• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng số lượng người tham gia trò chơi lần này là năm người, Phụng Cơ là người ghi danh cuối cùng, cô vào vị trí rồi sơ xài gài dây an toàn vào người, chẳng qua chỉ là một sợi dây thừng, cô căn bản không xem ra gì. Bất ngờ có linh cảm chẳng lành, Phụng Cơ cảm nhân được một ánh mắt đang nhìn chăm chăm về phía mình. Cô quay qua nhìn một góc phía xa thì bắt gặp vẻ mặt không vui dường như đang muốn cảnh cáo cái dây an toàn trên người của Phụng Cơ của Trịnh Vỹ Thần.

Cô than thầm một tiếng rồi cẩn thận gài hết chốt của dây an toàn vào người.

Tiếng còi báo hiệu lệnh bắt đầu, năm thí sinh tức tốc bám vào vách núi đá, không ngừng cố gắng hết sức. Phía bên dưới là tiếng hò hét cổ vũ thật nhiệt tình.

“Nè, cô gái kia leo nhanh quá.”

“Giỏi thật đấy, xem cô ta kìa, không chừng là tuyển thủ leo núi.”

“Theo kinh nghiệm của tôi thì một người bình thường không thể có khả năng điêu luyện như vậy, chắc chắn là dân trong nghề.”

Phía bên này, Phụng Cơ thoáng chốc đã dẫn đầu vị trí cao nhất torng số năm người, cô nhanh chóng thuần thục bắt lấy những điểm tựa chắc chắn nhất. Khóe môi còn phảng phất nụ cười cao ngạo như muốn giễu cợt đám người dám thi đấu với mình, đám người leo cùng cô có hết ba người là đàn ông vạm vỡ nhưng chỉ đáng xách dép đi phía sau. Leo núi không chỉ có thể lực là đủ, phải biết tính toán xem vị trí nào là nhanh chóng về đích và an toàn thuận lợi nhất mà bám vào, con đường đi quan trọng hơn vận tốc đi rất nhiều các bạn trẻ ạ.

Nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của cô phía xa, Trịnh Vỹ Thần bỗng chốc trở nên yên tâm hơn, vừa rồi anh còn định lao vào kéo Phụng Cơ ra nhưng giữa chừng lại nghĩ lại. Phụng Cơ là sát thủ, bản tính có chút hiếu thắng cùng cao ngạo là chuyện bình thường, hơn nữa anh tin chuyện gì cô chắc chắn mình làm được thì mới làm.

Cô gái nhỏ của anh tài giỏi hơn anh tưởng, còn biết cả leo núi.

Điện thoại để trong túi áo reo lên, Trịnh Vỹ Thần nhìn tên người gọi tới, sắc mặt lại lạnh xuống mấy độ nhận cuộc gọi tới.

“Tao nghe.”

Đầu dây bên kia truyền vào mấy tạp âm tựa như tiếng rên rỉ của phụ nữ cộng thêm tiếng cười phóng đãng khiến Trịnh Vỹ Thần chau mày khó chịu. Vừa định tắt máy thì giọng nói khàn khàn của Trịnh Vỹ Khang truyền tới.

“Trịnh Vỹ Thần, từ nhỏ mày luôn có thứ tốt hơn tao…”

Trịnh Vỹ Thần im lặng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trịnh Vỹ Khang lại nói tiếp: “Mày dựa vào cái gì mà được lợi ở nhà tao mấy chục năm như vậy? Rõ ràng mày chỉ là người ngoài, sao cái gì cũng tốt hơn tao?”

Giọng nói Trịnh Vỹ Thần không nhanh không chậm nói: “Dựa vào tao trả giá nhiều hơn mày, lúc tao phải học mấy thứ nhàm chán như kinh tế học mày ở đâu, lúc tao phải học tận ba thứ ngôn ngữ cùng một lúc thì mày đang làm gì? Trịnh Vỹ Khang tao nói cho mày biết, trong đời Trịnh Vỹ Thần tao, điều tao hận nhất là mang cùng họ với mày.”

Trịnh Vỹ Khang cười một tràng lớn: “Được lắm, lật đổ được tao thì mày mạnh miệng như vậy, hài lòng rồi chứ? Bây giờ trong mắt người ngoài tao là kẻ phá gia chi tử, còn người mày gọi là mẹ bấy nhiêu năm này trở nên tiều tụy như bà cụ bảy mươi, cả Trịnh gia đều bỏ đi hết chỉ còn tao và mẹ, đây là điều mày mốn sao, mày hài lòng rồi chứ?”

“Rất hài lòng.”- Trịnh Vỹ Thần chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.

“Được lắm Trịnh Vỹ Thần, đến giờ tao mới biết thì ra máu mày lạnh như vậy. Được thôi, cũng bởi vì tao cho người suýt chút nữa là chơi con đàn bà của mày nên mày mới mạnh tay như vậy chứ gì?”- Trịnh Vỹ Khang cười lớn: “Dù sao tao cũng chẳng còn gì để mất nữa…”

“Mày muốn làm gì?”- Sắc mặt Trịnh Vỹ Thần lạnh lẽo đến mức dường như có thể đóng băng mọi thứ, đôi mâu quang co lại có chút khẩn trương.

“Sợ rồi sao?”- Trịnh Vỹ Khang chật lưỡi vai cái: “Nhìn đi…nhìn đi…một vật thể rơi từ độ cao như thế xuống và rồi…bùm… kết thúc.”

Xạt!!! Một âm thanh xé gió mang theo vị chết chóc bay tới, Phụng Cơ chỉ mới vừa đặt tay lên đỉnh núi thì nhạy cảm phát hiện có ám khí đang bay về phía mình cô đạp chân vào định núi thật mạnh né con dao sắc lẹm kia.

Ở phía bên dưới náo loạn, người tìm chỗ nấp người lấy điện thoại ra quay lại khung cảnh như phim hành động này.

Ở phía bên này Trịnh Vỹ Thần ném điện thoại đi rồi tức tốc chạy tới chỗ cô, vừa đúng lúc một con dao khác bay tới đồng thời cắt đứt sợi dây thừng của Phụng Cơ. Cô chưa kíịp phản ứng thì đã rơi xuống, hai tay quơ loạn xạ trong không khí muốn tìm một chỗ bám vào thế như vô dụng. Đương lúc Phụng cơ nghĩ rằng mình sẽ phải đo đất tan xác thì rơi vào một vòng tay quen thuộc, hương bạc hà nam tính có tác dụng trấn an giúp cô khôi phục lại ý thức, Phụng Cơ mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt điển trai góc cạnh của Trịnh Vỹ Thần.

Anh đặt cô xuống đất, chưa nói gì liền rút súng ra nhắm về phía lưỡi dao vừa bay tới mà bắn.

Tiếng súng vang lên, tiếng la hét xung quanh cũng bật ra, bọn họ chạy tán loạn vì sợ hãi. Bảo an ẩn nấp trong góc lúc này cũng ùa ra chạy về phía kẻ vừa định ám sát người kia, đáng tiếc từ đầu tới cuối ngoài phi đao ra thì Phụng Cơ lại không nhìn thấy kẻ nào muốn hại mình.

Trong vài giây sau, Trịnh Vỹ Thần bất ngờ dùng cán súng trong tay đánh vào sau gáy cô một cái, Phụng Cơ chỉ kịp nhìn anh rồi mọi thứ hoàn toàn mờ ảo, Trịnh Vỹ Thần kéo cô vào ngực ôm lấy.

“Bằng mọi giá phải tìm được Trịnh Vỹ Khang, đánh cũng được, phế cũng cũng được, chỉ cần chừa lại cái mạng của y, đưa về gặp tôi.”

“Dạ, lão đại.”

….

Rầm_ tiếng đổ vỡ lớn liên tiếp vang lên dữ dội, những mảnh vỡ thủy tinh văng tứ tung khắp mặt đất.

"Nguyễn Long Tuyết, cô dám động đến Y nhi, tôi nhất định sẽ không đội trời chung với cô. Hôm nay cô không ra mặt, Vinh Ba tôi thề sẽ san bằng cả khu này của Kim Điêu Môn."

Không gian bên ngoài hừng hừng lửa nóng, bên trong Kim Điêu Môn lại tựa như một mảng băng giá lạnh. Vinh Ba dẫn hơn chục người hùng hổ lao vào căn cứ của Kim Điêu Môn, nghe nói Vinh Tiểu Y trong tình trạng cả người không mảnh vải che thân đã bị quăng trước cửa tổ chức King, điều này khiến Vinh Ba vô cùng tức giận, không hề nể mặt trực tiếp xông đến đây.

Phụng Nhã chân trước chân sau chạy vào, cánh tay bên phải bị chém một đường dài chảy đầy máu do khi nãy bị đám người của King làm phân tán lực chú ý. Cô một tay ấn vào vết thương, cân nhắc một chút rồi nói: "Mẹ, khu A khu C đều bị đám người của King tàn phá, các anh em và cư dân không thể tiến hành các hoạt động kinh doanh nữa."

Nguyễn Long Tuyết từ từ quay lại, sắc mặt bà ta khó coi tới cực điểm: "Nói với đám thuộc hạ bên dưới bảo vệ tốt đám người trong Kiêm Điêu, tuyệt đối không để cho King gây rối tới bọn họ."

Phụng Nhã cúi đầu, cắn môi nói: "Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"- Nguyễn Long Tuyết hỏi.

"Nhưng... nhưng đám thuộc hạ..."- Phụng Nhã nói được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng la hét khiến Nguyễn Long Tuyết chú ý, bà ta đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

"Muốn chúng tôi bảo vệ Kim Điêu trừ khi cho chúng tôi nghe mệnh lệnh từ chính miệng Phụng tỷ, còn bằng không chúng tôi tuyệt đối không tuân theo."- Trong số đám người đó nói.

Sắc mặt Nguyễn Long Tuyết càng tệ hơn khi nghe nhắc đến tên Phụng Cơ, bà ta quay qua Phụng Nhã: "Chuyện khai trừ Phụng Cơ ra khỏi tổ chức có cho lọt ra ngoài không?"

"Không, con chỉ tung tin rằng Phụng Cơ đi sang Châu Âu để trợ giúp Thiết Hạo."

"Vậy sao bọn họ có vẻ nghi ngờ rồi?"

"Con... con không biết."- Phụng Nhã càng nói càng run.

Nguyễn Long Tuyết quay lại: "Không biết?"- Hai chữ vừa thốt ra, cái tát mạnh tay giáng xuống gương mặt xinh đẹp của Phụng Nhã khiến cô ngã xuống đất: "Không bảo quản tốt cơ mật còn nói là không biết, con đi ngay, truyền lệnh xuống cho ta, ai dám tạo phản giết không tha."

"Dạ."- Phụng Nhã cúi đầu rời khỏi.

Phụng Cơ tỉnh lại, cô sờ cái gáy đau đau của mình rồi lại nhìn xung quanh, đã trở về Mimosa từ lúc nào cô cũng không biết. Tự nhiên sao lại ngất đi? Đang yên đang lành sao cứ hễ cô đi ra ngoài đường là bị ám sát như vậy?

Chưa kịp làm gì đã nghe ở gian bên ngoài có tiếng người nói chuyện, Phụng Cơ cảnh giác bởi đây không phải tiếng của Trịnh Vỹ Thần. “Ông thần ơi, sao cậu lại xả súng? Cậu có biết hình tượng của cậu ảnh hưởng thế nào tới Mimala không? Thông tin chủ tịch của Mimala xả súng ở trung tâm mua sắm đã làm cho bộ phận giao tiếp truyền thông trả lời muốn điên lên rồi, cảnh sát cũng tìm đến điều tra, cậu bảo tôi phải làm sao đây ôi trời ơi…”

Phụng Cơ bước xuống giường đi tới cửa, cô hơi hé mở cửa ra để nhìn xem bên ngoài có chuyện gì. Trịnh Vỹ Thần ngồi ở ghế sofa, anh chéo chân, một tay cầm tờ giấy gì đó xem một lúc, mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: “Cứ nói tôi tự vệ.”

Ngô Thành ngược lại nóng như lửa đốt vò đầu: “Tự vệ cái gì? Cảnh sát phát hiện ở hiện trường có nhóm máu OH, họ nói nếu người bị bắn trúng không phải là người muốn ám sát cậu mà là người vô can thì họ sẽ khởi tố cậu đấy. Cứ cho là tự vệ đi thì cũng không thể giải thích chuyện một người dân thường có súng trong người được.”

“Cứ nói với họ về một số ngân hàng ngầm của chúng ta, họ tự khắc sẽ hiểu thôi.”

Ngô Thần thở dài ngã xuống ghế, Trịnh Vỹ Thần lại hỏi: “Tìm được Trịnh Vỹ Khang chưa?”

“Chưa, mà cho dù có tìm được thì sao, tên đó chắc chắn là bị sốc đến thần kinh rồi.”

Trịnh Vỹ Thần không nói gì chỉ chăm chú xem tài liệu trong tay, Phụng Cơ cẩn thận khép cửa phòng lại. Cô trở về giường ngồi xuống, hoàn toàn khó hiểu trước cuộc nói chuyện vừa rồi. Cái gì mà ngân hàng ngầm? rồi chuyện cô bị ám sát có liên quan tới Trịnh Vỹ Khang sao? Cuộc đối thoại của hai người vừa rồi rốt cuộc có ý gì?

Phụng Cơ suy nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên cổ họng nghẹn lại, cô ho vài tiếng, bất giác đưa tay vuốt ngực thì sờ phải một thứ gì đó trên cổ mình, cô tháo ra xem. Là sợi dây chuyền hình mặt trăng lúc trung tâm mua sắm, Trịnh Vỹ Thần đã đem nó đeo lên giúp cô sao? Phụng Cơ mỉm cười vui vẻ nhưng cơn ho lại đến dữ dội hơn, chắc chắn là do cô ăn cay nhiều quá nên cổ họng có vấn đề rồi. Phụng Cơ đứng lên tới bàn rót một ít nước uống thì điện thoại reo lên, cô nhìn qua màn hình rồi nghe máy.

“Đại Khâm, có chuyện gì?”

“Phụng Cơ, mấy ngày nay em đi đâu vậy? Anh tìm em suốt, gọi điện cũng không trả lời.”- Đại Khâm sốt ruột trong điện thoại, Phụng Cơ lại ho vài tiếng khiến hắn ngừng nói rồi lại hỏi: “Em sao vậy?”

“Không có gì, ho vài cái thôi, gọi cho tôi có chuyện gì?”- Phụng Cơ uống nước thắm giọng rồi hỏi.

“Đương nhiên là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn nữa. Kim Điêu Môn giải tán gần hết rồi.”

Phụng Cơ suýt chút nữa là phun cả ngụm nước trong miệng ra, cô gấp gáp hỏi lại: “Thế nào là giải tán.”

“Lần này Kim Điêu Môn gặp đại hạn rồi, King cho một đám người xông vào đập phá địa bàn của tổ chức nhưng đám thuộc hạ của Kim Điêu Môn lại chẳng ai chạy ra can ngăn, anh đoán chắc bọn họ muốn tạo phản hết rồi.”- Địa Khâm cười vài tiếng: “À mà nghe nói Vinh Tiểu Y đã về rồi, còn được cái mạng nhưng xem ra cũng sống không bằng chết, bị cưỡng hiếp tập thể đấy, Vinh Ba vì vậy mà tức giận muốn bắt sống Nguyễn Long Tuyết đấy.”

“Tại sao anh biết?”- Phụng Cơ đầu tiên là hoài nghi mức độ chân thật của câu chuyện.

Đại Khâm cười: “Có chuyện gì mà anh không biết, anh còn biết và dám khẳng định với em Nguyễn Long Tuyết hoàn toàn không liên quan tới vụ Vinh Tiểu Y bị bắt, đừng lại hỏi anh vì sao anh dám chắc chắn như vậy, là vì anh từng là người bên cạnh bà ta, mọi động thái của bà ta anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Phụng Cơ gật đầu: “Tôi vẫn luôn khẳng định Kim Điêu Môn sẽ không làm việc này, nhất định là có người gây sự chia rẻ, có điều là ai mới được?”

“Em có từng nghe tới HS không?”

“HS? Chưa từng nghe, sao vậy?”- Phụng Cơ hỏi.

“Em không biết cũng dễ hiểu, HS trước giờ chỉ hoạt động ngầm, không còn bành trướng thế lực, nghe nói lão đại đương nhiệm của bọn họ còn khá trẻ tuổi, lại vô cùng thần bí, chưa một lần lộ diện, người ngoài cũng không biết là ai. HS chính hệ thống ngân hàng tài chính ngầm chủ lực của hơn mười quốc gia trên thế giới, phụ trách luân chuyển nguồn tài chính cũng như quyết định giá cổ phiếu và trái phiếu trên thị trường chứng khoán. Gần đây anh quan sát thấy HS có nhiều biểu hiện lạ, thường xuyên có một đám lính kéo đến khu vực phía tây bắc để luyện súng, luyện võ.”- Đại Khâm trình tự kể rõ, thật ra hắn chẳng hứng thú mấy về việc của Kim Điêu Môn, nhưng chủ nhân thật sự của HS lại khiến hắn tò mò muốn biết xem là ai. Bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn để mắt đến HS bởi vì trong cái thế giới ngầm này cũng chỉ có HS mới có đủ sức để uy hiếp hắn mà thôi.

“Luyện tập? Không lẽ HS muốn quay trở lại một lần nữa nên mới nâng cao thực lực? Nhưng theo lời anh kể thì so với HS Kim Điêu Môn cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé, không lẽ điều mà vị lão đại bí ẩn kia nhắm tới đầu tiên khi quay lại hắc đạo lại là một hạt cát nhỏ bé?”- Phụng Cơ hơi cau mày suy nghĩ, trước giờ cô vốn chưa từng nghe tới HS, nhưng có nghe loáng thoáng rằng trong hắc đạo này có tổng cộng bốn tổ chức dẫn đầu, Kim Điêu Môn, HS, King và một tổ chức nữa cũng bí ẩn không kém gọi là Vialla.

Điện thoại trong tay Phụng Cơ đột nhiên bị giật lấy từ phía sau, cô hốt hoảng quay lại thì thấy Trịnh Vỹ Thần từ lúc nào đã đứng phía sau mình. Trong phút chốc ngắn ngủi, Phụng Cơ không hiểu tại sao mà mình lại hoảng sợ.

Trịnh Vỹ Thần cúi đầu tắt điện thoại rồi lại đưa mắt nhìn cô, nét mặt anh không vui, giọng nói lại lạnh nhạt: “Em vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi một chút đi. Hành lý của em anh đã cho người chuẩn bị rồi, hai tiếng nữa chúng ta cất cánh tới Dubai nghỉ dưỡng.”

Phụng Cô nhíu mày khó hiểu: “Dubai? Sao lại đi Dubai?”

Trịnh Vỹ Thần nhàn nhạt trả lời: “Anh nói rồi, là đi nghỉ dưỡng.”

“Em không đi.”- Không hiểu sao cô lại cảm thấy thái độ này của Trịnh Vỹ Thần kì lạ, khác xa với gương mặt ấm áp vui vẻ hằng ngày của anh, cô chỉ đơn giản là nghe một cuộc điện thoại thôi mà, không lẽ khiến anh không vui tới mức sa sầm mặt thế kia?

“Cơ Cơ…”

“Em nói rồi, em không đi nghỉ gì cả.”- Tự dưng lại thay cô thu xếp hành lý rồi bắt cô đi mà không hỏi qua ý kiến của cô, đây hoàn toàn không giống đưa cô đi nghỉ mà có vẻ là bắt cô đi nghỉ thì đúng hơn.

Phụng Cơ đi lướt qua người anh tới ghế sofa ngồi xuống, cầm ly nước nóng trong tay xoa xoa. Trịnh Vỹ Thần vẫn đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn cô một lúc, đương lúc cô nghĩ anh sẽ như mọi lần mà thỏa hiệp thì giọng Trịnh Vỹ Thần đanh lại: “Em không đi cũng phải đi.”

Trịnh Vỹ Thần quay lưng rời khỏi phòng để lại Phụng Cơ thẫn thờ ngồi một chỗ, vừa rồi…hình như anh ấy đang quát mình phải không?

Cửa phòng đóng lại, Trịnh Vỹ Thần vừa bước ra thì đụng mặt Ngô Thành đang đứng tựa vào tường bấm điện thoại, vừa nhìn thấy anh cậu đã khoa trương nói lớn: “Wao wao wao, lão đại của tôi cậu tức giận sao?”

Trịnh Vỹ Thần bước lớn rời đi, Ngô Thành cũng hí hửng đi theo, cả quá trình không ngừng liếc nhìn gương mặt tức giận của Trịnh Vỹ Thần. Cứ như thể chỉ hận không thể lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng ngàn năm có một này vậy.

Đúng vậy, thằng bạn này của cậu lâu rồi không tức giận vậy nha…

Vũ Nam đứng canh gác ở góc hành lang thấy Trịnh Vỹ Thần đi ra thì chủ động bước lên đi phía sau.

“Nói với bộ phận giám sát lập tức chặn số điện thoại gọi từ Kim Điêu Môn đến.”

“Dạ!”- Vũ Nam cung kính nói một tiếng.

Ngô Thành đi cạnh thong thả bỏ tay vào túi quần miệng nở nụ cười tươi rói:

“Cậu bạn, cậu làm vậy là vì sợ Phụng Cơ biết được hóa ra người đang muốn thôn tính Kim Điêu Môn thần thần bí bí kia là cậu sao? Nói cậu nghe, vô dụng thôi, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm…”

Rầm! Trịnh Vỹ Thần mở cửa phòng mình bước vào trong rồi đóng sầm lại một tiếng thật mạnh khiến suýt chút nữa là Ngô Thành phải tốn tiền sửa mũi, cậu tức tối nhìn thái độ như phớt lờ lại như dăn mâm xán chén của thằng bạn. Ngô Thành chỉ tay vào cánh cửa nói với Vũ Nam bên cạnh: “Tôi nói gì sai sao? Cậu xem đi, thằng này tính tình xấu không chịu được, người ta nói lời thật lòng thôi mà, tôi nói gì sai sao?”

“Sai.”- Vũ Nam mặt lạnh nghiêm túc đáp một chữ khiến Ngô Thành suýt nữa là sặc nước bọt của chính mình mà chết.

Ngô Thành không phục: “Sai chỗ nào?”

Vũ Nam vẫn lạnh nhạt không đổi sắc: “Trong tòa Mimosa này việc mà lão đại không muốn nghe điều là sai.”

“…”

Vũ Nam nói thêm: “Vừa rồi suýt chút nữa là lão đại rút gân cậu Ngô rồi đấy.”

Ngô Thành ngậm miệng, nín bặt không nói được lời nào. Đúng là cậu sai…

Trước giờ Ngô Thành luôn đưa ra thắc mắc trong lòng rằng tại sao Trịnh Vỹ Thần lại có thể dễ dàng đưa Mimala vào thị trường như vậy, cho đến vài tháng trước đột nhiên Trịnh Vỹ Thần lại nói muốn nhờ cậu quản lý nhân lực của cả Mimala và M&I. Lúc đó Ngô Thành mới được biết thì ra phía sau Trịnh Vỹ Thần và Mimala còn có một trung tâm mua sắm sầm uất như M&I và một tổ chức tài chính thế giới là HS. Ngô Thành mới nhận ra thì ra bấy lâu nay thằng bạn mình cái gì cũng không để tâm tới không hẳn là vì vết thương lòng quá lớn hay con mẹ gì đó mà là phía sau còn có khối tài sản kết xù như HS, cả đời này cũng không bị chết đói.

Còn cậu, số cậu quá khổ, cứ luôn bị ăn hiếp, đã vậy khi nãy suýt chút nữa là bị rút gân, sợ quá…cậu nói gì sai cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK