Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phong Miên kéo A Lí Hải Nha xuống khỏi lưng ngựa, cười vui vẻ:
- Công tử, bắt được rồi.

Vân Thù hai chân điểm xuống yên ngựa, nói:
- Ngươi giữ lấy hắn!

Nói rồi cũng không dừng lại, tung mình bay lên, soạt soạt ba kiếm, lại đâm chết ba tên thân binh Sắc Mục

Đám phục binh đến quá đột ngột, mấy người bọn Lương Tiêu đều ở trên sườn dốc, xông pha đi đầu, giờ chỉ đành quay người lại chống đỡ. Một tráng hán cầm quỷ đầu đao lao tới chỗ Lương Tiêu, một hán tử cao gầy thì giơ thương đâm thẳng tới Thổ Thổ Cáp. Bọn Lý Đình ai nấy cũng đều gặp phải đối thủ.

Lương Tiêu hơi nghiêng người một chút, cánh tay của hán tử dùng đao kia bỗng nhẹ bẫng đi, quỷ đầu đao đã bị đoạt mất. Lương Tiêu lật tay đưa đao chém vòng lại. Hán tử không ngờ một quân sĩ tầm thường lại có võ nghệ như thế, trong lúc kinh ngạc không kịp né mình, không ngờ Lương Tiêu đao đi nửa đường, đột ngột chuyển mũi đao, sống đao đập ngay vào Thái dương huyệt của gã.

Tráng hán gặp phải sự phản kích nặng nề đó, rên lên một tiếng và ngã vật xuống. Đúng lúc ấy, chợt nghe Thổ Thổ Cáp quát lớn một tiếng, Lương Tiêu ngoái đầu lại nhìn, thấy y kẹp trường thương dưới nách, thần lực tỏa ra, nhấc tên hán tử cao gầy lên. Đại lực vừa hất ra, hán tử cao gầy đó nắm không vững cán thương, bay tít ra sau. Nhưng hắn võ công thuần thục, lộn một vòng rồi xoay người hạ xuống đất, còn chưa kịp đứng vững, Thổ Thổ Cáp đã nhào tới nơi, trường thương không kịp quay đầu, quét ngang sát đất. Y trời sinh thần lực, cú quét này nào phải chỉ mang theo lực đạo trăm cân, hán tử nọ bắp chân trúng đòn, kêu thảm một tiếng ngã quỵ xuống.

Thổ Thổ Cáp và Lương Tiêu chiến thắng dễ dàng, còn bọn Triệu Sơn năm người lại sa vào khổ chiến. Phải biết lần này tới đây đều là những hảo thủ của võ lâm phương Nam, còn năm người chẳng qua chỉ mới luyện tập võ nghệ mấy tháng, dù được cao thủ chỉ điểm, cũng khó mà đạt tới đại thành. Huống chi lại phải tay không quyền trống giao phong với những hảo thủ này, đương nhiên không thể địch nổi. Lương Tiêu thấy vậy, một nhảy một đáp đến trước mặt, thanh quỷ đầu đao trong tay đi như rồng bay, đánh cho đám hào kiệt lùi lại liên tục, nhưng Lương Tiêu và bọn họ hoàn toàn không có oán thù, vì thế hắn thủy chung không xuất chiêu sát thủ, nhưng đối thủ lại dựa vào số lượng đông, lùi đi tiến lại, liều chết bám lấy.

Thổ Thổ Cáp thấy vậy chạy ào tới, thừa lúc mọi người bị Lương Tiêu thu hút, bèn tập kích phía sau, đâm ngã hai người, thét lên một tiếng lăng lệ:
- Lương Tiêu, trên chiến trường không thể nương tay.

Lương Tiêu đầu mày cau lại, khí truyền khắp thân đao, những tiếng leng keng vang lên không dứt, sáu bảy võ nhân của nam triều hổ khẩu chảy máu, đao thương tuột khỏi tay. Lương Tiêu soạt soạt chém ra hai đao, đẩy dạt mọi người, hét lên:
- Nhặt binh khí!

Năm người bọn Lý Đình nghe vậy liền lao lên, nhặt lấy vũ khí. Lúc này các hào kiệt nhận ra mấy tên binh sĩ này lợi hại quá, bèn vây cả lại.

Lương Tiêu thấy đối phương đều là hảo thủ, nếu không đả thương vài người thì rất khó thoát thân, lập tức cao giọng thét:
- Muốn sống thì cút đi!

Quần hào như thể không nghe thấy, một hán tử mặt sẹo múa đôi đoản kích lao lên phía trước. Chợt thấy đao quang như tuyết, vụt một cái đã tới vai hán tử. Lương Tiêu đã quyết hạ độc thủ, bèn sử một chiêu Tu La Diệt Thế Đao khấp quỷ đoạt thần, khí đoạt thiên quân (ý chỉ thanh thế rất lớn). Mắt thấy cánh tay hán tử kia đã sắp đứt rời, chợt một ngọn trường mâu chặn ngang, keng một tiếng vang lên, không ngờ đã chặn được chiêu Xiết Điện Truy Phong của Lương Tiêu. Lương Tiêu cánh tay chấn động, lòng biết kẻ đến rất cao minh, thế đao hơi nghiêng đi, một chiêu Cô Thần Miểu Miểu tung ra, đao quang thu vào rồi bắn ra, chạy theo thân ngọn mâu, quét tới mười ngón tay của người đó, người đó kinh ngạc “ý” một tiếng, nhảy ra sau hơn một trượng thốt lên:
- Hảo gia hỏa!

Đại hán mặt sẹo đó nhặt lại được một cánh tay, hậm hực lui lại.
.
Lương Tiêu thấy người cầm giáo râu tóc bạc trắng, mặt đỏ hồng hào, chính là “Tham Thiên Toan Nghê” Phương Lan. Phương Lan nhìn Lương Tiêu, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc: “Trong hàng ngũ Thát Tử lại có một nhân vật thế này sao?” Lão rầm giọng quát lên một tiếng, vung thanh trường mâu lên, đâm mạnh tới. Lương Tiêu giơ đao lên đỡ, hắn lúc này võ công đã trên Phương Lan, chỉ sau một thoáng đã tung ra bảy tám chiêu, đánh cho Phương Lan lùi lại liên tục, chỉ dựa vào mâu dài đao ngắn, cố gắng không để Lương Tiêu tới gần. Lương Tiêu đấu mãi không kiên nhẫn được, vụt thét lên, chiêu thế biến thành Phần Thiên Diệt Địa, đao quang chớp lóe đầy trời. Phương Lan vội vàng đỡ được ba đao, đột nhiên bị một cước ẩn trong đao của Lương Tiêu đá bung mũi trường mâu ra, đao lướt qua ngực lão. Phương Lan đang cảm thấy khó đỡ, chợt một người lao tới sau lưng Lương Tiêu, một đôi Thiết Ưng trảo phá không thành tiếng, chụp tới lưng hắn.

Lương Tiêu chẳng còn cách nào đành xoay đao lại, ngăn cản thiết trảo của người nọ.

Phương Lan hít vào một hơi, kêu lên:
- Cận Phi, thằng nhãi này nanh vuốt cứng lắm đó!

Rồi múa trường mâu, cùng Cận Phi tả hữu giáp kích. Hai người đều là nhân vật thuộc hàng nhất lưu của võ lâm phương Nam, Lương Tiêu cho dù lợi hại hơn nữa, cũng vẫn bị bám chặt lấy chẳng thể thoát thân. Nhưng Cận Phi và Phương Lan liên thủ với nhau mới cản được một đơn đao của một tên lính Mông Cổ, trong lòng kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn được nữa.

Ở đằng này, Vân Thù dẫn một trăm người xuyên qua xuyên lại trong đám quân Nguyên, qua chỗ nào là chỗ ấy tán loạn, chỉ trong khoảnh khắc, đã đánh cho hơn ba trăm tên lính tử thương la liệ. Đang lúc chém giết, chợt nghe Sở Uyển yêu kiều quát lên:
- Không được chạy.

Vân Thù nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy một tên Nguyên binh thấp lùn đang múa thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang, vừa đánh vừa chạy với bốn người bọn Sở Uyển. Hắn thân thủ không phải là kém, trường kiếm rất nhanh, nhưng chỉ chăm chăm tháo chạy, Sở Uyển không ngăn cản nổi hắn. Vân Thù lại chuyển mắt thì càng thêm kinh ngạc, nhưng thấy trên sườn núi phía đông, một đạo hàn quang vung đi chém lại, đánh cho Phương, Cận giật lùi liên tục, còn có sáu tên lính khác chém giết theo đạo hàn quang đó.

Vân Thù lần này đi đã có ý giết sạch đội vận lương, quyết không thả một người nào, vì thế hú dài một tiếng, tung mình nhảy lên, thấy tên lính Nguyên thấp lùn đang chạy nhanh lên dốc, lập tức chạy theo sau hắn. Tên lính này chính là A Tuyết, nàng chưa đi vần đá, vì vậy vẫn ở trong hàng quân, đột nhiên thấy hai bên đánh giết thì trong lòng kinh hoảng, thấy Lương Tiêu đang ở dốc đằng đông bèn chạy về phía đông, không ngờ lại bị mấy tên võ nhân nam phương chặn đường ngay trước mặt. May mà Lương Tiêu sợ nàng gặp nguy hiểm nên đưa Huyễn Nguyên kiếm cho nàng phòng thân, đối phương trở tay không kịp, bị nàng chém gãy đao thương, mắt thấy sắp phá vòng vây tới nơi, chợt cảm thấy sau lưng nổi tiếng gió lên, nàng run sợ, lập tức quay lại xuất kiếm. Vân Thù tay trái thành trảo, đoạt luôn thanh kiếm Huyễn Nguyên, hữu kiếm trầm xuống, định đâm ra, chợt nghe A Tuyết hét lên:
- Là ngươi!

Nguyên lai, A Tuyết hôm đó ở núi Ngũ Long đã từng gặp Vân Thù, lúc này đối mặt liền nhận ra, kinh ngạc kêu lên, chỉ vì không hề che đậy nên buột miệng ra bằng giọng nữ nhân. Vân Thù trường kiếm vốn đã đến yết hầu nàng, nhưng nghe thấy âm thanh này, hơi có chút ngạc nhiên. Kiếm thuật của y đã đoạt đến mức thu phát tùy tâm, lưỡi kiếm chững lại, lật tay nắm lấy vai A Tuyết, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là nữ nhân?

Y không kịp nghĩ kỹ, lật tay đẩy A Tuyết ra sau, thét:
- Sở cô nương, trông chừng cô ta!

Rồi chân không chạm đất, chạy thẳng lên sườn núi. A Tuyết bị y vung tay ném đi, mũ da rơi xuống đất để lộ ra mái tóc dài, dáng vẻ nữ nhi hiện ra rõ rệt, Sở Uyển thầm ngạc nhiên, bước lên một bước, giữ lấy nàng.

Lương Tiêu bị đám cao thủ vây công, sử hết hết chiêu số nhưng tức thì cũng chưa thể thoát thân. Giao phong được một lúc, Triệu Sơn, Vương Khả bị đối thủ lần lượt tấn công, vừa xông sang một bên, chợt nghe có tiếng con gái thét lên, chuyển đầu nhìn lại, vừa lúc thấy A Tuyết đang bị bắt. Hai người kinh hoàng, không kịp hướng Lương Tiêu cầu cứu, lập tức chuyển thân xông đến, muốn đoạt lại A Tuyết. Đúng lúc gặp Vân Thù đang chạy nhanh tới liền tiến ra đánh hắn. Triệu Sơn không biết lợi hại, phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay) giơ lên chém thẳng vào mặt Vân Thù, Vân Thù tả thủ vẫn cầm Huyễn Nguyên kiếm, liền gạt phắt đao của Triệu Sơn sang một bên, hữu thủ lấp lánh kiếm quang, đâm thẳng vào ngực Triệu Sơn. Triệu Sơn thét ầm lên, ngã ngửa ra. Vương Khả trợn to mắt đến mức gần rách khóe mắt, mũi đinh ba mạ vàng trong tay run lên quét tới Vân Thù, Vân Thù giơ kiếm tay trái gạt cây đinh ba, tay phải đưa kiếm đâm đến, vạch qua bụng Vương Khả một nhát. Vương Khả kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại sau.

Lương Tiêu nghe thấy tiếng kêu thảm, quay đầu nhìn lại, kinh hoàng đến nỗi hồn phi phách tán. Hắn lúc này đang thân hãm trùng vây, phân tâm một lúc là bị Cận Phi thiết trảo xoẹt qua vai, máu thấm ra cả y giáp. Lương Tiêu đau đớn kêu lên một tiếng, đao quang trong tay lóe lên, bốn vị hào kiệt đầu lìa khỏi thân. Cận Phi tức giận gào lên:
- Hảo tặc tử, có ngươi thì không có ta!

Cùng với Phương Lan ra sức lao lên, Lương Tiêu không còn lòng dạ nào để đánh lâu nữa, tránh khỏi hai người, ra sức chém giết những kẻ địch yếu, sau khoảnh khắc đã lại chém ngã thêm mấy người nữa, thế hợp vây như ngói vỡ đất tan, hoàn toàn không còn tồn tại.

Vân Thù đang định bổ thêm một nhát kiếm, lấy tính mạng Vương Khả, chợt thấy phe mình tử thương thê thảm, hắn kinh sợ, bỏ Vương Khả, lao thẳng đến phía Lương Tiêu. Thổ Thổ Cáp nhảy ra chặn đường, giơ thương đâm ngay, Vân Thùchân không dừng lại, vẫn lao đi như bay né khỏi mũi thương, thanh kiếm như sấm giật điện chớp, đâm thẳng tới ngực trái Thổ Thổ Cáp

Thổ Thổ Cáp đâm nhanh cây thương, không ngờ Vân Thù lại vung ra mấy đóa kiếm hoa, mũi kiếm lướt lên, đâm vào yết hầu hắn. Thấy Thổ Thổ Cáp sắp đi theo Triệu Sơn, trong không trung chợt vang lên một tiếng thét lớn, Lương Tiêu từ trên cao lao xuống, một đao bổ tới, mũi đao còn chưa tới nơi, đã bạt gió ra xung quanh mấy trượng. Chiêu Tu La Đoạn Nhạc này, có thể coi là thứ đao pháp hung mãnh nhất trên thiên hạ. Vân Thù tả kiếm đâm ngược lên chặn, hữu kiếm tự nhiên chậm lại, Thổ Thổ Cáp thân thủ cũng nhanh vô cùng, thừa cơ nhảy lui lại phía sau, nhưng lưỡi kiếm vẫn chạm tới, vạch ra một đường dài trên ngực, máu tươi đầm đìa.

Đao kiếm chạm nhau tóe lửa, Lương Tiêu vận hết sức bình sinh vào một đòn sát kích. Vân Thù luống cuống chống đỡ, tức thì hổ khẩu nứt toác, Huyễn Nguyên kiếm tuột tay bay mất. Nhưng hắn lâm nguy bất loạn, hữu kiếm đâm thẳng vào tiểu phúc Lương Tiêu. Lương Tiêu nhận ra chiêu số của Quy Tàng Kiếm thì rất lấy làm kinh ngạc. Nên biết chiêu Tu La Đoạn Nhạc chỉ công không thủ, không có hậu chước, lập tức đành mượn lực chặn của Vân Thù để lướt tránh lại sau. Vân Thù đang đắc thế không chịu nhường, trường kiếm tinh mang chớp chớp, theo sát thế lùi của Lương Tiêu đến hai trượng. Lương Tiêu khó khăn lắm mới thở đều lại được, giơ thẳng thanh quỷ đầu đao lên, keng một tiếng, cuối cùng đã chặn được kiếm của Vân Thù.

Hai người giao phong hai lần đều như điện quang hỏa thạch, mãi cho đến lúc này, Vân Thù mới nhìn rõ dung mạo Lương Tiêu, ngẩn người, thất thanh kêu lên:
- Là ngươi?

Lương Tiêu không đáp lời, phản thủ lại hai đao nữa, Vân Thù phong kín hai đường kiếm, không kìm được kêu lên:
- Liễu cô nương…

Lương Tiêu hận hắn đến cực điểm, ba chữ “Liễu cô nương” càng như đổ dầu vào lửa, hắn vừa chém chí chát vừa nhổ vào mặt Vân Thù. Vân Thù nghiêng đầu lách tránh, nhưng vẫn không né khỏi hai chấm nước bọt, nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, hắn hét lên:
- Hảo tặc tử, chết đi!

Kiếm mang chớp chớp, hắn xuất thủ càng nhanh càng độc hơn.

Hai người đấu thần tốc mười chiêu. Tu La Diệt Thế Đao vốn không phải là công phu đắc ý của Tiêu Thiên Tuyệt, mà Quy Tàng Kiếm lại là tuyệt học bình sinh của Công Dương Vũ. Hai mươi chiêu chưa trọn mà Lương Tiêu đã lộ ra thế bại, lại thấy Phương, Cận đang dẫn mọi người bao vây Thổ Thổ Cáp năm người, bất giác ruột gan nóng như lửa đốt, dưới chân loạng choạng một cái. Vân Thù huy kiếm đâm vào không trung, hơi cảm thấy ngạc nhiên, chợt thấy Lương Tiêu triển khai Quy Nguyên Bộ hướng về Thổ Thổ Cáp chạy thật nhanh. Vân Thù không hiểu ra sao, thiếu niên này đã bị mình phế mất nội lực, vì sao không chỉ hồi phục võ công mà còn vượt xa lúc trước, nhưng lúc này tình thế cấp bách, không cho phép hắn nghĩ kỹ, lập tức cũng triển khai Quy Nguyên Bộ chạy theo Lương Tiêu. Hai người một trước một sau, chạy nhanh như chim mất ổ, như cá lặn dưới nước. Lương Tiêu dọc đường chạy còn xuất sát thủ, đao rút ra là máu bắn tung tóe, quyết không đâm hụt. Vân Thù vừa giận vừa cuống, lòng biết rõ nếu để mặc hắn xoay hai vòng đi lại, chỉ sợ ở đây không còn người nào sống nữa, lập tức thúc động nội lực, hai chân giậm xuống, tung mình lên giữa không trung, Chấn kiếm đạo xuất thủ, nhát kiếm sấm sét, đâm vào bối tâm Lương Tiêu.

Lương Tiêu phản thủ một đao, phong bế sau lưng. Tuy nhiên Vân Thù có thanh Viêm Long kiếm vốn là bảo kiếm, đao kiếm quấn lấy nhau, quỷ đầu đao gãy làm đôi, Vân Thù kiếm phong không dừng lại, đâm thẳng tới lưng Lương Tiêu. Nào ngờ Lương Tiêu không xoay lại, nghiêng ngả bước đi. Hai người bộ pháp y hệt, vốn đều rõ cội rễ của nhau. Vân Thù tính toán xong xuôi, nhát kiếm này đã bịt chết mọi đường đi của Lương Tiêu, không ngờ Lương Tiêu bước chân quái lạ như thế, hoàn toàn không phải là Tam tài quy nguyên chưởng hay bất kỳ bước pháp nào, khiến cho những hậu chiêu Vân Thù khổ công sắp đặt đều phải vứt đi cả.

Nguyên lai bước pháp này xuất phát từ “Vô sở bất năng đồ”, mà từ đó Lương Tiêu đã ngộ ra Thập phương bộ. Cửu Như hòa thượng từng nói “Bổng đả thập phương thế giới”. Lương Tiêu bèn dùng tên “Thập phương”, có ý “Đạp khắp thập phương thế giới.” Nếu nói Quy Nguyên Bộ lui về nhập thần, đã đạt được đại thành quả của Cửu Cung đồ, thì lộ Thập phương bộ này đã thoát khỏi Cửu cung đồ, chính là xuất thần nhập hóa.

Lương Tiêu thoát được Vân Thù, liền lắc bên trái một cái, bên phải một cái, vụt một chưởng rơi vào sườn Phương Lan. Phương Lan gạt được trường thương của Thổ Thổ Cáp rồi, đang định đâm cho hắn một mâu chết ngỏm, nào ngờ Lương Tiêu sau lưng đã tập kích đến, y đột nhiên bị một cú nặng trịch giáng trúng, ộc cả máu mồm, đổ nhào về Vân Thù. Vân Thù đành bỏ Lương Tiêu, đỡ lấy hắn.

Lương Tiêu thấy Thổ Thổ Cáp toàn thân đầy máu, trường thương loạn khua, đã đánh giết đến đầu óc hỗn độn, trong lòng biết thời cơ đã qua, bèn nắm lấy hắn, thét lớn:
- Đi.

Vương Khả chạy tới, một tay ôm da bụng, một tay cầm Huyễn Nguyên, cắn răng nói:
- Lương Đại ca, đây này.

Vốn là lúc hắn nằm dưới đất, Huyễn Nguyên kiếm rời khỏi tay Vân Thù, lại rơi gần bên cạnh hắn, bị hắn cầm lấy mà xung sát một trận.

Lương Tiêu đón trường kiếm, thấy Vương Khả mặt mày xanh xám, lắc lư muốn đổ, tim hắn bất giác như bị bóp nghẹn, nói to:
- Nang Cổ Ngạt, ngươi đỡ lấy y!

Kiếm quang của hắn lại nháy lên, đâm ngã hai người, để mọi người nhảy ra đường cái. Lý Đình ôm Triệu Sơn, vừa chạy vừa khóc:
- Lương đại ca, Tam Cẩu Nhi sắp chết rồi... sắp chết rồi...

Lương Tiêu trái tim chùng hẳn xuống, đón lấy Triệu Sơn bảo:
- Lý đình, ngươi đi dắt ngựa

Nói rồi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngực Triệu Sơn máu thấm đỏ một khoảng, hơi thở yếu như tơ, bèn lay gọi:
- Tam Cẩu Nhi, Tam Cẩu Nhi...

Tiếng gọi còn chưa dứt, gió thình lình rít lên sau lưng, Vân Thù lại huy kiếm xông tới. Lương Tiêu vội cõng Triệu Sơn lên lưng, xoay mình lại đỡ đòn tấn công của hắn. Lúc này hai người đều dùng bảo kiếm bình thường, kiếm pháp bình thường, Vân Thù trong lúc khẩn cấp không chiếm được chút thượng phong nào. Huống hồ đột nhiên Lương Tiêu lại vận dụng Quy Tàng Kiếm khiến hắn không hiểu ra sao, cứ luôn mồm thét hỏi nguyên do. Nhưng Lương Tiêu không đáp, triển khai Thập phương bộ di chuyển khắp nơi, khiến Vân Thù vô cùng mệt mỏi.

Triệu Sơn nghe tiếng Lương Tiêu gọi, nỗ lực mở mắt, trông thấy ánh sáng trắng chói lòa, bên tai keng keng tiếng đao kiếm, tức thì cảm thấy hồn phách lờ đờ lìa khỏi thân thể, chợt nghe tiếng hai thanh kiếm giao nhau, vang rền một hồi dài, Triệu Sơn hơi hơi tỉnh lại, yếu ớt nói:
- Lương... đại ca.. ta sắp chết rồi...

Hắn bị trúng kiếm vào phổi, mỗi hơi vào lại tuôn ra, cơ hồ không thành tiếng. Lương Tiêu tim như dao cứa, vừa chống đỡ kiếm chiêu của Vân Thù vừa mắng:
- Ngươi đừng nói nhăn nói cuội nữa...

Triệu Sơn thở phì phò lên, mỗi hơi thở, lại có máu tràn ra khỏi vết thương, thấm ướt lưng Lương Tiêu, chỉ nghe hắn nói:
- Đệ... vào quân ngũ, chỉ mong làm mẹ...cười... để mẹ được qua những ngày tươi đẹp...

Hắn Vừa nói vừa ho dữ dội, máu tươi trào ra khỏi mồm, rơi xuống cổ Lương Tiêu, nóng như gần bỏng đến nơi.

Lúc này Thổ Thổ Cáp nhân lúc Lương Tiêu chặn đường quần hào, dẫn năm người kia chạy đến chỗ ngựa, nhảy lên yên. Bốn hào kiệt đuổi theo chặn đường, Thổ Thổ Cáp gắng gượng giương cung, phát tiễn liên châu, bốn người kia thì khua binh khí chống trả, không ngờ Lương Tiêu từ đằng sau lao tới, gắng sức đâm ngã bọn họ. Vân Thù bám sát theo sau, hò hét luôn mồm, vung kiếm đâm xoèn xoẹt. Võ công hai người tám lạng nửa cân, về thân pháp thì Lương Tiêu cao cường hơn, nhưng Vân Thù lại giỏi kiếm thuật hơn. Có điều Lương Tiêu phải ôm Triệu Sơn, vướng bận kềnh càng, gắng gượng trụ được đến lúc này đã khó khăn lắm rồi. Hắn vội vàng chém ra hai nhát, bất chợt lảo đảo, ngã ngửa ra sau. Vân Thù đắc thế không buông tha, múa kiếm đâm nhanh tới. Thổ Thổ Cáp thấy vậy, vụt giương cung lắp tên, những mũi tên lao đi như con rắn dài, ngoằn ngoèo lao tới. Vân Thù bất đắc dĩ phải vòng kiếm về quật rơi chuỗi tên, Lương Tiêu thừa cơ hạ thấp người chạy xuống chân núi, thấy đằng xa Lý Đình đang dắt ngựa xông tới rất nhanh. Lương Tiêu chạy mấy bước thì đã tới nơi, vội tung mình lên ngựa. Sáu người nhất tề hô vang, cùng thúc ngựa phóng đi.

Vân Thù căm hận Lương Tiêu thấu xương, nhặt thanh trường mâu dưới đất, phóng mạnh theo. Lương Tiêu ngửa người vung kiếm chém, đánh bật thanh trường mâu rơi xuống. Chỉ một thoáng chậm chạp ấy, Vân Thù đã rút ngắn khoảng cách, nhặt một thanh trường mâu khác, chưa kịp ném thì mọi người đã cùng ngoảnh lại bắn tên, Vân Thù tuy không coi bọn Lý Đình vào đâu, nhưng có phần e sợ tài xạ tiễn của Thổ Thổ Cáp, vì vậy kìm bước lại, Lương Tiêu thừa cơ ra roi, phóng ngựa tuốt đi xa.

Sáu người chạy một đoạn đường, đến khi không còn thấy người đâu, Lương Tiêu mới dừng ngựa lại, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Triệu Sơn mặt mày đã không còn chút máu, thân thể lạnh giá, hai mắt trống rỗng như vẫn đang nhìn mình. Lương Tiêu buồn bã đưa tay vuốt mắt cho hắn. Lý Đình, Dương Giác và Vương Khả thấy thế mới tin rằng Triệu Sơn đã chết thật rồi, cùng khóc òa lên. Vương Khả bị thương nặng, lại thêm đau lòng quá độ, hai mắt tối sầm, ngã nhào xuống ngựa. Lương Tiêu nhào tới ẵm hắn lên, thấy trên bụng hắn có một vết rách sâu cỡ bốn tấc, máu chảy như suối. Lương Tiêu biết nếu không cứu chữa ngay thì nhất định sẽ mất mạng bèn ấn mạch máu, lại bứt một ít cỏ khâu tạm vết thương lại.

Lương Tiêu băng bó vết thương cho Vương Khả xong thì đứng lên ngoái đầu lại, thấy ai cũng đầy rẫy thương tích. Thổ Thổ Cáp bị thương tương đối nặng, nhưng hắn vốn khỏe mạnh, vẫn còn gắng gượng trụ vững được. Lương Tiêu tuốt chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay ra, giao cho Nang Cổ Ngạt bị thương nhẹ nhất, nói:
- Các ngươi chạy mau đến đại doanh, dùng chiếc nhẫn này cầu kiến Bá Nhan, nói với hắn ta tình hình ở đây, xin hắn ta cứu chữa cho các ngươi.

Mọi người nhìn nhau, Thổ Thổ Cáp hỏi:
- Ngươi không cùng đi với chúng ta ư?

Lương Tiêu nhíu mày, đáp:
- Hoặc là đám người đó chết sạch, hoặc là Lương Tiêu ta tắt thở, từ nay về sau, việc này mãi mãi không giải quyết rốt ráo được.

Lời lẽ rất ảm đạm, mọi người nghe đều hãi sợ.

Nang Cổ Ngạt nói:
- Những người này nhất định là kỳ binh do người Tống phái đến cắt đường lương thảo, chỉ sợ lần này họ chiến thắng thì sẽ chạy trốn về biên giới Tống. Một mình ngươi làm sao mà kháng cự được với cả một nước chứ, hay là mọi người cùng đến đại doanh rồi tính sau.

Mọi người cùng khen phải. Lương Tiêu nhảy lên ngựa, nhìn lại con đường ban nãy, sắc mặt xám ngoét, trầm lặng một lúc rồi thở hắt ra nói:
- Ta, Bách phu trưởng Lương Tiêu, ra lệnh cho các ngươi mau đến đại doanh, kẻ nào chống lệnh thì xử theo quân pháp!

Năm người ngẩn ra, không dám kháng cự, bèn quay ngựa phóng về phía Tương Dương.

Lương Tiêu khoác cung tên lên vai, cài kiếm vào thắt lưng, đưa mắt nhìn về phía mặt trời chiều đang lặn, chân trời đỏ rực. Hắn ngửa đầu hú dài, giật ngựa phóng trở lại con đường ban nãy.

Phóng về gần chỗ lương thảo bị cướp, chỉ thấy phía trước lửa đang cháy to, hàng vạn xe lương thảo đã chìm ngập trong biển lửa. Lương Tiêu nhảy xuống ngựa chạy vào biển lửa, lùng tìm thi thể A Tuyết, nhưng không thấy đâu. Đang lúc hốt hoảng, chợt thấy một cái xác nhảy lên, lao về phía mình, Lương Tiêu bất giác giật lùi, nhìn kỹ lại thì nhận ra Sử Phú Thông, Hắn sực hiểu tên này giả vờ chết để thoát nạn.

Sử Phú Thông ôm chầm Lương Tiêu, khóc nói:
- Người anh em tốt, ta cứ tưởng không còn được gặp lại ngươi nữa.

Lương Tiêu vốn định đẩy hắn ra, nhưng nghe hắn khóc lóc dữ dội quá, mắt cũng cay cay, kìm nước mắt lạnh lùng bảo:
- Ngươi cũng khôn quá nhỉ?

Sử Phú Thông biết hắn châm biếm, ngượng nghịu lau nước mắt nhìn đám lửa cháy, giậm chân nói:
- Chết rồi, lần này biết ăn nói thế nào với Vạn hộ hầu đây.

Hắn quay sang bảo Lương Tiêu:
- Chúng ta chạy mau, bằng không đám người đó quay lại thì nguy hiểm lắm mất.

Lương Tiêu hỏi:
- Họ đi đâu rồi?

Sử Phú Thông chỉ con dốc đằng mặt đông:
- Họ mang tù binh vào núi rồi.

Lương Tiêu nghe nói còn có tù binh, bèn nhẹ nhõm nói:
- Đa tạ Sử huynh cho biết. Huynh cưỡi con ngựa của ta về đại doanh đi.

Nói đoạn hắn chạy lên núi.

Sử Phú Thông kinh ngạc hỏi:
- Ngươi làm gì đấy?

Lương Tiêu không để ý đến, cứ chạy ào lên. Sử Phú Thông đoán được tâm tư của hắn, vô cùng ngạc nhiên, thét lên:
- Hảo huynh đệ, ngươi đừng làm việc ngu xuẩn, ta đang mắc tuyệt chứng, nếu ngươi có vấn đề gì thì ta cũng không sống nổi nữa.

Lương Tiêu đang buồn lo trong người, không hơi đâu để ý đến, tung mình chạy lên dốc núi. Sử Phú Thông đứng nhìn theo hồi lâu, nghiến răng nói:
- Thôi thôi, đằng nào cũng chết, vậy thì chúng ta cùng chết cả.

Hắn nhặt một đoạn giáo gãy, chạy vội theo Lương Tiêu.

Lương Tiêu ngạc nhiên tự nhủ: “Tiểu tử này tự nhiên sao lại trở nên can đảm thế?” Hắn cũng chẳng thèm nói gì, chạy vù vù theo con đường núi lần tìm tung tích, nhưng dọc đường để lại rất nhiều vết chân vết máu, có vẻ đám anh hùng võ lâm rất đông, còn có cả người bị thương, không tránh khỏi lưu lại vết tích. Lương Tiêu cứ theo thế mà lần dò, ngược đường đi lên.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK