Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bãi đỗ xe ngầm của Long Tổ.

An Tề, năm huynh đệ Bàng thị, Tịch Quyên, Anh Ngô, mấy người bạn và lãnh đạo thân quen với Âu Dương Hiên đều đến tiễn hắn.

Trải qua gần một tháng huấn luyện gian khổ, Âu Dương Hiên đã trải qua đào tạo cấp tốc ở cả ba phương diện kích bác tự do, súng ống, và đặc công, vừa kịp kết thúc chỉ một ngày trước khai giảng.

“Âu Dương, ở đây có mười mấy cái xe, cậu muốn xe nào thì cứ chọn một cái, như thế lúc cậu chấp hành nhiệm vụ cũng tiện lợi hơn một chút!”. An Tề hài lòng nhìn Âu Dương Hiên, giống như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật mà mình đắc ý nhất.

Âu Dương Hiên có chút không tự nhiên quay đầu nhìn quanh, ánh mắt ‘tham lam’ nhìn mười mấy cái xe sang trọng màu đen trước mặt, không giữ được nét bình tĩnh: “Thiên à, đều là xe Audi, BMW, Mercedes, tổ trưởng, Long Tổ chúng ta nhiều tiền ghê!”.

An Tề cười rất tự hào: “Kinh phí của quốc gia dành cho Long Tổ chúng ta là không giới hạn, chỉ cần chúng ta muốn, thì đó là đặc quyền của chúng ta! Tuy vậy, trong Long Tổ cũng chỉ có thành viên tổ hành động đặc biệt chúng ta mới có đặc quyền có xe. Suy cho cùng, quốc gia bây giờ cũng phải giàu mạnh, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm một chút. Âu Dương, mấy cái xe này đều đã được cải tiến đặc biệt, ở trong có sách hướng dẫn chi tiết, cậu xem qua thì rõ!”.

“Ok, tôi muốn chọn chiếc Audi A6 kia, như thế điệu đà một chút!”. Âu Dương Hiên ngẫm nghĩ, ánh mắt ‘long lanh như nước’.

Cũng như áo quần, nước hoa, kim cương, mỹ phẩm là bốn đại sát thủ của chị em, xe cộ chính là tình nhân của đàn ông.

“Cửa xe không khóa, chìa khóa xe cắm sẵn ở trong, cậu nhìn là thấy ngay!”. An Tề gật đầu, đưa cho Âu Dương Hiên thứ gì đó: “Đây là chìa khóa nhà (căn hộ?) của cậu, nhà này cách Đại học Bắc Kinh không xa, dành cho cậu, sử dụng hay không thì tùy cậu, địa chỉ ở trên tờ giấy này! Còn nữa, đây là giấy chứng nhận của cậu, cậu xem qua đi!”.

“Giấy chứng nhận?! Không phải tôi có một cái rồi sao?”. Âu Dương Hiên tò mò liếc mắt nhìn giấy chứng nhận một cái, ngẩn cả người: “Cố vấn cao cấp Trung tâm quản lý tài chính đặc biệt Quốc vụ viện Trung Quốc! Là tôi à?”.

An Tề hơi gắt giọng nói: “Tên ngốc này, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển! Cậu cũng không thử nghĩ coi, không có một chức tước hiển hách, thì xe của cậu lấy đâu ra, nhà cửa đâu ra, cậu không nghĩ sẽ bị cảnh sát mời lên uống trà sao?”.

“Ha ha, vẫn là tổ trưởng nghĩ chu đáo, cảm ơn, cảm ơn!”. Âu Dương Hiên nở nụ cười hơi gượng gạo.

“Âu Dương, nhớ thường xuyên qua lại thăm chúng tôi!”. Anh Ngô bỗng nhiên đỏ bừng mặt nói.

“Đúng rồi, tối thiểu một tháng sẽ quay lại một lần, nếu không thì không bỏ qua cho cậu đâu!”. Tịch Quyên nhìn Âu Dương Hiên với chút ít vẻ lưu luyến không rời.

“Ày, lưu luyến không rời a!”.

“Tên tiểu tử này quả không vừa!”.

“Đủ hơn chúng ta!”.

“Cậu thường xuyên quay lại nhé!”.

“Nếu không gặp cậu thì sẽ đánh cho một trận!”.

Năm huynh đệ Bàng thị cũng có chút đa cảm, kẻ tung người hứng nói. Trải qua một tháng sống chung “kịch liệt” với nhau, giao tình của mọi người cũng đã sâu đậm hơn, thế mới gọi là ‘không đánh không đánh không quen biết’!

“Ha ha, nhất định, nhất định, mọi người cứ đợi tôi, tôi sẽ thường quay lại thăm mọi người!”. Âu Dương Hiên thoải mái vẫy vẫy tay với mọi người, sau đó đi về phía người tình trong mộng của mình – chiếc Audi A6.

Bỗng nhiên, Âu Dương Hiên quay đầu lại, nghĩ một chút rồi hỏi: “Uhm, tổ trưởng, tôi muốn hỏi một chuyện! Tôi ở đây nhiều ngày như vậy rồi, mà sao không gặp những thành viên khác của tổ hành động đặc biệt vậy?”.

“Ồ, bọn họ người thì có nhiệm vụ, người thì cũng là thành viên ở bên ngoài như cậu, sau này cậu có thể gặp mà!”. An Tề giải thích.

“Vậy à, hiểu rồi, các vị, bye bye!”. Âu Dương Hiên mở cửa xe, ngồi vào trong.

Vừa thắt dây an toàn, Âu Dương Hiên bỗng phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn hạ cửa kính, ngó ra mấy người bên ngoài đang có chút ngạc nhiên, xấu hổ nói: “Còn có một vấn đề, tôi nhớ ở đây hình như là vùng mây núi bí mật, tôi không biết đường thì làm sao ra được?!”.

An Tề cười lớn: “Yên tâm, trên xe có thiết bị dẫn đường tự động, là cái nút màu đỏ bên tay phải cậu, cậu ấn nó một cái, bộ nhớ trên xe sẽ chỉ dẫn cho cậu chạy ra như thế nào!”.

“Hiểu rồi, các vị lãnh đạo, bạn bè, chúng ta tạm biệt nhá!”. Âu Dương Hiên đeo kính đen, vẫy vẫy tay với mới người, khởi động xe, nghênh ngang mà đi!

“Cái tên tiểu tử này!”. An Tề lắc đầu cười.

*****************

Chiếc Audi A6 chắc chắn, sang trọng từ từ dừng lại trước cổng trường Đại học Bắc Kinh, nhất thời đã thu hút vô số ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

Âu Dương Hiên sau một tháng rèn luyện gian khổ, tính tình đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn xúc động nhìn cánh cổng quen thuộc, trong lòng trỗi dậy một cảm giác làm cho người ta bồi hồi như xa cách lâu lắm rồi.

“Bắc Đại, ta trở lại rồi!”. Âu Dương Hiên nhấn ga, cho xe nhẹ nhàng chạy vào trong sân trường, chạy thẳng vào khu kí túc xá.

Đại học Bắc Kinh là đại học hàng đầu của thủ đô, sinh viên danh gia vọng tộc rất nhiều, lái xe ô tô tới trường là chuyện rất bình thường, cho nên dọc đường nhiều sinh viên chỉ kinh ngạc nhìn, chứ không coi đó là chuyện động trời.

Đến khu kí túc xá, Âu Dương Hiên dừng xe, rút chìa khóa, mở cửa bước ra.

Bỗng nhiên, những cảnh cực kỳ quen thuộc của kí túc xá thoáng qua trước mắt, đúng là cảm giác thân quen bội phần.

“Âu Dương! Là cậu à?”. Bất ngờ, một tiếng gọi vang lên bên tai Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên quay đầu lại, có hai người đang ngây ngây ngốc ngốc nhìn hắn, mặt đầy vẻ kinh ngạc, chính là bạn cùng phòng đồng thời là đồng đảng của hắn – Lưu Xuyên và La Kỳ!

Âu Dương Hiên đang lạnh lùng chợt bật cười lên vui vẻ, tháo kính đen xuống, cười một tràng: “Thế nào? Ngay cả anh em mà cũng không nhận ra sao?!”

“Ha ha, đúng là cậu rồi!”. La Kỳ và Lưu Xuyên reo lên, chạy như bay tới bên trái bên phải Âu Dương Hiên, ôm chặt lấy hắn.

“Này, này, này, đừng vậy nữa, đừng vậy nữa, người khác nhìn vào tưởng chúng ta là ‘gay’ đó!”. Âu Dương Hiên kêu lớn, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp dị thường, chính là tình nghĩa huynh đệ.

“Chỉ mấy ngày không gặp mà sao cậu bảnh bao vậy?! Chà, đồ hiệu Armani! Ta ngã mất! Ý? Audi A6, ngất mất thôi! Tên tiểu tử này không phải là cướp ngân hàng đấy chứ, sao nhiều tiền vậy?!”. La Kỳ gào toáng cả lên, làm cho không ít người quay qua nhìn.

“Không phải, ta thấy tiểu từ này nhất định là cặp với một quý bà giàu có rồi, ‘đổi tình lấy tiền’, nếu không thì sao lại nhiều tiền như thế này được! Uhm, ta thấy mười phần thì có đến tám chín phần là vậy!”. Lưu Xuyên gật gật đầu có vẻ chắc chắn nói, mắt ‘dê ti hí’ nhìn Âu Dương Hiên.

“Ặc, hai cậu nói lung tung gì thế! Đại gia ta đây kiếm được việc rồi, xem đi, Cố vấn cao cấp Trung tâm quản lý tài chính đặc biệt Quốc vụ viện, lương mỗi tháng hai vạn, sướng không?”. Âu Dương Hiên lấy ‘giấy chứng nhận’ ra, đắc ý khua khua trước mặt.

“Không thể nào! Nhất định là đồ giả rồi!”. La Kỳ giơ tay giật lấy, nhìn nhìn, sửng sốt nói: “Ý…, là đồ thật….!”.

“Không thể a!”. Lưu Xuyên cũng kinh hãi: “Âu Dương, cái này là thật à?”.

“Đương nhiên, tớ được chuyển tới bệnh viện của Bộ nội vụ điều trị đúng không, chính ở đó tớ đã quen được mấy quý nhân! Sau khi thân thiết, bọn họ biết tớ rất có thiên phú về tài chính, cho nên mới giới thiệu tớ đến đó thực tập, lợi hại không?!”. Âu Dương Hiên cũng bất đắc dĩ, cố nói dối một tràng mà không đỏ mặt, không đứt hơi.

“Thiên à!”. Lưu Xuyên ngẩng mặt kêu trời, mặt mày đau khổ: “Sao ông lại không công bằng như vậy, một người đẹp trai tài giỏi ‘phong hoa tuyệt đại’ như ta thế này, mà sao lại không có được cơ hội như thế???!!!”.

La Kỳ thì lại cười ‘thâm độc’: “Người anh em, không sao đâu, chúng ta với Âu Dương là ai chứ! Âu Dương phát tài, thì không phải là chúng ta cũng phát tài sao?! Từ nay về sau, tiền cơm nước của chúng ta đều do Âu Dương bao hết!”.

“Tiền bao gái cũng do cậu nhá!”. Lưu Xuyên xấu xa nói, làm điệu bộ nếu Âu Dương Hiên không đáp ứng thì sẽ bị đánh thành con gián.

“Không được!”. Âu Dương Hiên nhất thời sáng mắt ra: cổ nhân đúng là không lừa người a – tiền nong không thể để lộ! Nếu không, đại họa sẽ rơi xuống đầu ngay!

“Vậy thì thế này, chúng ta đánh đổ cường hào, lật địa chủ!”. La Kỳ và Lưu Xuyên cực kỳ hiểu nhau, đồng thanh hét lớn.

“Ày, gặp phải cướp rồi!”. Âu Dương Hiên ngẩng mặt than trời, ra vẻ đau xót.

“Để biểu thị thành ý của cậu! ‘Đại yến’ tối nay sẽ do cậu mời nhá!”. “Tiêu chuẩn là không dưới một nghìn tệ, nếu không sẽ có ‘đại hình hầu hạ’!”.

Lưu Xuyên, La Kỳ mỗi người một bên lôi lôi kéo kéo Âu Dương Hiên, đề phòng hắn chạy thoát.

“Được rồi, chỗ cũ, Tùng Hạc lâu, anh em chúng ta phải say mới về! Xuất phát nào!”. Âu Dương Hiên rộng rãi vung tay, dù sao thì cả cuộc đời này cũng không thể thiếu tiền tiêu, hà tất phải làm thần giữa của!.

“Yahooo!”. La Kỳ với Lưu Xuyên reo lên, lần lượt chui vào xe, hét lớn: “Khởi động, xuất phát!”

“Hic, tự dưng trở thành lái xe, tóm lại là con trâu kéo!”. Âu Dương Hiên cười khổ trong lòng.

ChiếcAudi từ từ chuyển bánh, chạy vào đường Lâm Âm, thẳng ra khỏi trường.

**********
Bên trong Tùng Hạc Lâu.

Ba người bạn thân suốt một tháng không gặp nhau, gọi một két bia to, thoải mái uống.

Không đến một lúc sau, trên sàn nhà la liệt mười mấy vỏ chai bia, ba người uống đến nỗi đã có chút líu lưỡi, hơi bia đỏ cả tai.

La Kỳ bỗng nhiên cất tiếng lè nhè: “Âu, Âu Dương, tên tiểu tử cậu cần, cần phải cảm ơn chúng tớ nhiều, nhiều vào!”

“Đúng, đúng vậy! Hôm, hôm cậu ngất xỉu, hic.., là chúng, chúng tớ cõng cậu từ hơn 1000m trên núi, xuống xuống dưới!”. Lưu Xuyên làm động tác vỗ vỗ lên lưng.

“Cậu, cậu phải biết, suýt nữa là làm cho tớ, với cái tên gày gò này mệt chết luôn! Nhưng, nhưng nghĩ tới cậu, cậu hôn mê bất tỉnh, chúng, chúng tớ có chết cũng, cũng phải cứu cậu!”. La Kỳ chợt rơi nước mắt.

“Cậu, cậu biết không, bệnh viện ở huyện Hoa, Hoa Âm không chữa được cho cậu, chúng, chúng tớ vội, vội liều mạng, gọi, gọi máy bay đưa, đưa cậu tới Bắc Kinh, có, có thể nói là mất công lắm!”. Lưu Xuyên cũng nghẹn ngào, ngân ngấn nước mắt.

Nước mắt của Âu Dương Hiên cũng tức thì chảy ra, gật đầu liên tiếp nói: “Ừ, tớ biết, tớ biết rồi, cả đời này, huynh đệ, cảm ơn hai người!”.

“Giữa huynh, huynh đệ không có chữ cảm ơn!”. Lưu Xuyên ôm lấy vai của Âu Dương Hiên, nói lớn: “Tốt, tốt rồi, cậu không sao, chúng tớ cũng, cũng yên tâm rồi!”.

“Đúng vậy, cậu đột nhiên ở tổng, tổng viện bặt, bặt vô âm tín, đúng là làm, làm cho chúng tớ lo chết thôi, suýt, suýt nữa là làm náo, náo loạn tổng viện!”. La Kỳ say khướt ôm lấy vai của Âu Dương Hiên.

“Anh em tốt, anh em tốt!”. Âu Dương Hiên cảm động ôm hai người, nước mắt dàn dụa.

Bỗng nhiên, Âu Dương Hiên cười: “Còn nhớ bài ‘Tình bằng hữu chi quang’ không? Chúng ta cùng hát nào!”.

“Sinh ra trên đời có mấy người biết, bao nhiêu tình bằng hữu có thể trường tồn.

Hôm nay biệt ly, hai ta ôm nhau thắm thiết; tình bằng hữu luôn ở trong tim bạn, tôi

Dù cho không thể gặp nhau, thủy chung vẫn là bằng hữu;

Dù là cách biệt xa xôi vạn dặm;

Cũng không cần phải thấy mặt nhau, trong lòng vẫn biết tình bằng hữu là không bao giờ thay đổi;

Dù là cách biệt xa xôi vạn dặm;

Cũng không cần phải thấy mặt nhau, trong lòng vẫn biết tình bằng hữu là không bao giờ thay đổi!”

Ba thanh niên trẻ tuổi cùng hát lên bài hát kinh điển ngày xưa, nước mắt hòa cùng tiếng hát.
Lời ca phóng khoáng vang khắp phòng, nhiệt huyết của tuổi trẻ cũng sôi lên vì tình bằng hữu!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang