• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời buổi sáng u ám xám xịt một màu mây, cơn mưa đã dứt hẳn để lại trong không khí vị se lạnh như muốn cắt đứt lòng người. Lúc Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần đến, chỉ nhìn thấy một cục diện hỗn loạn...

Thiết Hạo đứng một bên lạnh lùng nhìn đám cảnh sát vừa bị hắn đánh ngã, hắn bước đến đẩy mạnh Đặng Thiên Phúc ra khỏi người Phụng Nhã rồi ngồi xuống ôm lấy cơ thể đã lạnh của cô vào ngực.

"Đặng Thiên Phúc mày cút đi cho tao, mày dựa vào gì mà lúc nào cũng tổn thương cô ấy?"- Thiết Hạo tràn đầy sát khí, chỉ hận không thể một phát bắn chết Đặng Thiên Phúc: "Dựa vào cái gì mày bỏ qua tình cảm của cô ấy rồi biến mất mấy năm, dựa vào cái gì mày tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác? Lần này cô ấy vì mày mà mất mạng, mày vui rồi chứ? Tên tội phạm hàng đầu trong danh sách mày chết rồi đấy, sao mày không mau về sở cảnh sát lãnh thưởng với cấp trên đi, ngồi ở đây giả bộ thương tiếc làm gì?"

Đặng Thiên Phúc không nói gì, từ từ ngồi dậy muốn đi đến bên cạnh Phụng Nhã.

Thiết Hạo giơ súng về phía hắn ta quát lớn: "Mày đứng đó cho tao, bước thêm một bước tao bắn nát sọ."

Thiết Hạo giữ chặt thi thể của Phụng Nhã, mặc dù biết rằng cho đến lúc nhắm mắt thì cô vẫn sẽ hướng về Đặng Thiên Phúc, nhưng hắn ta vẫn tham lam cố chấp muốn giữ lấy hình ảnh cuối cùng này của cô.

Lúc nhận được tin tức, cả thế giới như đổ rạp dưới chân hắn ta, chuyến giao dịch thất bại và càng kinh khủng hơn nữa là cô gái của hắn, người mà hắn ta yêu chết rồi.

Chết rồi...

Hay lắm, cuối cùng cũng là do tên khốn Đặng Thiên Phúc hại cô. Được, đã vậy hắn ta giết chết thằng đàn ông kia, hắn ta muốn băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh.

Suy nghĩ ác độc từ từ như một con ma cứ thốt lên bên tai Thiết Hạo ngón trỏ khẽ cử động, cò súng chỉ còn một chút nữa là khởi động.

Nhưng giữa chừng, khi sắc mặt Đặng Thiên Phúc trở nên căng thẳng thì Thiết Hạo bỏ súng xuống, như một người hoàn toàn khác mà cười, cười đến nước mắt chảy ra.

Phụng Cơ đứng một bên cũng bị bộ dáng này của Thiết Hạo làm kinh hãi.

"Tao nói rồi, tiểu Nhã là của tao, tao phải bảo vệ cô ấy thật tốt. Bây giờ tao giết mày chẳng phải là khiến tiểu Nhã đau lòng sao? Không, không nên như vậy, tao khác mày ở chỗ là tao không bao giờ làm cô ấy đau lòng."- Thiết Hạo cúi người ngồi xuống bế lấy thân thể nhỏ nhắn của Phụng Nhã: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Thiết Hạo quay lưng đi, Đặng Thiên Phúc từ nãy giờ dù bị mắng chửi thế nào cũng im lặng, ánh mắt chỉ tràn đầy vẻ bi thương. Nhưng giờ đây, hắn bước lên chắn trước mặt Thiết Hạo, vẻ mặt cương nghị giọng nói có chút yếu ớt nhưng vẫn đầy sự dứt khoát, hắn nói: "Đưa thi thể của cô ấy đây."

"Tránh ra!"- Thiết Hạo nhìn lên bầu trời: "Thời tiếc hôm nay không tốt, tiểu Nhã lại rất sợ lạnh, tôi đưa cô ấy về."

"Để tôi mai táng cô ấy."- Đặng Thiên Phúc vừa như là thỉnh cầu lại vừa như đang ra lệnh.

Đôi mắt Thiết Hạo xám xịt, chứa một sự phẫn nộ đáng sợ: "Mai táng, sao phải mai táng, cô ấy không chết, cô ấy đang ngủ, mai táng cái gì?"

"Giao cô ấy cho tôi."

"Không!"

Hai người đàn ông đều tỏ rõ thái độ dứt khoát của mình khiến bầu không khí xung đột ngày càng lên cao. Tưởng chừng bọn họ sẽ có một trận mưa tanh gió máu thì Phụng Cơ nãy giờ đứng phía xa cũng bước tới, sắc mặt cô có chút khó coi, giọng nói trong trẻo vang lên: "Thiết Hạo, nó đi rồi."

Đôi chân tựa như rất vững vàng của Thiết Hạo vừa nghe thấy năm chữ từ miệng Phụng Cơ phát ra liền trong nháy mắt gục ngã. Hắn quỳ phịch xuống đất khóc lóc thảm thiết, càng ôm chặt lấy Phụng Nhã hơn.

...

Thời tiết ngày một lạnh, từng cơn gió quét qua ngôi mộ màu trắng nằm giữa cánh đồng rộng. Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đau lòng. Từng người một xếp thành hàng dài, thay phiên nhau đặt đóa hoa màu trắng lên ngôi mộ...

Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần đứng phía xa, thấy cô chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì, Trịnh Vỹ Thần có chút lo lắng nắm lấy tay cô: "Em cũng qua đó đi."

Phụng Cơ chớp mắt, giọng nói cô như nước thản nhiên vang lên: "Lúc còn sống cô ta ghét em như thế, giờ em qua đó không khéo lại khiến cô ta tức đến mức ngồi dậy."

Im lặng một lúc cô nói: "Vậy cũng tốt."

Phụng Cơ đi qua phía ngôi mộ kia, từng bước chân đều là sự chậm rãi nhìn có vẻ thản nhiên nhưng khẳng định sẽ rất ít người nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt cô. Đối với chuyện sinh tử này, Phụng Cơ sớm đã học cách chấp nhận, cô cũng từng nghĩ tới một ngày từng người một bên cạnh mình ra đi, cứ như vậy chỉ còn một mình cô tồn tại. Thế nhưng khi ngày đó thật sự đến, dù đã học cách chấp nhận thì vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Phụng Cơ đặt lên phần mộ đóa hoa màu trắng: “Nếu có kiếp sau, tiếp tục làm chị em, có điều…cô phải giỏi hơn tôi.”

Đặng Thiên Phục từ xa bước tới đứng cạnh Phụng Cơ, chỉ mới qua vài ngày vẻ mặt hắn đã tiều tụy thấy rõ, giọng nói cũng nhuốm màu u buồn: “Nếu như cô hợp tác ngay từ đầu, cô ấy đã không chết.”

Phụng Cơ im lặng một lúc lâu rồi cũng lên tiếng, nhưng là không hề phản bác câu hỏi của Đặng Thiên Phúc mà chỉ hỏi lại: “Mọi chuyện là như thế nào?”

Đặng Thiên Phúc hít một hơi thật sâu: “Tối ngày hôm qua có một người giấu tên đã gửi một bộ hồ sơ đến cục cảnh sát, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra giao dịch của Kim Điêu Môn, tôi lại sinh ra thắc mắc người gửi đến tài liệu quan trọng vào đúng lúc này là ai. Không thể là cô, vậy chỉ có thể là cô ấy…”

Hắn còn nhớ rõ lúc đó bản thân hoảng sợ đến mức nào, hắn biết làm như vậy đối với tính mạng của Phụng Nhã là rất nguy hiểm. Nhưng thời điểm đó tài liệu đó không phải là gửi đến nhà riêng của hắn, nếu là vậy hắn có thể xem như không nhìn thấy gì, cùng lắm thì bị giáng chức mấy bậc. Lần này tài liệu lại được Phụng Nhã gửi thẳng đến cục cảnh sát, lúc hắn biết tin tức thì cả cục cảnh sát cũng đều biết và đang sôi sục nhiệt huyết vì sắp phá được án. Đặng Thiên Phúc không thể làm ngơ càng không thể để cô gặp nguy hiểm nên chỉ còn biết hạ lệnh phải đảm bảo an toàn cho Phụng Nhã…

Phụng Cơ nghe xong, không biết là giận hay hết cách nói mà lại bật cười: “Tôi đã từng nói rằng, tôi muốn xem anh sẽ dùng cách nào để giết Phụng Nhã. Và bây giờ tôi đã thấy rồi, anh dùng chính tình yêu của cô ta để giết cô ta.”

Đặng Thiên Phúc run lên một cái, rõ ràng có thể nhìn thấy sự sụp đổ ở trong ánh mắt hắn. Phụng Cơ đưa mắt nhìn ra xa hướng về phía Thiết Hạo vẫn đang khóc lóc thảm thiết bên di ảnh của Phụng Nhã, không nói một lời nào liền trực tiếp lướt qua hắn ta.

Trịnh Vỹ Thần đứng tựa vào cây đại thụ phía sau, từ đầu tới cuối cũng không hề có ý định di chuyển. Thân hình ưng nhã cùng ánh mắt chăm chú quan sát mọi biểu cảm của Phụng Cơ phía xa, lúc thấy cô bước về phía mình thì khóe môi hơi câu lên một đường khó thấy. Chỉ là lúc Phụng Cơ đi gần tớ thì điện thoại của anh lại rung lên, Trịnh Vỹ Thần mở máy ra xem tin nhắn có dòng chữ ngắn gọn từ một số điện thoại rất lạ: Người thứ nhất, Nguyễn Long Phụng Nhã. Người thứ hai, bên cạnh mày.

Hàng mày Trịnh Vỹ Thần chau lại, lúc này Phụng Cơ vừa đi tới: “Sao vậy?”

Trịnh Vỹ Thần tắt màn hình điện thoại bỏ lại vào túi quần, mỉm cười: “không có gì, trời chuyển lạnh rồi chúng ta về thôi.”

“Thả tao ra, lũ khốn bọn mày, thả tao ra…”- Giọng nói điên cuồng của Trịnh Vỹ Khang vang lên khiến cả căn phòng lớn như muốn nổ tung, hai tay hắn bị trói vào trụ điện phía sau lưng nhưng vẫn ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng kêu hét: “Thả tao ra, có biết tao là ai không hả? Tao là chủ tịch của Trịnh Thị, là người kế thừa duy nhất của Trịnh gia…”

Một người đứng cạnh, trong tay cầm cái gậy sắc lớn vung lên đánh mạnh vào bụng của Trịnh Vỹ Khang khiến hắn ho ra một ngụm máu rồi kêu lên thảm thiết.

“Lão tử mặc kệ mày là ai, tiền mày chơi bài thiếu lão tử tốt nhất nên trả lại cả vốn lẫn lời, còn bằng không tao sẽ đập cho tới khi mày chết thì thôi.”

“Tiền, tiền sao….tao có rất nhiều tiền, có biết đất đai của tao trên thế giới nhiều thế nào không? Tiền thôi mà, mẹ tao sẽ trả cho mày…”- Trịnh Vỹ Khang thở hổn hển nói.

Đám người có mặc trong phòng phá lên cười lớn như thể vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian: “Cả gia đình phá sản sắp đói tới nơi mà còn vênh váo thật đấy, yên tâm đi, tao không giết mày đâu, bởi vì ông chủ tao có nói rằng mạng của mày còn có tác dụng, giết thì uổng quá.”

Trịnh Vỹ Khang chưa kịp lên tiếng thì cảnh cửa phòng mở ra, một âm thanh mang theo ý giễu cợt lại lạnh như băng truyền vào: “Ây dô, cứ tưởng con nợ là ai, hóa ra là người anh trai đáng kính của tôi.”

Nghe giọng nói quen thuộc, Trịnh Vỹ Khang mở to mắt, ngay lặp tức cơn điên trong người bộc phát, liên tục dùng dằn muốn thoát khỏi trụ điện: “Trịnh Vỹ Thần, thằng khốn nạn, có gan thì thả tao ra…”

Xoẹt một tiếng, trụ điện phía sau được khởi động khiến cả người Trịnh Vỹ Khang tê dại, cơ mặt giật giật không ngừng, âm thanh la hét đau đớn phát ra ngày càng dữ dội. Càng lúc điện càng mạnh, mạnh tới mức suýt chút nữa là giết được người.

Nhưng lúc này Trịnh Vỹ Thần giơ tay lên ra hiệu Vũ Nam đang điều khiển dòng điện phía xa ngừng lại. Anh bước từng bước đến trước mặt Trịnh Vỹ Khang, giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm nào vang lên: “Nói đi, về cái chết của Nguyễn Long Phụng Nhã.”

“Tao, tao không biết mày đang nói gì.”

“Người tiếp theo là ai?”

“…”- Trịnh Vỹ Khang nói không ra tiếng, cả cơ thể vẫn còn run lên.

Lúc này Vũ Nam lại khởi động trụ điện, thêm một hồi tra tấn lên người hắn, Trịnh Vỹ Khang gào thét thảm thiết.

“Trịnh Vỹ Thần, mày có giỏi thì giết tao đi.”

Trịnh Vỹ Thần hơi nhướng mày, giọng nói vẫn trào phúng như vậy: “Giết người sao? Tao không có gan đó, nhưng tao lại có gan nhìn thấy người ta sống không bằng chết. Có biết trụ điện này từ đâu mà ra không? Chính là vào năm mười tuổi, tao vì trốn học đi chơi mà bị Trịnh Phần trói vào nó, bị tra tấn hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc đó tao đã nghĩ dựa vào cái gì mà tao phải cực khổ như vậy trong khi mày lại an nhàn như vậy? Trịnh Vỹ Khang tao muốn mày biết được, không có ai sinh ra đã có vận khí tốt sẵn cả, mày luôn ghanh tị với những gì tao có nhưng lại chẳng bao giờ suy xét xem bản thân mình có đủ khả năng để đứng ở vị trí của tao hay không?”

Trịnh Vỹ Thần vừa nói hết câu, Vũ Nam lại khởi động trụ điện, liên tục nhiều lần như vậy, lần sau nguồn điện cao hơn lần trước khiến Trịnh Vỹ Khang đau đến không bằng chết, đầu óc hắn tê dại, cuối cùng cũng tỏ thái độ thỏa hiệp.

“Tao…tao thật sự không biết… Nguyễn Long Phụng Nhã là ai tao còn không biết làm sao tao biết cô ta chết như thế nào…”

Trịnh Vỹ Thần im lặng, đưa mắt nhìn sang Vũ Nam, cậu hiểu ý liền đi thẳng ra cửa một lúc sau đó trở vào với cái bật lửa trên tay. Một vài người khác bước lên tháo móc xích trên người Trịnh Vỹ Khang ra khiến hắn ngã bệt xuống đất.

Trịnh Vỹ Khang nhìn thấy Vũ Nam bước tới, trên tay cầm bật lửa thì vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, bất giác lắc đầu rồi trườn ra sau.

“Mày…mày muốn làm gì?”

Một vài người khác bước lên mạnh tay giữ lấy Trịnh Vỹ Khang khiến hắn nằm sấp xuống đất sau đó rưới xăng lên lưng hắn, Vũ Nam cầm bật lửa hơ nhẹ qua lưng hắn. Trịnh Vỹ Khang đau đớn gào thét chửi rũa nhưng đổi lại chỉ là thái độ dường như hờ hững của Trịnh Vỹ Thần.

Cho đến khi Vũ Nam buông bỏ bật lữa xuống đứng lên, nét mặt có chút kinh hãi: “Lão đại, hắn ta là người của Vialla.”

Trịnh Vỹ Thần cau mày bước lên, trên lưng Trịnh Vỹ Khang dường như là mất đi một lớp da, sau lớp máu đỏ là hàng chữ Vialla cũng kí hiệu đầu lâu đặt trưng.

Trước giờ Vialla cũng giống như HS, chỉ hoạt động ngầm nhưng lại giữ vị trí chủ đạo vô cùng quan trọng. Người của Vialla không phô trương, để nhận biết người của tổ chức này cần phải dùng xăng tưới lên vùng lưng sau đó hơ nhẹ ngọn lửa qua, lúc này trên lưng sẽ hiện ra kí hiệu của Vialla.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK