Mục lục
[Dịch]Lăng Thiên Mộng Huyễn- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, ôm Chung Linh liền phi thân lên, vẻn vẹn là hai cái lắc mình, Lâm Dật Hiên dĩ nhiên đã đến sau lưng Vân Trung Hạc, trường kiếm trực tiếp đâm tới hậu tâm Vân Trung Hạc.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một cổ kình khí trực tiếp hướng Lâm Dật Hiên kích qua, khí kình kia hết sức mạnh mẽ, Lâm Dật Hiên vội vàng trở lại một kiếm đánh tan khí kình, đồng thời nhìn về địa phương khí kình phát ra, cách nơi này cũng không tính xa.

Chỉ thấy chỗ đó đang đứng ba người, cầm đầu chính là một người chống quải trượng, vẻ mặt đầy sẹo, mà phía sau đứng một nữ tử trung niên, còn có Nhạc lão tam là Lâm Dật Hiên nhận ra.

Nguyên lai là tứ đại ác nhân a, Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, trách không được từ trong tay hắn cứu Vân Trung Hạc, hơn nữa vừa rồi khí kình kia nghĩ đến chính là Nhất Dương Chỉ rồi.

Đúng lúc này trước mặt Lâm Dật Hiên đột nhiên xuất hiện một màn hình ảo, phía trên biểu hiện ra: nhiệm vụ thí luyện, đánh bại tứ đại ác nhân, thắng lợi ban thưởng: 10.000 điểm năng lượng. Thất bại trừng phạt: 10.000 điểm năng lượng.

Lâm Dật Hiên nao nao, nhiệm vụ thí luyện cuối cùng dĩ nhiên là đánh bại tứ đại ác nhân, vừa vặn, hắn nhìn tứ đại ác nhân này cũng không vừa mắt, mỗi người đều là việc ác đầy thân, tuy cũng không mắc mớ gì tới hắn, nhưng nếu như hôm nay chọc tới trên người hắn, vậy cũng đừng trách hắn.

- Vị bằng hữu kia, tứ đại ác nhân chúng ta cùng các hạ không có oán thù, các hạ không nên đuổi tận giết tuyệt.

Đoàn Duyên Khánh cầm đầu miệng cũng không giương, thanh âm trầm thấp trực tiếp từ trong bụng hắn phát ra, kỳ thật sở dĩ hắn nói như vậy, cũng là có chút kiêng kị thực lực của Lâm Dật Hiên, hắn không muốn vô cớ gây vào cường địch.

- Ban đầu vốn không có, hiện tại đã có, vừa rồi ngươi ngăn ta giết dâm tặc này chính là địch cùng ta.

Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vân Trung Hạc chật vật chạy vội bên cạnh Đoàn Duyên Khánh.

- Các hạ không nên khinh người quá đáng, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Đoàn Duyên Khánh rất nóng nảy, vừa rồi nói như vậy chẳng qua là không muốn trở mặt với Lâm Dật Hiên mà thôi.

- Chung cô nương, ngươi rời đi trước đi.

Lâm Dật Hiên chậm rãi để Chung Linh xuống, hiện tại Chung Linh ở chỗ này chỉ là một vướng víu, hắn thật đúng là sợ tứ đại ác nhân cầm Chung Linh để uy hiếp chính mình.

- Lão đại, giúp ta giết tiểu tử này, thay ta báo thù cánh tay đứt.

Đúng lúc này Vân Trung Hạc cũng chầm chậm hồi khí trở lại, ở sau lưng Đoàn Duyên Khánh lớn tiếng kêu lên.

Nhưng mà Vân Trung Hạc vừa dứt lời, liền chứng kiến Lâm Dật Hiên lập tức đến trước mắt, cái loại tốc độ mang theo cảm giác áp bách cường đại này, làm cho trái tim Vân Trung Hạc đột nhiên nhảy lên một hồi, không đợi hắn kịp né tránh, liền chứng kiến một đạo hàn quang hiện lên trước mắt.

Sau đó ánh mắt tất cả mọi người hoa lên, Lâm Dật Hiên lại trở lại chỗ trước người Đoàn Duyên Khánh mười trượng, trường kiếm trong tay trầm thấp rủ xuống, một giọt máu tươi từ trên mũi kiếm nhỏ xuống dưới.

- Ách...

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Vân Trung Hạc, chỉ thấy lúc này hai mắt Vân Trung Hạc trừng trừng, giữa hai hàng lông mày có một vết thương, máu tươi từ đó chảy xuống, trong ánh mắt có một tia hoảng sợ cùng tuyệt vọng, cuối cùng trở nên không ánh sáng, sau đó thân thể trực tiếp ngã xuống.

Trong lòng ba người còn lại xiết chặt, trong nháy mắt vừa rồi, Lâm Dật Hiên vậy mà trực tiếp giết Vân Trung Hạc? Phải biết rõ tuy võ công Vân Trung Hạc xác thực không được tốt lắm, nhưng mà một thân khinh công cũng được cho là nhất lưu, vậy mà không hề phản kháng bị giết rồi, người này rốt cuộc là quái vật gì a....

- Các hạ thật có bản lãnh, xem ra là thực muốn cùng Tứ đại ác nhân chúng ta đối đầu rồi.

Trong ánh mắt Đoàn Duyên Khánh lóe một tia hàn quang khiếp người, Đoàn Duyên Khánh hắn trên giang hồ cũng là nhân vật có mặt mũi, hôm nay bị lấn đến nhà, nếu như không dám ứng chiến mà nói, như vậy còn có mặt mũi gì hành tẩu trên giang hồ?

- Chê cười, lúc trước là các ngươi đối nghịch cùng ta, hơn nữa hiện tại các ngươi cũng không phải Tứ đại ác nhân rồi, mà là Tam đại ác nhân.

Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, nói thật, trong tứ đại ác nhân, Lâm Dật Hiên duy chỉ có đối với Đoàn Duyên Khánh là có một chút kiêng kị, còn lại Lâm Dật Hiên cũng không để ở trong mắt, hiện tại Vân Trung Hạc đã chết, như vậy đối thủ của hắn cũng thiếu đi một cái.

Kỳ thật hiện tại trong ba người còn thừa lại, Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam không có ý chí chiến đấu gì, Diệp nhị nương bị một kiếm kia của Lâm Dật Hiên kinh sợ rồi, một kiếm như thế đừng nói Vân Trung Hạc, coi như là cô ta cũng không có nắm chắc tiếp, nếu như vừa nãy một kiếm kia của Lâm Dật Hiên đánh tới nàng, nàng một điểm nắm chắc né tránh cũng không có.

Mà Nhạc lão tam nhìn thấy Lâm Dật Hiên liền không có tâm tư đánh một trận, thời điểm truy Mộc Uyển Thanh, hắn đã giao thủ cùng Lâm Dật Hiên, khi đó hắn liền biết mình chống lại Lâm Dật Hiên là một điểm phần thắng cũng không có, hiện tại chỉ còn có Đoàn Duyên Khánh là có thể cùng Lâm Dật Hiên đánh một trận.

- Đừng điên cuồng, để cho ta tới lĩnh giáo võ công các hạ thoáng một phát.

Đoàn Duyên Khánh quát lạnh một tiếng, song trượng dưới nách cũng không thấy động tác như thế nào, sau đó cả người hắn liền lập tức bay vụt tới Lâm Dật Hiên, trong chớp mắt Đoàn Duyên Khánh liền đến trước người Lâm Dật Hiên, một cái thiết trượng trực tiếp đâm về Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên huy kiếm tiếp được, nhưng mà lúc này đầu trượng kia bắn ra một đạo kình khí, trực tiếp bắn tới lông mày Lâm Dật Hiên.

Nhất Dương Chỉ! Lâm Dật Hiên cả kinh, thân hình thuấn di trực tiếp tránh thoát kình khí công kích kia, sau đó Lâm Dật Hiên đi vào sau lưng Đoàn Duyên Khánh, một chưởng trực tiếp đánh tới hậu tâm Đoàn Duyên Khánh, Đoàn Duyên Khánh phản ứng cực nhanh, trực tiếp vung trở lại, hai thiết trượng trực tiếp vung qua Lâm Dật Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK