• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Thanh Dạ

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng chói chiếu lên tấm màn che của cửa sổ thủy tinh, đập vào tầm mắt đó là hình ảnh hoa thục quỳ nở rộ, màu tím, màu hồng, màu đỏ, màu trắng, có thể nói là đủ màu sắc sặc sỡ, chúng đang đứng vững bên trong hàng rào màu trắng, tổ điểm thêm cho vẻ đẹp bên ngoài của căn nhà.

Lam Tiểu Doanh đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ, cô quyết định tìm cơ hội thăm dò Trình Mộc Trì, nếu như thói quen sinh hoạt của anh không khác gì Bạch Dã Kiều, vậy nhất định có vấn đề.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng chạy đến trước cửa phòng, tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra, Lam Tiểu Doanh mỉm cười cúi đầu. “Chào buổi sáng, cậu Trình, tôi đã làm xong bữa sáng rồi, mời anh từ từ dùng.”

Trình Mộc Trì vừa mới thức dậy, ánh mắt có chút biếng nhác, bởi vì còn chưa tỉnh hẳn nên còn mơ màng, anh chỉ liếc nhìn cô gái như không có chuyện gì kia, kiêu ngạo không thèm ngó đến.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Lam Tiểu Doanh cứng nhắc, bĩu đôi môi anh đào màu hồng phấn, tính tình của người đàn này quá xấu xa, nhưng cô vẫn nhịn.

Đi đến bàn ăn, Trình Mộc Trì ngồi vào chiếc ghế làm bằng tre màu trắng, một tay chống cằm, lông mày chợt rủ xuống.

Lam Tiểu Doanh ngồi đối diện với anh, vẫn nở nụ cười hiền hòa. “Không biết anh thích ăn món gì, cho nên tôi làm đại vài món, anh ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.” Nói xong, duyên dáng cầm đũa lên.

“Đúng là làm đại thật, nhìn là hết muốn ăn.” Giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo, không hài lòng.

Đồ ăn đang được gắp bằng đũa trong phút chốc rớt xuống, Lam Tiểu Doanh nở một nụ cười nhẫn nhịn, đứng dậy đi đến bên người anh, đưa tay sờ lên trán của người đàn ông. “Anh sốt rồi hả, sao lại không muốn ăn vậy? Có cần tôi gọi bác sĩ giúp anh không?”

Hai người bất thình lình thân thiết với nhau, làm cho cả người Trình Mộc Trì cứng nhắc, hai mắt cũng mở to, tiếp đó là không nể tình mà đánh tay cô. “Đừng đụng vào tôi!”

Cô cũng không phải ruồi bọ, sao mỗi lần cô thân thiết một chút, thì người đàn ông này đều chán ghét đến vậy chứ? Đáng nghi thật nha. “Cậu Trình à, anh ghét tôi đến vậy sao? Nói sao thì bây giờ chúng ta cũng là bạn ở chung nhà với mà.”

Ném một cái liếc lạnh lùng, Trình Mộc Trì đi ngang qua cô, liếc cô bằng nửa con mắt. “Tối nay khi quay trở về, tôi không muốn nhìn thấy cô.”

“Ây da, anh giận sao? Tôi chỉ nói đùa thôi mà.” Lam Tiểu Doanh nhẫn nhịn nở nụ cười, cậu Trình chẳng lẽ không biết: mời thần thì dễ mà tiễn thì khó sao?

Trong chốc lát, Trình Mộc Trì thay quần áo xong, nhìn có vẻ phải đến công ty, lúc đi ra không nhìn thấy Lam Tiểu Doanh, tâm trạng coi như được thả lỏng một chút. Nhưng, khi anh đi đến bên chiếc xe, vẻ mặt lại đen thui.

“Cậu Trình à, tôi đợi anh lâu lắm rồi đó.” Dưới ánh nắng mặt trời, Lam Tiểu Doanh thay một bộ đồ dành cho thư ký, chiếc áo sơ mi màu trắng công thêm chiếc váy ngắn màu đen, nhìn khiêm tốn và đoan trang. Cô còn làm tóc theo kiểu uốn lọn, còn trang điểm nhẹ, cho nên không làm mất đi vẻ đáng yêu.

Trình Mộc Trì không thể không thừa nhận, cô như vậy làm cho tim anh hơi khuấy động, che giấu vẻ ngẩn ngơ, giọng nói lạnh nhạt: “Cô làm vậy chi hả?”

Hơ? Biết rõ còn cố ý hỏi, Lam Tiểu Doanh nở nụ cười ngọt ngào, còn mở cửa xe cho anh. “Trình tổng bảo tôi nhất định phải dõi mắt theo anh, còn giám sát anh có ý gì, thì tôi nghĩ chắc cậu Trình đã biết.”

Bên kia, Hắc Vân mệt mỏi quay trở về sau một chuyến long đong, lúc nhìn thấy Lam Tiểu Doanh, anh ta giật mình một giây. “Cậu Trình….”

Trình Mộc Trì nhìn anh ta một cái, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt giao nhau, anh ta lập tức hiểu chuyện, vì thể chỉ nói những điều cần nói, rồi ngồi thẳng vào ghế tài xế.

Trình Mộc Trì ngồi bên ghế phụ, Lam Tiểu Doanh lập tức chạy theo ngồi ở phía sau, cười nói. “Kinh Phong, anh lái xe đi.”

Con ngươi đen của Hắc Phong trầm xuống, sửa ngay. “Tôi tên là Hắc Vân.”

Gì? Anh không phải Kinh Phong à, sao hai người lại giống nhau vậy chứ. “Ồ, anh và Kinh Phong là hai anh em sinh đôi đúng không?”

Hắc Vân không nói, nhưng thái độ đã thể hiện rõ, coi như thừa nhận.

Thì ra anh em sinh đôi, chả trách ngay cả sở thích cũng giống nhau, thích mặc sườn xám chật chội, mái tóc dài che đi một bên mắt, còn chỗ không giống đó là quần áo của Hắc Vân đều là màu đen. Lam Tiểu Doanh chợt nghĩ, Bạch Dã Kiều và Trình Mộc Trì có phải là anh em sinh đôi không nhỉ? Sau đó thất lạc nhau từ bé chăng?

Nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt của Trình Mộc Trì dừng lại trên người cô vài giây, rồi dời tầm mắt ngay. “Lái xe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK