Dịch: Thanh Dạ “Có người bị chết đuối rồi…..” Trong tiếng ồn ào, không biết là ai cất tiếng, gây chú ý đến mọi người xung quanh.
Trình Mộc Hàng bị Vu Mỹ Kim quấn lấy không dứt ra được, mặc dù không bằng lòng cho lắm, nhưng vẫn thuận lợi lội kéo được cô, ít nhất bây giờ cô vẫn là người hợp ý mình nhất, cũng đỡ hơn Trình Mộc Trì bị nghi ngờ là gay.
“Có người bị chết đuối rồi.” Vu Mỹ Kim quay đầu qua nhìn bên kia, chỉ thấy dáng vẻ sốt ruột của Lam Tiểu Thiên. “Ấy, không hay rồi, không lẽ là Tiểu Doanh sao?”
Nghe như vậy, Trình Mộc Hàng nhìn qua chỗ đông người, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, hơn nữa còn chạy nhanh qua đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chạy đến chỗ đó, anh ta nhìn Lam Tiểu Thiên với vẻ mặt căng thẳng
Cậu nhóc chỉ có thể tiếp tục nói dối. “Chị em bị đuối nước, nhưng cậu Trình đã chạy ra cứu rồi.”
Nghe như vậy, Trình Mộc Hàng cau mày, hành động tiếp theo cũng là nhảy ngay xuống biển.
“Cậu Hàng à, anh phải cẩn thận đó, Tiểu Thiên, sao chị con lại bị đuối nước vậy?” Vu Mỹ Kim tất nhiên không tin rồi, Tiểu Doanh cũng không phải người không biết bơi, vì thế bà nhìn chằm chằm thằng nhóc kia.
Lam Tiểu Thiên lo lắng không yên mà vặn vẹo hay ngón tay. “Cái đó, mẹ già à, thật ra thì….”
Vì vậy, tên nhóc đó đã kể hết mọi chuyện Lam Tiểu Doanh làm sao bị đuối nước cho bà nghe, nhưng cậu bé không hề nói về mối quan hệ giữa Trình Mộc Trì và Bạch Dã Kiều.
Bên dưới đáy biển trong vắt, ánh sáng màu lam u ám loang lổ, đó chính là ánh sáng của mặt trời chiếu xuống, Lam Tiểu Doanh khó thở, trong miệng thở ra bọt khí, cả người vây quanh trong bọt biển rồi từ từ chìm xuống. Chiếc vòng ngọc màu đỏ trên cô tay phát ra tia sáng màu đỏ, ánh sáng kia dần tả ra, giống như đang cắn nuốt.
Trình Mộc Trì bơi nhanh trong nước, rốt cuộc đã thấy được ánh sáng màu đỏ kia, liền nhanh chóng bơi đến chỗ Lam Tiểu Doanh.
Cùng lúc đó ở trên mặt biển, sóng đánh dữ dội, ngay cả trên trời cũng có mây đen giăng kín, thậm chí còn có thể thấy được tia chớp được che lấp bên trong những án mấy. Sóng biển gào thét vỗ sống vào bờ, sóng sau cao hơn sóng trước đánh sâu vào đất liền, làm cho những người ở trên bờ khiếp sợ, mọi người lũ lượt chạy về phía sau, chạy đến nơi an toàn.
Còn Trình mộc Hàng chỉ bơi được một đoạn nhỏ, cảm thấy đó điều bất thường, sợ không thể bơi đến trước nữa, nên đành phải quay trở về bờ.
Ánh sáng dưới đáy biển dần bị thay thế bởi ánh sáng màu đỏ, đôi mắt của Lam Tiểu Doanh chán nản phai sắc, nỗi đau khổ khi chết đi gần như cướp mất đi ý thức của cô.
Lúc này, cuối cùng Trình Mộc Trì cũng bơi đến bên cô, vươn tay ra nắm lấy lưng áo của cô, vẻ mặt căng thẳng cũng thả lỏng dần, tầm mắt dừng lại trên vòng ngọc, lạnh lùng cất tiếng nói. “Hồng Ngọc, ra đây!”
Chiếc vòng ngọc trên cổ tay rung động, lại không có bất kỳ phản ứng gì, ngoài việc tăng thêm sự đau đớn cho Lam Tiểu Doanh ra, thì chẳng có bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào.
Trình Mộc Trì mím môi, ánh mắt sắc bén. “Hồng Ngọc, cút ra đây, ta lấy thân phận là hậu nhân của nhà họ Bạch ra lệnh cho ngươi, nếu còn không hiện thân, ta sẽ hủy ngươi.”
Dứt lời, ánh sáng màu đỏ chói mắt, một người mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt hai người, mái tóc dài phấp phới tản ra như những rợi tơ nhện, ở giữa trán có một nốt chu sa màu đỏ. Mặc dù là đàn ông, nhưng lại đẹp tuyệt trần. Tay áo của người mặc áo đỏ phẩy nhẹ, bay bổng tạo nên một tư thế tuyệt đẹp, thêm vào đó là gương mặt tinh xảo của anh ta, càng nhìn càng đẹp mắt.
Người đàn ông mặc áo đỏ cười mỉa. “Hậu nhân của nhà họ Bạch sao? Ha, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách nói ngươi là hậu nhân của nhà họ Bạch sao? Vứt bỏ trách nhiệm vốn có của người nhà họ Bạch, còn dám vứt ta cho một phụ nữ tầm thường.”
Trình Mộc Trì không giải thích, chỉ trừng mắt với anh ta. “Những chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại, nhưng, cô ấy vô tội.”
Hồng Ngọc mỉm cười, ngoanh tay lại, tầm mắt rơi xuống người phụ nữ mặt mày xanh xao nằm trong lòng Trình Mộc Trì. “Máu của cô ta làm ta thức tỉnh, cô ta lại không phải người nhà họ Bạch, vậy ta chỉ còn cách là nuốt chửng cô ta, Lúc trước khi ta bị nhà họ Bạch thu phục, ta chỉ bằng lòng trung thành với các ngươi, ngoài trừ lần đó ra người khác ta sẽ không thừa nhận.”
Bàn tay ôm lấy Lam Tiểu Doanh hơi nhắm chặt lại, Trình Mộc Trì cất tiếng nói lạnh lẽo. “Cho nên, ý của ngươi là ngươi muốn cô ấy chết sao?”