Mục lục
[Dịch]Lăng Thiên Mộng Huyễn- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dật Hiên mang theo Đoàn Dự ra khỏi sơn động, về tới bên cạnh thủy đàm kia, Đoàn Dự không ngừng nhìn chung quanh, nghi ngờ hỏi:

- Lối ra ở nơi nào?

- Chỗ đó.

Lâm Dật Hiên trực tiếp chỉ vào vách núi, khẽ cười nói.

Đoàn Dự nao nao, sau đó cười khổ nói:

- Chỗ đó xuống thì được, lại không thể đi lên.

- Ai nói.

Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, thò tay trực tiếp bắt được bả vai Đoàn Dự, dưới chân dùng sức, cả người lập tức như là đạn pháo trực tiếp bay về không trung, Đoàn Dự chưa từng gặp cảnh này, lập tức hoảng hốt thét lên, đợi cảm thấy hai người đang cực nhanh bay lên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ngạc nhiên.

Cái nhảy này của Lâm Dật Hiên, liền đã qua một nửa vách núi, sau đó Lâm Dật Hiên mượn lực trên thạch bích, lập tức cả người lần nữa phóng lên trời, lần này trực tiếp nhảy vọt qua vách núi, Lâm Dật Hiên trên không trung chuyển đổi lực lượng, lập tức rơi xuống bên cạnh vách đá.

- Lâm đại ca, Đoàn đại ca, các ngươi không có việc gì thật tốt quá.

Chung Linh ở bên bờ vực chờ nóng lòng, chứng kiến Lâm Dật Hiên mang theo Đoàn Dự trực tiếp bay đi lên, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Chung cô nương, tại sao nàng lại ở chỗ này?

Đoàn Dự chứng kiến Chung Linh, cũng là một hồi ngạc nhiên, Chung Linh không phải bị Thần Nông Bang giam sao?

- Là Lâm đại ca đã cứu ta, đúng rồi Lâm đại ca còn cầm giải dược Đoạn Trường Tán, Đoàn đại ca ngươi cũng không cần sợ nát bụng mà chết, ngươi không biết, Lâm đại ca rất lợi hại, lão đầu Thần Nông Bang kia không ai bì nổi kia, ở trước mặt Lâm đại ca đại khí cũng không dám thở gấp một tiếng.

Chung Linh thấy hai người không có chuyện gì, không khỏi lại khôi phục tính cách hoạt bát.

Đoàn Dự nghe Chung Linh không ngừng khoa trương Lâm Dật Hiên, trên mặt mang theo một tia vui vẻ miễn cưỡng, sau đó cùng phụ họa gật đầu.

Nghe được Chung Linh nói giải dược Đoạn Trường Tán, lúc này Lâm Dật Hiên mới nhớ tới giải độc cho Đoàn Dự, độc dược này cũng không phải là vật gì tốt, mặc dù nói là bảy ngày mới có thể phát tác, nhưng mà ai biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, ăn đồ vật ngoài ý muốn, cũng có thể dẫn phát độc tính trước thời gian, cho nên độc này vẫn là càng sớm giải trừ càng tốt.

Lâm Dật Hiên thò tay trực tiếp bắt mạch Đoàn Dự thoáng một phát, chẳng qua là trong chốc lát, tình huống Đoàn Dự hắn đã hiểu được, liền lấy túi đồ của Tư Không Huyền nhìn một lần, liền tìm được giải dược.

Cho Đoàn Dự ăn giải dược Đoạn Trường Tán về sau, một đoàn người Lâm Dật Hiên liền đi xuống Vô Lượng Sơn, Đoàn Dự trải qua loại loại sự tình này, đã có ý về nhà, liền mời Lâm Dật Hiên đến thành Đại Lý làm khách, đây đối với Lâm Dật Hiên mà nói tự nhiên là cầu còn không được, phải biết rõ hiện tại Lâm Dật Hiên sợ nhất đúng là Đoàn Dự không chịu về nhà, bởi như vậy thì phiền toái.

Mà Chung Linh nghe nói tới Đại Lý làm khách, cũng la hét muốn đi, đối với Đoàn Dự mà nói tự nhiên rất là hoan nghênh.

Vô Lượng Sơn cách Đại Lý cũng không quá là vài ngày lộ trình, trên đường đi cũng bình an vô sự, hôm nay mấy người Lâm Dật Hiên đã đến khu vực thành Đại Lý, tiếp qua hơn mười dặm đường, liền đến thành Đại Lý rồi, mắt thấy thành Đại Lý ở trước mặt, trong nội tâm Lâm Dật Hiên cũng thoáng thở dài một hơi, hắn vốn tưởng rằng dọc theo con đường này sẽ xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng bình tĩnh như thế, ba vạn điểm năng lượng này cũng quá dễ kiếm đi à nha, chân mày Lâm Dật Hiên hơi nhíu lại, càng bình tĩnh như vậy, trong nội tâm Lâm Dật Hiên ngược lại có dự cảm bất hảo.

Trong không gian thí luyện tuyệt đối sẽ không có loại nhiệm vụ đơn giản này, bộ dáng bây giờ có lẽ chính là yên lặng trước bão táp.

- Giá!

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một thanh âm nữ tử quát nhẹ dồn dập, sau đó liền nghe được một hồi tiếng vó ngựa dồn dập xa xa truyền đến.

Sau đó Lâm Dật Hiên liền chứng kiến trên đường phía trước có một thớt tuấn mã màu đen bay nhanh đến bên này, mà nữ tử kia có một mảnh lụa che mặt màu đen, trên người có vài vết kiếm thương, nhìn qua có chút chật vật.

- Nữ nhân, nhanh dừng lại cho ta, bằng không đợi ta đuổi theo ngươi, nhất định sẽ gãy cổ của ngươi xuống.

Đúng lúc này chỗ xa hơn truyền đến một tiếng hét lớn, sau đó liền chứng kiến xa xa một thân ảnh đang không ngừng bay vút, tựa hồ muốn đuổi theo nữ nhân phía trước.

- Mộc tỷ tỷ.

Mà lúc này Chung Linh ở bên cạnh Lâm Dật Hiên chứng kiến nàng kia, không khỏi kinh hô một tiếng, sau đó trực tiếp quay đầu hướng Lâm Dật Hiên gấp giọng nói:

- Lâm đại ca, nhanh cứu Mộc tỷ tỷ, nàng bị thương.

Mộc tỷ tỷ? Lâm Dật Hiên nao nao, bị Chung Linh gọi Mộc tỷ tỷ tự hồ chỉ có một người, cái kia chính là Mộc Uyển Thanh, không nghĩ tới vậy mà có thể gặp được Mộc Uyển Thanh, bất quá người ở phía sau truy là ai?

- Mộc tỷ tỷ, nhanh đến bên này.

Chung Linh thấy Lâm Dật Hiên gật đầu, tựa hồ đã đáp ứng cứu Mộc Uyển Thanh, liền lớn tiếng kêu lên.

Mộc Uyển Thanh ở phía trước thấy được đám người Lâm Dật Hiên vốn là khẽ giật mình, sau đó vậy mà mạnh mẽ kéo cương ngựa thoáng một phát, lại để cho ngựa cải biến phương hướng, hướng về trong rừng chạy đi.

- Mộc tỷ tỷ, ngươi muốn đi nơi nào?

Chung Linh như thế nào cũng không ngờ sau khi nàng gọi, Mộc Uyển Thanh vậy mà cải biến phương hướng, điều này không khỏi làm nội tâm nàng khẩn trương.

Chứng kiến bộ dạng của Mộc Uyển Thanh, Lâm Dật Hiên cũng nao nao, sao nàng đột nhiên cải biến phương hướng, bất quá sau đó trong nội tâm Lâm Dật Hiên liền có một phỏng đoán, nhất định là người truy Mộc Uyển Thanh quá mức lợi hại, cho nên Mộc Uyển Thanh biết được Chung Linh ở chỗ này, không muốn liên lụy Chung Linh, cho nên mới cải biến phương hướng.

Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cũng chỉ có thể nghĩ ra khả năng này, không nghĩ tới Mộc Uyển Thanh đanh đá kia, vẫn còn có một mặt như vậy, điều này cũng làm cho ấn tượng của Lâm Dật Hiên đối với Mộc Uyển Thanh có chút đổi mới.

- Nữ nhân, rốt cục đuổi theo được ngươi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK