Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra ta là xuyên qua

'Người đâu? Mẹ nó người đâu?'

Trên đường núi, nguyên bản rộn rộn ràng ràng đám người, giờ khắc này, tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ quái hơn chính là, thậm chí cả cảnh tượng chung quanh cũng thay đổi.

Con đường bằng phẳng dưới chân mọc đầy rêu xanh, vách đá loang lổ, hiện rõ vẻ tang thương,

Ngay cả sắc trời, cũng sụp tối với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Dùng câu "Không sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung duyệt" (Núi non hiu quạnh tiếng chim bay, vạn dặm chân người chẳng thấy đây), để hình dung tình cảnh giờ phút này sẽ không gì thích hợp bằng.

Doanh Trinh toàn thân run rẩy một trận, mồ hôi lạnh không kiềm được mà túa ra ngoài cơ thể, trước giờ hắn chưa từng trải qua chuyện quỷ dị như vậy.

'Con mẹ nó!'

"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

"Có ai không? Có ai không?" Doanh Trinh ngó nhìn bốn phía gọi.

Có ai không ~

Có ai không ~

Có ai không ~

Tiếng gọi không ngừng vang vọng giữa dãy núi rừng, làm gia tăng nỗi sợ hãi của Doanh Trinh.

Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, Doanh Trinh một thân một mình đi vào ngọn Hoàng Sơn nổi tiếng có câu "Quan thử sơn, tắc thiên hạ vô sơn" (Xem núi này rồi, thì thiên hạ không còn núi nào đáng xem nữa) du ngoạn.

Hắn họ Doanh, một trong tám họ lớn của Hoa Hạ thượng cổ,

Tên chỉ có một chữ Trinh, Trinh nghĩa là điềm lành,

Cha mẹ hy vọng hắn suốt đời đều có thể gặp dữ hóa lành, đây chính là lai lịch cái tên của Doanh Trinh.

Ai biết vừa rồi chẳng qua là chợp mát một chút trong khu nghỉ ngơi giữa sườn núi, lúc tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi.

Kinh hãi, hắn hoảng hốt liếc nhìn, thấy xa xa trên đỉnh một ngọn núi có dốc thoai thoải, có một chút ánh sáng chập chờn, nổi bật lên giữa đất trời đang càng lúc càng u ám.

'Chỗ kia hình như vừa nãy đã đi qua, hẳn là Phi Lai Thạch.'

Bên trong dãy núi không một bóng người, chút ánh sáng ấy không nghi ngờ đã mang đến cho Doanh Trinh một tia hi vọng.

Hắn không hề nghĩ ngợi, quay đầu trở về, hướng về phía đỉnh núi chỗ Phi Lai Thạch mà tìm kiếm.

Giờ phút này ánh sáng lờ mờ, Doanh Trinh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con đường núi gập ghềnh dưới chân, bảo đảm mỗi một bước chân đều vững chắc.

Một đường đi xuống, chỉ không lâu sau, Doanh Trinh liền cảm thấy con đường dưới chân có chút không thích hợp.

'Con đường này không đúng? Bộ dáng thật kỳ quái!'

Trong lúc hồ nghi, hắn dừng bước lại dò xét chung quanh,

Lúc này bậc thềm dưới chân hắn tạo hình cổ quái, có thể nhìn ra vết tích do nhân công đục khắc, nhưng mỗi một bậc lại có hình dạng khác nhau, có cái rộng chưa tới nửa bàn chân, mà có chỗ khoảng cách giữa hai bậc lại cách nhau hơn một mét.

Trên thềm đá rêu xanh trải khắp, hiện lên một màu xanh sẫm, tựa hồ đã lâu chưa hề có người đi qua nơi này.

Doanh Trinh lập tức lòng rối như tơ vò, con đường núi cũ kỹ như vậy, căn bản cũng không phải là con đường lúc lên núi mình đã đi, mà như thể nó đã tồn tại từ rất lâu.

Sắc trời càng ngày càng mờ, tầm nhìn càng ngày càng kém,

'Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ mình đã ngủ một ngày? Đóng cửa núi rồi?'

Lòng nóng như lửa đốt, Doanh Trinh lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện điện thoại không biết lúc nào đã tắt máy, cho dù nhấn nút mở máy thế nào cũng đều không có phản ứng.

Giờ khắc này, đối mặt với nỗi sợ hãi vô hình, Doanh Trinh triệt để hốt hoảng.

"Đạp ~

Đạp ~

Đạp ~ "

Thâm sơn yên tĩnh, có tiếng bước chân truyền đến rất nhỏ,

Doanh Trinh bất chợt giật mình, vội vàng khom người, nấp vào chỗ tối trong rừng cây, nhìn về nơi âm thanh truyền tới, trái tim không kiềm chế được đập bình bịch, cảm giác như sắp nhảy tọt ra khỏi cổ.

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, làm sao mà hắn không sợ?

Trong bóng tối, một thân ảnh mơ hồ, xuất hiện trong một rừng cây cách đó không xa, đang tập tễnh cất bước đi xuống chân núi.

'Có người?'

Doanh Trinh theo bản năng muốn lên tiếng gọi giật đối phương, song bỗng nhiên lại dừng lại.

'Tình hình trước mắt khắp nơi lộ ra quỷ dị, vì lý do an toàn, vẫn là không nên hiện thân.'

'Len lén đi theo hắn là được.'

Doanh Trinh hầu kết khẽ động, nuốt ngụm nước bọt, thân thể bắt đầu chậm rãi di chuyển, rón rén theo đuôi bóng đen kia.

'Người này là ai? Hắn tại sao xuất hiện ở đây? Liệu hắn có biết đường xuống núi hay không?'

Doanh Trinh căng thẳng đến hai mắt không dám chớp lấy một cái, từ đầu đến cuối luôn bảo trì khoảng cách nhất định với đạo nhân ảnh nọ, đi theo đại khái chừng năm dặm đường xuống núi.

Tiếp sau đó, thế núi chợt thay đổi, trước mặt xuất hiện một ngọn núi có dốc thoai thoải, đạo nhân ảnh kia xuôi theo bậc thềm mà lên.

Doanh Trinh trong lòng thầm nhủ,

'Người kia thật kỳ quái, thân hình hùng vĩ, áng chừng cao tầm 1 mét 8, tại sao leo bậc thang mà phí sức quá vậy?'

Doanh Trinh dọc đường đi theo đối phương phát hiện, bóng đen nọ bước chân tập tễnh, mỗi một bước chân, đều như thể dùng hết toàn lực, cách mỗi một đoạn lại phải ngừng thở một hơi.

Doanh Trinh cũng không dám bám theo quá gần, đồng thời quan sát bốn phía, nhìn xem có thể tìm thấy bảng chỉ dẫn đường xuống núi hay không.

Có điều, hắn thất vọng, dường như chung quanh không có thứ gì mang dấu vết hiện đại mà hắn có thể nhìn thấy.

Ngẫu nhiên gặp một ngôi nhà gỗ tồi tàn rách nát, nhưng xem tính chất cấu tạo, thì thấy hoàn toàn khác biệt với công nghệ hiện đại.

'Hiện tại không cần nghĩ những thứ này, trước hết nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này cái đã.'

Càng tiếp cận đỉnh núi, Doanh Trinh càng mơ hồ có thể quan sát được, ngay phía sau đỉnh núi, lờ mờ có ánh sáng lúc mở lúc tỏ truyền đến.

'Chẳng lẽ trên đó chính là Phi Lai Thạch? Người này cũng đang muốn đến đó?'

Lúc này sắc trời đã tối, nửa vầng trăng sáng treo trên cao bầu trời.

Nhờ vào ánh trăng, Doanh Trinh mới không còn bước hụt chân trên đường núi gập ghềnh này.

'Nếu như đằng trước có ánh sáng, vậy đến đó nhìn một chút rồi tính tiếp.'

Doanh Trinh biết rõ lúc này ngàn vạn lần không thể bối rối, hắn cố sức giữ lấy bình tĩnh trong lòng, nhưng phản ứng trên người vẫn là rất chân thực, mồ hôi đã sớm thấm đẫm quần áo, mồ hôi lạnh trên trán cũng chui vào trong mắt, toàn bộ thần kinh đều căng lên.

Lúc này, bóng đen phía trước đã chui vào trong đỉnh núi biến mất,

Doanh Trinh không dám lộ diện, rời khỏi thềm đá lên núi, vòng sang một rừng cây, tiếp tục mò leo lên trên.

Cách chỗ có ánh sáng càng ngày càng gần,

Doanh Trinh nằm sấp xuống một bụi cỏ, vén ra một cái khe, thu hết quang cảnh bên trên đỉnh núi vào tầm mắt.

Một khối cự thạch hình dáng kỳ dị nằm sừng sững trên đỉnh núi, vách đá loang lỗ, thi thoảng có dây leo quên bên trên.

Xem hình dạng, quả nhiên chính là Phi Lai Thạch.

Bên dưới Phi Lai Thạch còn có một ụ núi gồ lên, chất liệu hẳn là đá hoa cương, dưới mỏm đá có một cái hang nhỏ, trên hang có khắc ba chữ triện: Tiên Đào Động.

Ngay bên ngoài cửa hang, đặt một chiếc đèn hoa sen, đèn hoa sen bộ dáng không khác với đèn hương hỏa đặt trong chùa miếu chút nào, ngọn đèn không ngừng chập chờn trong gió, ngọn lửa lúc mạnh lúc yếu.

'Chẳng lẽ nơi phát ra ánh sáng chính là từ chiếc đèn này? Vậy ai đã đặt nó ở chỗ này? Không đúng? Trong núi này gió lùa cũng không nhỏ, chiếc đèn này vậy mà không có bị dập tắt?'

Chỉ thấy bóng đen đó lung la lung lay đi đến trước cây đèn, hắn tựa hồ đã cạn thể lực, không thể kiên trì được nữa, té lăn xuống đất, thổi cho ngọn đèn có chút dập dờn.

Doanh Trinh thoáng sửng sốt, mắt thấy toàn bộ trên núi chỉ còn hai cái người sống là đối phương và mình, mà người đó lúc này đã bất tỉnh dưới đất không biết sống chết.

'Vẫn là cứu người trước đi, '

Doanh Trinh chui ra bụi cỏ, cẩn thận đi đến dưới Phi Lai Thạch.

Chiếc đèn trên mặt đất này hình dáng cổ phác, giống như là từ đồng thau đúc thành, trọn vẹn một khối, miệng đèn có hình hoa sen tám cạnh, kỳ quái là, trong đèn không có dầu, cũng không có bấc.

'Thật sự là một kiện so một kiện kỳ quái a, đây rốt cuộc là địa phương nào?'

Không kịp suy nghĩ những thứ này, ánh mắt Doanh Trinh rơi xuống người áo đen nằm bên.

Nhờ ánh đèn, Doanh Trinh lúc này mới thấy rõ, người này toàn thân phủ bởi một chiếc áo lông lớn màu đen, tóc dài xõa vai, về phần diện mạo, bởi vì hắn đưa lưng về phía mình, cho nên thấy không rõ lắm.

"Uy ~ uy ~ ngươi tỉnh lại đi~ "

Doanh Trinh cẩn thận vỗ vỗ phía sau lưng người này, thấy đối không có động tĩnh, thế là chuẩn bị lật người hắn lại,

Đúng lúc này, bên trong chiếc đèn hoa sen nằm cạnh bên đột nhiên thổi bùng ngọn lửa, một ngọn lửa hồng bay múa mà ra, hỏa long như thè lưỡi huỵnh một tiếng bay vào ngực Doanh Trinh.

Mọi thứ xảy ra quá mức bất ngờ, Doanh Trinh căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, một luồng khí nóng hổi tràn vào trong thể nội, toàn thân huyết dịch liền như sôi trào, nhiệt độ cơ thể nóng rực xông thẳng vào não hải,

Doanh Trinh hai mắt lật trắng, ngã ngữa ra sau.

. . .

Không biết qua bao lâu,

Từ trong hôn mê ý thức Doanh Trinh dần dần khôi phục, hắn có thể cảm giác được lửa nóng trong thể nội đã biến mất không còn, thay vào đó là một cảm giác lành lạnh.

Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, hạt mưa rơi trên mặt hắn kêu tí tách, bầu trời vẫn u ám như vậy.

Doanh Trinh hai tay chống đất ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt, là mưa bụi mịt mờ,

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Doanh Trinh lại liếc nhìn chung quanh,

Phi Lai Thạch vẫn còn, Tiên Đào Động cũng còn,

'Người áo đen kia đâu? Ngọn đèn kia đâu?'

Lúc này, Doanh Trinh đột nhiên cảm giác được trên người mình có điểm gì đó là lạ, cúi đầu xem xét, hắn ngây ngẩn cả người,

Hắn lúc này, bên trong mặc một kiện trường bào thiếp thân màu vàng đen, eo quấn băng gấm màu vàng đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông lớn màu đen, tóm lại, toàn thân đều đen.

"Đây không phải là trang phục của người áo đen kia sao? Sao lại mặc trên người mình rồi?"

Doanh Trinh tựa hồ nhận ra cái gì, bất giác sờ về phía đỉnh đầu của mình,

'Con mẹ nó, tóc dài!'

'Mình. . . . Mình đây là. . . Đoạt xá người áo đen kia rồi?'

Mưa vẫn đang rơi, Doanh Trinh toàn thân đã ướt đẫm, theo bản năng sinh ra ý nghĩ tránh mưa,

Hắn đờ đẫn đứng dậy, trốn vào Tiên Đào Động ở sau lưng, khoanh chân ngồi dưới đất.

Suy nghĩ thật lâu, tổng hợp lại một chút tiểu thuyết trước kia từng xem, hắn đại khái hiểu tình huống trước mắt.

'Ai ~ xem ra mình, hẳn là đã xuyên qua.'

'Cũng không biết xuyên qua thành thân phận gì, niên đại nào, có hệ thống và kim thủ chỉ hay không?'

Doanh Trinh mê mang nhìn cơn mưa phùn ngoài động, ba câu hỏi linh hồn không ngừng quanh quẩn trong đầu.

Viên Bàn Đại Lão Thô nói:

Đều nói ta tên sách không hay, ta cảm thấy rất ngầu, ngươi cảm thấy thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Skyline0408
20 Tháng sáu, 2020 19:29
:((( ngồi hóng chương dài cổ :((
TheJoker
19 Tháng sáu, 2020 08:18
Đáng lẽ mỗi ngày 2-3 chương nhưng do mấy bữa bận kiếm tiền tỷ nên mình không làm
thienthanvf
17 Tháng sáu, 2020 11:41
lịch ra truyện là ntn vậy ạ, hóng quá ạ
ssadfgh
14 Tháng sáu, 2020 18:25
Nó sống với sư tỷ nó từ bé, sư tỷ mới quan trọng chứ bọn khác tuổi gì bằng. Mà đứa con sợ cũng là của 2 chị em nhà này nốt quâ
TheJoker
12 Tháng sáu, 2020 21:42
Hôm nay hơi mệt nên chỉ 2 chương, mai sẽ bù lại. Cảm tạ các đạo hữu đã ủng hộ :relaxed:️
TheJoker
12 Tháng sáu, 2020 19:35
Nếu có sư tỷ suốt ngày lột da tình nhân tại hạ ắt cũng sẽ đè ra rạch mặt :D
Hiep Nguyen
12 Tháng sáu, 2020 18:23
Bh một phần biết tại sao ma hoàng lại rạch mặt sư tỷ :))
Skyline0408
12 Tháng sáu, 2020 16:22
cái này do người dịch có tâm là chủ yếu. :)))
TheJoker
12 Tháng sáu, 2020 12:20
Đa tạ đã khen thưởng :relaxed:️
TheJoker
12 Tháng sáu, 2020 12:19
Đa tạ các hạ đã khen thưởng :blush:
Hiep Nguyen
12 Tháng sáu, 2020 10:30
Đọc truyện hồi ức như kiểu thời đọc kim dung
susansg
12 Tháng sáu, 2020 00:52
hay vãi, thanks converter
ssadfgh
11 Tháng sáu, 2020 23:42
Vote em 200 IQ, có em yan đó lo cho main từ a-z là vô địch rồi :))
TheJoker
11 Tháng sáu, 2020 17:50
Đến thời điểm hiện tại, mọi người thích nhân vật nữ nào nhất vậy? :)
acmakeke
09 Tháng sáu, 2020 14:23
cver có tâm :))
TheJoker
08 Tháng sáu, 2020 14:37
Mỗi ngày trong tuần tối thiểu sẽ 2 chương. Cuối tuần 8-10 chương, ổn định đến khi nào đuổi kịp tác giả (chắc tầm 1 tháng hơn sẽ đuổi kịp)
TheJoker
08 Tháng sáu, 2020 14:36
Đa tạ đạo hữu đã khen thưởng :)
Skyline0408
08 Tháng sáu, 2020 09:56
quỳ ké :(((
Hiep Nguyen
08 Tháng sáu, 2020 09:51
Hayyy vai
ssadfgh
08 Tháng sáu, 2020 05:05
Bộ này đọc ổn vãi, cầu chương
TheJoker
07 Tháng sáu, 2020 19:22
Tại hạ đã cố hix hix :(
dizzybone94
07 Tháng sáu, 2020 12:06
quỳ xuống cầu chương huhuhh
Alohawow
07 Tháng sáu, 2020 11:51
truyện hay, cầu chương a
Đông Không Long Nhong
06 Tháng sáu, 2020 19:11
Nói chứ xưa đọc Lục TIểu Phụng cũng toàn thấy tôi - anh - cô chứ mấy, giờ xem convert ta -ngươi riết quen nên thấy kì thôi =))
acmakeke
06 Tháng sáu, 2020 17:24
truyện hay, cver cố lên.
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang