• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha.”- Hồ Hải Nam vừa về tới nhà thì tiếng cười sảng khoái đã truyền tới, Minh Nguyệt thấy tâm trạng ông ta tốt thì cũng chủ động lấy lòng, ả ta bước tơi giúp ông cởi áo khoác ra, nở nụ cười dịu dàng hỏi.

“Lão gia, có chuyện gì mà lại khiến ông cao hứng như vậy?”

Hồ Hải Nam vuốt nhẹ cằm của ả ta, vẫn còn cười lớn bước đến sofa ngồi xuống nhìn Hồ Như Thủy: “Vân nhi, ở Trịnh Gia vừa cho người gửi thiệp tới, con nói xem xảy ra chuyện gì.”

Hồ Như Thủy một bộ dáng ủ rũ ngồi phía xa, giọng nói buồn bã: “Là chuyện gì?”

“Trịnh Vỹ Khang và thiên kim của Trương gia kết hôn.”- Hồ Hải Nam nói rồi lại bật cười một cách khó hiểu, Minh Nguyệt ngồi xuống cạnh ông, không nhịn được liền hỏi: “Lão gia, chuyện vui nhà người ta, bất quá cũng đâu liên quan tới ông, ông vui như vậy làm gì gì?”

Hồ Như Thủy không có hứng thú xen vào: “Cũng chỉ là một lễ cưới thôi, có gì mà vui như vậy.”

Hồ Hải Nam chật lưỡi chỉ vào hai người: “Thế mới nói đàn bà con gái các người không hiểu, cả hai nhà liên hôn thì giá cổ phiếu sẽ tăng, chúng ta lại là một nhánh nhỏ của Trịnh Gia, chẳng phải Hồ thị của chúng ta được hưởng lợi sao?”

Cả đời Hồ Hải Nam cái gì cũng không khiến ông ta vui bằng việc ngư ông đắc lợi, như kiểu nhặt được món hời trong khi không phải dính bất kì phiền toái nào.

Trong khi Minh Nguyệt một bên tíu tít phụ họa thì Hồ Như Thủy chẳng có tâm tư bàn tán gì, cô ta bỏ ly trà trong tay xuống, đứng lên âm thầm trở về phòng. Hồ Như Nam nhìn theo bóng dáng con gái, cũng không nói gì thêm.

“Lần này xem ra Trịnh Phần đã thật sự bị giá cổ phiếu liên tục xuống dốc tác động rồi. Nói cũng lấy làm lạ, Vỹ Thần chuyện này có phải do cậu làm không? Nếu không thì lý nào giá cổ phiếu của Trịnh Thị liên tục rớt giá như vậy?”

Ngô Thành thông qua màn hình máy tính nói chuyện, tuy rằng là Ngô Thành vì chuyện của Trịnh Vỹ Thần mà đâm ra không ưa gì Trịnh Thị, bây giờ thấy Trịnh Thị gặp nguy cũng vô cùng hả dạ, nhưng vẫn không dấu được tò mò.Trịnh Vỹ Thần tựa lưng vào phía sau ghế, ánh mắt Ngược lại vô cùng nhàn tản, không nhanh không chậm nói: “Tôi không có nhúng tay vào mấy chuyện nhàm chán này.”

Đối với anh, từ nhỏ tới lớn cuộc sống của anh vốn dĩ rất thuận lợi, bất cứ thứ gì tốt đều thuộc về anh, tuy là con thứ nhưng ở Trịnh gia tất cả mọi người đều sớm đã xem là anh là con trưởng mà đối đãi, số mệnh của Trịnh Vỹ Thần cho tới bây giờ đều tốt hơn Trịnh Vỹ Khang, mặc dù có phải ruột thịt hay không thì cũng không thể phủ nhận. Vậy nên đối với những việc Trịnh Vỹ Khang gây ra cho mình, Trịnh Vỹ Thần bấy lâu luôn bỏ qua trong lòng, cứ xem như mình đang trả nợ cũng được.

“Vậy là ai?”- Ngô Thành không hiểu hỏi.

Trịnh Vỹ Thần im lặng một chút rồi nâng khóe miệng cười nhạt: “Chỉ có người nắm giữ Khóa Kim Cương mới có thể điều động giá cổ phiếu của Trịnh Thị thôi.”

Ngô Thành nghe vậy thì kinh ngạc hít một hơi rõ to rồi không nhịn được đập bàn một cái: “Ý cậu là….do Nguyễn Long Tuyết làm?”

Trịnh Vỹ Thần gật đầu: “Có điều bà ta làm như vậy là còn nhẹ tay, đã nắm giữ Khóa Kim Cương thì tại sao không một chiêu làm Trịnh Thị phá sản luôn mà lại chọn cách chết dần chết mòn này.”

“Cậu còn không biết thì làm sao tôi biết được.”- Ngô Thành thở dài.

Trịnh Vỹ Thần hơi nhìn ra phía cửa một lúc rồi mỉm cười nói: “Gần tới ngày vui của Trịnh Vỹ Khang rồi, dù gì cũng từng là anh em với nhau, tôi cũng phải gửi một phần lễ vật tới chúc mừng. Ngô Thành, cậu giúp tôi chuẩn bị một vài thứ.”

Ngô Thành gật đầu rồi ngắt kết nối, Trịnh Vỹ Thần đóng laptop lại đồng thời nói: “Quân tử không đứng ngoài nghe lén.”

Ai đó bên ngoài liền khẩn trương vài giây mới ló đầu ra, cố lấy lại phong độ mà hiên ngang bước vào: “Ai nghe lén, em chỉ là vô tình đi qua thôi.”

Trịnh Vỹ Thần mỉm cười nhìn bóng dáng yêu kiều của Phụng Cơ một lúc rồi đưa tay ra: “Qua đây.”

Phụng Cơ nghe vậy bước qua liền bị anh kéo ngã vào lòng, Trịnh Vỹ Thần cúi đầu hôn lên môi cô, Phụng Cơ vô lực bám hai tay vào cổ anh. Nụ hôn của Trịnh Vỹ Thần trước giờ luôn như vậy, dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu, ôn nhu nhưng có lúc lại dâng cao như thủy triều khiến Phụng Cơ say mê, tựa như bị nhấn chìm trong đó.

Quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt anh chất chứa nhu tình không hề giấu diếm nhìn Phụng Cơ: “Cơ Cơ, em thật đẹp.”

Nói dứt lời, Trịnh Vỹ Thần cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ như mưa trút xuống trên môi, trên mắt, trán mũi và hai gò má của Phụng Cơ. Cô đẩy nhẹ vào lồng ngực anh, bối rối nói: “Đừng có làm càn.”

Trịnh Vỹ Thần rời khỏi đôi môi nhỏ, anh im lặng nhìn cô một lúc, cũng thật sự không làm gì nữa. Phụng Cơ bị anh nhìn đến mất tự nhiên muốn nhích người giữ khoảng cách an toàn thì bị anh giữ lại cái eo nhỏ.

“Ngồi yên!”

Lại ra lệnh! Phụng Cơ bướng bỉnh nhất quyết cựa nguậy muốn ngồi dậy.

“Cơ Cơ anh không đùa đâu!”- Giọng nói Trịnh Vỹ Thần mang theo chút tư vị xa lạ khiến Phụng Cơ vô thức hoảng sợ ngồi yên.

“Chuyện đó…Trịnh Vỹ Khang và Trương Ánh Quyên sắp kết hôn, anh có nghe chưa?”- Cứ ngồi yên thì không khí quá mức kì dị nên Phụng Cơ nhanh trí tìm chủ đề nói.

Trịnh Vỹ Thần cười nhạt: “Anh biết rồi. Trịnh Phần đã dùng đến nước cờ cuối cùng của bà ấy.”

“Sao lại nói vậy? Kết hôn không phải vì hai người yêu nhau sao, cái gì mà nước cờ cuối cùng?”

Trịnh Vỹ Thần vòng tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của Phụng Cơ, chậm rãi nói: “Giá cổ phiếu của Trịnh Thị gần đây liên tục rớt giá, lúc này bà ta lại nghĩ đến chuyện kết hôn của Trịnh Vỹ Khang, em nói xem, mục đích của bà ta có phải đơn giản là tác thành uyên ương không?”

Phụng Cơ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu hai cái: “Ý của anh là Trịnh Phần lợi dụng chuyện hôn sự để làm sợi dây liên kết lợi ích với Trương gia, chỉ cần Trịnh Vỹ Khang và Trương Ánh Quyên kết hôn thì lợi ích của hai nhà Trịnh Trương sẽ không thể tách ra.”

Trịnh Vỹ Thần vuốt nhẹ cái đùi thon thả của Phụng Cơ, ánh mắt toát lên vẻ mị hoặc, mở miệng khen thưởng: “Cơ Cơ, em thông minh thật đấy.”

Phụng Cơ hừ lạnh gạt cái tay đang làm càn của anh ra, cái người này thật khiến cô tức chết, lúc nào cũng lợi dụng ăn đậu hủ của cô. Phụng Cơ bỏ mặt anh đi về phòng, Trịnh Vỹ Thần lắc đầu cười khổ. Xem ra tiểu tâm can này của anh còn phải tốn nhiều thời gian để thích nghi.

Phía đông cách bờ biển một con đường, tiếng sóng vỗ dào dạt, từng cơn gió thổi lạnh run người. Không gian xung quanh tối tăm vắng vẻ như vậy lại có một ánh sáng từ đèn pin phát ra le lói, sự im lặng kéo dài, từ trong bụi có một tiếng xột xoạt vang lên.

“Đi nhanh lên, còn lề mề tao đập chết mầy.”- Một vài người đàn ông lực lưỡng thô lỗ dùng tay đẩy các cô gái bị còng tay đi phía trước. Các cô gái vô cùng thê thảm, bộ dáng sợ hãi run rẫy bước đi.

Đột nhiên phía sau lưng của mấy tên côn đồ đó như bị một người nào đánh vào, bọn chúng quay lại thì không thấy ai, nghĩ rằng mình bị côn trùng đốt nên cũng không nghi ngờ gì mà đi tiếp.

“Nè, nghe nói mấy con này là quà dùng để tặng cho chủ thượng của Kim Điêu Môn, bọn nó đều là hàng cao cấp đó.”- Một tên da đen vừa nói vừa cười vô sỉ nói với một tên khác đứng cạnh hắn.

“Đừng nói là mầy muốn chơi.”- Người kia nói lại.

Tên da đen không hề che giấu gật đầu, sau đó lại tranh thủ rủ rê đồng bọn: “Dù gì thì chủ thượng của Kim Điêu Môn kia cũng là đàn bà, không lẽ phải giữ đám gái này cho bà ta chơi? Ai mà chẳng biết lính của Kim Điêu Môn toàn là đàn ông, tụi này chẳng qua chỉ là dùng để giải khuây cho một đám tiểu tốt thôi, giữ chúng nó sạch sẽ làm gì?”

Một tên khác phụ họa: “Đúng vậy, dù gì thì ông chủ của chúng ta chỉ bảo chúng ta đưa người qua tặng chứ đâu có nói là không được động vào. Với lại King của chúng ta là gia tộc lớn, đến Nguyễn Long Tuyết kia còn phải kính ba phần, không lẽ lại vì chuyện nhỏ này đắc tội với chúng ta?”

Bọn họ một người nói một người phụ họa cốt yếu là để cho tên dẫn đầu đang đi ở phía trước nghe thấy, tên đó quay lại trừng mắt cảnh cáo đàn em: “An phận một chút, đừng làm cho người ngoài nghĩ rằng thuộc hạ của King là phường đói khát.”

“Đại ca…”

“Câm miệng!”

“Được rồi, em câm!”- Vốn dĩ đi đường mệt nên muốn giải khuây một chút lại bị đại ca quát nạt thêm, một lũ phía sau ai nấy cũng ủ rũ mặt mày.

Đột nhiên phía sau lưng lại như có người đấm mạnh vào bả vai, bốn người đồng loạt quay lại phía sau nhìn nhưng chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thảm rồi sau đó là mùi máu tanh khó ngửi. Bọn họ quay lại, ai cũng trợn tròn mắt khi nhìn thấy đại ca vừa rồi còn quát bọn họ giờ đang ôm cổ giãy giụa trên đất, máu đỏ tuôn ra lênh láng, hắn ta giãy giụa vài cái rồi trợn trắng đôi mắt nằm bất động.

Tiếng hét của các cô gái vang lên kinh hoàng, vừa rồi bọn họ nhìn thấy một bóng đen nhanh như chớp phóng ra dùng dao giết người.

Bốn người kia hoảng sợ nhìn xung quanh.

“Là ai? Dám hạ thủ với người của King, mầy chán sống hả?”- Một trong số đó la lớn nhưng gã đã run rẫy sợ hãi.

Một người khác thấy xung quanh không có động tĩnh gì ngoài máu từ cổ đại ca vẫn đang túa ra thì cực kì kinh hãi đến mức đứng không vững ngã xuống đất: “Có khi nào là ma…”

“làm gì có chuyện a…”

Tiếng súng vang lên thật dứt khoát, từ phía sau viên đạn ghim vào đầu tên đang nói khiến trước trán hắn có một lỗ thủng đáng sợ, tên đó ngã khụy xuống bất động, ba tên còn lại chưa kịp định hình thì hai phát súng tiếp theo vang lên, lại thêm hai người chết.

Hiện giờ xung quanh im lặng, chỉ còn một đám con gái đang hoảng sợ khóc thét và một tên đàn ông còn sống sót ngồi dưới đất. Xuất hiện trước mặt tên đó là hai đôi giày da bóng lưỡng, tên đó nâng mắt nhìn lên hai người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, bật khóc van xin: “Xin tha mạng, tha cho tôi…tha cho tôi…”

Một trong hai người đó hỏi: “Người của tổ chức King?”

Hắn ta liên tục gật đầu.

Người kia lại hỏi: “Vinh Ba?”

“Đúng…sao, sao ngài biết ông chủ…”

Cả hai người kia không trả lời mà đi tới đám phụ nữ vẫn đang khóc thét kia, chậm rãi nâng khẩu súng trong tay lên, nhưng âm thanh tàn nhẫn lại không chút nương tay vang lên. Một lúc sau, tất cả đều đã chết…

“Thuộc hạ đã xử lý đám người đó rồi, theo lời dặn của lão đại, chỉ chừa lại một tên. làm trung gian.”- Vũ Nam và bước vào phòng đi tới phía sau lưng Trịnh Vỹ Thần.

Anh đặt ly rượu đỏ trong tay đến thành cửa sổ, ánh mắt đượm ý cười nhìn ra bên ngoài, cỏ vẻ như không hề để ý đến lời nói của Vũ Nam. Hắn bước lên vài bước, nương theo tầm mắt của Trịnh Vỹ Thần mà nhìn ra bên ngoài khu vườn.

Ánh mắt mang theo vẻ tò mò dừng lại trên người Phụng Cơ đang ngồi trên xích đu phía ca liền biến đổi, ban đầu là kinh ngạc tiếp theo đó là một tia say mê lướt qua đáy mắt.

Phụng Cơ phía xa, tựa như một tiên sứ nhỏ đung đưa cái chân. Mái tóc dài được xõa xuống một cách tự nhiên, tựa như một thác nước đen tuyền tô đậm cho làn da trắng tuyệt mỹ. Đôi mắt phượng tựa như bầu trời ban đêm, không để lộ ra một chút vui buồn hờn giận nào càng làm trong vẻ kiều diễm có vài phần lạnh nhạt.

Giây phút này hắn tự hỏi, vì sao trên đời còn có một mỹ nhân xinh đẹp đến vậy?

Gương mặt đó, nhìn từ góc độ nào cũng không có góc chết. Một vẻ đẹp quá mức tiêu chuẩn.

“Chú Vương, ra đưa cô ấy lên phòng nghỉ.”- Trịnh Vỹ Thần quay sang Vương quản gia phía xa ra lệnh, ông không nói một lời cúi người một cái rồi đi ra ngoài.

Vũ Nam bước lên hỏi: “Lão đại, cô gái kia là...”- Ở trong tòa dinh thự Mimosa này còn có một đóa hoa như vậy sao? Hắn trước giờ chưa từng thấy qua vị lão đại trước mắt dẫn người khác đến đây.

Trịnh Vỹ Thần suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng đáp: “Vợ sắp cưới của tôi, Phụng Cơ.”

“Vợ sắp cưới? Lão đại, chẳng phải cố lão đại từng nói bất kỳ ai ngồi vào vị trí của ngài thì đều phải đến năm 30 tuổi mới được kết hôn sao.”- Cố lão đại - Minh Phong thật sự từng ra một mệnh lệnh này, nguyên nhân là vì ông cũng đã từng phạm phải một sai lầm suýt chút khiến cả HS suy sụp đó là kết hôn quá sớm.

Minh Phong năm hai mươi tuổi vừa ngồi vào vị trí lão đại không lâu thì đã yêu tha thiết một cô gái, cả hai người kết hôn rồi sinh con. Cứ tưởng HS sẽ ngày càng phồn vinh, song hỷ lâm môn thì tai họa ập đến. Năm đó nội chiến giữa các nghi trượng diễn ra, các đồng minh ở Nhật bị lung lay muốn giành vị trí lão đại đã tạo ra một thế sự hỗn loạn, nghe đâu khi bị dồn vào đường cùng, cô gái đó và con trai của họ bị giết thảm, trước khi chết còn oán hận nhìn Minh Phong. Kể từ đó Minh Phong ra mệnh lệnh, bất kể là ai một khi đã dẫn đầu HS thì chưa đến năm 30 tuổi tuyệt đối không được kết hôn.

Minh Phong từ đó sống một mình cô độc, lúc hơn bốn mươi thì vì bệnh tật mà qua đời.

Trên đời này người mà Trịnh Vỹ Thần kính trọng gọi một tiếng "chú Phong" chân thành nhất chính là ông. Còn nhớ năm đó vì lịch trình huấn luyện thực tập né đạn trong quân đội, Trịnh Vỹ Thần không may bị trúng đạn, nằm ở nơi rừng núi hoang sơ, cứ nghĩ bản thân sẽ bị dã thú ăn thịt thì đúng lúc Minh Phong đi qua đã cứu anh một mạng. Ông không có con trai nên liền xem Trịnh Vỹ Thần là con mình, cứ mỗi lúc quân trại nghỉ ngơi là ông sẽ đem đến vài món ngon rồi cùng anh tìm một góc nào đó uống rượu. Dần dà năm này qua tháng nọ, chỉ quen biết được hai năm thì Minh Phong qua đời, lúc đó Trịnh Vỹ Thần còn nhớ rõ. Anh vừa xuất ngũ thì một đoàn hơn chục chiếc xe BMW màu đen ập tới, mấy chục người đứng trước mặt anh hô hào anh là lão đại của bọn họ.

Sau khi tra hỏi anh mới biết thì ra trong di chúc của Minh Phong ghi rõ là giao vị trí lão đại này cho Trịnh Vỹ Thần, anh có thể không cần phải làm cho tổ chức hưng thịnh, chỉ cần duy trì không để cho HS sụp đổ là được. Có lẽ Minh Phong muốn anh được sống một cuộc sống tươi sáng hơn, nhưng bất kỳ khi nào gặp khó khăn thì vẫn không đến mức lâm vào bước đường cùng.

(Trân: Ta cũng không biết họ có phải là xem nhau như cha con không... chính ta cũng thấy có mùi đam mỹ.) T_T

“Bắt người chưa?”- Trịnh Vỹ Thần ngẩng đầu nhìn trời một lúc rồi nói. Bước chân không nhanh không chậm tới ghế sofa ngồi xuống.

Vũ Nam cũng gạt qua tò mò của mình về Phụng Cơ, hắn bước lên vài bước đáp: “Đã làm theo lời ngài, dùng danh nghĩa của Kim Điêu Môn đối đãi với cô ta một trận. Vậy... khi nào mới thả Du Tiểu Bích ra?”

“Không vội, thời cơ thích hợp hãy nghĩ tới cô ta. Nói đám thuộc bên dưới chỉ cần khiến cho trên người cô ta có vài viết thương nặng chút là được.”

“Thuộc hạ biết rồi.”

...

Đèn trong quán bar mờ ảo chồng chéo vào nhau, tiếng hò hét hưng phấn từ bốn phía vọng tới một góc nhỏ của quán. Trịnh Vỹ Khang gác hai chân lên bàn, hai tay đặt lên thành ghế phía sau lưng, bộ dáng hắn vừa quyến rũ lại có chút phong lưu đã thu hút một vài cô gái đến bắt chuyện. Người đẹp trong lòng chủ động muôn phần, đôi tay nàng ta luồn vào bên trong vạt áo sơ mi khéo léo vuốt ve rồi lại dọc theo cơ bụng muốn chuyển xuống dưới phủ lên vật nam tính kia thì liền bị Trịnh Vỹ Khang ngăn lại. Hắn đem đôi tay của mỹ nhân đang hoạt động bừa bãi đẩy ra xa, mỹ nhân đó không hài lòng nhìn hắn trách: “Anh trai, chẳng lẽ em có thiếu xót?”

Trịnh Vỹ Khang nheo đôi mắt đẹp nhìn nàng ta, một tay nâng cằm nàng ta lên: “Em rất đẹp.”

Mỹ nhân nghe vậy liền phấn khởi định nhào vào lòng hắn lần nữa nhưng liền bị hắn đẩy ra. Trịnh Vỹ Khang lạnh nhạt chỉ tay về phía người đang đi tới: “Nhưng không đẹp bằng cậu ta.”

Cô gái nương theo bàn tay anh nhìn về phía bên kia xong thì sắc mặt khó coi đến cực điểm liền đứng dậy bỏ đi. Trịnh Vỹ Khang đồng thời đứng lên bước tới ôm lấy nam thanh niên khoảng 18 tuổi vừa bước tới, không nói một lời liền hôn lên đôi môi cậu ta. Nam thanh niên kia cũng rất chủ động phối hợp ôm lấy cổ hắn, cả hai hôn đến ngã nhào xuống ghế sofa. Trịnh Vỹ Khang ngậm lấy vành tai của thiếu niên kia khẽ cắn khiến y ta không nhịn được rên rỉ một tiếng rồi đẩy nhẹ hắn ra e thẹn: “Anh kì quá nha, ở đây là chỗ đông người.”

Trịnh Vỹ Khang cười lớn một tiếng sau đó dứt khoát bế nam tử trong lòng lên đi lên phía phòng ngủ. Trong phòng hắn gấp gáp nằm lên người nam tử vừa hôn vừa gặm cắn thân thể y ta, y ta nằm dưới thân hắn nhu thuận phối hợp, khoái cảm đạt đến đỉnh cao, nơi nào đó của hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà đòi phóng thích. Trịnh Vỹ Khang cuối cùng không nhịn được kịch liệt ra vào bên trong người nam tử, một màn kích tình diễn ra khiến cả căn phòng tràn đầy mùi tình dục.

Thật lâu sau đó, nam tử kia vô lực dán vào lồng ngực rắn chắc của Trịnh Vỹ Khang, mặc do bàn tay của hắn đang tận lực xoa nắn dương vật của mình.

“Khang, anh thật xấu.”- Nam tử e thẹn đánh nhẹ vào ngực hắn, vờ như giận dỗi: “Anh sắp kết hôn với con bánh bèo kia rồi còn đến đây tìm em làm gì?”

Trịnh Vỹ Khang nhếch môi, hôn nhẹ lên trán y ta: “Cô ta làm sao bằng em? Cô ta không nhiệt tình như em, lúc trên giường cũng không dâm đãng bằng em?”

Vừa nói lực đạo trong tay còn cố tình tăng lên nắm chặt dương vật của y ta, y ta xấu hổ đỏ mặt vùi đầu trong chăn, lí nhí nói: “Khang, nếu đã như vậy thì anh đừng kết hôn có được không?”

Trịnh Vỹ Khang không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn y ta, y ta liền hốt hoảng nói: “Em xin lỗi, em không có tư cách xen vào việc của anh…”

Trịnh Vỹ Khang động mi mắt, nghiêng đầu tựa vào trán y ta, chậm rãi nói: “Em biết thì tốt, tiểu Khiết, em có năng lực kinh doanh không? Có thể giúp giá cổ phiếu của nhà anh tăng lên được không? Em chỉ có thể…giúp anh giải tỏa một cách tốt nhất.”

Vừa dứt lời hắn lại áp nam tử xuống dưới thân, không nói một lời liền đâm mạnh vào hạ bộ của y ta. Y ta nước mắt rơi lã chã không ngừng cầu xin nhưng cũng đồng thời kêu rên thật sản khoái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK