Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tiêu vung thiết giản lên, cao giọng hỏi:
- Tiêu Thiên Tuyệt, mẹ ta ở đâu?

Tiêu Thiên Tuyệt lần này đến đây mục đích chỉ để khiêu chiến với Công Dương Vũ, nghe vậy thì nhướng mày lên, sốt ruột quát:
- Lão phu kêu ngươi cút đi!

Lương Tiêu biết rõ trận đấu hôm nay nhất định hung hiểm tuyệt luân, tức khắc cho tay vào ngực áo lấy ra Âm Dương cầu, ngậm vào trong miệng.

Hắn nghĩ đến cái chết của phụ thân, bỗng phát giác nhiệt huyết cả người đang sôi sục, thiết giản trong tay sử ra ‘khôn thượng chấn hạ’, hóa thành "Phục kiếm đạo", lộ kiếm chiêu này tuy thủ nhiều công ít, nhưng phòng ngự lại vô cùng nghiêm mật, phản công sắc bén. Ngày đó hắn từng dùng chiêu này để đánh rơi đóa hoa mai của Công Dương Vũ.

Đây cũng là chiêu kiếm mạnh nhất hắn sử dụng được lúc này.

Tiêu Thiên Tuyệt trông thấy chiêu này, hai hàng lông mày trợn lên, thoảng chút ngạc nhiên. Còn chưa kịp thở, thiết giản nọ đã lao đến như điện xẹt, Tiêu Thiên Tuyệt cười lạnh một tiếng, hữu thủ lộ xuất ra khỏi tay áo, nhoáng một cái, đầu trên của thiết giản đã bị năm ngón tay khô gầy kẹp lấy. "Vút" một tiếng, cánh tay thô ráp của y đã bẻ cong thiết giản lôi xuống.

Lương Tiêu hổ khẩu đầy máu, bị bức phải buông tay, bèn phát động "Tam Tài Quy Nguyên Chưởng", di chuyển thật nhanh quanh người Tiêu Thiên Tuyệt , song thủ hốt nhiên nhập lại, đánh vào lưng y.

Tiêu Thiên Tuyệt cũng không thèm quay đầu lại, thiết giản huơ nhanh về phía sau, một tiếng động lớn vang lên, Lương Tiêu song chưởng đánh trúng vào thân giản. Một chiêu “Tam Tài Quy Nguyên” này hội tụ nội lực cả người hắn, thiết giản chịu lực không nổi, uốn cong bật ngược trở lại.

Người ta có câu: "Sắt mà bị bẻ đi bẻ lại thì sẽ mất độ đàn hồi", thiết giản này chính vì bẻ ngược trở lại, lập tức gãy đoạn.

Lương Tiêu lại bị cỗ lực cản tuyệt đại này chấn cho thối lui mấy trượng, nặng nề té xuống, một ngụm máu tươi cũng theo đó tuôn trào ra.

A Tuyết cả kinh thất sắc, nhưng nhớ lời Lương Tiêu đã phân phó, không dám rời khỏi đạo quan, chỉ từ xa kêu lên:
- Ca ca, ca ca!

Tiêu Thiên Tuyệt cũng không thèm truy kích, chỉ thong dong cười lạnh nói:
- Tiểu nghiệt chủng, đã phục chưa?

Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch, ực một tiếng, kiên quyết nuốt trọn ngụm máu trở vào, bỗng phát giác ra trong huyết quản của mình lúc này như có một viên ngọc gì đó đang xoáy tròn, chui tọt vào trong bụng.

Hắn lúc này chợt nhận ra, bản thân đã khinh suất, trong lúc nuốt máu vô tình nuốt luôn cả âm dương cầu, nhưng lúc này tánh mạng còn không để tâm tới, một viên ngọc nhỏ bé thì tính toán làm gì, ngay lập tức lại bật dậy.

A Tuyết thấy hắn không sao, trong lòng vui mừng khôn xiết, chợt thấy hắn lại tung người lên lần nữa, hướng về Tiêu Thiên Tuyệt lao đến. Trái tim đang thót lại của nàng lại bỗng chốc lại đập mạnh lên, thầm nghĩ: "Hắc y lão đầu này công phu còn đáng sợ hơn cả quỷ thần, ca ca nếu đã đánh không lại, sao còn muốn đánh nữa chứ?"

Tiêu Thiên Tuyệt thấy Lương Tiêu tung quyền cước tới, sát khí trên mặt lại hiện lên, cười gằn nói:
- Muốn chết có khó gì? Được, để lão phu tiễn ngươi một đoạn, hãy đến gặp cha ngươi đi!

Tay trái y vung lên, vẻ như muốn chụp lấy trảo phải của Lương Tiêu, đi được nửa đường bỗng dưng lại chuyển hướng sang trái, Lương Tiêu tránh đỡ không kịp, cổ tay phải đã bị một tay của hắn chế trụ, vừa định lách khỏi, nhưng bàn tay của Tiêu Thiên Tuyệt lại cứng như sắt thép, ngược lại còn siết chặt hơn.

Lương Tiêu vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ: “Đây là công phu quỷ quái gì vậy, rõ ràng là hướng sang phải, lúc hạ xuống thì lại chếch về bên trái?”

Sát na ấy, chỉ thấy chưởng phải của Tiêu Thiên Tuyệt giáng xuống như điện, bên tai còn truyền đến tiếng la thảng thốt của A Tuyết.

Ai ngờ chưởng phong của Tiêu Thiên Tuyệt vừa đi được nửa đường, đột nhiên lại đổi hướng, dạt sang phải mà phách ra, chỉ nghe ầm một tiếng, hắn lui sang bên một bước, người đến cũng lùi ra sau một nhịp.

Tiêu Thiên Tuyệt cười nói:
- Lão Cùng Toan, ngươi rốt cuộc cũng nhịn không nổi rồi sao?

Công Dương Vũ trên người còn dính đầy băng tuyết, chẳng chịu nói năng gì, lại một chưởng nữa đánh ra. Tiêu Thiên Tuyệt cũng không thèm ngạnh tiếp, vừa chuyển thân đã đem Lương Tiêu nhấc bổng lên không, hướng Công Dương Vũ huơ tới.

Công Dương Vũ cổ tay xoay chuyển, biến chưởng thành trảo, nhanh như chớp chụp lấy cổ tay phải của Lương Tiêu, giữa ống tay áo chợt lóe lên sắc xanh, bắn thẳng ra ngoài, chính là một thanh nhuyễn kiếm cực mỏng, lăng không lộng ảnh đâm thẳng đến đại yếu huyệt trước ngực Tiêu Thiên Tuyệt.

Một kiếm này đã vận dụng hết sự ảo diệu của Quy Tàng. Tiêu Thiên Tuyệt thầm hiểu lợi hại, lập tức tay phải vung lên, năm ngón tay co duỗi bất định, trong phút chốc cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu loại thủ pháp, chỉ nghe “keng keng” không ngừng, một đường kiếm chiêu thần diệu này của Công Dương Vũ đều bị hắn dùng tay không hóa giải hết.

Công Dương Vũ trong lòng phát lạnh: "Chiêu 'Thiên Vật Nhận' của lão quái vật này lại tinh tiến đến thế sao? Hừ, ngươi tinh tiến, chẳng lẽ Cùng Toan ta lại không thể tinh tiến chắc?"

Y đang muốn giơ kiếm đâm lại lần nữa, chợt phát giác ra một trận khí âm hàn, từ cổ tay Lương Tiêu trực tiếp bức đến, ngay lập tức đã xâm nhập vào trong chưởng tâm của y.

Công Dương Vũ chợt cả kinh: "Không xong rồi, Tiêu lão quái chẳng thèm quan tâm gì đến tính mạng của hài tử này, lại dùng thân thể của hắn để cùng ta quyết đấu nội lực!"

Ý nghĩ còn chưa dứt, thủ chưởng của Tiêu Thiên Tuyệt bỗng uyển chuyển như hành vân lưu thủy, phiêu nhiên bổ tới.

Công Dương Vũ xoay người một cái, tay phải huy kiếm nghênh địch, tay trái vận “Hạo Nhiên Chính Khí” hùng dũng xuất ra, thấu nhập vào cơ thể Lương Tiêu, cùng "Thái Âm Chân Khí" của Tiêu Thiên Tuyệt đối kháng.

Y trong lòng biết rõ nếu không như vậy, sự sống trong cơ thể Lương Tiêu tất bị "Thái Âm Chân Khí" bòn rút đến chết. Năm đó gặp tai biến trên đường, Lương Văn Tĩnh chính là trúng phải luồng chân khí chí âm chí độc này, tuyệt khí mà vong mạng.

Công Dương Vũ trước giờ chỉ dạy võ công cho ba người, trong đó hài lòng nhất chính là Lương Văn Tĩnh. Nhưng Văn Tĩnh lại chưa từng bái sư, Công Dương Vũ con người vốn tự phụ, đối phương mà không chịu bái nhận, y cũng không thèm nhắc nhở làm chi, vả lại lúc ấy y một lòng đi tìm Liễu Tình, cũng không có ý ở lại lâu.

Về sau khi hay được Văn Tĩnh đánh lui đại quân Mông Cổ, lại phất tay áo quy ẩn, Công Dương Vũ vui mừng khôn xiết, chỉ muốn đi tìm lại hắn để truyền kỷ y bát. Nhưng giang sơn rộng lớn, chung quy vẫn không tìm ra, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.

Nào ngờ hôm nay lại truyền đến một tin dữ, biết được Lương Văn Tĩnh đã qua đời, trong lòng Công Dương Vũ vô cùng đau xót, lại thêm Liễu Tình rốt cuộc cũng không chịu hồi tâm chuyển ý, y bất giác tâm nguội ý lạnh, động đến cái ý niệm coi thường sự sống.

Lúc Tiêu Thiên Tuyệt đến, y cũng vẫn tuyệt nhiên bất động, thầm nghĩ cho dù có bị chém giết cũng mặc kệ. Mãi cho đến khi Lương Tiêu cùng Tiêu Thiên Tuyệt giao thủ, Lương Tiêu dù bị té ngã vẫn không chịu khuất phục, cuối cùng cũng khiến cho Tiêu Thiên Tuyệt phải động đến sát khí.

Công Dương Vũ vì không muốn Lương Văn Tĩnh đến đây phải tuyệt hậu, rốt cuộc cũng đành vi phạm lời thề mà ra tay. Ai ngờ, Tiêu Thiên Tuyệt vừa động thủ lại dùng đến cách thức đấu nhau sống chết như vậy, khiến y lâm vào tình thế cưỡi trên lưng cọp khó mà xuống được.

Nội lực hai người vốn dồn trọng tâm vào giữa, Tiêu Thiên Tuyệt do mượn vật truyền công, lực đạo truyền đi càng xa, kình lực phát ra càng yếu. Công Dương Vũ kề bên phát lực, Hạo Nhiên Chính Khí liền như kinh đào hãi lãng, dồn ép Thái Âm Chân Khí ra khỏi "Thủ thiểu âm tâm kinh" của Lương Tiêu bên cạnh. Nhưng khi vừa đi được một quảng, Hạo Nhiên Chính Khí cũng trở nên khí tàn lực kiệt, khó mà tiến xa thêm được nữa.

Tiêu Thiên Tuyệt bật người vận kình phản công. Công Dương Vũ khẽ lùi một bước, lại án ngữ tại "Thủ Thái Âm Phế Kinh", đợi đến khi thế công của Tiêu Thiên Tuyệt hơi yếu đi, lại đột xuất kỳ binh, phân ra một đạo chân khí, vòng qua đới mạch của Lương Tiêu, theo "Túc quyết âm can kinh" đi xéo lên trên, lại dựa vào "Thủ thiếu dương tam tiêu kinh" hướng về Tiêu Thiên Tuyệt mà đánh tới.

Tiêu Thiên Tuyệt bỗng phát giác lòng bàn tay nóng ran, vội vận kình để ổn định, lại đẩy nội lực theo "Thủ Thái Âm Phế Kinh" để phản kích. Công Dương Vũ chỉ cảm thấy nội lực đối phương đột ngột tăng cao, không cách nào tấn công, chỉ có thể toàn lực hồi thủ.

Tiêu Thiên Tuyệt lại nhân lấy cơ hội ấy phân khai nội lực, theo "Túc thiểu âm thận kinh" của Lương Tiêu mà xuất ra, qua "Thủ Thái Dương tiểu tràng kinh" lén tập kích. Có điều Công Dương Vũ lại đoán biết trước, kình khí lập tức quay về bảo vệ, sau đó lại tống xuất ra một đạo kình lực, đem "Thái Âm chân khí" bức ra khỏi "Thủ thiểu âm tâm kinh".

Trong lúc nhất thời, hai người biến kinh mạch lớn nhỏ trong người Lương Tiêu trở thành chiến trường, hai cỗ nội lực tựa như hai đạo quân đang giằng co với nhau, tiến lùi công thủ không thôi.

Hai người một tay đấu nội công sống chết, một tay còn lại chẳng có việc gì làm, lập tức thi triển tuyệt học bình sinh của mình. "Quy tàng kiếm" đối cùng "Thiên vật nhận", chỉ kiếm giao kích với nhau, liên miên bất tuyệt.

Hai người nhảy ra hai bên, hai tay vẫn tóm chặt lấy Lương Tiêu, khiến hắn xoay mòng mòng như một chiếc cối xay gió, bất quá lúc này họ lại dùng xảo lực mà không dùng cương kình.

Công Dương Vũ ngại rằng nếu dùng sức quá độ, có thể gây nguy hại đến Lương Tiêu. Tiêu Thiên Tuyệt lại tưởng rằng đã làm tổn thương đến gân cốt Lương Tiêu, liền hạ xuống một chút, nhưng vẫn không buông tay ra, muốn để cho thân thể hắn không bị hủy, như thế mới chứng tỏ được công phu của bản thân.

Nếu không như thế, với một kẻ vốn không có khả năng chống đỡ như Lương Tiêu, nếu để mặc cho mỗi người tự vận kình lôi kéo, chỉ sợ đã sớm bị xé thành hai mảnh rồi.

Có điều Lương Tiêu lúc này lại trở thành nơi để hai đại tuyệt đỉnh cao thủ tỷ đấu nội lực, loại tư vị như vậy thật không thể miêu tả thành lời. Hai cổ kỳ môn chân khí giống như một đôi cuồng long, bên trong thể nội không ngừng tiến tiến xuất xuất.

Thân thể Lương Tiêu lúc nóng lúc lạnh, lúc nặng lúc nhẹ, kinh mạch trãi qua một cơn tê nhức và đau đớn vô cùng, dần dà khiến hắn nếm thử đủ loại tư vị khác nhau. Đáng sợ nhất là lúc, trong bách mạch vừa như có hàng trăm thứ rắn, kiến đang bò trườn khắp nơi, lại như có vô số thanh cương đao đang giày xéo cơ thịt.

Lương Tiêu hận không thể chết đi cho rồi, có điều kinh mạch nơi cổ tay lại bị chế trụ, khiến hắn vô lực khả thi. Khoảnh khắc ấy, hắn đã hai lần hôn mê, lại trãi qua hai lần khổ sở hồi tỉnh.

A Tuyết tựa cửa, nhìn đến kinh tâm động phách, võ công của hai người trên trường đấu quả thật đã vượt quá khả năng tưởng tượng của nàng.

Lúc này, nội lực Công Dương Vũ vận chuyển đã lâu, băng tuyết khắp người chuyển hóa thành hơi nước, toàn thân khói trắng tỏa ngập, tựa như đang được bao phủ giữa sương mây, lại thêm ống tay áo không ngừng lay động, chẳng khác gì thần tiên ở trên trời.

Lương Tiêu lúc này bộ dáng thập phần kỳ quái, thân thể một nửa đỏ rực như ráng chiều, một nửa xanh thẵm như huyền băng. Xanh đỏ hai sắc giao tương hòa nhập vào nhau, quỷ dị vạn trạng.

A Tuyết nhìn đến trợn mắt há mồm, ngoài vẻ lo lắng ra lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Hai cổ nội lực của Công Dương Vũ và Tiêu Thiên Tuyệt trên khắp cơ thể Lương Tiêu giao tương đuổi bắt, không chỗ nào là không ghé qua.

Đấu đến "Túc dương minh vị kinh", Công Dương Vũ hốt nhiên nhận ra nội lực của Tiêu Thiên Tuyệt đột ngột tăng cao, trong lòng thầm kêu bất ổn, mau chóng vận nội lực ngăn cản.

Cùng lúc ấy, Tiêu Thiên Tuyệt cũng cảm giác được nội lực của Công Dương Vũ chợt nhiên tăng nhanh, vô cùng kinh giận nghĩ thầm: "Lão Cùng Toan trước giờ thường quen ‘hậu phát chế nhân’, chẳng lẽ hắn còn giấu giếm lại thực lực hay sao?"

Hai người vốn đang dò thám nông sâu của đối phương, sớm đã hình thành nên kế sách trong đầu, đề ra phương pháp ứng đối. Ai ngờ lúc này nội lực của đối phương lại bất chợt tăng vọt, hai người trong lòng hoảng hốt, kế sách lập tức đại loạn, mỗi người không ngừng tự gia tăng công lực bản thân, ngươi truyền công đến, ta vận công đi, nhất thời không ai nhường ai, nội lực giao tương theo đó mà từng chút một tăng lên.

Chỉ lo chuyên chú vào nội lực, chiêu thức của hai người dần dần trì hoãn, lúc đầu còn có công thủ qua lại, về sau càng đấu càng chậm, rất lâu sau nữa, mới thấy trao đổi một chiêu nửa thức. Về sau, hai người hoàn toàn chuyển động thành tĩnh, chỉ có một tia bạch khí từ nơi đỉnh đầu thoát ra, ngưng tụ lại thành một làn hơi ngoằn nghoèo.

Trong lòng mỗi người lại vô cùng hốt hoảng, thầm nghĩ nội lực đối phương vượt xa bản thân mình, chỉ cần công tới một chút, mình sẽ tất bại không thể nghi ngờ, nhưng chẳng biết vì sao rốt cuộc cũng không thấy động tĩnh gì, đành ráng mà chịu đựng tình cảnh khó khăn trước mắt.

Bọn họ chẳng ngờ rằng, Lương Tiêu trong lúc vô tình đã nuốt vào Âm Dương cầu. Nội lực của hai đại cao thủ theo nhau đến "Túc dương minh vị kinh" đều nhất loạt rót vào bên trong quả cầu ấy.

Âm Dương cầu nhập vào không đủ, nhưng xuất ra lại có thừa. Hai người cho rằng nội lực của đối phương đột ngột trở nên cường hãn, tình thế cấp bách đành tự mình bức ra toàn bộ nội lực.

Trong lúc nhất thời, hai cổ tuyệt thế nội lực bên trong Âm Dương cầu day dưa qua lại, từ bên trong cuồn cuộn truyền ra, phân tán khắp tứ chi bách hài, kinh mạch toàn thân Lương Tiêu.

Bất quá, nếu không nhờ hai đại cao thủ này nội lực tương đương nhau, cùng hình thành nên trạng thái cân bằng bên trong Âm Dương cầu, chỉ sợ toàn bộ kinh mạch của Lương Tiêu sớm đã đứt đoạn, hồn phách bay về tây phương cực lạc mất rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK