Dịch: Thanh Dạ
Trước khi đến biệt thự, Kinh Phong được lệnh dẫn Lam Tiểu Doanh vào siêu thị dạo một vòng, mua những vật dụng hàng ngày, bao gồm cả quần áo, dù sao cô vẫn phải ở chỗ này một thời gian.
Bận rộn làm xong mọi thứ, lúc Lam Tiểu Doanh xem giờ, thì đã mười một giờ tối rồi. Cô phát hiện trong biệt thự một người giúp việc nữ cũng không có, ngay cả giúp việc nam cũng không. Cô buồn bực, cậu Trình này kỳ lạ thật, biệt thự lớn như vậy, không lẽ anh toàn tự thân vận động sao?
Sau khi phơi ra trải giường, cô tắm nước ấm xong liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Trình Mộc Trì vẫn còn ngồi trên ghế sofa, vì vậy cô mỉm cười đi đến.
“Cậu Trình, phòng anh tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, anh có thể trở về phòng ngủ rồi, tôi sẽ không làm tu hú cướp tổ chim khách đâu.”
Trình Mộc Trì không nhìn cô, mà ngay lúc cô ngồi xuống anh bỗng dưng đứng dậy, vẻ mặt trông chớp mắt trở nên đen thui. “Ai cho phép cô ngồi bên cạnh tôi hả? Cái phòng đó dơ bẩn rồi, tôi không thèm.”
Ây da, Lam Tiểu Doanh nhạy bén phát hiện, cậu Trình hình như rất ghét cô nha, có phải cô làm chuyện gì khiến người ta ghét không nhỉ? Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, mới tỉnh ra. “Nếu như cậu Trình còn vì chuyện ở lễ hội cosplay mà canh cánh trong lòng, vậy tôi xin lỗi nha, đó là ý kiến dở hơi của mẹ già và bé Thiên, tôi đảm bảo trước đó tôi không biết gì hết. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ là cậu hai Trình, chẳng qua nhận nhầm đối tượng thôi mà.”
Nghe đến đây, Trình Mộc Trì khinh thường mỉm cười, rồi giở giọng cảnh cáo hung dữ: “Đàn bà, cửa lớn nhà họ Trình không phải muốn vào là vào được đâu, cho dù anh hai tôi thích cô, cô cũng không có tư cách đó, bởi vì cô không xứng.”
“Cám ơn cậu Trình đã nhắc nhở nha, thứ nhất, tôi chẳng có hứng thú gì với những cậu ấm sống an nhàn sung sướng, thứ hai, trong lòng chị đây có người mình yêu rồi.” Lúc người đàn ông đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Lam Tiểu Doanh xì mũi cười khì.
Đi được một bước, Trình Mộc Trì cúi gương mặt đẹp trai xuống, quay đầu lại liếc mắc nhìn người con gái đang gắt gỏng. “Hờ, người đàn ông đó tên là Bạch Dã Kiều à?”
Lam Tiểu Doanh nhảy khỏi ghế sofa, chạy nhanh đến trước mặc người đàn ông, mặc dù cô chỉ cao một mét sáu mươi mấy, nhưng ở trước mặt anh cô vẫn nhỏ bé, cô giận dữ nói: “Đừng cho rằng anh nhìn giống mối tình đầu của tôi, thì có thể không nể nang gì mà ở trước mặt tôi nói bậy bạ về anh ấy.”
Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo màu trắng bay phấp phới, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy phần ngực no tròn đầy đặn của cô, yết hầu của Trình Mộc Trì lên xuống, lạnh lẽo tiến đến gần cô.
Lam Tiểu Doanh lùi về sau theo bản năng, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sofa, còn hai tay của Trình Mộc Trì chống trên ghế sofa, vây cô trong vòng ngực, hơi thở nam tính phả trên mặt, là một mùi hương độc đáo, giống với mùi hương của một người nào đó, điều này làm cho cô thấy ngạc nhiên. Bởi vì lần trước không chú ý đến, cho nên lần này càng nghi ngờ thân phận của anh hơn.
Làn hơi lạnh phả nhẹ lên hai bên gò má của cô, làm cho cả người cô run rẩy, trong nháy mắt liền đỏ mặt.
“Anh, anh muốn làm gì…….” Trời ạ, giọng nói của cô sao vậy nè? Sao đột nhiên lại trở nên nhạy cảm vậy chứ, Lam Tiểu Doanh khinh bỉ chính mình.
Trình Mộc Trì nâng cằm dưới của cô lên, vẻ mặt đẹp trai hiện rõ góc cạnh càng tiến lại gần đôi môi hồng phấn của cô gái, nhìn thấy cô căng thẳng nhắm mắt lại, đột nhiên cười giễu: “Sự thật chứng minh, cô không thể cưỡng lại được gương mặt này của tôi, rõ ràng tôi không phải anh ta, nhưng cô vẫn kiềm lòng không được mà run động với tôi à? Hừ, một người phụ nữ hai lòng.”
Cảm giác giống như bất thình lình bị người ta tạt một gáo nước lạnh, Lam Tiểu Doanh sững người vài dây, nâng đôi mắt nhìn ánh mắt hiện rõ sự chán ghét của người đàn ông, cô không giận mà còn cười, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cô của cậu Trình, giọng nói quyến rũ: “Ai kêu gương mặt anh giống Dã Kiều nhà tôi.”
Trong bầu không khí quanh quẩn một cơn tức giận nho nhỏ, Trình Mộc Trì đẩy cô ra, không nể nang mà gầm lên: “Không biết liêm sỉ…….”
Sau đó, tức giận bỏ đi thật nhanh.
Lam Tiểu Doanh nở nụ cười tinh nghịch, xem ra mình bị ghét rồi. Hơ, ai kêu anh ta trêu chọc người khác, cô chẳng qua chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà.