Mục lục
[Dịch] Tướng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Vụ Bản thật sự lo lắng tới sự an toàn của Nguyên Vụ Chân, trong lòng không lo lắng gì tới số lương thảo kia, dù sao thì trong kho Lê Dương không thiếu nhất chính là lương thảo. Cho dù là mất đi hàng nghìn xe lương thảo cũng không có gì phải đau lòng. Nhưng, nếu Nguyên Vụ Chân xảy ra chuyện gì, y không có cách nào giải thích với em dâu.

Vội vàng lấy đủ ba vạn nhân mã, Nguyên Vụ Bản mặc áo giáp trụ nhảy lên ngựa chiến, vội vã dẫn quân ra khỏi cổng thành. Theo người đưa tin đó nói, đội quân áp tải lương thực vừa mới ra khỏi thành chưa đầy hai mươi dặm liền bị chặn lại. Có thể thấy đám thổ phỉ này to gan tới mức nào rồi. Trước khi y xuất thành, người đưa tin đó đã tỉnh lại, Nguyên Vụ Bản đã hỏi chi tiết sự việc, biết những tên thổ phỉ đó thực sự là cầm cờ hiệu của Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch, nhưng, nhân mã không nhiều, cũng chính là khoảng sáu bảy nghìn người. Nếu không phải Nguyên Vụ Chân khinh xuất xông vào mà trúng kế mai phục, thổ phỉ cũng không thể cướp được lương thảo.

Trong lòng Nguyên Vụ Bản có chút oán hận người em họ này. Trước khi xuất thành ta còn dặn dò cẩn thận rồi, để ngươi cẩn thận hơn, sao vừa quay đi cái đã quên mất rồi? Vừa mới ra khỏi thành 20 dặm liền gặp loạn phỉ rồi, ngươi chỉ cần kết trận bảo vệ lương thảo, sau đó sai người trở về cầu cứu viện thì có phiền như vậy không? Tốt xấu gì cũng là tướng quân dẫn quân áp tải lương thực hai lần rồi, làm việc còn lỗ mãng như vậy.

Oán hận thì oán hận, y vẫn không thể không vội đi cứu viện.

May mà khoảng cách cũng không xa, ngoài 20 dặm trên vạn người hỗn chiến, vòng qua cánh rừng đã có thể thấy được.

Cách phía nam thành Lê Dương không xa chính là một ngọn núi. Ngọn núi này không quá cao, nhìn thế núi gập ghềnh giống như mấy chiếc bánh bao lớn vậy. Nhưng, cánh rừng trong núi rất rậm rạp, có lẽ những tên thổ phỉ đó chính là thấy được địa hình ở đây.

Ở một chỗ lồi lên của sườn núi, Lý Nhàn cười mà như không cười nhìn chiến đoàn phía dưới.

- Chiến lực binh lính trong thành Lê Dương quả thực không được tốt lắm!

Thiết Lão Lang cười nói:

- Nếu không phải muốn dụ Nguyên Vụ Bản ra, chỉ e là hơn một nghìn xe lương thảo đó lúc này chúng ta đã cướp xong rồi.

Lý Nhàn hăng hái khoát tay nói:

- Tạm thời nhẫn nại là vì sau này sải bước đi tới!

Lời này là của một đại nhân vật nào đó trước khi dựng nước ở kiếp trước đã nói, được Lý Nhàn cải biến. Nguyên văn có lẽ là, lùi một bước là để tương lai tiến bước lớn! Nhưng, rõ ràng, trong lòng người khác lúc này cũng không chú ý tới câu nói này. Mọi người đều hưng phấn vỗ tay, sẵn sàng chờ viện quân của Nguyên Vụ Bản tới cứu đội áp tải lương thực. Đây không phải là kế hoạch Lý Nhàn vốn định ra, mà là tạm thời thay đổi. Chiều hôm qua, Phi Hổ Mật Điệp thâm nhập vào thành Lê Dương trở về báo tin, nói hôm nay sẽ có một lô lương thảo xuất thành.

Sau khi biết được tin này, Lý Nhàn và Diệp Hoài Tụ đã đồng thanh nói một câu:

- Cơ hội tốt!

Mặc dù Lý Nhàn không hiểu vì sao Diệp Hoài Tụ lại có thể bỏ hết tất cả mọi thứ của nàng ở thảo nguyên U Châu mà xuôi xuống phía nam. Nhưng, một câu nói của Diệp Hoài Tụ trước khi xuất chinh thực sự đã nói rất rõ mục đích nàng tới lần này. Đơn giản mà nói, Diệp Hoài Tụ chính là tới đầu tư. Thiên hạ đại loạn, dù nàng là Diệp đại gia nổi tiếng thiên hạ. Dù La Nghệ U Châu là nghĩa huynh của nàng. Dù giữa nàng và A Sử Na Khứ Hộc có hiệp nghị gì. Nhưng không thể phủ nhận, khi hiệp nghị này dính đến tới bốn chữ tranh bá thiên hạ đều trở nên không đáng giá một đồng.

Gần như người có tầm nhìn một chút cũng có thể nhìn thấy, quái vật Đại Tùy này sắp sụp đổ. Bắt đầu từ năm Đại Nghiệp thứ 6 tới năm Đại Nghiệp thứ 9, nghĩa quân các nơi đã như măng mọc sau mưa, nhiều không kể xiết. Mặc dù mỗi nghĩa quân luận về lực lượng cá thể mà nói thì không đủ nền tảng để lay động Đại Tùy. Nhưng nhiều người tạo phản như vậy, giống như đàn kiến vỡ tổ, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ một hang ổ lớn, dẫn tới vỡ đê.

Dưới tiền đề này, lời hứa của La Nghệ đối với Diệp Hoài Tụ đã trở thành vô nghĩa. Bởi vì bản thân La Nghệ cũng đã có ý muốn tranh giành thiên hạ. Thấy Đại Tùy đã sụp đổ, A Sử Na Khứ Hộc cũng không có lý do gì tiếp tục giúp Diệp Hoài Tụ xây dựng một chính quyền ở phương bắc. Bởi vì, Đại Tùy đã suy sụp rồi, người Đột Quyết tương tự cũng không thể bỏ qua cơ hội này.

Trong lòng Diệp Hoài Tụ vốn luôn có hình bóng của người đó. Nàng muốn giúp hắn ta cắt một vùng phương bắc Đại Tùy, dựng lên một quốc gia. Mà chuyện này, bất luận đối với La Nghệ mà nói hay đối với người Đột Quyết mà nói đều có lợi. Người Đột Quyết có thể giúp Diệp Hoài Tụ, bởi vì như vậy cũng tương đương với người Đột Quyết ở phương nam đã nhiều hơn một nước phụ thuộc. Sau này tấn công Đại Tùy cũng có thêm một khối ván cầu. Còn đối với La Nghệ mà nói, chỉ cần nơi mà Diệp Hoài Tụ chọn không nằm ở Trác quận chính là nơi không xung đột với hắn ta. Hắn ta sẽ vì chuyện này mà không ngừng lấy được chỗ tốt của triều đình.

Nếu phương bắc thực sự xuất hiện một tiểu quốc cát cứ một phương, Đại Tùy chắc chắn không thể dễ dàng tha thứ. Mà La Nghệ là đại tướng biên quân, y cần chiến tranh để mở rộng thực lực của mình.

Tuy nhiên, trên thiên hạ Đại Tùy không để cho người khác tới đào móc căn cơ, thời điểm mình cũng đã lung lay sắp đổ, hiệp nghị giữa Diệp Hoài Tụ và La Nghệ, A Sử Na Khứ Hộc đều đã trở thành vô nghĩa.

Mà thiên hạ Đại Tùy mới bắt đầu đại loạn, Diệp Hoài Tụ đã nhạy bén phát hiện ra điểm này.

Lý Nhàn cũng không biết sau khi Diệp Hoài Tụ rời khỏi U Châu tới thảo nguyên của người Khiết Đan cũng đã có một cuộc đàm phán dài với Đáp Lãng Trường Hồng. Chính vì buổi nói chuyện dài này, khiến cho Diệp Hoài Tụ hoàn toàn hết hy vọng.

Cho nên, một người phụ nữ, một người phụ nữ không định sống cuộc sống bình lặng, nàng phải một lần nữa đưa ra lựa chọn.

Do đó, nàng đã vượt ngàn dặm xa xôi từ Tắi Bắc tới Yến Sơn lại tới Cự Dã Trạch.

Không hề nghi ngờ, Diệp Hoài Tụ lúc này tìm tới Lý Nhàn chính là như theo lời nàng nói, khi nàng từ bỏ tất cả mọi thứ, nàng tất nhiên phải nhặt lên được thứ gì đó. Vì bản thân nàng, cũng gián tiếp vì Lý Nhàn. Theo như lời nàng nói chính là, dùng bản thân nàng để đánh đổi, đánh đổi lấy một nơi yên ổn cho mình.

Cho nên, nàng đã chọn Lý Nhàn.

Có thể nói, lúc này giữa nàng và Lý Nhàn mặc dù có chút mờ ám nho nhỏ, nhưng tuyệt đối không có gì khác.

Mà đôi khi, quan hệ lợi ích đơn giản này lại càng vững chắc.

Tới rồi!

Lý Nhàn đứng trên núi đã đưa mắt trông về nơi xa. Nguyên Vụ Bản đích thân dẫn ba vạn nhân mã xuất thành.

- Sai người xuống núi cho Lạc Phó biết, để Hồng Thủy doanh của hắn ta hành động, tấn công mạnh một chút vào tướng lĩnh hộ lương đó. Sau đó làm bộ dạng chuẩn bị rút lui, để Hậu Thổ doanh của Hùng Khoát Hải đừng nóng vội đuổi theo. Chờ sau khi viện binh của Nguyên Vụ Bản tới thì từ bên cánh tấn công mạnh, chặt đứt viện binh của Nguyên Vụ Bản!

- Vâng!

Hai tên thân binh lập tức quay người xuống núi đi thông báo cho Lạc Phó và Hùng Khoát Hải chuẩn bị.

- Thiết Lão Lang!

Lý Nhàn đội mũ giáp trụ lên đầu, phẩy tay nói:

- Chúng ta đi, đi chặn đường lui của Nguyên Vụ Bản!

- Vâng!

Thiết Lão Lang vâng lệnh, lập tức cùng Lý Nhàn bước xuống núi. Trong rừng rậm dưới núi, khinh kỵ của Nhuệ kim doanh đã chờ xuất phát. Diệp Hoài Tụ nhìn theo bóng Lý Nhàn. Khi thấy hắn chỉ huy đội ngũ thản nhiên mang đầy phong thái tự tin, trong ánh mắt nàng hiện lên thần thái khác thường.

- Diệp đại gia, cô ở trên núi quan sát cuộc chiến đi.

Lý Nhàn bỗng quay người lại nói một câu.

Diệp Hoài Tụ gật đầu, mỉm cười không nói.

Lý Nhàn theo bản năng nói với Âu Tư Thanh Thanh bên cạnh mình:

- Muội cũng không cần phải xuống núi, ở đây quan sát trận chiến với sư phụ. Phía dưới quá nguy hiểm, nghe lời đi.

Âu Tư Thanh Thanh ồ lên một tiếng, biết lúc này không phải là lúc đùa giỡn. Nàng quay người trở lại bên cạnh Đạt Khê Trường Nho, sau đó giơ nắm tay lên với Lý Nhàn. Mặc dù khoảng cách không gần, nhưng Lý Nhàn nhìn miệng Âu Tư Thanh Thanh cũng biết nàng đang nói:

- Cẩn thận nhé!

Nguyên Vụ Bản không ngờ, mình cẩn thận như vậy vẫn bị trúng kế của người khác. Y bất luận thế nào cũng không thể ngờ, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác. Y càng không thể ngờ, trong những bách tính cuồn cuộn gia nhập quân đội của y, không ngờ có nhiều người Yến Vân trại trà trộn vào trong như vậy. Thời đại này, có lẽ chỉ có Lý Nhàn mới có thể chú ý tới tầm quan trọng của tình báo như vậy.

Phi Hổ Mật Điệp tiến vào thành Lê Dương có thể nói là rất dễ dàng. Tốc độ bành trướng của đội ngũ dưới trướng Nguyên Vụ Bản quá nhanh. Y tuyệt đối không thể phân biệt được ai là gian tế do kẻ địch phái tới.

Kỳ thực bắt đầu từ lúc đó, cán cân thắng lới sớm đã nghiêng về một phía rồi.

Khi Nguyên Vụ Bản dẫn quân chạy tới chân núi, hơn nghìn xe lương thảo đã có phân nửa bị đốt cháy rồi. Rõ ràng là những thổ phỉ đó thấy nhân mã Lê Dương phản kháng kịch liệt, không có cơ hội mang đi, chỉ đành phải đốt cháy lương thực. Bộ phận binh lính đang cứu hỏa, đại bộ phận vẫn còn đang đánh nhau với thổ phỉ.

Nguyên Vụ Bản chặn một binh sỹ lại hỏi:

- Nguyên tướng quân ở đâu?

Tên lính đó lắc đầu nói:

- Tướng quân lệnh cho chúng tôi cứu hỏa, còn mình thì dẫn nhân mã đi đánh thổ phỉ rồi. Có lẽ là đang ở bên đó.

Tên lính chỉ về phía xa nói.

Nguyên Vụ Bản nhìn về phía xa, thấy nhân mã thổ phỉ hình như không nhiều, trong lòng yên tâm một chút. Y để lại hai nghìn người cứu hỏa, còn mình dẫn đại quân vội vàng xông lên chiến trường. Mà lúc này Lạc Phó đang dẫn binh lính của Hồng Thủy doanh, bao vây đội quân vừa Nguyên Vụ Chân, vừa đánh vừa di chuyển. Nguyên Vụ Chân tả xung hữu đột xông lên chém giết, không biết mình đã rời khỏi đội xe lương càng ngày càng xa.

Đúng lúc này, cứu viện của Nguyên Vụ Bản cũng đã tới.

Đạt Khê Trường Nho đứng ở chân núi chỉ huy toàn cục lệnh cho người thổi kèn. Lạc Phó lập tức dẫn quân tấn công mạnh một trận. Nguyên Vụ Chân bị bao vây bên trong, thân binh bên cạnh cũng đã chết và tổn thương hầu như không còn. Mười mấy binh lính của Hồng Thủy doanh lấy dây thừng ra quăng xuống, chộp lấy Nguyên Vụ Chân lập kéo ngã từ lưng ngựa xuống. Các binh lính đồng loạt xông lên, trói chặt hai tay Nguyên Vụ Chân lại. Thấy tướng định đã bị bắt, Lạc Phó lập tức hạ lệnh cho nhân mã xông lên chiến đấu. Bính lính của Hồng Thủy doanh phấn khích xông lên tấn cộng ép quân Lê Dương lui xuống, sau đó bắt đầu rút lui về hướng đông nam.

Nguyên Vụ Bản dẫn nhân mã đuổi theo, biết em họ bị thổ phỉ bắt đi liền hoảng sợ, thúc nhân mã từ phía sau xông lên đánh. Chỉ là mới đuổi tới phía sau đội thổ phỉ đó, bỗng từ trong rừng rậm lại có một cánh quân đánh ra. Nhân mã của cánh quân này chiến lực rất mạnh, thậm chí có gần hai nghìn trọng giáp bộ binh! Phục binh từ rừng rậm xông ra đánh, cánh quân của Nguyên Vụ Bản bị chia ra làm đôi. Nguyên Vụ Bản kinh hãi, lập tức dẫn quân đột kích phía sau. Chỉ là số lượng quân địch dù ít nhưng chiến lực mạnh mẽ còn hơn thủ hạ của y rất nhiều.

Chính trong lúc Nguyên Vụ Bản bó tay không còn cách nào nữa, bỗng từ sau lưng có tinh giáp kị binh nhẹ vượt lên đánh tan đội quân phía sau của Nguyên Vụ Bản. Thoáng chốc, nhân mã của Nguyên Vụ Bản bị rối loạn.

Bởi vì phải dụ địch, cho nên bộ binh của Hồng Thủy doanh và Hậu Thổ doanh không mặc áo có số của phủ binh Đại Tùy. Nhưng, khi kỵ binh của Nhuệ kim doanh xông ra đánh, Nguyên Vụ Bản lập tức ngây người ra như phỗng!

- Phủ binh Đại Tùy!

Không thể nào!

Nguyên Vụ Bản rít gào một tiếng, phủ binh Đại Tùy đều ở Liêu Đông đánh nhau với người Cao Cú Lệ, sao có thể tới Lê Dương chứ? Nhưng, ngoài phủ binh Đại Tùy ra, làm gì có lục lâm hào kiệt nào có thể có cánh quân năm nghìn khinh binh tinh giáp? Hơn nữa, quần áo có số màu vàng trên người đó rõ ràng cho Nguyên Vụ Bản biết, y không nhìn lầm.

Nguyên Vụ Bản tuyệt vọng cho rằng nhân mã của triều đình đã đánh từ Liêu Đông trở về rồi, trong lòng lập tức thấy nguội lạnh.

Lý Nhàn dẫn kỵ binh từ phía sau đánh tán hậu trận của quân Lê Dương, lập tức lao lên phía trước tấn công, không gặp phải bất kỳ sự phản kháng kịch liệt nào đã đánh tới trung quân của Nguyên Vụ Bản. Nguyên Vụ Bản thấy đại thế đã mất, vung dao muốn tự sát lại bị một mũi tên của Lý Nhàn bắn rơi hoành đao. Hàng trăm tinh kỵ tiến lên phía trước đánh tan thân binh của Nguyên Vụ Bản. Mấy người nhảy xuống ngựa xông lên bao vây Nguyên Vụ Bản, trói y như cái bánh chưng.

Một vạn năm ngàn phủ binh tinh nhuệ nhất Đại Tùy đối phó với ba vạn quân Lê Dương được tổ thành từ lục lâm thảo khấu, dù chính diện đối mặt cũng thắng rất dễ dàng. Càng huống hồ mai phục ở đây để tránh mất sức? Ba vạn năm ngàn quân Lê Dương bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhân mã của Yến Vân trại đã trảm hơn năm nghìn quân địch. Người dân tham gia quân Lê Dương chính là vì miếng cơm ăn, vừa đánh đã vội sợ chạy tán loạn rồi. Lý Nhàn cũng không sai quân truy sát, chỉ là thu nạp nhân mã kiểm kê thương vong.

Nguyên Dũng trấn thủ trên thành Lê Dương, bất luận thế nào cũng không ngờ, dự đoán của phụ thân gã thật sự đã ứng nghiệm. Quả nhiên có người tới gọi cửa. Mà điều khiến y cảm thấy hoảng sợ nhất người tới gọi cửa không phải ai khác, chính là phụ thân của gã Nguyên Vụ Bản!

Khi Nguyên Dũng thấy phụ thân bị người ta trói áp giải tới trước cổng thành, gã liền biết, thành Lê Dương đã xong rồi. Tương lai của nhà họ đã xong rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
29 Tháng mười một, 2023 08:48
Bán bản dịch full bộ này giá rẻ, ai cần liên hệ Zalo: 0867238352. truyện dịch chứ không phải convert ạ, file ebook đọc được trên Điện Thoại, Máy Tính, Ipad...vvv, giao diện đọc như các app phổ biến hiện nay
BÌNH LUẬN FACEBOOK