Trong lúc Âu Dương Hiên đang che chỗ yếu hiểm, kêu trời không ứng, gọi địa bất linh, thì bỗng nhiên, một bức tường phía bên phải của phòng điều trị thình lình tự chuyển động, mở một lối ra.
Sau đó, lão nhân hói đầu, An Tề, và năm thanh niên đeo kính đen nối đuôi nhau đi vào, ai ai cũng cười tít cả mắt nhìn hắn.
Âu Dương Hiên cảm giác không hay, vội vàng che đậy chỗ hiểm, nói lí nhí: “Đây là, tôi, tôi là Âu Dương Hiên, ai đó có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao ta lại ở đây? Còn nữa, nếu có thể, cho tôi đi tắm rửa trước một cái được không, thay đổi quần áo, không thì tôi cảm thấy xấu hổ a”.
“Ha ha…”. Mọi người đều cười vang.
Lão nhân hói đầu cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng gật gật đầu nói: “Chàng thanh niên, sự tình nói ra thì dài lắm, ta thấy cậu nên đi tắm một cái, mặc quần áo vào, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Lão An, cậu sắp xếp một chút, rồi gặp tôi ở phòng họp số 1”.
“Vâng!”. An Tề cười gật đầu, vẫy tay với Âu Dương Hiên: “Tiểu tử, theo ta nào!”.
Âu Dương Hiên vội vừa che đậy, vừa “lấm la lấm lét” như kẻ trộm nhìn ra hành lang: hình như không có người! Lúc đó mới rón rén đi theo.
Người đàn ông trung niên dẫn Âu Dương Hiên qua hai khúc ngoặt, đến một nhà vệ sinh, chỉ chỉ vào trong, cười: “Bên trong là phòng tắm, trong tủ cũng có quần áo, cậu tự lo đi. Ta ở ngoài này đợi cậu, nhanh nhanh một chút nhé!”.
“Vâng, vâng!”. Âu Dương Hiên vội gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đàn ông trung niên đáng ghét này đi, tránh bị ông ta nhòm ngó. An Tề mỉm cười gật đầu, mở cửa đi ra.
Âu Dương Hiên đi vào trong, chỉ có một vòi hoa sen, vừa tắm rửa, vừa nghĩ lung tung sau khi Chúc Dung đưa hắn ra thì đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ cả nửa ngày trời mà không thông, tắm rửa thì cũng xong rồi, Âu Dương Hiên đi ra mở của tủ nhìn vào trong, không khỏi giật mình: bên trong toàn bộ đều là quần áo giống như của mấy thanh niên đeo kính đen lúc nãy, từ nội y cho đến complet, đều là hàng hiệu Armani, chất lượng hảo hạng, sờ bàn tay vào cảm giác rất thoải mái.
“Oài. Đúng là xa xỉ, đây là cơ quan nào, mà có nhiều tiền vậy? Ha ha, miễn phí thì tội gì không mặc!”. Bố mẹ của Âu Dương Hiên đều là tầng lớp làm công ăn lương, chưa bao giờ được mặc loại quần áo cao cấp như thế này, hắn liền chọn một bộ vừa người, mặc vào.
Một lúc sau, Âu Dương Hiên quần áo phẳng phiu đứng trước gương ngắm nghía, đánh giá bản thân: vóc người cao to, khuôn mặt tuấn tú, cặp mắt song đồng tử mê người, thêm vào đó bộ quần áo cao cấp, vừa vặn, đơn giản là đẹp đến chết người mà!
“Ha ha, ta cao to đẹp trai vậy sao!”. Đang lúc Âu Dương Hiên say sưa ngắm nghía, bên ngoài bỗng có người lên tiếng: “Này, chàng thanh niên, cậu xong chưa vậy?”.
“Ra đây, ra đây!”. Âu Dương Hiên trả lời, vội vàng đi ra.
An Tề vừa nhìn thấy Âu Dương Hiên, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, cười nói: “Đúng là một thanh niên đẹp trai, đi thôi, theo ta!”.
“Ế, nơi này, ông có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?”. Âu Dương Hiên vội vã theo sát An Tề đang sải bước như bay.
“Việc này tí nữa cậu sẽ biết ngay thôi!”. Trên mặt An Tề nở một nụ cười gian trá.
Âu Dương Hiên vẫn cứ cảm thấy dường như có điều gì đó bất ổn, nhưng lại không nghĩ ra đó là gì, chỉ có thể mang một bụng đầy ngờ vực đó đi theo sau, tự nhủ: “Người này dường như có chút cổ quái, nhìn lại thì ông ta hình như có chút không thành thực. Mẹ ơi, mấy ngày này sao mà nhiều chuyện kỳ lạ vậy! Có điều, ngay cả thiên thần thời viễn cổ đều gặp rồi, còn có việc gì có thể làm ta kinh ngạc chứ. Hì hì, kệ vậy!”.
Hai người đi qua mấy chỗ rẽ, đến một phòng họp, An Tề đẩy cửa đi vào, Âu Dương Hiên cũng theo sát sau.
Trong phòng họp này trang trí rất sang trọng, màu sắc đều là màu vàng nhạt sáng sủa, trên chiếc ghế sô-pha ở giữa có một người ngồi, chính là lão nhân uy nghiêm hói đầu.
“Lão An, chàng thanh niên, ngồi xuống đi!”. Lão nhân hói đầu vẫy vẫy tay.
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải lão nhân, còn Âu Dương Hiên tính tình thoải mái, cới mở, cũng không khách khí, ngồi luôn xuống ghế bên phía tay trái của lão nhân.
“Thưa bác, tôi đang ở đâu vậy? Sao tôi lại ở đây?”. Âu Dương Hiên vừa ngồi xuống, đã không kìm được sự hoài nghi của mình.
Lão nhân hói đầu nhìn qua người đàn ông trung niên, cười nói: “Ta họ Trương, tên Quang Viễn!”. Sau đó chỉ qua người đàn ông trung niên, nói tiếp: “Ông ta họ An, gọi là An Tề! Nơi này à, đối với bên ngoài thì gọi là Bệnh viện 204 Bộ nội vụ Trung Quốc, nhưng tên gọi thực tế của nó thì lại tuyệt mật, cũng chính là trụ sở của “Trung Quốc Long tổ” mà mọi người hay nói tới.
“Cái gì?”. Mặc dù Âu Dương Hiên tâm lý đã được rèn luyện rất kiên cường, nhưng nghe thấy nơi này chính là trụ sở của Trung Quốc Long tổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà nhân dân say sưa bàn luận, cũng cực kỳ kinh ngạc, suýt nữa thì rớt khỏi ghế sô-pha.
“Bác Trương, đây chính là Trung Quốc Long tổ sao? Vậy ngài và bác An là ai? Tôi vì sao lại có thể ở nơi này?”. Âu Dương Hiên mặt mày kinh ngạc, bối rối không hiểu.
Trương Quang Viễn mỉm cười: “Ta chính là tổ trưởng của Trung Quốc Long tổ, số hiệu ‘H’. Lão An chính là một trong ba tổ phó của Long tổ, số hiệu ‘A’! Nguyên nhân mà cậu ở đây rất đơn giản!”. Trương Quang Viễn kể lại chi tiết một hồi, sau đó hỏi: “Chàng thanh niên, giờ ta hỏi cậu, tại sao cậu lại hôn mê trên Hoa Sơn, với lại sao nhiệt độ cơ thể cậu lại cao như vậy, thậm chí lửa cháy bên người mà vẫn có thể nằm ngủ như thường?”.
Âu Dương Hiên bỗng tỉnh ngộ: “Hỏa thần Chúc Dung đã nói qua với ta, nội đan của ông ta uy lực cực đại, để dung hợp với ta thì cần một ít thời gian, mấy ngày vừa rồi có lẽ là bước dung hợp đầu tiên, làm cho nhiệt độ cơ thể ta tăng cao. Đây là kỳ tích của thiên giới, máy móc của con người làm sao có thể tìm ra nguyên nhân! Nhưng mà, ta đã hứa với Chúc Dung, không thể nói chuyện này ra ngoài! Hơn nữa, nói ra thì chắc gì người ta đã tin, không chừng còn ném ta vào bệnh viện tâm thần nữa!”.
Âu Dương Hiên im lặng không nói, Trương Quang Viễn cùng An Tề đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là có chút khó hiểu.
“Chàng thanh niên, có gì phải băn khoăn sao? Yên tâm đi, chúng ta là cơ quan của chính phủ, có thể giữ bí mật cho cậu!”. An Tề cười ôn hòa trong rất phúc hậu, dường như rất có sức thuyết phục.
Âu Dương Hiên đâu phải là trẻ con hai ba tuổi, đâu dám tin, hơn nữa, trong chính trị còn có chữ tín sao? Hắn giả vờ không hiểu, nói: “Việc này, tôi cũng không rõ nữa! Tôi chỉ lên Hoa Sơn du lịch, thì bất ngờ bị một tia sét đánh trúng, sau đó hôn mê bất tỉnh, cho dù phát sinh ra dị biến gì cũng không biết!”.
Trương Quang Viễn và Tề An đều là người lão luyện, đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không tin lời hắn nói: người bị sét đánh trúng mỗi năm không ít, sau đó trở thành dạng như Âu Dương Hiên thì đúng là có chút khó tưởng tượng được.
Tuy vậy, thấy Âu Dương Hiên dường như không muốn nói ra bí mật bên trong, Trương Quang Viễn cũng không muốn làm khó, ‘độ lượng’ cười nói: “Chàng thanh niên, cậu không muốn nói cũng không sao! Nhưng mà trong người cậu ẩn tàng một nguồn năng lượng cực lớn, có thể coi là một người có dị năng đặc biệt. Cậu biết không, Trung Quốc Long tổ chúng ta chiêu nạp, chính là những nhân tài như cậu. Thế nào, muốn gia nhập chúng tôi không, đãi ngộ cực lớn!”.
Đến lúc này, lão nhân hói đầu Trương Quang Viễn mới lộ ra mục đích chính, nhìn Âu Dương Hiên mà giống như một con sói lớn đói khát gặp một chút thỏ con.
Âu Dương Hiên tức thì đại kinh ngạc, trong lòng bất giác trở nên do dự: “Gia nhập Trung Quốc Long tổ, chính là một vinh dự cực lớn, cũng là một trách nhiệm cực lớn! Ta có thể từ bỏ cuộc sống an nhàn, âm thầm đấu tranh với lực lượng tà ác để bảo vệ Tổ quốc không?”.
Đấu tranh kịch liệt cả nửa ngày trong đầu, Âu Dương Hiên lắc lắc đầu nói: “Thế này, bác Trương, bác An, chí hướng của tôi là làm một doanh nhân, cho nên học được cũng đều là quản lý công thương, sau này chăm sóc tốt cho bố mẹ, vì thế sợ là không thể gia nhập Trung Quốc Long tổ được, cảm ơn ý tốt của hai vị!”.
Trương Quang Viễn rõ ràng là có chút sửng sốt, không nghĩ Âu Dương Hiên có thể cự tuyệt một vinh dự lớn như vậy, nhưng vẫn hy vọng nói: “Chàng thanh niên, cậu không biết lợi ích khi gia nhập vào Long tổ rồi. Ta nói cho cậu biết: trước mắt, Trung Quốc Long tổ của chúng ta chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Thủ tướng Quốc vụ viện, những người khác không thể ra lệnh cho chúng ta. Chỉ cần cậu gia nhập, lương tối thiểu mỗi tháng là hai vạn, chỗ ở cực tốt, với lại lúc nào cũng có thể điều động cơ quan công an và quân đội cấp tỉnh phối hợp hành động! Đây chính là điều mà các thiếu niên nằm ngủ để mơ được. Cậu nghĩ kĩ đi, không cần vội vàng từ chối đâu!”.
Âu Dương Hiên hơi giật mình, không ngờ quyền lực của Trung Quốc Long tổ lại lớn đến vậy, nhưng mà quyền lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nặng, hắn lắc đầu nói: “Không, bác Trương, ta vẫn muốn có một cuộc sống như người bình thường. Đương nhiên, lúc bình thường, chỉ cần có khả năng, ta cũng muốn giúp đỡ Tổ quốc!”.
Trương Quang Viễn nhíu mày, dùng mắt ra hiệu cho An Tề, An Tề hiểu ý, giọng ân cần nói: “Chàng thanh niên, cậu cần phải hiểu, suy tính của cậu là không hề thực tế! Giờ đây cậu là người có năng lực đặc biệt, nếu như tách rời khỏi sự quản lý của chính phủ, thì sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn lớn! Cho nên, chính phủ của các quốc gia trên thế giới sẽ đưa những người như cậu vào vòng kiểm soát chặt chẽ, hoặc là cưỡng bức cậu phải gia nhập vào một cơ quan bí mật của chính phủ! Chàng thanh niên, dù sao thì sau này cậu cũng mất đi tự do quý báu của mình, chi bằng gia nhập với chúng tôi, cậu thấy sao?”.
“Việc này…”. Không ngờ sau khi để lộ năng lực của bản thân lại gặp nhiều phiền phức đến vậy, Âu Dương Hiên mặt mày đau khổ.
“Chàng thanh niên, không cần phải thế này thế kia, ta giúp cậu tính toán lại nhé!”. Trương Quang Viễn ‘mặt âm hiểm’ lấy ra một tờ giấy, nói: “Chàng thanh niên, mấy ngày hôm nay, quốc gia vì điều trị cho cậu mà tiêu phí không ít, còn nữa, cậu còn phá hoại nghiêm trọng phòng điều trị của chúng tôi, làm cho chúng tôi tổn thất rất lớn! Cậu xem, ày, đại khái phí tổn là hơn một trăm vạn! Ha ha, lão già ta mở lòng từ bi, nếu cậu không tự nguyện gia nhập với chúng ta, ta chỉ cần cậu trả đủ một trăm vạn là sẽ để cho cậu đi!”.
“Một trăm vạn!!!”. Âu Dương Hiên tròn mắt, mặt vàng như nghệ: cho dù bán luôn cả hắn, bán hết cả nhà cửa của bố mẹ hắn, cũng kiếm không nổi số tiền nhiều như vậy!
“Thế nào, không có tiền à? Vậy cũng được, ta tính nhé, một năm hai mươi tư vạn, bốn năm là chín mươi sáu vạn, thế này đi, ta chịu lỗ tính cho cậu chín mươi sáu vạn vậy, cậu giúp Long tổ chúng ta làm việc bốn năm, sau đó là có thể rời đi, cậu thấy thế nào?”. Trong ánh mắt uy nghiêm của Trương Quang Viễn tràn đầy vẻ tức cười xảo trá.
“A!”. Gừng càng già càng cay, trực tiếp ép Âu Dương Hiên phải mở miệng kêu to một tiếng.
“Hoặc là cậu giúp chúng ta làm việc bốn năm, hoặc là đưa tiền ra đây rồi thả người, cậu chọn đi, nợ thì phải trả, đó là đạo lý muôn đời!”. Trương Quang Viễn vẻ mặt rất ‘nghiêm túc’ nói.
“Được, được rồi!”. Âu Dương Hiên mặt mày khổ não, dưới áp lực nặng nề như vậy hắn chỉ còn cách bán mình làm không công.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK