-Không, không, làm sao có thể, ngươi sao lại là cha ta được, phụ thân ta là Triệu Vương Đại Kim Quốc, tại sao có thể là một thảo mãng hán tử như ngươi, mẫu thân, chúng ta đi, chúng ta quay lại vương phủ, đừng ở đây nói đùa nữa, không buồn cười chút nào đâu.
Hoàn Nhan Khang hoàn toàn chịu không được nữa, kéo tay mẫu thân mình nói.
- Khang nhi, hắn. . . Hắn thực là phụ thân ngươi, tên thật của ngươi gọi là Dương Khang, mà không phải Hoàn Nhan Khang, năm đó ta và phụ thân ngươi gặp mặt, vì sinh hạ ngươi nên ta mới không thể không gả cho Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Bao Tích Nhược nói.
- Không tốt rồi, không tốt rồi, có đống lớn quân Kim vây quanh nơi này rồi.
Lúc này tiểu nhị khách sạn hô lớn.
Dương Lỗi khóe miệng nhếch lên, chuyện này hắn đã sớm liệu trước, cử động mờ ám của Hoàn Nhan Khang trước kia tự nhiên không thể nào dấu diếm được ánh mắt của Dương Lỗi.
- Thiết ca, chúng ta làm sao bây giờ.
Bao Tích Nhược cũng luống cuống, nàng tự nhiên rõ ràng, những quân Kim này rất có thể là tìm mình, nhưng hôm nay mình đã gặp lại trượng phu, sao có thể trở lại Triệu vương phủ, tiếp tục làm Triệu Vương phi gì đó nữa? Những năm gần đây, nàng vẫn cho là Dương Thiết Tâm chết rồi, cho nên lúc ban đầu mới gả cho Hoàn Nhan Hồng Liệt, bằng không thì nàng dù có chết cũng sẽ không làm vậy!
Mà Hoàn Nhan Khang vừa nghe được tin này lại mừng rỡ không thôi, vội hỏi:
- Mẫu thân đừng làm rộn, phụ vương đã chạy đến đón chúng ta về rồi.
- Khang nhi, hắn. . . Thiết ca mới là cha ruột của ngươi ah.
Bao Tích Nhược bi thống không thôi nói.
- Không. . . Ta không tin, đây nhất định là giả dối, là ngươi, là ngươi, nhất định là ngươi sử dụng yêu pháp mê hoặc mẫu thân của ta?
Hoàn Nhan Khang phẫn nộ chỉ vào Dương Thiết Tâm.
Lúc này Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt đi đến.
Nhìn Bao Tích Nhược và Dương Thiết Tâm ở cùng một chỗ, sắc mặt hắn lập tức đen lại, đã nhiều năm như vậy, qua nhiều năm như vậy, hắn một mực muốn khiến Bao Tích Nhược yêu mến mình, nhưng đều đã thất bại, thậm chí Bao Tích Nhược ngay cả đụng cũng không cho hắn đụng, nhưng hắn thật sự cực kỳ yêu Bao Tích Nhược, hôm nay lại không nghĩ rằng Dương Thiết Tâm rõ ràng không chết, rõ ràng lần nữa xuất hiện ở trước mặt Bao Tích Nhược, cái này khiến trong lòng của hắn thập phần phẫn nộ, không sai, chính là phẫn nộ, hắn tự cho là mình đã làm rất tốt rồi, mặc dù nàng không để cho mình đụng, nhưng chỉ cần nàng có thể một mực ở cạnh mình, vậy cũng đủ rồi.
Nhưng hôm nay sự xuất hiện của Dương Thiết Tâm đã triệt để đánh nát mộng tưởng của mình..
- Tích Nhược, Tích Nhược, chẳng lẽ ngươi thật sự phải rời khỏi ta sao?
Hoàn Nhan Hồng Liệt hiện giờ còn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần có hi vọng thì sẽ vãn hồi được.
- Cùng ta trở về đi, quay lại vương phủ, ta coi như tất cả vẫn chưa từng xảy ra.
- Vương gia thực xin lỗi, ta không nghĩ tới Thiết ca còn sống, cho nên ta không thể trở về với ngươi được?
Bao Tích Nhược nắm chặt lấy tay Dương Thiết Tâm, ngữ khí thập phần kiên định.
- Tích Nhược, ngươi. . .
- Đừng ngươi gì cả, ngươi ngẫm lại mình đã làm những chuyện gì, hôm nay nếu vợ chồng nhà người ta đã gặp lại rồi thì đó chính là Thiên Ý, cho nên ngươi cũng không cần chấp nhất nữa, không phải của ngươi cuối cùng vẫn không phải, vẫn nên buông tha đi.
Lúc này Dương Lỗi lên tiếng nói.
- Là ai, ah. . . Công tử, là. . Là ngươi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Dương Lỗi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang giống nhau, đều bị thủ đoạn ngày đó của Dương Lỗi dọa sợ, đối với Dương Lỗi trong lòng tràn đầy sợ hãi, tuy rằng trong nội tâm không chịu phục thế nào, nhưng trông thấy Dương Lỗi trong lòng lại không khỏi sợ hãi.
- Công tử, nhưng mà. . . nhưng mà. . .
Mặc dù là đối với Dương Lỗi cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy buông tha Bao Tích Nhược.
- Ta đã nói rồi, chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, mỹ nữ trên đời này còn nhiều, rất nhiều, cần gì phải vì thế mà vạch mặt chứ? Tốt rồi, chuyện này ta làm chủ rồi, ngươi cũng đừng khó xử hai vợ chồng bọn họ nữa.
Dương Lỗi khua tay nói.
Hoàn Nhan Hồng Liệt há to miệng, cuối cùng vẫn gật đầu, không có cách nào, Dương Lỗi không phải nhân vật hắn có thể trêu chọc được.
- Vâng, công tử.
- Tốt rồi, về phần Hoàn Nhan Khang, ân, vậy thì xem tâm ý hắn thế nào thôi, nếu như hắn nguyện ý đi theo ngươi, vậy thì cứ ngươi, nếu như không muốn thì cũng không nên cưỡng cầu.
Dương Lỗi biết rõ, Hoàn Nhan Khang là người thế nào, nhất định sẽ không đi theo Dương Thiết Tâm cho nên mới có lời này, dù sao dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa, Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng đủ đáng thương, không thể khiến người ta lão bà không có, nhi tử cũng không có a, ít nhất mình vẫn còn chỗ dùng đến hắn.
- Đa tạ công tử.
Hoàn Nhan Hồng Liệt vội vàng gật đầu, nói thật, tình cảm của hắn đối với Hoàn Nhan Khang cũng là thật, đã xem hắn như con ruột mình rồi.
- Hoàn Nhan Khang, tự ngươi lựa chọn đi?
Dương Lỗi nói.
- Ta. . .
- Khang nhi, ngươi. . . Ta chính là cha ruột ngươi a?
Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược đều nhìn Hoàn Nhan Khang.
- Cái kia, vị đại thúc này, ngươi cũng đừng nói chuyện, để tự hắn lựa chọn, mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, tuy rằng ngươi là cha ruột hắn, nhưng ngươi dù sao không có hoàn thành trách nhiệm của mình, ngươi nói có đúng không?
Dương Lỗi nhìn xem ngữ khí thản nhiên nói.
Nghe đến đó Dương Thiết Tâm trầm mặc, quả thật bản thân hắn không hoàn thành trách nhiệm của phụ thân, mặc dù đây là do bất đắc dĩ.
Lúc này Hoàn Nhan Hồng Liệt lại lộ ra thập phần khẩn trương, thê tử mình đã rời đi, hắn không muốn thấy con mình cũng rời đi, đả kích này đối với hắn thật sự quá nặng
Hoàn Nhan Khang nhìn nhìn Bao Tích Nhược, lại nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Ta. . . Ta đi theo phụ vương.
-Tốt, tốt, Khang nhi tốt của ta, không uổng công phụ vương thương ngươi nhiều năm như vậy.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe vậy cao hứng không thôi, vỗ liền vài cái trên đầu vai Hoàn Nhan Khang.
Thấy Hoàn Nhan Khang quyết định cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt, Dương Thiết Tâm trong lòng là đắng chát không thôi, mà Bao Tích Nhược lại nói:
- Khang nhi, ngươi thật sự không đi cùng ta và phụ thân ngươi sao?
Là một người mẫu thân, không ai nguyện ý rời xa con mình cả, huống chi mười mấy năm qua, tâm tư của nàng hoàn toàn đặt ở trên người nhi tử, hôm nay tách ra với hắn bảo nàng sao cam lòng được?
- Mẫu thân, ta. . . Ngươi cùng ta quay lại vương phủ đi?
Hoàn Nhan Khang cũng không muốn rời khỏi mẫu thân, dù sao nàng là mẹ của mình, hắn đối với Bao Tích Nhược vẫn rất hiếu thuận.
- Ta không có khả năng trở về, ta và phụ thân ngươi ở cùng một chỗ, đã nhiều năm như vậy, ta rốt cục đợi đến ngày hôm nay rồi, vốn cho rằng phải chết đi mới có thể gặp lại Thiết ca, không nghĩ tới ông trời có mắt, Thiết ca vẫn còn sống.
Bao Tích Nhược hai mắt nhu tình nhìn trượng phu của mình.