Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung Điều Tứ Bảo lúc này đều kêu khóc, cả bốn người nằm úp mặt xuống đất chẳng dám nhúc nhích, đột nhiên nghe Lương Tiêu lên tiếng:
- Các ngươi đứng dậy cả đi.

Bốn người đồng loạt đứng lên, dáng điệu rụt rè, vẻ mặt hoảng sợ.

Lương Tiêu hướng về phía Trung Điều Tứ Bảo nói:
- Các ngươi bốn người lại đi khóc lóc trước mặt nữ nhân, chẳng lẽ không biết xấu hổ?

Lời vừa thốt ra, Trung Điều Tứ Bảo nhất thời ngưng khóc, nỗi giận thét lớn:
- Lão tử đã khóc bao giờ? Chẳng qua bụi bay vào mắt của lão tử thôi.

Lương Tiêu cười bảo:
- Bớt nói lời thừa đi, các ngươi mỗi người chọn một người vừa ý nhất làm đệ tử của mình, ta sẽ là người đánh giá, để xem đồ đệ của ai được dạy bảo chu đáo nhất, thế là biết được ai thông minh nhất.

Trung Điều Tứ Bảo vừa nghe, nhất thời hăng hái trỗi dậy, nỗi buồn dường như đã bay biến về Oa quốc hết, phấn khởi nói:
- Tốt quá tốt quá, một lời đã định, xem xem đồ đệ của ai lợi hại nhất, ai mới là người thông minh nhất!

Năm kẻ ngốc này ngày thường luôn thích cạnh tranh với nhau. Vừa nghe được đề nghị này, Tứ Bảo nhất thời chuyển giận thành vui. Chủ ý đã định, bọn họ quyết tâm phải dạy bảo đồ đệ của mình cho tốt, nhất định phải đoạt ngôi vị đệ nhất. Lúc này, chợt nhiên Hồ Lão Bách bỗng hóa sang buồn bực, cảm thấy cách này tuy thú vị hơn cách trực tiếp đánh nhau, có điều lão lại chẳng thu nhận tên đồ đệ nào, không khỏi cáu giận kéo Lương Tiêu nói:
- Lão tử đây vốn chẳng có đệ tử, lấy gì so sánh với bọn họ đây?

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Chính ngươi không muốn có đồ đệ còn gì?

Hồ Lão Bách nhất thời cứng họng, chẳng cách nào đối đáp. Mắt nhìn bốn kẻ còn lại tự mình tuyển lựa đồ đệ: Hồ Lão Nhất dạy Dương Tiểu Tước, Hồ Lão Thập dạy Triệu Tam Cẩu, Hồ Lão Thiên dạy Lý Đình Nhi, Hồ Lão Vạn dạy Vương Khả. Hồ Lão Bách càng xem càng thèm muốn, đột nhiên nằm càng ra đất, nhào tới lăn lui, giật giật râu mép mà oa oa khóc lớn. Tứ Bảo nhìn hắn ha ha cười to, thầm nghĩ cái này gọi là "báo ứng". Vương Bà Tử cùng Triệu Tứ Gia trong lòng thầm e sợ, chẳng biết năm quái nhân này sẽ dạy dỗ con cháu mình thế nào.

Trung Điều Tứ Bảo đương thời hăng tiết, liền kéo lấy đệ tử của mình ra một góc, miệng hô hét ỏm tỏi, tự truyền thụ công phu của bản thân. Chỉ bởi can hệ đến chuyện thắng thua, cho nên bốn người vô cùng nhẫn nại, quyền xuất thập biến bát biến, chẳng hề cảm thấy mỏi mệt.

Hồ Lão Bách thân ảnh cô độc, lão bình sinh vốn thích tịch mịch nhưng nhịn không nỗi đành bước đến gần, nơi thì chỉ vẽ, nơi thì giậm chân đành đạch, bảo chiêu này sử sai rồi, phải làm thế này mới đúng, chân liền đá ra một cước ngắn, thủ chưởng phách cao, miệng không ngừng xoi mói đủ điều. Nhãn lực của lão cực cao, mặc dù cố ý soi mói bới móc bốn huynh đệ của mình, nhưng rốt cục cũng giúp họ tìm ra lỗi sai trong huấn luyện, vô hình trung giúp bổ khuyết cho bài luyện tập.

Vương Bà Tử thấy cháu mình không bị ăn hiếp, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ thầm nếu bọn họ từ nay về sau có thể chuyên tâm tập võ, không còn long bông nhàn rỗi nữa, chung quy cũng là một chuyện tốt, trong lòng đối với Lương Tiêu thập phần cảm kích, muốn thành tâm cảm tạ hắn, nhưng thấy Lương Tiêu nhãn thần tự cao, ngạo khí lộ xuất ra ngoài, trong lòng bỗng cảm thấy bối rối, miệng dẫu đầy những ngôn từ xúc cảm nhưng chẳng hiểu sao không thể thốt được thành lời, chỉ e dè nói:
- Triệu Tứ Gia, chúng ta đi thôi!

Nói rồi xoay người lại, chỉ thấy Triệu Tứ Gia đang nhìn Lương Tiêu, dáng vẻ si ngốc, hệt như bị ma nhập.

Vương Bà Tử không khỏi cau mày nói:
- Triệu Tứ Gia, ngươi làm sao thế?

Triệu Tứ Gia nghe thấy cả kinh, vội hoàn hồn lại, thấp giọng nói:
- Hình như… gương mặt của tiểu tử này… có vẻ gì đó rất quen.

Vương Bà Tử ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói nhăng nhít gì thế?

Triệu Tứ Gia nhỏ giọng nói:
- Vương thẩm thẩm, người xem, trán vị công tử này cùng những đường nét trên gương mặt so với …… so với người trước đây dường như có nét giống nhau?

Vương Bà Tử nhíu mày nói:
- Ngươi rốt cục là đang nhắc đến ai thế?

Triệu Tứ Gia thở dài, lắc đầu đáp:
- Thôi vậy, không nói đến nữa!

Vương Bà Tử cẩn thận liếc nhìn Lương Tiêu, đột nhiên bật thốt:
- Ai da, chẳng lẽ ngươi muốn nói tới tên mọt sách Lương ……

Triệu Tứ Gia mạnh tay che lấy miệng bà hốt hoảng nói:
- Đừng nhắc nữa!

Vương Bà Tử gạt tay ra, mỉm cười nói:
- Ngươi sợ cái gì chứ, cử chỉ cứ y như một tiểu cô nương vậy?

Bà nói đến đây, nét môi khẽ mỉm cười, lại thở dài bảo:
- Cũng chẳng biết làm thế nào ngươi lại nhớ đến hắn? Năm đó Bà Tử ta vừa nhìn đã biết ngươi và hắn không thể ở cùng nhau rồi. Người ta thích đọc sách, thích viết chữ. Học vấn thì uyên bác, vượt trội hơn cả Hà Lão Tài dạy bọn thư sinh trong làng; viết chữ so với Sử Vạn Hộ tiên sinh lại có phần hoàn hảo hơn. Ngươi lúc ấy chỉ là một khuê nữ nơi thôn dã, đến nửa chữ cũng không biết. Còn luận về tướng mạo ư? Hắn lớn lên dáng vẻ hoàn mỹ như thái tử điện hạ, ngươi và hắn mà ở chung với nhau, giống như chim trĩ phối phượng hoàng, thực là chẳng có cách nào kết hợp được; hơn nữa vấn đề còn ở phụ thân hắn, cái lão ấy mắt luôn nhìn trên đầu người khác, luôn coi thường mọi người, hắn mà cần loại thê tử như ngươi mới là lạ đấy, nói tóm lại ……

Triệu Tứ Gia ngắt lời bà:
- Vương thẩm thẩm, ta biết, ta vừa quê mùa lại vừa ngốc nghếch, chẳng thể sánh cùng hắn. Nhưng ta thầm mong ước chỉ cần được xa xa ngắm nhìn hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Triệu Tứ cũng biết rõ tâm ý của ta. Không sai, phụ thân hắn đích thị xem thường người khác, nhưng …… nhưng hắn chưa bao giờ xem thường ta ……

Vừa nói hốc mắt từ từ đỏ ửng lên, âm thanh bật ra giữa đôi môi run rẩy :
- Hắn tuy có chút ngốc nghếch, nhưng hắn đối xử với mọi người luôn rất tốt ……

Lời còn chưa dứt, mắt lệ đã nhạt nhòa.

Vương Bà tử lặng im không nói, lại nhìn Lương Tiêu cả nửa ngày rồi chợt than thở:
- Quả có nét giống, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, ngươi xem sống mũi của hắn kìa, thẳng đứng như mái nhà vậy, còn đồng tử lại ẩn tàng một tia lam sắc khiến người ta phải sợ hãi, trông hắn có phần giống bọn man tử ngoại tộc hơn.

Bà vỗ về bờ vai của Triệu Tứ Gia thở dài:
- Bình sinh trong thiên hạ người giống người không phải hiếm, huống chi hắn ta chỉ có vài phần tương tự. Vả lại vừa nhìn đã biết hắn chẳng phải người trong thôn của chúng ta, ngươi cần gì phải tỏ ra căng thẳng chứ, đi thôi!

Nói rồi liền kéo Triệu Tứ Gia rời khỏi, nhanh chóng trở về. Triệu Tứ Gia vừa đi được hai bước, đột nhiên lách khỏi Vương Bà Tử, bước nhanh đến trước mặt Lương Tiêu, bật hỏi:
- Công tử họ gì?

Lương Tiêu hơi bất ngờ, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng đáp luôn:
- Ta họ Lương.

Triệu Tứ Gia tức thời cả kinh, la lên thất thanh:
- Ngươi cũng mang họ Lương?

Lương Tiêu thấy thần sắc của bà khác lạ, ngạc nhiên hỏi:
- Đại thẩm có gì chỉ giáo?

Triệu Tứ Gia nhất thời nhìn hắn ngẩn ngơ, chẳng thốt được lời nào.

Vương Bà Tử trông thấy không khí có vẻ ngượng ngập, liền tiến tới trước hai bước, cười tiếp lời:
- Xin công tử đừng trách, chỉ vì thấy công tử giống với một cố nhân trước đây của chúng ta tên là Lương Văn Tĩnh nên mới tùy tiện hỏi thế thôi.

Lương Tiêu lập tức chấn động, nhìn thật kỹ hai người rồi cất tiếng hỏi:
- Các người quen biết cha ta sao?

Triệu Tứ Gia nghe vậy thần tình rúng động, tay không tự chủ được định đưa ra nắm lấy Lương Tiêu, nhưng khi vừa chạm vào lưng bàn tay chàng, lại có cảm giác như chạm phải lửa, lập tức rút về, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi thật sự là con của huynh ấy sao?

Lương Tiêu như đoán được vài phần nguyên do, đứng dậy nói:
- Đúng vậy, Lương Văn Tĩnh đích thị là cha của ta, nhị vị chẳng hay trước kia là hương thân của gia phụ?

Vương Bà Tử hoan hỷ nói:
- Ai da,sao lại khéo đến thế! Tên mọt sách Văn Tĩnh này không ngờ đã có con rồi cơ đấy! Mọi việc đúng là không tưởng được,có thật hắn là phụ thân của ngươi không? Hắn lúc này có khỏe không?

Bà lời ngay ý thẳng, mồm miệng nhanh nhảu nói thẳng một hơi,còn Triệu Tứ Gia lại ngước nhìn Lương Tiêu,thần sắc lộ vẻ kỳ quái,vừa có vẻ vui sướng, lại như phảng phất nét đau thương.

Lương Tiêu thầm cảm thán nói:
- Gia phụ không may đã tạ thế nhiều năm trước!

Vương Bà Tử nụ cười như đông cứng lại trên khuôn mặt. Triệu Tứ Gia toàn thân chấn động,cảm giác như cả người vô lực, không tự chủ được lảo đảo lùi về sau. Lương Tiêu bước đến trước một bước,đỡ bà đứng vững lại. Triệu Tứ Gia cố hít một hơi dài,đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay Lương Tiêu,run giọng nói:
- Ngươi…… Ngươi nói huynh ấy chết rồi ư?

Lời còn chưa dứt, lệ đã hai hàng.

Lương Tiêu gật đầu đáp:
- Đúng vậy,người qua đời đã gần bảy năm rồi,thẩm thẩm trước đây là bằng hữu của gia phụ chăng?

Vương Bà Tử cảm thán nói:
- Bọn họ vốn là cùng nhau lớn lên, từ thuở hỉ mũi chưa sạch,thường cùng nhau chơi trò chặt cây dựng chòi trên cát.

Lương Tiêu không ngờ tại đây lại tương phùng cố nhân,tim bỗng đập mạnh,liền kéo hai người đến ngồi gần bên suối,kể lại những nỗi niềm cay đắng mà gia phụ mình đã trải qua.

Mọi người lắng nghe,Vương bà tử chua xót nói:
- Văn Tĩnh niên kỷ vẫn còn trẻ quá,chẳng ngờ…… Ai da,ông trời quả không có mắt mà!

Triệu Tứ Gia cúi đầu trầm ngâm thật lâu,hốt nhiên kéo lấy Lương Tiêu nói:
- Công tử hãy theo ta!

Lương Tiêu chẳng hiểu chuyện gì,đành miễn cưỡng bước theo,A Tuyết cũng theo sát ngay sau đó.

Ba người bước đi gần nửa ngày trời,chợt nhìn thấy xa xa bên sườn đồi ẩn hiện một khu rừng trúc,trong rừng thấp thoáng những ngôi nhà xanh xanh,sắp xếp rất có thứ tự.

Triệu Tứ Gia kéo mở then cài,nâng phiến cửa lên,bên trong thoảng bay ra một mùi hương trúc ngan ngát. Lương Tiêu thoáng ngập ngừng,rồi cũng theo chân bà tiến vào trong. Chỉ thấy bên trong rộng khoảng bốn trượng,được chia thành hai gian,giường tủ hết sức gọn gàng,một chiếc cuốc sắt tựa nghiêng nơi góc nhà,lưỡi còn quệnh lại những bệch đất sét lâu ngày khô cứng. Kề bên song cửa, một đĩa đồng lấp lánh ánh sáng, trong còn đọng lại một ít dầu,bên ngoài những khóm trúc mọc um tùm,sắc xanh dày đặc len qua khe cửa,ánh lên đầu tóc mọi người một màu xanh ngọc bích..

Lương Tiêu hỏi ngay:
- Thẩm thẩm,đây là đâu vậy?

Tay Triệu Tứ Gia nhẹ ve vuốt cạnh bàn,những giọt lệ châu đã bắt đầu lăn tăn trong khóe mắt,gương mặt ảm đạm vẻ thê lương,bà dịu dàng nói:
- Đây là nơi mà ông nội và cha ngươi trước kia đã từng sống.

Lương Tiêu bất giác sững người.

Triệu Tứ Gia ngước nhìn rừng trúc ngoài xa xa,cảm thán nói:
- Mùa thu năm ấy,khi những cánh đồng lúa đương trải ngập trong sắc vàng mênh mông. Đại Hãn Mông Cổ đến thi hành việc tuyển quân,cha ngươi cũng bị bắt làm dân phu. Sau kỳ sung quân được hai ngày,ta sáng sớm đến tìm huynh ấy thì mới biết huynh ấy và phụ thân đã biến mất chẳng để lại dấu vết, một chữ cũng không lưu lại,chắc là ra đi hết sức vội vã! Về sau ta vẫn thường đến đây quét dọn,cứ nghĩ một ngày nào đó huynh ấy sẽ trở về,lúc đó có lẽ rất cần một nơi để ngủ, một nơi để thay y phục,lại còn nơi để đọc sách nữa chứ. Ai da,cha của ngươi… thích nhất là đọc sách,ông nội của ngươi không cho,thế là huynh ấy lén lút trốn trong bụi cây sau nhà ta để đọc,nhiều lúc quên cả ăn uống,ta vẫn thường trộm thức ăn của gia đình ra cho.

Bà như chìm đắm trong những kỷ niệm xa xưa,mắt hiển hiện rõ ràng những hồi ức như chỉ vừa mới diễn ra hôm qua vậy,khóe môi bất giác hé lộ nét cười,chuyển thân đến gần một chiếc tủ,bên trong vẫn còn khá nhiều y sam đã rách nát không còn chỉnh tề,trãi qua một lúc lâu mới thấy bà cúi đầu nói:
- Sau ngày ấy một năm,ta cuối cùng cũng đi lấy chồng! Đến khi có hài tử,ta chẳng còn cách nào thường xuyên sang trông nom được, cuối cùng để những bộ y sam này bị côn trùng cắn nát. Ai da,còn cách nào nữa chứ,sau khi làm mẹ rồi,ta phải lo quá nhiều việc,từ trồng trọt đến chăm sóc con cái, thời giờ đến đây của ta cũng ngày một ít đi, nhưng…… nhưng chẳng hiểu sao,trong lòng ta luôn tin tưởng Tĩnh ca ca nhất định sẽ quay trở lại……

Nói đến đây,bà chợt nghe thấy một tiếng nấc nho nhỏ,ngước mắt nhìn lại,chỉ thấy Lương Tiêu cả người tựa lên thành giường,gương mặt ngập tràn những giọt nước mắt,đột nhiên hắn quỳ xuống bên chân bà,tay ghì lấy vạt áo.

Triệu Tứ Gia nghe lòng đau nhói,khẽ vỗ về:
- Hảo hài tử,hảo hài tử,đừng khóc,đừng khóc nữa……

Chỉ thốt được vài lời, giọng nói lại vỡ òa ra nước mắt.

A Tuyết cũng cảm nhận được nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng,liền quỳ xuống cạnh Lương Tiêu,kéo áo chàng sụt sùi:
- Ca ca…… Đừng khóc nữa mà…… hu hu …… đừng khóc nữa mà……

Triệu Tứ Gia từng trãi sự đời,trông thấy hai người khóc lóc thương tâm như vậy,liền cố gắng đè nén cõi lòng lại,hướng về phía A Tuyết hỏi:
- Ngươi là con gái của Văn Tĩnh ư?

A Tuyết lắc đầu đáp:
- Ta chỉ là muội tử kết nghĩa của ca ca. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK