Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lương Tiêu thấy cách tính của Lan Á thập phần cổ quái, khác xa với các phương pháp của Trung Thổ, nhưng các bước tính toán lại rất ngắn gọn chứ không hề phức tạp như cách tính Trung Thổ, nên không khỏi gật đầu khen ngợi:

- Đây là phương pháp tính của người Hồi phải không? Quả nhiên có chút phương pháp riêng.

Lòng nghĩ dù trước đây mình đã giận dữ với nàng, nhưng giờ cũng nên gạt bỏ thành kiến, thành tâm thỉnh giáo sự tinh diệu của số thuật Hồi Hồi. Nghĩ vậy, hắn nhất thời bỏ qua cơn giận, thở dài, cùng với A Tuyết kể lại tình hình gần đây. A Tuyết khi nghe hắn kể việc những ngày qua thì lòng biến đổi không ngừng. Khi hắn nói đến tính hung hãn của bọn quân Khâm Sát, bất giác nàng không còn cười nổi; khi nghe đến đọan đại chiến Tống Nguyên thì nàng trở nên khẩn trương, nắm chặt tay hắn; đến lúc hắn nói đến việc đã được thống lĩnh quân Khâm Sát, thì trong lòng nàng nhất thời cảm thấy mơ hồ như đang ở trong giấc mộng.

Lan Á vùi đầu tính toán một vài thời thần, giải đề thứ nhất đến bước thứ hai mươi vẫn không ra, nhìn chằm chằm đề toán đến ngây ngốc. Lương Tiêu lúc này đã nguôi cơn giận, nhớ lại hồi niên thiếu hắn cũng đã nhức đầu, khổ ải vì các đề toán, nay nhìn bộ dạng sầu khổ của nàng thì sinh đồng cảm, hạ giọng nói:

- Tính không ra phải không?

Lan Á nghiến răng, nói nhỏ:

- Ngươi... ngươi đưa ra cái đề quỷ không thể giải ra này để hại người mà!

Lương Tiêu cười cười, một tay nắm tay A Tuyết, tay kia cầm kiếm, soạt soạt soạt một lèo giải ra. Hắn biết Lan Á cũng không tầm thường, cho nên chỉ giải một cách vắn tắt, đồng thời cũng chỉ cho nàng chỗ quan trọng. Trong khoảnh khắc, đề thứ nhất đã được giải xong; rồi hắn lại đưa ra cách giải đề thứ hai. Lan Á thấy cách giải tinh diệu, vừa mừng vừa sợ, mày động mắt chớp, gật đầu liên tục. Đến khi Lương Tiêu giải đến đề thứ ba, Lan Á nói gấp:

- Thế nào cũng có cách giải khác! Thế nào cũng có cách giải khác!

Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Nàng cũng tính ra à?

Lan Á đỏ mặt nói:

- Bây giờ tính chưa ra, ta nghĩ từ từ, cuối cùng cũng ra thôi.

Lương Tiêu nghe nói vậy, lòng mừng cảm thấy như gặp tri kỉ, nghiêm mặt nói:

-Tốt, nếu tính không ra, ta sẽ nói với nàng.

Thấy vậy, A Tuyết cười nói:

- Ca ca không mắng chửi người ta à? A Tuyết cũng tính không ra, nhưng mà bị mắng chửi không ngừng.

Lương Tiêu liếc mắt nhìn nàng nói:

- Ta giải chỉ vài bước người ta đã hiểu. Còn muội, thiệt là đầu đá, cho dù ta có giải đến trăm lần cũng chưa chắc đã hiểu.

A Tuyết cong môi đáp:

- A Tuyết vốn ngu ngốc mà!

Lương Tiêu trừng mắt:

- Ngu ngốc thì có gì ghê gớm lắm à?

A Tuyết dựa vào vai hắn cười hì hì.

Lan Á thấy huynh muội họ tình thâm, trong lòng thấy ấm áp, thở dài nói:

-Lương Tiêu, ta nên trở về rồi, không thì cha ta sẽ lo lắng.

Lương Tiêu đứng dậy nói:

- Ta đưa nàng về.

Đoạn quay hắn qua nói với A Tuyết:

- Ngoan ngoãn ở lại dưỡng thương, ngày mai ta quay trở lại gặp muội.

A Tuyết gật đầu:

- Muội đợi ca ca.

Lương Tiêu và Lan Á rời khỏi đại doanh, tới trước trại của Trát Mã Lỗ Đinh. Lan Á dừng ngựa, trù trừ cả nửa ngày trời, đột nhiên nàng hỏi:

- Lương Tiêu, ngươi là có phải là toán giả vĩ đại nhất Trung Thổ không?

Lương Tiêu lắc đầu nói:

- Không thể nói như thế! Tuy nhiên, thật sự đến giờ ta vẫn chưa gặp ai hơn được ta.

Lan Á hai mắt ngời sáng cười nói:

- Lương Tiêu, ngươi làm khó được ta nhưng chưa chắc đã làm khó được sư phụ ta đâu.

Lương Tiêu bình thản nói:

- Nạp Tốc Lạp Đinh? Ông ta ở đâu?

Lan Á nói:

- Người ở Hồi Hồi, trong đài thiên văn của Mã Lạp Gia. Đó là đài thiên văn tráng lệ nhất thế giới, tàng trữ không biết bao nhiêu đồ thư, có những khí cụ thiên văn tốt nhất. Sư phụ ta mỗi ngày đều ở đó, lắng nghe âm thanh của sao trời.

Nói đến đây, mặt nàng lộ lên vẻ tôn kính vô vàn.

Lương Tiêu im lặng một lúc rồi hạ giọng nói:

- Lan Á, cô quay về Hãn quốc, nói với Nạp Tốc Lạp Đinh rằng một khi xong việc ở Trung thổ, ta nhất định sẽ đến Mã Lạp Gia (Malaga - ND) thỉnh giáo người. Lúc đó mới biết ai là tinh học giả vĩ đại nhất, ai mới là minh giả chi vương.

Lan Á nghe hắn nói thế, trong lòng chấn động, vội nói:

- Ngươi nói nghiêm túc chứ?

Lương Tiêu mỉm cười đáp:

- Tuyệt không hư ngôn.

Lan Á nhìn hắn chằm chằm, rồi đột nhiên cười lộ hai núm đồng tiền, giống như giọt thủy ngân sóng sánh long lanh, lẩm nhẩm:

- Thật muốn ngươi đi ngay bây giờ!

Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô lại cao hứng thế? Không sợ ta đánh bại sư phụ cô à?

Lan Á cười đáp:

- Sư phụ ta không màng thắng bại, chỉ mong gặp các bậc trí giả mà thôi.

Rồi nàng kín đáo thở dài, trong mắt toát ra vẻ thần bí, nói tiếp:

- Thật muốn thấy ngươi gặp mặt sư phụ. Bậc trí tuệ siêu việt nhất thế giới Hồi giáo gặp gỡ người có học vấn sâu rộng nhất Trung Thổ, khi đó có thể tạo ra những cảnh tượng kinh hãi thế tục như thế nào đây?

Lương Tiêu quay đầu lại, nhìn ánh đèn rực rỡ từ thành Tương Dương, thần sắc buồn bã, thở dài nói:

- Bây giờ thì không thích hợp!

Lan Á cũng nhìn theo hắn, cười khổ, rồi quay người thúc ngựa đi vào doanh trại, nhưng được vài bước, vội quay đầu lại, ngây ra nhìn Lương Tiêu. Lương Tiêu nói:

- Có việc gì nữa à?

Lan Á chợt run lên, hoảng hốt trả lời:

- Không có gì, không có gì.

Vội vàng chạy vào doanh trại, hai má nóng bừng, nàng tự nói với lòng:

- Lan Á, ngươi làm sao thế? Không phải trinh tiết và tính mạng ngươi đã phó thác cho tinh tú rồi sao? Ngươi sao lại có thể như thế được?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong nàng, tâm trạng vẫn dao động không ngừng, không sao ổn định được.

Ngày hôm sau, Lương Tiêu nhận chức Đại Thống Soái Khâm Sát Quân, rồi trong suốt mười ngày sau đó hắn chuyên tâm thao luyện binh sĩ. Những lúc rảnh, hắn cũng không ngừng trao dồi tướng sóai chi pháp và học tiếng Khâm Sát với Thổ Thổ Cáp để tiện bề thống lãnh ba quân.

Kể từ ngày hôm ấy, mỗi chiều Lan Á đều đến chỗ A Tuyết, cùng Lương Tiêu nghiên cứu số học. Lương Tiêu si mê toán học, không giữ kiến thức làm của riêng, nên mỗi khi Lan Á không hiểu hắn đều giảng giải tận tình. Lan Á thấy hắn sử dụng số học vô cùng tinh diệu, nên lại càng kinh phục khả năng của hắn, thầm than toán học Trung Thổ thật tinh tế, có thể hơn cả thuật toán của người Hồi. Nhưng rồi lại tự nhủ, sư phụ Nạp Tốc Lạp Đinh trí tuệ bao la, lớn rộng như biển thì sao có thể thua người này được.

Một lần nói đến toán học, Lương Tiêu không nhịn được hỏi Lan Á về số học của người Hồi. Qua lời Lan Á, hắn biết được rằng số học của người Hồi vốn xuất phát từ nơi xa nhất về phía Tây, gọi là Hy Lạp. Hàng ngàn năm trước nơi đó đã có vô số những nhà tóan học lớn với hình học Euclide, đại số học Pythagoras, thiên văn học Thales, Archimedes vĩ đại, tinh anh tụ hội, phát triển vô cùng. Nhưng chiến tranh triền miên không dứt, Archimedes bị người La Mã chém đầu, Hy Lạp cũng bị ngọn lửa chiến tranh tiêu diệt, nền học vấn quý giá bị xem là tà thuyết dị đoan, bị đốt, bị mất, đến giờ lưu lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Sau đó, người Hồi trở nên hùng mạnh, thảo phạt La Mã chiếm lấy Hy Lạp, khiến những kiến thức bị thất lạc đã rơi vào tay các vị học giả Hồi giáo. Người Hồi nghiên cứu học vấn Hy Lạp, đến giờ phát dương quang đại, xuất hiện các hiền triết vĩ đại, và người vĩ đại nhất hiện nay là Nạp Tốc Lạp Đinh, là đại thành giả về học vấn của người Hồi.

Đến đây, Lan Á im lặng hồi lâu rồi nói tiếp:

- Nhưng sau đó, người Mông Cổ trở nên cường đại, vương triều A Bạt Tư của chúng ta bị Húc Liệt Ngột Hãn tiêu diệt. Sư phụ để lưu truyền học vấn, trong cảnh chiến tranh cửu tử nhất sinh, đã chỉ dạy thuật luyện kim và thuật chiêm tinh cho giới quyền quý người Mông Cổ, mong được sự che chở. Tuy nhiên, Húc Liệt Ngột Đại Hãn mặc dù tôn trọng lão sư, hắn lập đài thiên văn, không phải để lão sư nghiên cứu học vấn, mà để hắn dùng thuật chiêm tinh mà xem tương lai của mình là họa hay phúc; đừng tưởng rằng hắn sẽ chế tạo ra các dụng cụ tinh xảo để xem sao trời, hắn chủ yếu chỉ tạo ra lợi khí công thành, nhằm phục vụ cho việc chinh phạt các quốc gia không phục tùng mà thôi.

Nói đến đây, hai mắt chợt đỏ, nàng thở dài:

- Kì thật người khác thấy sư phụ ta địa vị tôn quý, nào biết đâu rằng ngài thật sự rất đau khổ trong lòng.

Bất chợt Lương Tiêu nhớ tới lúc khó khăn ở Thiên Cơ Cung, trong lòng cảm thấy xót xa, nhưng rồi lại chợt vui. Phải biết sáu năm gian khổ đó, hắn đã học đến tận cùng của toán thuật Trung Thổ, đến không còn gì để học nữa, giờ phút này biết được ngoài Trung Thổ vẫn còn môn toán học bác đại tinh thâm như thế, hỏi sao lại không vui. Hắn lập tức nhờ Lan Á chỉ dẫn. Lan Á dĩ nhiên đáp ứng hắn, nhưng toán học của người Hồi đúng là rất độc đáo. Để hiểu biết học vấn tinh thâm của người Hồi, trước tiên Lương Tiêu phải học chữ Hồi. Hắn tuy thông minh, nhưng học một ngôn ngữ của dân tộc khác cũng rất khó, nên chỉ có thể từ từ học mà thôi.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang