trung Quốc.

ICU, buồng theo dõi bệnh nặng.

Âu Dương Hiên yên lặng nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, trên người hắn được nối đầy dây điện, bên cạnh là đủ các loại máy móc điều trị nhiều như là trong triển lãm y học toàn quốc vậy!

Bên ngoài buồng theo dõi bệnh nặng, một nữ bác sĩ khoảng hơn 30 tuổi và một nam bác sĩ trung niên đang nói cái gì đó, trên mặt hai người này đầy vẻ nghiêm trọng và thần sắc kỳ quái.

Bỗng nhiên, một bác sĩ khoảng lục tuần mặc áo blu trắng vội vã đi tới, cười nói từ xa: “Tiểu Tuệ, Giang Sung, các ngươi gọi gấp ta đến có chuyện gì vậy?”.

Vị bác sĩ già này chính là Viện trưởng Khương Bá Đạt của tổng viện, y thuật cao siêu; nữ bác sĩ tên Khương Tiểu Tuệ, chính là con gái của Khương viện trưởng; mà người gọi là Giang Sung, chính là một bác sĩ nội khoa có tiếng của bệnh viện, cũng là nhân tài trẻ tuổi của y học thế giới!

“Bố, là thế này!”. Khương Tiểu Tuệ vội bước tới, chỉ chỉ vào Âu Dương Hiên đang nằm phía trong nói: “Ngày trước, Hoa Sơn xảy ra địa chấn, sau đó, người bệnh này được bạn học của anh ta phát hiện nằm bất tỉnh trên mặt đất, vội vàng đưa đến huyện Hoa Âm để chữa trị! Ai mà biết, bệnh nhân này cực kỳ quái lạ, bệnh viện ở huyện Hoa Âm dùng mọi phương pháp mà không tìm ra được vì sao anh ta hôn mê! Cũng đành bó tay. Mà điều làm cho họ cực kỳ kinh ngạc chính là, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân này cao bất thường, trong khi nhịp thở bình thường, mạch đập bình thường. Bố xem qua báo cáo đi!”.

Nói xong, Khương Tiểu Tuệ đưa một bản báo cáo điều trị cho Khương Bá Đạt.

Khương Bá Đạt nghiêm túc cầm bản báo cáo xem, nhất thời im lặng, cảm thấy hoa cả mắt, lắc lắc cái đầu, rồi xem tiếp, đúng là thế thật! Ông ta kinh hãi nói: “Nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân này nằm trong khoảng 70 đến 80 độ, làm sao có thể vậy được?! Một người mà nhiệt độ cơ thể đến 40 độ, là đã nóng muốn chết rồi. Trên 45 độ, sống không nổi hai tiếng! Làm sao có thể có nhiệt độ cơ thể cao vậy được? Ta làm nghề y đã bốn mươi năm, chưa bao giờ gặp phải sự việc kỳ lại thế này!”.

Khương Tiểu Tuệ cười khổ: “Cho nên, bệnh viện của huyện Hoa Âm mới bó tay! Loại quái bệnh hiếm thấy này, bệnh viện đó căn bản chưa từng gặp, nên đã liên hệ, dùng máy bay chuyển thẳng bệnh nhân này tới tổng viện của chúng ta, hy vọng nhờ kỹ thuật tiên tiến của quân đội tìm ra nguyên nhân gây bệnh!”.

Vậy thì, kết quả kiểm tra của các con thể nào?” Khương Bá Đạt khôi phục lại thần sắc, cả đời làm nghề y của ông, bệnh càng phức tạp càng khó thì càng làm cho ông cao hứng!

“Viện trưởng, rất đáng tiếc, chúng ta đã phân tích rất kỹ rồi, nhưng mà vẫn không tìm ra một tí bệnh tật gì! Nhiệt độ cơ thể đúng là làm cho người ta kinh sợ à. Ngài xem trong báo cáo thì rõ!”. Giang Sung ngao ngán lắc đầu, rõ ràng là rất chán nản.

“Cái gì! Trong khoảng 90 đến 100 độ?!”. Khương Bá Đạt tròn mắt nhìn mấy con số dị thường, suýt nữa thì ngất xỉu.

“Bố, bố xem phải là sao giờ. Chúng ta đã sử dụng những máy móc tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất, dốc hết sức lực rồi, mà căn bản vẫn không tìm ra bệnh!”. Khương Tiểu Tuệ nhăn mày cười khổ, cả khuôn mặt thanh tú là sự chán nản và tự trách.

“Xem ra, tình trạng bệnh nhân này đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của người thường rồi, không phải là điều mà chúng ta có thể giải quyết được! Thế này đi, các con tiếp tục theo dõi, ta sẽ liên hệ với một nơi, may ra chỉ có bọn họ mới có thể cứu bệnh nhân này!”. Khương Bá Đạt mặt mày nghiêm trọng, trán đầy mồ hôi.

“Bố, còn có nơi mà kỹ thuật của bọn họ còn hơn cả tổng viện của chúng ta sao?”. Khương Tiểu Tuệ thập phần tò mò hỏi.

“Có, đương nhiên là có, chỉ có điều các con không biết mà thôi!”. Khương Bá Đạt mặt mày lộ rõ thần sắc thần bí, nghiêm túc nói: “Ta đi trước, rất nhanh sẽ có người đến tiếp nhận bệnh nhân này, các con phối hợp cho tốt nhé!”.

“Vâng!”. Khương Tiểu Tuệ và Giang Sung gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự tò mò.

Khương Bá Đạt quay người đi về phòng làm việc, ngẫm nghĩ một lúc, lấy ra một cái chìa khóa hình thù kỳ lạ, mở két sắt bên tường. Bên trong, không ngờ là một cái điện thoại nội bộ chuyên dụng màu xanh!

Khương Bá Đạt đưa tay bấm ba số, rất nhanh chóng, đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười: “Lão Khương à, là ông sao? Ông rỗi việc không đi chùa chiền, tìm tôi làm gì?”.

“Lão Trương, là thế này, hôm nay bệnh viện chúng ta tiếp nhận một bệnh nhân, cực kỳ quái lạ…”

Khương Bá Đạt còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã chen ngang một cách thô bạo: “Này, lão Khương, ông không có bản lĩnh trị bệnh, tìm ta làm gì chứ, ta có mở bệnh viện đâu!”.

Khương Bá Đạt cáu lên, gắt gỏng: “Ông câm miệng cho tôi, nghe tôi nói xong đã! Việc là thế này, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân này cao đến kỳ lạ, gần 100 độ, nếu là người bình thường thì tiêu lâu rồi, nhưng mà bệnh nhân này hô hấp bình thường, mạch đập bình thường, chỉ hôn mê bất tỉnh! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, cũng không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, ông nói có kỳ lạ không?”.

Đầu dây bên kia rõ ràng là có chút sửng sốt, nghi hoặc nói: “Là vậy à, lão Khương, ý của ông là?”.

Khương Bá Đạt sắc mặt ngưng trọng, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Ta nghi ngờ thân thể bệnh nhân này phát sinh dị biến, nếu không cơ thể con người làm sao chịu được nhiệt độ cao đáng sợ vậy, việc này thuộc phạm trù của ông đúng không! Thế nào, có hứng thú nghiên cứu qua không, chỗ ông có nhiều máy móc quái đản lạ lùng, có lẽ sẽ tìm ra nguyên nhân gây bệnh!”.

Đầu dây bên kia nghĩ một lúc, mới trả lời: “Được rồi, tôi sẽ lập tức phái người tới đón bệnh nhân đó, ông phụ trách giao người. Còn nữa, để tránh phiền phức về sau, ông đưa hết tất cả bản photo tài liệu bệnh lý của bệnh nhân đó cho tôi, sau đó hủy toàn bộ bản gốc đi, hiểu chưa?”.

“Yên tâm, phong cách làm việc của các ông ta biết, không thể tiết lộ bí mật của ông, tôi đợi ông!”. Khương Bá Đạt mặt mày ngưng trọng gác điện thoại, lẩm bẩm nói: “Chàng thanh niên, cũng chỉ có bọn họ mới có thể cứu cậu, hy vọng người tốt thì có ông trời giúp!”.
*****
Rất nhanh chóng, một chiếc xe cứu thương của “Bệnh viện 204, Bộ nội vụ Trung Quốc” chạy tới tổng viện, theo sự sắp xếp của Khương Bá Đạt, Âu Dương Hiên được bí mật chuyển đi!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK