- Hắn từ sau núi xuống núi rồi.
Can Quang Hào thật một hơi sâu hít, chậm rãi nói ra.
Ánh mắt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, kim châm trong tay lần nữa đâm vào bên trong huyệt đạo Can Quang Hào, lần này thủ pháp của Lâm Dật Hiên rất nặng, trong nháy mắt cả người Can Quang Hào đều co quắp, cả khuôn mặt đều vặn vẹo dữ tợn cùng một chỗ.
- Xem ra đau đớn vừa rồi cũng không có cho ngươi ghi nhớ a....
Ánh mắt Lâm Dật Hiên lạnh lùng nhìn Can Quang Hào. Tuy Lâm Dật Hiên không xác định Đoàn Dự có thật sự rơi vách núi rồi hay không, nhưng mà thông qua ánh mắt của Can Quang Hào, Lâm Dật Hiên có thể biết rõ, Can Quang Hào tuyệt đối là đang nói láo.
- Không, ta nói... ta nói... Lần này nhất định nói thật.
Can Quang Hào thống khổ kêu rên nói, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến lời của mình mới ra miệng, liền đưa tới loại thống khổ này.
- Nói đi, bây giờ hắn đang ở đâu?
Lâm Dật Hiên cũng không giải trừ kim châm cho Can Quang Hào, mà nhàn nhạt hỏi thăm.
- Hắn rớt xuống phía dưới vách núi rồi, cũng không phải chúng ta đẩy hắn xuống, là chính bản thân hắn không cẩn thận té xuống.
Can Quang Hào vội vàng giải thích nói.
- Hắn từ chỗ nào té xuống, dẫn ta đi qua.
Lâm Dật Hiên thò tay phất một cái trên người Can Quang Hào, liền cầm kim châm xuống dưới, hắn muốn hỏi đúng là vị trí Đoàn Dự té xuống, như vậy hắn mới có thể xuống dưới tìm, nếu không ngay cả địa phương cũng không biết, muốn xuống vách núi tìm, chẳng phải là lãng phí rất lâu sao.
Can Quang Hào mang theo Lâm Dật Hiên đi tới phía sau núi vách núi, chỉ vào một chỗ, nói ra:
- Chính là chỗ đó, Đoàn công tử kia chính là từ nơi này không cẩn thận té xuống.
Lúc này Can Quang Hào cực lực muốn bỏ ngay trách nhiệm của mình, sợ Lâm Dật Hiên sẽ giận lây sang mình, vách núi này hướng phía dưới có mấy trăm trượng, té xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan, tuyệt không khả năng còn sống, nếu Lâm Dật Hiên đem Đoàn Dự chết quy tội lên đầu của bọn hắn, như vậy bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đoàn đại ca...
Mà Chung Linh ghé vào sau lưng Lâm Dật Hiên nghe Đoàn Dự rớt xuống vách núi trăm trượng, trong nội tâm không khỏi hoảng hốt, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới mới vừa rồi Đoàn Dự còn thề son hẹn biển nói muốn đem giải dược về, lúc này đã táng thân dưới vách núi rồi.
- Đừng lo lắng, Đoàn huynh là người hiền có trời giúp, vách núi này bất quá mấy trăm trượng, tin tưởng Đoàn huynh có lẽ không chết.
Cảm giác được Chung Linh tựa hồ có chút thương tâm, Lâm Dật Hiên liền nhẹ giọng an ủi, hiện tại Lâm Dật Hiên cũng không có thu được tin tức nhiệm vụ thất bại, như vậy Đoàn Dự vẫn còn sống.
- Ngươi gạt ta, vách núi cao như vậy, Đoàn đại ca lại không biết võ công, té xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chung Linh tự nhiên không tin Lâm Dật Hiên nói, vách núi cao như vậy, đừng nói một người không có võ công, coi như là người khinh công rất cao minh, cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự.
- Không có lừa ngươi, ta một hồi xuống dưới tìm xem, tin tưởng hiện tại Đoàn huynh có lẽ đang chờ chúng ta đi cứu hắn.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Can Quang Hào cùng Cát Quang, nhàn nhạt nói:
- Nếu như hai vị tiễn Đoàn huynh xuống vách núi, liền làm phiền hai vị cùng một chỗ theo giúp ta hạ đi tìm.
Hai người nghe được Lâm Dật Hiên nói, toàn thân không khỏi phát lạnh, quay người liền muốn thoát đi, nhưng mà tốc độ của bọn hắn sao có thể bằng Lâm Dật Hiên, bọn hắn vừa mới di chuyển, Lâm Dật Hiên đã chắn trước người hai người, nhẹ nhàng một chưởng, hai người liền trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, sau đó liền trực tiếp đến trên vách đá, hai người giữa tiếng kêu gào thê thảm, trực tiếp rơi xuống thâm cốc.
- Tốt rồi, nàng ở trên này chờ, ta xuống dưới tìm Đoàn huynh.
Lâm Dật Hiên buông Chung Linh ở sau lưng xuống, sau đó đi tới bên bờ vực kia.
- Thế nhưng mà, vách núi cao như vậy, ngươi xuống dưới như thế nào?
Chung Linh có chút bận tâm hỏi thăm, nàng cũng không muốn Lâm Dật Hiên xuống dưới tìm Đoàn Dự, kết quả chính mình gặp nạn.
- Không có việc gì, loại độ cao này với ta mà nói, cũng không có vấn đề gì.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, sau đó trực tiếp từ trên vách đá nhảy xuống.
Chung Linh nhìn thấy Lâm Dật Hiên nói nhảy liền nhảy, trong nội tâm cả kinh, vội vàng đi tới vách núi xem xét tình huống của Lâm Dật Hiên, tới vách núi xem, mới phát hiện lúc này Lâm Dật Hiên đang bay bổng xuống dưới, phảng phất như một mảnh lông vũ, không có sức nặng.
Lâm Dật Hiên từ trên vách đá rơi xuống trong sơn cốc, dưới sơn cốc có một thác nước, dưới thác nước có một thủy đàm, mà lúc này nơi đặt chân của Lâm Dật Hiên chính là trên một tảng đá trong đầm nước, bên cạnh thủy đàm là một mảnh đất trống, mà Can Quang Hào cùng Cát Quang liền rơi xuống ở bên cạnh bờ đằng kia, hai người đã nhao nhao mất mạng, bất quá vận khí của bọn hắn cũng thực rất kém cỏi, cách bọn họ không xa chính là thủy đàm, nếu như bọn hắn rơi vào trong đầm nước mà nói, nói không chừng còn có khả năng sống.
Bất quá cho dù bọn hắn còn sống, lúc Lâm Dật Hiên xuống cũng sẽ không lưu tánh mạng hai người này, thứ nhất, hai người này căn bản không phải là người tốt lành gì, thứ hai, Lâm Dật Hiên cùng bọn họ đã kết thù, hắn cũng không muốn lưu lại một mối họa.
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn nhìn, cũng không có phát hiện thân ảnh Đoàn Dự, điều này làm cho hắn không khỏi khẽ giật mình, Đoàn Dự rơi xuống có lẽ gian dài không thời, làm sao sẽ không thấy nữa?
Lâm Dật Hiên trực tiếp nhảy đến trên bờ, sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tuy Đoàn Dự không chết, nhưng mà cũng có khả năng té xỉu ở địa phương nào rồi, vẫn là trước tìm xem xem đi, nhưng mà mới vừa đi hai bước, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến chỗ vách núi có một sơn động tối như mực, chứng kiến cái sơn động này, Lâm Dật Hiên nao nao, nguyên bản Đoàn Dự hẳn là ở chỗ này mấy ngày về sau, mới phát hiện sơn động này, chẳng qua là không nghĩ tới lần này vậy mà sau khi xuống tới, trực tiếp liền phát hiện sơn động.