Ở chỗ này tu luyện có thể nói là một ngày ngàn dặm.
Cả môn phải Huyền Cơ môn này là xây dựng trên một tòa linh mạch, mà mỗi cái đỉnh núi đều là một cái tiểu linh mạch, dĩ nhiên đây cũng không phải là tất cả mọi người có tư cách ở lại đỉnh núi có linh mạch, chỉ có những trưởng lão có tu vi đạt đến cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên mới có tư cách có đỉnh núi có linh mạch của chính mình, người bình thường là không đủ tư cách.
Dĩ nhiên còn có một ít đệ tử hạch tâm có tư chất xuất chúng kia, bình thường là đệ tử ở trong 50 năm đạt đến cảnh giới Thông Huyền mới có tư cách, nếu không nhất định phải đợi tu vi đột phá đến cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
- Sư tôn!
- Tiểu Ngọc, Tĩnh nha đầu, di, hắn là ai, các ngươi làm sao để cho hắn lên núi, không biết Liên Nhã Phong của ta không cho người ngoài tiến vào sao?
Liên Nhã Đình vừa thấy Dương Lỗi, sắc mặt nhất thời không vui, nói.
- Sư tôn, hắn là thiếu gia của Tiểu Ngọc, là Tiểu Ngọc mang hắn tiến vào.
Tiểu Ngọc nghe vậy nhìn Liên Nhã Đình nhỏ giọng nói.
Lúc ày Dương Lỗi đánh giá Liên Nhã Đình, bộ dạng thoạt nhìn ước chừng 27, 28 tuổi, thành thục quyến rũ, dáng người xinh đẹp, trong quyến rũ nhưng lại mang theo từng tia khí chất xuất trần, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng này ngược lại là hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, làm cho lòng người sinh ra một loại cảm giác hổ thẹn.
- Ngươi chính là Dương Lỗi?
Liên Nhã Đình nhướng mày, nhìn Dương Lỗi, trong lòng có chút bất mãn, đệ tử này của mình thiên tư thông minh, không ở dưới Đông Phương Tiểu Vũ, đags tiếc chính là trong nội tâm nàng cỉ là nghĩ tới Dương Lỗi này là một cái thiếu gia, mỗi ngày đều là như thế, không đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên tu hành, nếu không thành tựu của nàng xa xa không chỉ như thế, chính mình có nên nhân cơ hội này chặt đứt ý nghĩ của nàng hay không đây?
Thấy Liên Nhã Đình hỏi, Dương Lỗi đứng thẳng người, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng nàng, một chút cũng không khiếp nhuojc, mặc dù bị mỹ mạo của nàng làm cho kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu lộ ra ở trên mặt, hơn nữa Dương Lỗi nhìn ra, sư tôn Liên Nhã Đình này của Tiểu Ngọc tựa hồ đối với mình có điều bất mãn, Dương Lỗi vừa nhìn Tiểu Ngọc cũng đoán được rồi, có thể nguyên nhân là bởi vì Tiểu Ngọc, cũng không có ý định so đo với nàng.
- Liên sư thúc, ta chính là Dương Lỗi, lần này tới là muốn mang Tiểu Ngọc rời đi!
Tay của Dương Lỗi vẫn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia của Tiểu Ngọc thật chặt.
- Mang Tiểu Ngọc rời đi, ngươi có thể cho Tiểu Ngọc tài nguyên tốt nhất, để cho nàng hảo hảo trưởng thành sao?
Liên Nhã Đình nghe vậy ngữ khí liền thay đổi:
- Tư chất của Tiểu Ngọc vô cùng tốt, tương lai có cơ hội vượt xa tầng thứ của ta, ngươi làm như vậy chính là hại nàng, ngươi biết không?
Dương Lỗi nghe vậy lại là lắc lắc đầu:
- Ta không cho là như vậy, ở bên cạnh ta, thành tựu trong tương lai của Tiểu Ngọc đồng dạng sẽ không thấp hơn so với ở bên cạnh ngươi, thậm chí sẽ cao hơn.
- Miệng còn hôi sữa, khẩu khí thật lớn!
Liên Nhã Đình nghe vậy liền nổi giận, một cái Vũ Thần nho nhỏ cư nhiên khẩu khí lớn như vậy, điều này làm cho hảo cảm của Liên Nhã Đình đối với Dương Lỗi rơi xuống thẳng tắp, phải nói, vốn là bởi vì Tiểu Ngọc mà đối với Dương Lỗi không có bao nhiêu hảo cảm, thoáng cái biến thành chán ghét.
- Sư phụ, Tiểu Ngọc vốn là thiếp thân thị nữ của Dương Lỗi, là hắn để cho ta bảo vệ Tiểu Ngọc một năm, ta...
- Tiểu Vũ, ngươi đừng nói chuyện, bản thân ta muốn nhìn tiểu tử này có bao nhiêu khả năng lại dám xuất khẩu cuồng ngôn!
Liên Nhã Đình phất phất tay, nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi nói.
- Thiếu gia!
Tiểu Ngọc kéo tay của Dương Lỗi, sau đó nhìn Liên Nhã Đình nói:
- Sư tôn, Tiểu Ngọc rất cảm kích sư tôn chiếu cố cho Tiểu Ngọc, nhưng mà Tiểu Ngọc là người của thiếu gia, cả đời đều là người của thiếu gia, sư phụ cùng thiếu gia đều là người thân cận nhất của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc không muốn nhìn đến sư phụ cùng thiếu gia cãi nhau, sư phụ ngài đừng nóng giận có được không?
- Tiểu Ngọc, làm sao ngươi cũng không thông suốt vậy? Hắn mặc dù trước kia là thiếu gia của ngươi, nhưng hiện tại địa vị của ngươi không còn là thị nữ nữa rồi, ngươi là đồ đệ của Liên Nhã Đình ta, ta xem ai dám đem ngươi làm thành thị nữ, nếu như người nào dám có nửa phần bất kính đối với ngươi, ta liền giết hắn.
Liên Nhã Đình mặt đầy sát khí.
Dương Lỗi thấy thế, thầm nghĩ, cô nàng này thật là đại sát khí, đoán chừng là thời kỳ mãn kinh đến rôi, cô nàng này dường như còn là một lão xử nữ, chẳng lẽ là bởi vì duyên cơ này cho nên lòng ghen tỵ rất mạnh?
- Tiểu Ngọc, kỳ thật thì sư phụ của ngươi nói cũng đúng, ngươi hiện tại cũng không còn là thân phận thị nữ rồi, nếu như ngươi không nguyện ý, hoàn toàn không cần phải đem mình làm thị nữ, dĩ nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, như vậy lời ta đã nói cũng là chắc chắn!
Dương Lỗi nhìn nàng ôn nhu nói.
Ở thời điểm đem Tiểu Ngọc đến Huyền Cơ môn, Dương Lỗi liền từng nói qua, cho Tiểu Ngọc một cái danh phận, tự nhiên cũng sẽ không nuốt lời, nhưng nếu như Tiểu Ngọc không muốn, Dương Lỗi cũng sẽ không cưỡng cầu.
- Thiếu gia, ngươi không cần Tiểu Ngọc sao?
Vừa nghe Dương Lỗi nói như vậy, nước mắt của Tiểu Ngọc liền rơi xuống, thấy đến làm cho người ta đau lòng không dứt.
- Không phải... Không phải là ý tứ này, thiếu gia làm sao bỏ được mà không cần Tiểu Ngọc chứ, ta nói rồi, nếu như Tiểu Ngọc còn thích thiếu gia, nguyện ý đi theo thiếu gia, như vậy thiếu gia cũng sẽ không đuổi Tiểu Ngọc rời đi, hơn nữa đáp ứng cho Tiểu Ngọc một cái danh phận.
Dương Lỗi nói gấp.
- Tiểu Ngọc sống là người của thiếu gia, chết là quỷ của thiếu gia, nếu như thiếu gia không cần Tiểu Ngọc nữa, vậy Tiểu Ngọc sống cũng không còn ý nghĩa gì, tình nguyện đi tìm chết!
Tiểu Ngọc nắm lấy tay của Dương Lỗi thật chặt.
Dương Lỗi nghe vậy cảm động không thôi, có thể có được nữ nhân như vậy là phúc phận mà mình đã tu luyện mấy đời a.
Nhưng nhìn ở trong mắt của Liên Nhã Đình, đó liền không có cái tư vị nào, chính nàng làm sư phụ, cuối cùng là không trọng yế bằng một một cái mao đầu tiểu tử ở trong lòng Tiểu Ngọc, không khỏi nặng nề thở dài:
- Tiểu Ngọc, ngươi quyết định rồi sao?
- Sư tôn, thật xin lỗi, Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc cô phụ kỳ vọng của ngài rồi.
Tiểu Ngọc cúi đầu, trên mặt tràn đầy xin lỗi cùng tự trách, dù sao mình chỉ là một người, muốn đi theo thiếu gia cũng chỉ có thể xin lỗi sư tôn, trong nội tâm nàng cũng là không có tư vị gì.
- Tiểu Ngọc ngốc này, đi theo Tiểu Lỗi liền cũng không có nghĩa là tình nghĩa thầy trò của ngươi cùng sư tôn liền muốn buông tha cho, ngươi có thể đi theo Tiểu Lỗi, nhưng vẫn là đệ tử của sư phụ, còn có thể tới nơi này học nghệ.
Lúc này Đông Phương Tiểu Vũ nói.
Liên Nhã Đình nghe vậy trong lòng cũng thư thái không ít, lời này đích xác là sự thật, chính mình cũng hãm nhập vào trong ngõ cụt, Tiểu Ngọc cũng là như vậy, bất quá dù là như thế, Liên Nhã Đình vẫn là nhìn Dương Lỗi không thoải mái.