Dịch: Thanh Dạ
Một tia sét đánh xuống, cho dù ở dưới đáy biển vẫn nghe được tiếng sét đinh tai nhức óc đó, cái bong bóng trong phút chốc cũng tan biến không còn dấu vết, Trình Mộc Trì không cần phải tốn thời gian suy nghĩ, mà ngay lập tức giữ chặt eo của Lam Tiểu Doanh, nhắm mắt lại, niệm chú rồi biến mất trong phút chốc. Sau đó, hai người xuất hiện ở trên xe, bên ngoài đang mưa to tầm tã.
Lam Tiểu Doanh gần như vẫn chưa thế chấp nhận những điều bất ngờ vừa xảy đến, Trình Mộc Trì duỗi tay xuống ghế, buông ra người con gái trong lòng ra. Hai người đều ướt sũng, ngay cả trên tóc vẫn còn những giọt nước đang nhiễu xuống, dáng vẻ bên ngoài vô cùng nhếch nhác.
Bên ngoài cửa xe tối tăm mịt mờ, mưa càng ngày càng lớn, tầm nhìn mờ nhạt, Trình Mộc Trì lấy một cái chăn ở bên dưới ghế ngồi ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, trong suốt quá trình đó anh đều im lặng, thậm chí cũng chưa từng hỏi tại sao lại đánh anh một cái tát.
Nhìn thấy Trình Mộc Trì khởi động xe chuẩn bị rời khỏi, Lam Tiểu Doanh đi về phía trước, ôm chặt anh từ phía sau, đầu vùi vào trong tấm lưng của người đàn ông, tiếng nói nghẹn ngào. “Tại sao anh lại gạt em chứ? Tại sao anh không thừa nhận anh là Bạch Dã Kiều chứ?”
Cả người Trình Mộc Trì cứng nhắc, khóe môi lạnh lùng nhếch lên. “Cô lại nữa rồi, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới tin, tôi không phải Bạch Dã Kiều.”
Cảm giác được ngón tay của cô chọt vào lưng, anh cau mày lại, lập tức nghe thấy tiếng cười trong trẻo lạnh lùng mà lại ai oán của Lam Tiểu Doanh. “Anh không phải là Bạch Dã Kiều, vậy tại sao anh lại có vết bớt giống anh ấy chứ? Anh không phải là Bạch Dã Kiều, tại sao Hồng Ngọc lại nói hắn chỉ trung thành với người nhà họ Bạch hả? Anh không phải là Bạch Dã Kiều, tại sao lại lo lắng đến chuyện sống chết của tôi hả? Đến bây giờ anh còn muốn nói dối, anh coi tôi là con ngốc, là đứa dần độn sao?”
Những giọt nước mắt ấm nóng từ trong khóe mắt chảy xuống, tay của cô nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông, cả người không cách nào ngăn được mình phát run, bàn tay đang run rẩy đó còn mang theo sự bực tức mà cào lên người anh một đường, để lại vài vết cào trên đó.
Có thể nhìn ra, bây giờ cô vừa đau khổ vừa tức giận, cực kỳ khó thở, giống y như lúc trước, giơ nanh vuốt ra giương oai trên người anh.
Hai người dán chặt vào nhau, quần áo bị ướt vì nước biển, cảm xúc này không phải tốt cho lắm.
Nghe thấy cô nói như vậy, Trình Mộc Trì biết mình có giải thích cũng vô ích, chuyện che giấu thân thế lúc trước cũng bị vạch trần. Bởi vì cô đã phát hiện ra rồi, nhưng với anh, Bạch Dã Kiều đã là quá khứ rồi.
“Bạch Dã Kiều của ngày xưa đã chết rồi, bây giờ tôi là Trình Mộc Trì.” Thật lâu sau đó, anh mới thản nhiên trả lời, tiếng nói như có như không.
Hai tay của Lam Tiểu Doanh buông lỏng ra, không nén được nước mặt, lại miễn cưỡng nở nụ cười. “Dã Kiều à, anh đừng giỡn với em nữa được không? Mấy năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm anh, em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, em đợi anh sáu năm rồi, không phải để nghe anh nói những lời này…..”
Tay của Trình Mộc Trì đặt trên bàn tay đang để trên lưng của cô, rồi nhẹ nhàng đi xuống, giống như muốn thoát ra. “Giữa hai chúng ta, từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm………”
Nhìn thấy bàn tay sắp sửa buông ra, Lam Tiểu Doanh cắn chặt răng lại, ôm chặt anh. “Không phải, lúc đó chúng ta rất vui vẻ, làm sao có thể là sai lầm chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh quên em rồi sao? Hay anh có nỗi khổ gì đó? Không sao cả, anh cứ nói hết ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
“Lam Tiểu Doanh, cô tỉnh lại đi, tôi không phải là Bạch Dã Kiều của ngày xưa nữa, hơn nữa, tôi cũng chưa từng yêu cô, năm đó chẳng qua chỉ là tuổi trẻ bồng bột, khó trách khỏi sự cám dỗ thôi.” Anh nói rất dứt khoát, không hề có chút đùa giỡn nào.
Lam Tiểu Doanh ngây người, lổ tai thoáng chốc có tiếng ong ong, giống như không nghe thấy anh nói gì hết, anh vừa nói gì nhỉ? Anh trước giờ chưa từng yêu mình sao? Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy……….
“Nếu anh chưa từng yêu em, vậy tại sao lại liều chết cứu em chứ? Rõ ràng trong lòng anh vẫn còn yêu em mà.”
Trình Mộc Trì cất tiếng cười, kiêu quyết kéo hai tay của cô gái ra, quay đầu nhìn thẳng cô, ánh mắt xa lạ đó rất xa cách. “Lam Tiểu Doanh, trò bám đuôi với tôi, đã vô dụng rồi.”