Mục lục
[Dịch] Tướng Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Độc Cô Chân uống một hớp rượu mạnh lấy từ bảo trại của người Cao Cú Lệ. Vị chua cay vừa vào miệng lập tức cổ họng giống như đang bị thiêu cháy vậy. Bởi vậy, mấy ngày trước đó tại bảo trại có vụ cưỡng bức một người con gái Cao Cú Lệ, lúc này uống rượu, cảm giác khô nóng trong bụng, ngực lại càng mãnh liệt hơn. Chỉ có đáng tiếc một điều, đại quân hành quân không thể dẫn theo một nữ nhi theo, vì vậy người con gái đó bị thân thủ của hắn vặn gãy cổ. Giờ nhớ lại, Độc Cô Chân cũng có chút hối hận rồi.

Ban đầu lúc ở Đại Tuỳ, kiểu con gái nào gã cũng không thể có được chứ?

Chiến trận Liêu Đông đã trải qua tám tháng. Mấy ngày trước cô gái Cao Cú Lệ có nhan sắc đẹp đó vẫn là người con gái đầu tiên gã gặp trong vòng tám tháng đó! Nghĩ đến đây hắn có chút bực bội, đứng dậy đi ra khỏi trại định hít thở không khí. Đi ra khỏi cửa một đoạn, chợt thấy Yến Vân và Hùng Khoát Hải đang ở dưới một gốc cây nhỏ to gì đó. Gã nhướn mày, trong lòng bỗng có chút bất an.

Gã vốn muốn tìm Yến Vân, định một mình mình đem một chi đội binh mã lên núi tìm một bảo trại của người Cao Cú Lệ, xem có cướp được người phụ nữ nào không. Lúc này thấy Yến Vân và Hùng Khoát Hải thì thầm với nhau trong lòng lập tức căng thẳng. Khi gã nhận ra, mặc dù Yến Vân những này này không có tỏ vẻ thù địch gì. Nhưng gã biết, chỗ này cách Đại Tuỳ ngày càng gần kỳ thật mình càng bị nguy hiểm. Yến Vân sớm muộn gì cũng ra tay với mình. Đương nhiên, nếu như mình với hắn cùng một ruột, nói không chừng Yến Vân ngày càng trọng dụng mình.

Nhưng Độc Cô Chân hiện giờ nghĩ không ra, phản bội Đại Tuỳ có con đường sống sót nào.

Gã dừng bước, nhìn Yến Vân và Hùng Khoát Hải không chú ý tới mình, cắn chặt răng xoay người đi về hướng doanh trại của Tiết Vạn Triệt.

Yến Vân còn không xuống tay. Nhưng ta không thể không nghĩ ra biện pháp hạ thủ!

Độc Cô Chân tự nói với mình. Chỉ sợ tới Liêu Thuỷ rồi, người đầu tiên Yến Vân hắn làm thịt chính là mình. Ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Đây mãi là chân lý không thay đổi!

Chỉ có điều không biết Tiết Vạn Triệt có đồng ý không.

Gã vừa đi vừa tính toán nói như thế nào với Tiết Vạn Triệt. Chợt nghe phía trước có người nói chuyện, nói:

- Tục Công! Ta đang muốn tìm ngươi!

Gã ngẩng đầu, đã nhìn thấy vẻ mặt của Tiết Vạn Triệt ngưng trọng nhìn mình.

- Tục Công, ngươi có phát hiện Yến Vân gần đây có gì không ổn hay không?

Tiết Vạn Triệt kéo Độc Cô Chân đến một nơi khá vắng thì thầm hỏi.

Độc Cô Chân biến sắc, nhìn chung quanh:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao lại hỏi như thế?

Tiết Vạn Triệt vội vàng nói:

- Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, ta chợt nhớ tới ngày đó Yến Vân chém giết binh lính Tả Vũ Vệ ta, càng nghĩ càng thấy lạ. Đây, đây rõ ràng là có lòng làm phản. Tục Công, tâm tư ngươi tỉ mỉ, chẳng lẽ không nghe được gì?

Độc Cô Chí thở dài nói:

- Chỉ có ngươi mới ngốc nghếch mãi nhiều ngày sau mới nghĩ tới không ổn sao? Việc này đã nghẹn trong lòng ta lâu rồi, có điều không thể nói lung tung mà thôi. Dù sao các huynh đệ cũng là do Yến Vân cứu về, hơn nữa…hơn nữa Vũ Văn Nguyên soái quả thật cũng làm quá mức, ta bắt đầu cảm thấy, Yến Vân có chút oán khí cũng là chuyện đương nhiên, có điều mấy ngày nay lời nói và việc làm của hắn càng quá kích, ta thấy tám mươi phần trăm là hắn không có ý định quay về Đại Tùy, dốc sức cho triều đình rồi.

- Vậy phải làm sao đây?

Tiết Vạn Triệt vội la lên:

- Ba người chúng ta đều là huynh đệ tốt từ trong biển máu núi thây giết ra, nếu như ngươi đã nhìn ra Yến Vân có ý tưởng như vậy vì sao không nói cho ta biết? Không được, hai chúng ta phải đi tìm hắn, nhất định phải khuyên hắn, nếu cứ để hắn làm như thế, tương lai nào có kết cục tốt gì?

- Khuyên?

Độc Cô Chí cười lạnh nói:

- Yến Vân có tính tình như nào chẳng lẽ ngươi còn không biết? Hắn ta à, nhận định là chín con trâu cũng không kéo lại được. Ta thấy nếu chúng ta thật sự đi tìm hắn nói rõ ràng, tình cảm ở đoạn đường chém giết mà có này sẽ thật sự bị đứt đoạn. Làm không tốt, hắn ngay lập tức phái người bắt chúng ta luôn.

Tiết Vạn Triệt nói:

- Sao vậy chứ, Yến Vân trọng nghĩa khí, chúng ta theo Tát Thủy một đường qua ải chém tướng giết trở về, Yến Vân sẽ không thể không niệm tình cảm này được. Ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn đi vào con đường tà đạo, đường tà đạo thì thôi đi, nhưng đó là con đường chết đó. Không được! Ngươi không đi, ta sẽ đi khuyên hắn.

Độc Cô Chân kéo Tiết Vạn Triệt lại nói:

- Sao ngươi ngu như vậy?

Tiết Vạn Triệt cau mày nói:

- Ngươi không đi cũng cũng không sao, ngươi kéo ta làm gì. Ta rất muốn xem, Yến Vân đến cùng có phải như lời ngươi nói, phái người bắt ta lại hay không.

Độc Cô Chân cắn chặt răng, đơn giản nói ra suy đoán của mình cho y.

- Nếu không phải hắn đã có tâm tư phản nghịch từ lâu, sao có thể có tấm bản đồ kia được? Vì lần đông chinh này triều đình chuẩn bị hai năm, bản đồ trong tay Đại tướng quân các quân có tỉ mỉ như của Yến Vân không? Còn nữa, ngươi suy nghĩ một chút, mấy ngày gần đây những lời của Yến Vân nói với binh lính, rõ ràng là đang khích bác các binh linh làm phản. Ta thấy, hắn qua Tát Thủy đi cứu người, cũng không phải nghĩa khí gì cả, mà là việc đã nằm trong kế hoạch rồi.

Nghe xong Độc Cô Chân nói, sắc mặt Tiết Vạn Triệt biến đổi.

- Sao có thể chứ? Cho dù hắn đã có mưu tạo phản từ trước, nhưng hắn có thể dự liệu được quân đội Đại Tùy chúng ta sẽ chiến bại ở Tát Thủy hay sao? Suy đoán vừa rồi của ngươi, đều là lấy lý do Yến Vân đã sớm đoán được đại quân sẽ thất bại đấy, ta cũng không tin, hắn có thể sớm liệu định nhân mã Đại Tùy sẽ có một trận thảm bại như thế ở Tát Thủy. Tục Công, ngươi cũng là người tâm tư cẩn thận, ngươi nói chút xem, trước khi xuôi nam ngươi có từng nghĩ đến đại quân sẽ bị người Cao Cú Lệ đánh cho đại bại ở Tát Thủy không?

Độc Cô Chân nói:

- Cho dù đại quân xuôi nam không thể đoán trước được, chẳng lẽ thời điểm đại quân hết lương thực ở dưới thành Bình Nhưỡng lại không đoán được?

Tiết Vạn Triệt ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:

- Ta vẫn không tin. Bên bờ Liêu Thủy đoạt lại thi thể Mạch Thiết Trượng lão tướng quân, ngươi nói hắn đã sớm có dự mưu, vậy ta hỏi ngươi, ngày đó ngoại trừ Hoàng Đế Bệ Hạ, trọng thần triều đình, Đại tướng quân các quân có mấy người biết ước định chuộc thi thể Mạch Thiết Trượng lão tướng quân với Ất Chi Văn Đức vào cụ thể giờ nào không? Ngươi cũng không biết, hắn còn chưa nhập ngũ sao có thể biết!

- Còn nữa, thời điểm ở Tát Thủy, Lưu sĩ Long thả Ất Chi Văn Đức đi đây mới căn bản làm cho đại quân tan tác. Người khác còn chưa kịp đuổi theo ra, nhưng Yến Vân mang theo mười bảy thân binh đuổi theo ra bắt Ất Chi Văn Đức. Nếu quả thật như lời ngươi nói, Yến Vân sớm mong đại quân tan tác, Ất Chi Văn Đức đi rồi hắn cao hứng còn không kịp, tại sao phải đuổi theo? Vì đuổi theo Ất Chi Văn Đức, Yến Vân bị trúng hơn mười tiễn không phải là giả đấy, ngươi giải thích thế nào?

- Việc này...

Độc Cô Chân nhất thời nghẹn lời, ngơ ngác chốc lát, nói:

- Dù sao hắn không phải giảng nghĩa khí như ngươi nói đâu. Người này, tâm cơ thâm trầm, cũng không phải vừa mới có phản tâm.

Tiết Vạn Triệt thở dài:

- Tục Công, ta biết ngươi khinh thường Yến Vân, hắn xuất thân hàn môn thân phận thấp kém, nhưng cách làm người của hắn làm người ta kính trọng, điểm này Tiết mỗ thấy rõ ràng. Cho dù đúng như lời ngươi nói hắn sớm có lòng phản rồi, ta cũng nên đi khuyên một lời đấy.

.

Trong lòng Độc Cô Chân kêu khổ, tự nhủ sao ta lại quên tên ngu ngốc này từng chịu ơn cứu mạng của Yến Vân cơ chứ? Ngày đó ở bờ bắc Tát Thủy Ất Chi Văn Lễ đánh lén đại doanh, là Yến Vân mang người cứu gã ra, còn vô duyên cớ tặng không cho gã công lao chém giết đại tướng Cao Cú Lệ, sao ta lại quên cơ chứ?

- Thôi vậy.

Độc Cô Chân chuyển tâm tư nói:

- Ta cũng không thành kiến với Yến Vân, còn chẳng phải là sợ hắn đi vào con đường chết hay sao? Ngươi đã muốn đi khuyên hắn ta sẽ đi cùng ngươi, chỉ có điều...

- Chỉ có điều cái gì?

Tiết Vạn Triệt hỏi.

Độc Cô Chân nói:

- Cẩn tắc vô áy náy, nếu Yến Vân thật sự quyết ý tạo phản, nếu chúng ta nói rõ cho hắn hắn lại không tha cho chúng ta thì làm sao? Vậy chẳng phải chúng ta tự chuoi đầu vào lưới, tự tìm đường chết đó ư?

Tiết Vạn Triệt không kiên nhẫn nói:

- Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây?

Độc Cô Chân nói:

- Ta thấy như này, ngươi đi mời Yến Vân, nói chỗ ta có mấy món ăn dân dã, còn có mấy bình rượu lâu năm tìm được từ trong bảo trại của người Cao Cú Lệ, ta đây trở về thu xếp, ngươi không cần vội khuyên hắn, chỉ ta muốn mời hai người các ngươi uống rượu, mời hắn đến lều của ta, đợi rượu qua ba tuần chúng ta sẽ tìm cơ hội khuyên hắn. Như vậy, nếu có trở mặt chúng ta cũng không trở thành chết không có chỗ chôn.

Tiết Vạn Triệt ngẫm nghĩ một chút đây đúng là kế sách vẹn toàn, nếu ật sự khuyên Yến Vân không được, cùng lắm thì một đập vỡ đôi mình và Độc Cô Chân mang theo thân binh lập tức đi ngay.

- Được, ta sẽ đi mời hắn.

Độc Cô Chân vội vàng nói:

- Ngươi đừng vội đi, cứ về an bài thân binh trước đi, nếu thật sự có gì không ổn, ta và ngươi lập tức dẫn người đoạt chiến mã bỏ đi.

Tiết Vạn Triệt gật đầu nói:

- Được, ngươi đi về trước an bài, ta sẽ đi mời Yến Vân sau!

...

Độc Cô Chân trở lại quân trướng của mình, đặt mông ngồi xuống cả người đều như bị rút hết khí lực. Tiết Vạn Triệt đã trở về doanh địa an bài, nhưng đến giờ tim của Độc Cô Chân vẫn còn đập thình thịch, sắc mặt gã tái nhợt, có lẽ là bởi vì sợ, có lẽ là bởi vì kích động, trong tái nhợt còn mang theo chút đỏ hồng bệnh trạng.

- Yến Vân! Chớ có trách ta lòng dạ ác độc, là tự ngươi đi lên tuyệt lộ đấy.

Độc Cô Chân lẩm bẩm nói.

Gã cầm túi rượu bên hông lên, tưới vào miệng một ngụm lớn, tâm tình mới thoáng bình tĩnh trở lại một ít. Gã không phải muốn khuyên Yến Vân, mà là muốn mượn cơ hội Tiết Vạn Triệt mời Yến Vân đến uống rượu để giết chết Yến Vân. Chỉ có trừ khử được Yến Vân, Độc Cô Chân mới cảm thấy thật sự an toàn. Trốn? Chớ trêu, không có bản đồ, không có dẫn đường, không có lương thực, có thể chạy trốn tới địa phương nào đây? Dưới tay của Yến Vân có nhiều binh mã như vậy chỉ sợ chưa đi được ba mươi dặm đã bị đại đội nhân mã đuổi giết, loạn tiễn bắn thành con nhím!

Nếu cơ hội của mình tìm tới cửa, vậy làm sao có thể từ bỏ?

Độc Cô Chân nhớ dến bộ dạng Yến Vân và Hùng Khoát Hải thấp giọng nói chuyện với nhau, trong lòng phẫn hận nghĩ, nhất định là người kia đã lôi kéo lòng người. Hùng Khoát Hải là một viên hổ tướng, dưới tay là một ngàn trọng giáp bộ binh, Yến Vân không thể không thèm muốn. Như thế xem ra, Yến Vân đã thong thả chuẩn bị động thủ. Chỉ sợ chưa đến Liêu Thủy, tất cả nhân mã tướng tá đều đã đổi thành thân tín của hắn rồi!

Đến lúc đó, dù mình muốn động thủ cũng không có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt mặc người chém giết!

- Ha hả!

Độc Cô Chân cười lạnh nghĩ, mình giết quay về Tát Thủy còn không phải đầu cơ điên cuồng? Tuy rằng trong gia tộc danh tiếng của mình không nhỏ, nhưng bởi vì không phải con trai trưởng, căn bản cũng không được gia tộc coi trọng, bằng không lấy tài cán của mình sao có thể chỉ dừng ở ngũ phẩm nho nhỏ? Vốn định toàn quân tan vỡ rồi, duy chỉ có mình có thể mang về một đạo nhân mã, dù không thành công nhận được gia phong của Hoàng đế, thì địa vị của mình trong gia tộc cũng sẽ được đề cao lên nhiều. Mình vốn là người không được coi trọng, nếu có thể đụng một cái đấu ra một tiền đồ tốt, vậy thì không có gì hối hận cả.

Hiện tại cơ hội tốt đến, chỉ cần có thể mượn cơ hội giết chết Yến Vân, sau đó lại... Diệt trừ Tiết Vạn Triệt, tạo cảnh tượng giả hai người một lời không hợp rút đao khiêu chiến, đội ngũ hơn hai vạn người này còn không phải mình thuận lợi tiếp quản sao? Chỉ cần an bài thỏa đáng, sẽ không ai nhìn ra manh mối gì! Cho dù thân tín của Yến Vân hoài nghi, nhưng Yến Vân vừa chết bọn chúng còn có thể làm được gì?

Độc Cô Chân hưng phấn nghĩ, nếu thật sự có thể mang theo đội ngũ hơn hai vạn người này trở về, vậy ở trước mặt bệ hạ, mình sẽ có danh tiếng lớn không thể nghi ngờ.

Chín Đại tướng quân đều đánh bại, mấy chục vạn đại quân đều bị bọn họ vứt bỏ, nếu mình mang mọi người bình yên trở về, ha ha! Cho dù bởi vì quân viễn chinh chiến bại tạm thời không có phong thưởng, ngày sau truy gia lại phong hầu phong tướng còn có thể xa sao?

- Người đâu!

Độc Cô Chân kêu lên.

Vài thân binh nhập ngũ ngoài trướng vải tiến vào cúi đầu nói:

- Tướng quân có gì chỉ bảo?

Độc Cô Chân gọi bọn họ đến gần thấp giọng phân phó vài câu, mấy thân binh hiển nhiên hơi sửng sốt, nhưng nhìn sắc mặt Độc Cô Chân lập tức gật gật đầu đi ra ngoài an bài. Không bao lâu, năm mươi thân binh liền tụ họp lại, Lữ Suất thân binh của Độc Cô Chân thấp giọng phân phó vài câu, mặt sắc mặt ngưng trọng. Năm mươi thân binh tuân lệnh sau đó nhanh chóng ở ngoài lều lớn của Độc Cô Chân tìm địa phương mai phục, đao thép ra khỏi vỏ, chỉ còn chờ Độc Cô Chân hạ lệnh.

Đợi sau khi nhóm thân binh ẩn nấp kỹ, Độc Cô Chân vẫn không yên lòng, gã kêu Lữ Suất thân binh của mình đến phân phó lần nữa.

- Như thế này ta sẽ lấy cớ đi tiểu tiện ra khỏi quân trướng, các ngươi chỉ cần thấy ta đi ra, lập tức xông đi vào giết người. Yến Vân và Tiết Vạn Triệt ý đồ mưu phản, không cần lưu tình! Nếu việc này thành công, ta sẽ bảo vệ ngươi làm biệt tướng ngũ phẩm!

Lữ Suất thân binh kia cảm kích nói:

- Đa tạ Tướng quân đề bạt!

Độc Cô Chân khoát tay áo nói:

- Đi đi, thông minh cơ linh một chút!

...

Lý Nhàn vừa đi vừa cười nói với Tiết Vạn Triệt:

- Sao hôm nay Độc Cô lại hứng trí như thế, muốn mời ta uống rượu? Hơn nữa còn có thể bảo ngươi đích thân tới mời ta một chuyến, thật là ngạc nhiên.

Sắc mặt Tiết Vạn Triệt hơi đổi, cười cười nói:

- Ta sao biết, vừa rồi hắn vội vàng đi tìm ta, nói là có mấy món ăn dân dã, còn có mấy bình rượu lâu năm, nói khó được hôm nay thanh nhàn chưa phải vội vã lên đường, đơn giản ba người chúng ta phải say một trận. Nói xong hắn liền trở về chuẩn bị, ta đành phải đi mời ngươi, dù sao là ăn uống đồ của hắn, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.

Lý Nhàn cười ha hả nói:

- Phải, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.

Dừng lại một chút, Lý Nhàn bỗng nhiên ra vẻ lơ đãng hỏi:

- Chỉ sợ rượu này... không phải là ăn chùa đâu chứ?

Tiết Vạn Triệt nghiêng đầu nhìn về phía khác, che dấu vẻ xấu hổ trên mặt:

- Không ăn không phải trả tiền còn có thể như thế nào đây? Chẳng lẽ lại muốn ta và ngươi trả tiền rượu cho hắn?

Lý Nhàn khẽ mỉm cười:

- Chỉ là không biết, tiền rượu này là đắt hay là rẻ. Ta và ngươi gộp lại, chỉ e cũng không rẻ.

Tiết Vạn Triệt cười nói:

- Uống rượu rồi đi, hắn còn có thể lấy đao ngăn đón chúng ta hay sao?

Lý Nhàn gật đầu nói:

- Cho dù lấy đao, hắn cũng đánh không lại ta và ngươi.

- Ha ha!

Tiết Vạn Triệt cười nói:

- Hai hắn, cũng không phải đối thủ của Tiết mỗ!

Nghe được tiếng cười nói của hai người, Độc Cô Chân từ trong quân trướng mỉm cười ra đón, vừa đi vừa cười nói:

- Hai người các ngươi đang cười nói gì vậy, sao lại vui thế?

Lý Nhàn cười nói:

- Đang nói về ngươi.

- Về ta?

Trong ánh mắt của Độc Cô Chân hiện lên một tia âm u lạnh lẽo nhưng vẫn cười nói:

- Ta thấy, có gì đáng buồn cười?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
29 Tháng mười một, 2023 08:48
Bán bản dịch full bộ này giá rẻ, ai cần liên hệ Zalo: 0867238352. truyện dịch chứ không phải convert ạ, file ebook đọc được trên Điện Thoại, Máy Tính, Ipad...vvv, giao diện đọc như các app phổ biến hiện nay
BÌNH LUẬN FACEBOOK