• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có khoảng mười người đang đi về phía này!”- thính giác của Phụng Cơ trước giờ luôn nhạy bén, cô có thể nhận ra được những tiếng động dù là nhỏ đến đâu. Nhưng có điều tại sao Trịnh Vỹ Thần cũng biết đang có người đuổi theo cô và anh?

Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn cô: “Chân có sao không?”

“Giờ không phải là lúc quan tâm chân tôi.”- Phụng Cơ càng lúc càng sốt ruột, nơi này rừng núi hoang vu như vậy, hai bên đều là vách núi, nếu bị mưu sát ở đây thì e rằng mùa đông năm sau cũng không thế xác ở đâu.

Trịnh Vỹ Thần chau mày, sắc mặt nghiêm túc hỏi lại: “Chân?”

Phục Cơ thở dài: “Trật rồi.”

“Mau lục soát, bắt sống tụi nó!”- Âm thanh hỗn độn truyền tới, một tốp người hắc y liên tục bới móc các hang ngõ bên đường tìm kiếm. Phụng Cơ cắn răng, nếu cứ trốn ở đây thì ngược lại tình thế của cô sẽ rơi vào bị động, đang lúc định đứng lên đối phó thì bị Trịnh Vỹ Thần kéo tay lại, cô chưa nói lời nào thì đã bị ấn chặt xuống đất.

“Anh làm gì vậy?”- Phụng Cơ bực bối vùng vẫy.

Trịnh Vỹ Thần không trả lời, chú tâm quan sát tình hình bên ngoài.

“Anh không định nhờ vào cái bụi rậm này để thoát nạn à? Chúng ta không phải đang quay phim đâu, sẽ chết đó.”

Trịnh Vỹ Thần quay lại, như cười như không, nói: “Em sợ chết hả?”

“Anh!”- Phụng Cơ thật sự muốn nói: Chết ai mà không sợ?

Trịnh Vỹ Thần quay đi: “Ngồi ở đây, chân đang bị thương thì đừng chạy lung tung.”

“Không thể, anh có biết đám người đó khó đối phó như thế nào không, một mình anh đánh không lại đâu.”

Nét mặt Trịnh Vỹ Thần trầm xuống: “Có tôi ở đây, làm gì có nhiều cái không thể như vậy, ngồi ở đây, tôi đối phó được.”

Nói rồi anh đứng lên đi ra bên ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nháy mắt với Phụng Cơ: “Vừa rồi em đang lo lắng cho tôi à?”

“Anh nghiêm túc chút được không?”- Phụng Cơ thật không hiểu, giờ phút này mà Trịnh Vỹ Thần vẫn không đổi sắc mặt là sao?

Anh nhếch môi đùa: “Nghiêm túc, cho hợp không khí à?”

Trịnh Vỹ Thần quay người thong dong bước ra ngoài, ở phía xa Phụng Cơ chăm chú theo dõi từng cử động một. Cô chỉ thấy người đàn ông áo đen khi nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần thì lui ra sau mấy bước. Cả hai nói với nhau mấy câu gì đó, lúc này một cơn gió thổi tới phất bay chiếc nón che đi mặt của người đàn ông kia xuống. Phụng Cơ, chau mày, hình như cô đã từng gặp người này ở đâu rồi…

Đây chẳng phải là Lôi, thuộc hạ của Trịnh Phần sao?

“Nhị thiếu gia, hy vọng ngài đừng làm khó tôi. Phu nhân đã hạ lệnh nhất định phải giết Nguyễn Long Phụng Cơ, tôi không thể làm trái.”- Lôi đối với Trịnh Vỹ Thần vẫn còn biết gọi một tiếng nhị thiếu gia chứng tỏ ở Trịnh Gia, Trịnh Vỹ Thần vẫn còn địa vị.

“Vậy làm cậu thất vọng rồi. Nguyễn Long Phụng Cơ, không ai được phép động vào.”- Trịnh Vỹ Thần nói, vẻ mặt cũng bởi câu nói của Lôi mà lạnh lẽo đi vài phần.

Lôi vẫn can đảm đối mặt với anh: “Vậy mong ngài tha lỗi, người đâu, soát!”

“Ai dám bước lên?”- Trịnh Vỹ Thần quát một tiếng khiến đám thuộc hạ phía sau Lôi liền chần chừ ra mặt. Đáng tiếc một điều là Phụng Cơ chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Trịnh Vỹ Thần, có sẽ không nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng ngàn năm hiện giờ của anh.

Lôi nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát: “Lục soát cho tôi!”

“Dạ!” – Vài người người vừa bước lên một bước liền bị Trịnh Vỹ Thần đá một phát vào ngực khiến ngã lăn ra xa kêu la đau đớn.

Ở phía xa chứng kiến Trịnh Vỹ Thần động thủ khiến tim Phụng Cơ suýt chút nữa rơi ra ngoài, vừa định liều mạng chạy ra thì phía sau liền bị một người bị kín miệng, vài giây sau đó tất cả mọi cảnh vật bao gồm cả Trịnh Vỹ Thần đều bị lu mờ.

“Lôi cậu phải biết, nếu tôi đã quyết định làm việc gì thì bất cứ ai cũng đừng hòng thay đổi. Nguyễn Long Phụng Cơ cũng vậy, từ nay về sau bất kể là ai, nếu dám động đến cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó sống cũng không được, chết cũng không yên.”

Đầu óc như sắp nổ tung, bên tai vẫn còn nghe tiếng vang chói tai khi nãy. Đặng Thiên Phúc mệt mỏi mở mắt, sao hắn lại ở nhà? Lúc nãy hắn dẫn đồng đội đi bắt giữ đám người của Kim Điều Môn, sau đó bắt được Nguyễn Long Phụng Cơ, rồi tàu lửa đột nhiên nổ tung, sau đó…

Sau đó?

Đặng Thiên Phúc khẩn trương nhìn xung quanh, hắn gấp gáp bước xuống giường, bước chân lảo đảo suýt ngã khụy chạy nhanh ra khỏi phòng.

Hương thơm đồ ăn từ bếp truyền đến như sự dụ hoặc dẫn dắt Đặng Thiên Phúc. Trước mặt anh là dáng người nhỏ nhắn, đang đeo tạp dề chuyên chú canh lửa, thỉnh thoảng còn nếm thử mùi vị của canh trong nồi sau đó suy tư một chút rồi liền sáng mắt cầm một hũ gia vị lên nêm vào rồi thử lại sau đó hài lòng mỉm cười thích thú.

Nụ cười tựa như vì sao trong đêm đen thu hút ánh mắt lẫn nhịp đập trái tim hắn vào trong đó. Thật sự tiểu Nhã của hắn vẫn như vậy, cô có một vẻ gì đó rất đơn thuần nhưng vẻ đơn thuần đó lại luôn đặt dưới cái danh phận sát thủ tàn nhẫn. Nghe qua có vẻ rất vô lý, nhưng hắn nhận ra tiểu Nhã của hắn tâm tính lương thiện, chẳng qua là vì hoàn cảnh sống nên mới phải đi sai hướng.

“Nếu không thử mình còn không biết hóa ra mình cũng có tay nghề nấu ăn đấy chứ, chỉ là xem sơ qua sách hướng dẫn là đã làm ra món ngon như vậy. Ôi ngon quá đi, ăn thêm vài muỗng chắc không sao đâu…”- Phụng Nhã vừa nói vừa húp canh rột rột, đầu bếp thì phải nếm thử món ăn mà, cô là đầu bếp tận tình thì phải…. nếm nhiều nhiều vào.

Đặng Thiên Phúc chau mày bước lên, vừa định gọi thì Phụng Nhã lại…

“Ôi, mình quả là thiên tài, người con gái hoàn hảo mà, chả trách người ta thường nói hồng nhan luôn bạc phận, mình vừa là giai nhân lại vừa là tài nữ nữa mới khổ chứ.”

“Khụ Khụ…”

Hai tiếng ho nhẹ như là tiếng sét giáng bên tai khiến Phụng Nhã giật bắn người, quay phắt lại mở to mắt nhìn Đặng Thiên Phúc.

Hắn cố nín cười nhìn vu vơ chỗ khác hỏi: “Nấu, nấu ăn hả?”

Phụng Nhã đơ ra vài giây rồi tỉnh bơ trả lời: “Phải, em nấu canh gà, anh ăn không?”

“Cô nấu cho tôi ăn hay cô ăn?”

“Đương nhiên là em nấu cho anh ăn rồi…”

“Nhưng nãy giờ hình như là cô ăn nhiều hơn.”

Phụng Nhã: “…”

Cô quay người giả vờ loay hoay múc canh: “Em, để em múc cho anh ăn.”

Đặng Thiên Phúc gật đầu quay người đi ra phòng khách sau đó quay lại nhìn bóng lưng mang vẻ bối rối của cô, khóe môi cương nghị cong lên mang theo vài phần ấm áp rồi rời đi.

Phụng Nhã chỉ hận không thể tự tay tát mình vài cái, sao cô không chui vào WC đóng kín cửa rồi hãy tự kỷ, sao lại phơi bày hết ra giữa thanh thiên bạch nhật chứ? Hơn nữa…lại còn bị người đàn ông mình thích nhìn thấy hết…

Nhục! Nhục thật mà… ___ ___''

Phụng Nhã đem chén canh gà đặt xuống trước mặt hắn sau đó đứng bên cạnh, Đặng Thiên Phúc húp một ngụm sau đó ngẩn đầu chạm phải ánh mắt mong chờ của cô.

“Thế nào?”

“Cũng ngon!”- Hắn tùy tiện trả lời.

Chỉ hai chữ đơn gian mà đã khiến Phụng Nhã cực kỳ vui mừng, cô cười tươi nhìn chăm chú hắn ăn hết chén canh. Đặng Thiên Phúc hỏi: “Là cô cứu tôi sao?”

Phụng Nhã gật đầu: “Thật ra ngay từ đầu em đã ở trên chuyến tàu đó âm thầm quan sát mọi chuyện, chỉ là lúc vô tình lại nghe thấy âm thanh tít tít của bom nên mới kịp thời giải cứu anh. Thật ra em đã cố gắng tháo bom rồi nhưng lại không được, chỉ có cách là canh thời gian rồi đẩy anh ra thôi.”

“Bom là do ai cài? Muốn nhắm vào ai?”- Đặng Thiên Phúc chau mày nhìn cô.

“Em làm sao biết được…khoan đã, Thiên Phúc, em không có làm mấy việc này đâu…”- Phụng Nhã khẩn trường nắm lấy cánh tay của Đặng Thiên Phúc. Hắn suy nghĩ một lúc rồi đứng lên gạt tay cô định trở về phòng, lúc vô tình lại nhìn thấy vết xước trên cánh tay cô. Bước chân hắn khựng lại, nắm lấy cánh tay của Phụng Nhã, trên làn da trắng nõn là chằng chịt vết thương do những mãnh vỡ của khung thủy tinh lúc cứu hắn để lại.

“Tay của cô…”- Đặng Thiên Phúc mở miệng, ánh mắt thoáng qua sự đau lòng nhưng ngay sau đó liền buông tay Phụng Nhã ra sau đó lạnh lùng nói: “Khử trùng cho tốt.”

Hắn bỏ đi về phòng, Phụng Nhã tuy có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười, lần này Thiên Phúc đã không còn luôn miệng đuổi cô đi như lần trước rồi.

Chiếc xe màu rượu đậu bên lề đường, Đại Khâm nhìn qua cửa sổ, bất chợt nhận thấy hóa ra người một ngày đi trên đường có rất nhiều, nhưng người bấy lâu nay luôn khiến hắn nhớ nhung lại là cô gái mà hắn đã rắp tâm bày mưu hãm hại. Hắn tự hỏi, tại sao không phải là người khác?

Tại sao lại là Phụng Cơ? Cô bé nhỏ năm nào đưa tay về phía hắn, người đã đưa hắn từ vực sâu trở về… bây giờ đã là thiếu chủ của Kim Điêu Môn, là một cô gái 21 tuổi xinh đẹp động lòng người đến vậy.

Khóe miệng Đại Khâm khẽ nâng lên, đáng lý ra hắn phải nhìn ra cô ngay từ đầu.

‘Nếu tôi đã quyết định làm việc gì thì bất cứ ai cũng đừng hòng thay đổi. Nguyễn Long Phụng Cơ cũng vậy, từ nay về sau bất kể là ai, nếu dám động đến cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó sống cũng không được, chết cũng không yên’

Rất nhanh sắc mặt Đại Khâm đã thoáng trầm xuống. Lời khẳng định đầy sự đe dọa đó của Trịnh Vỹ Thần vừa hay hắn cũng nghe được. Đại Khâm lột mọt viên kẹo bỏ vào miệng rồi gác tay lên kính xe chậm rãi vo viên bao giấy trong tay lại.

“Phụng Cơ, bởi vì anh đã tìm ra em…thế nên anh sẽ không tổn thương em nữa. Cuộc chơi này, mục tiêu đầu tiêu đầu tiên của anh là có được em.”

“Lão đại, ngoài một số thương tích nhỏ thì tình trạng của cô Nguyễn không có gì đáng ngại, vết thương do đạn bắn lần trước cũng đã hồi phục rất tốt. Chỉ là chân trái của cô ấy bị bông gân nặng, có lẽ phải bó thạch cao, trong vòng một tuần nên hạn chế đi lại.”- Vị bác sĩ mặt áo trắng nói rành mạch tình trạng của Phụng Cơ. Trịnh Vỹ Thần ngồi cạnh giường nhìn chăm chú gương mặt của cô sau đó đưa tay xoa nhẹ lên gò má nhợt nhạt của cô rồi nói:

“Kê đơn thuốc đi.”

Vị bác sĩ kia có hơi nhạc nhiên, hỏi lại: “Hả...vết thương ngoài da cũng cần kê đơn sao?”

Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt hiếm thấy của anh khiến cậu nổi cả da gà, sợ đến mức không dám nói thêm.

“Bảo cậu kê đơn thì mau kê đơn đi, hỏi nhiều làm gì?”- Trịnh Vỹ Thần đứng lên đi lướt qua vị bác sĩ kia đến bên quầy pha chế rót một ít rượu vào chiếc ly đế cao.

“Thiếu máu, đau bao tử, suy dinh dưỡng, thường xuyên choáng váng, hay đau đầu, thân nhiệt nóng. Cậu kê đơn thuốc tất cả những bệnh này cho tôi, chọn loại thuốc nào có thành phần chủ yếu là thảo dược, sau đó đưa cho Ngô Thành giúp tôi.”- Trịnh Vỹ Thần cất giọng đều đều, giọng nói tuy lãnh đạm nhưng lại có âm vang hữu lực khiến người khác vô thức phải hoảng sợ.

Vị bác sĩ kia nghe vậy liền định hả thêm một tiếng nữa, nhưng cuối cùng lại nuốt lời muốn nói vào. Một cô gái còn trẻ mà mắc nhiều bệnh như vậy rồi sao? Nhìn cô gái kia cũng xinh đẹp...haiz, thật đáng tiếc.

“Cậu nhìn cái gì?”- Trịnh Vỹ Thần chau mày không vui nhìn cậu bác sĩ đang chăm chú ngắm Cơ Cơ của anh: “Còn không mau đi!”

“A,dạ, dạ...tôi đi ngay.”- Cậu bác sĩ kia bị dọa đến vội vã ôm lấy cặp táp nhanh chóng rời khỏi.

Vừa rời khỏi đực lãnh địa của ma vương, vị bác sĩ liền thở phào nhẹ nhõm. Chả trách tiếng đồn không sai, nếu muốn tồn tại trong hắc đạo tối tăm này thì tuyệt đối phải tránh xa hai người đàn ông là Trịnh Vỹ Thần và Quách Diệp Thiên Kỳ. Nếu như Quách Diệp Thiên Kỳ sống theo chủ trương người không đụng ta, ta không đụng người, người không có lợi ích để hắn lợi dụng thì hắn sẽ không ngó ngàng tới. Thì đối với nhiều người, Trịnh Vỹ Thần còn đáng sợ hơn, đây là người đàn ông có tính cách cuồng ngạo, cho dù người không đụng ta thì ta cũng sẽ đụng người, dù là người có giá trị gì hay không thì chỉ cần ta thích ta liền khiến người khổ sở.

Đối với Quách Diệp Thiên Kỳ phải kính nhi viễn chi, còn đối với Trịnh Vỹ Thần là tốt nhất tránh càng xa càng tốt.

Trịnh Vỹ Thần ngồi cạnh giường chăm chú nhìn gương mặt yên tĩnh của cô, mồ hôi trên trán của Phụng Cơ cứ tuôn ra không ngừng, trong khi cả người cô đều lạnh toát. Mi tâm khó chịu nhăn lại, thêu thào mở miệng: “Lạnh….”

Trịnh Vỹ Thân quay sang người đang đứng ở phía xa: “Tắt điều hòa.”

“Dạ!” – Một người bước lên tắt điều hòa trong phòng.

Sắc mặt Phụng Cơ vẫn không thay đổi, càng ngày càng nhợt nhạt hơn. Trịnh Vỹ Thần đưa tay áp vào má cô, nhiệt độ lạnh từ da thịt mềm mại truyền đến khiến anh không thể không chau mày. Nha đầu này từ lúc nào thể trạng lại yếu như vậy?

“Chỉ bị trật chân nhẹ, các người dùng thuốc gây mê gì mà bây giờ sốt luôn rồi?”- Giọng nói vãn nhàn nhạt, không khó để cảm nhận sự tức giận đến nguy hiểm của anh.

Đám người phía xa chỉ cuối đầu không dám hó hé nửa lời, một người đứng tuổi trong số đó mặc y phục của quản gia bước lên, chậm rãi nói: “Lão đại, có cần gọi bác sĩ thêm lần nữa không?”

“Tất cả cút ra ngoài.”- Trịnh Vỹ Thần đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào tay anh, sự lo lắng thể hiện rõ trên nét mặt. Người trong phòng kéo nhau rời khỏi, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn đi.

Trịnh Vỹ Thần lắc nhẹ đầu, nội gián vừa báo cho anh biết thông tin về cuộc giao dịch này, anh liền âm thầm bám theo xe cô. Nhân lúc tàu dừng lại hối hả chạy lên hy vọng kịp, nhưng đập vào mắt anh là dáng người nhỏ bé đang lơ lửng bên ngoài cửa sổ, lúc đó thật sự đã dọa tim anh suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Qua Trận nguy hiểm này Trịnh Vỹ Thần lại bắt đầu nhận định kỹ hơn, cái gì mà thiếu chủ Kim Điêu Môn, cái gì mà sát thủ hàng đầu gì đó, cô gái này căn bản không biết cách bảo vệ bản thân.

“Nếu không cản kịp, có lẽ em đã lao vào đám cháy rồi."- Trịnh Vỹ Thần vuốt nhẹ trán cô, nhớ lại cảnh tượng Phụng Cơ muốn liều mạng chạy vào đoàn tàu cứu hai kẻ không liên quan kia, Trịnh Vỹ Thần có chút không vui lại có chút đồng cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK