• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết lão tổ lo lắng cho mình, Quân Dật Chi vội gật đầu đáp ứng: “Tôn nhi sẽ thật cẩn thận, cẩn thận.”

Sở thái phi thở dài, “Phụ vương con là người không có chính kiến, chuyện của con đừng nói cho phụ vương con biết, còn đại ca con…… Nếu cấp trên không cho con nói, con cũng đừng nói.”

Quân Dật Chi cười nói: “Tôn nhi biết. Bất quá, lão tổ là người có kiến thức nhất mà tôn nhi từng gặp, cho nên tôn nhi nguyện ý nói cho lão tổ biết.”

Sở thái phi mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay của bảo bối tôn tử, “Chỉ có nịnh bợ là giỏi thôi.” Bà ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của tôn tử nhà mình, kiêu ngạo nói: “Nhất thời bị nhục cũng không sao, Dật Chi của ta xuất sắc như vậy, một ngày nào đó sẽ cho những kẻ coi thường con phải trợn trừng mắt ra.”

Quân Dật Chi ha ha cười, “Vậy đến lúc đó con sẽ mời lão tổ đi xem xiếc trợn trừng mắt ra.”

Sở thái phi nói: “Mắt trợn nhiều quá, tròng mắt sẽ đến rơi xuống, nhìn lại không đẹp.”

Hai bà cháu ôm bụng cười thành một đoàn, Quân Dật Chi liền thừa cơ thỉnh cầu: “Lão tổ, y tính tình của phụ vương, không kéo con đi bồi tội, nhất định sẽ đem bảo Tùy Văn đi bồi tội, nhưng Tùy Văn theo con đã nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm, con không nghĩ mất đi một phụ tá đắc lực như vậy, mong lão tổ hỗ trợ ra tay giúp đỡ một chút.”

Sở thái phi ngẩn ra, Dật Chi không chịu đi bồi tội, chuyện này có thể dùng vài câu mà bỏ qua được, nhưng dù sao đã làm bị thương Tĩnh Thịnh thế tử, nếu ngay cả một hạ nhân cũng không giao ra, người bên ngoài sẽ nói Sở Vương phủ ỷ thế hiếp người.

Quân Dật Chi không đợi lão tổ cự tuyệt, liền ôm lấy eo lão tổ, làm nũng lắc tới lắc lui, “Lão tổ, huấn luyện một thị vệ cần nhiều tâm huyết lắm a, sao có thể tùy tiện liền giao ra? Với lại, ngài cũng biết tôn nhi vì sao làm như vậy, nếu không có sai, vì sao phải cúi đầu? Giao hạ nhân ra ngoài cũng là cúi đầu nha.”

Sở thái phi trầm mặc, lát sau vỗ tay hắn cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng lắc, lắc nữa thì xương cốt của ta sẽ bị con làm cho nát hết. Không giao, chúng ta làm đúng, vì sao phải giao người!”

Quân Dật Chi lập tức tâm hoa nộ phóng nói một chuỗi lời hay, lại hàn huyên với lão tổ hồi lâu, mới cáo lui quay về Mộng Hải Các.

Sáng sớm hôm sau, Sở Vương gia đến tìm mẫu thân bàn bạc, muốn giao Tùy Văn cho Tĩnh Thịnh thế tử xử lý, bị Sở thái phi mắng đến cẩu huyết lâm đầu, “Dật Chi nhà chúng làm đúng, vì sao phải giao người ra ngoài! Chưa thấy qua Vương gia nào không biết cân nhắc như con. Tên Bình Nam Hầu kia, làm việc vất vả thế nào, công lao to lớn thế nào thì cũng chỉ là hầu tước thôi. Con là Thân Vương, hơn người ta không biết bao nhiêu cấp bậc, con sợ hãi ông ta như vậy làm cái gì?”

Sở Vương gia ban đầu nghĩ là giao một hạ nhân ra ngoài là đẹp cả đôi đường, không nghĩ tới mới sáng sớm đã bị mẫu phi làm cho một trận nước miếng văng đầy mặt, đành phải phẫn nộ ra ngoài, chỉ tay về hướng Mộng Hải Các, ra lệnh cho đội trưởng thân vệ Nhạc Thắng: “Canh gác chặt chẽ Mộng Hải Các cho ta, nếu con thỏ ranh chết tiệt kia lại chạy ra khỏi phủ, ta sẽ hỏi tội ngươi!”

Nhạc Thắng quá sợ hãi, đang muốn bẩm báo “Nhị thiếu gia đã không ở trong phủ ”, đáng tiếc đã sắp đến giờ vào triều, Sở Vương gia vội vội vàng vàng nhảy lên ngựa, mang theo thân vệ chạy như bay đi.

Lúc này Quân Dật Chi đang vừa phe phẩy cây quạt vừa nghênh ngang gõ cốc cốc lên đại môn của Mị Các, sau đó lại nghênh ngang lắc lưu đi lên phòng của Như Yên. Như Yên dùng giọng nói mềm nhũn như sắp chảy ra nước cười nói với hắn: “Hôm qua Nhị công tử bị người ta mang đi, thiếp đã hoảng hốt cả một đêm đó nha.”

Quân Dật Chi bị một cơn ớn lạnh lủi thẳng lê óc, rùng mình nổi da gà đầy người, “Ghê tởm quá đi!” Nói xong liền leo lên cửa sổ, nhún người bay vọt ra ngoài, đi từ cửa sau của Phẩm Mặc Trai vào một nhã gian biệt lập.

Thiếu niên cầm đầu vừa thấy hắn đến, liền trêu chọc nói, “Quân nhị gia lấy việc công làm việc tư đã đến rồi.”

Quân Dật Chi đắc ý phe phẩy cây quạt, “Không phải vậy a, ta chỉ là làm theo ý của công tử thôi.”

Thiếu niên cười to, “Ta chỉ bảo ngươi ngăn cản Tĩnh Thịnh nhận chức đi sứ Nam Lộ, chứ không có bảo ngươi đi hủy dung của hắn.”

Hàn Thế Chiêu cũng cười nói: “Đúng đó a, ta cứ nghĩ là hắn chỉ đánh gãy một chân của Tĩnh Thịnh thôi.”

Quân Dật Chi cười cực kỳ phong lưu phóng khoáng, “Nếu ta đánh gãy một chân của hắn, lấy trình độ khôn khéo của Bình Nam Hầu gia, khẳng định sẽ liên tưởng đến chuyện phe phái tranh đấu. Nhưng nếu ta hủy dung hắn, ông hơn phân nửa cho là ta ghen tị hắn.” Nói xong “hứ” một cái, “Bộ dạng như một tiểu quan, ta còn lâu mới ghen tị hắn!”

Đám người ôm bụng cười vang, Hàn Thế Chiêu cười đến phá lệ không có ý tốt, “Chứ không phải ngươi sợ tiểu cô nương nào đó vừa thấy Tĩnh Thịnh thế tử xinh đẹp liền động tâm, mới cố ý hủy dung hắn?”

Đợi đám người đều lấy Quân Dật Chi ra giễu cợt một phen xong, thiếu niên mới nghiêm mặt nói: “Dật Chi lần này làm tốt lắm, bất quá vì an toàn của ngươi, ngươi hãy ra bên ngoài tránh mặt một đoạn thời gian thì hơn.” Quân Dật Chi nhíu mày, thiếu niên tiếp tục nói: “Vừa vặn có việc muốn ngươi đi Hồ Bắc một chuyến.”

Trong cùng buổi sáng sớm đó, Du Tiểu Vãn đến thỉnh an lão thái thái, vừa bước gần đến cửa phòng, liền nghe trong phòng vọng ra giọng nói của Võ thị: “Yến Nhi được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của con, mắt thấy sang năm liền mười bốn, việc hôn nhân lại không có nửa phần tin tức, mà con lại không quen biết nhiều, thỉnh lão thái thái quan tâm nhiều hơn, tìm giúp nàng một nơi thích hợp.”

Du Tiểu Vãn liền dừng chân lại, nói tới việc hôn nhân, một cô nương chưa lấy chồng như nàng thì không tiện đi vào, vì thế chỉ chỉ trường kỷ dài đặt ở gian ngoài, ý bảo Đỗ Quyên đem trà đặt ở đó, bản thân qua bên kia ngồi chờ một lát.

Ở trong phòng, lão thái thái cũng đang cẩn thận cân nhắc, “Đúng là đã nên đính hôn, nữ nhi nhà bên ngoài đều là mười hai, mười ba tuổi đính hôn, thêm hai, ba năm chuẩn bị đồ cưới, sau khi cập kê xong liền xuất giá. Trương thị này, làm việc thật là sơ sẩy!”

Võ thị nghe vậy, trong lòng lộp bộp một chút, ý lão thái thái là vẫn muốn cho đại phu nhân ra mặt sao? Bà bất hạnh xuất thân thấp hèn, phu nhân các nhà quan lại cũng không chịu để ý tới bà, bằng không bà đã tự thân xuất mã, giúp Yến nhi tìm một cửa hôn nhân tốt, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ cho Mẫn Nhi một chút. Nhưng nếu rơi vào tay Trương thị, việc hôn nhân của Yến nhi thế nào cũng sẽ gặp phiền toái, thế này mới cố ý đến cầu lão thái thái, nhưng lão thái thái lại không muốn quản nhiều.

Du Tiểu Vãn ở bên ngoài nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, nàng vẫn cảm thấy thái độ của lão thái thái đối với hai thứ nữ có vẻ lãnh đạm, việc thỉnh an cũng chỉ bảo hai người đến vào đầu tháng và ngày mười lắm mỗi tháng. Trước kia, nàng cứ tưởng là do đích nữ và thứ nữ khác nhau, nhưng hiện tại xem ra, trong chuyện khẳng định có duyên cớ. Nàng lén lút vẫy vẫy tay, gọi Sơ Vân đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bảo Phong Nhi hỏi thăm xung quanh, lão thái thái vì sao không thích Trinh biểu tỷ và Yến biểu tỷ, ngươi cũng đi tâm sự với Mĩ Cảnh và Thược Dược, đừng để cho các nàng phát giác.”

Sơ Vân gật đầu lui ra. Du Tiểu Vãn nghe bên trong đã chuyển đề tài, vội ra dấu bảo Đỗ Quyên thông bẩm, đi vào thỉnh an lão thái thái, cùng dùng điểm tâm lại hàn huyên một lát, mới trở lại Mặc Ngọc Cư.

Nhìn thấy Sơ Vân có điều ám chỉ, Du Tiểu Vãn vội cho lui mọi người, chỉ lưu lại Triệu ma ma và Sơ Vân. Sơ Vân nhỏ giọng nói: “Trước kia lão thái gia từng sủng một tiểu thiếp, suýt nữa là sủng thiếp diệt thê, bất quá, tiểu thiếp này chỉ sinh được một nữ nhi. Người này sau đó thành thân, vì muống nâng mẹ ruột di nương lên mà từng ngáng chân cữu lão gia. May mà lão thái thái sinh được hai người con trai, thủ đoạn lại cao minh, nên mới áp chế được……. Cho nên lão thái thái đặc biệt không thích thứ nữ, nhưng vị thứ xuất cữu lão gia đối với lão thái thái thập phần hiếu thuận, cho nên lão thái thái vẫn rất thương yêu Mẫn thiếu gia.”

Thì ra là thế! Du Tiểu Vãn ngẫm nghĩ, đây là ân oán của người đời trước, nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng lão thái thái: thứ xuất chính là không tốt. Nếu muốn thay đổi quan niệm này, phải làm cho Yến Nhi biểu tỷ có dịp biểu hiện mới được. Nàng nghĩ trước nghĩ sau một phen, ánh mắt chạm phải bức tranh thêu để trên bàn. Dựa theo ánh mắt của nàng, thêu công của Tào Trung Yến quả thực rất tốt. Nghe nói, mẹ ruột của Tào Trung Yến trước kia là một tú nương, phỏng chừng là di truyền chút thiên phú. Chỉ là kiểu dáng cũng không quá xuất sắc, chỉ là một bức bách điệp mặc hoa bình thường, tuy có vẻ rực rỡ vui tươi, nhưng đã mất linh động. Nếu có được một bức tranh mẫu tốt, Yến biểu tỷ chỉ cần dựa theo đó để thêu, sau đó đưa tranh thêu cho lão thái thái, hẳn là có thể khiến lão thái thái thưởng thức Yến biểu tỷ nhiều hơn.

Triệu ma ma thấy tiểu thư nhà mình tính toán vì một thứ xuất biểu tỷ như vậy, tỏ vẻ thực không hiểu, “Đều là do nhà cữu lão gia ít trưởng bối. Nếu nhân khẩu nhiều một chút, có vài nhà quy củ sâm nghiêm, làm gì có ai gọi một thứ nữ là biểu tỷ. Gặp mặt chào một cái cũng đã là cho mặt mũi lắm rồi.”

Đây quả thật là cái nhìn của phần lớn người đương thời, Triệu ma ma sợ nàng quá thân cận với thứ nữ, sẽ bị các quý phu nhân nhà cao cửa rộng khác xem nhẹ. Du Tiểu Vãn thản nhiên lắc đầu cười nói: “Ma ma nghĩ thử xem, Nhã Nhi và ta đồng lòng sao? Ta ở trên đời này, ít nhiều cũng phải có vài người thân, sau này mới có thể chiếu ứng lẫ nhau. Trinh biểu tỷ không đáng nhắc tới, nhưng Yến biểu tỷ là người biết cảm ơn. Tiểu mợ bận quan tâm hôn sự của Mẫn biểu ca, lão thái thái thì muốn mợ lo việc hôn sự của Yến biểu tỷ, nhưng mợ làm sao thật sự lo cho biểu tỷ. Nếu ta không giúp biểu tỷ, sẽ không có ai thể giúp.”

Triệu ma ma suy nghĩ một lát, cảm thấy có lý nên gật đầu, lại chần chờ nói: “Nhưng khúc mắc trong lòng lão thái thái không phải lập tức có thể mở ra.”

“Có thể mở ra thôi. Yến biểu tỷ còn chưa đến mười bốn tuổi, nữ hài tử mười bảy tuổi xuất giá cũng không muộn. Bấy nhiêu năm, vậy là đủ rồi.”

Hai người nói chuyện đến giờ Tỵ thì Cổ Hồng Hưng dâng bái thiếp đến bái kiến. Du Tiểu Vãn theo thường lệ đến phòng khách nhị môn gặp mặt. Cổ Hồng Hưng đứng bên ngoài tấm bình phong thỉnh an chủ nhân, cung kính dập đầu ba cái. Du Tiểu Vãn ngồi ở phía sau bình phong, lẳng lặng quan sát biểu tình của ông, một lát sau mới cười nói: “Mau mời đứng dậy. Sơ Tuyết, lấy ghế cho Cổ thúc ngồi.”

Cổ Hồng Hưng liền nói không dám, luôn mãi nhún nhường, mãi đến khi nha hoàn mang một chiếc ghế nhỏ đến mới ngồi xuống, trong lòng âm thầm cảnh tỉnh bản thân. Đều nói tiểu chủ nhân tính tình dịu dàng hiền lành, nhưng hôm nay lại để ta đi xong toàn lễ mới gọi đứng dậy, phải chăng ta đã làm cái gì không ổn?

Bên kia Du Tiểu Vãn cất tiếng trầm ổn hỏi, “Cổ thúc đến nhậm chức trong cửa hàng của ta đã nửa năm, không biết đã quen thuộc công việc chưa, có gì chỉ bảo không?”

Nguyên lai là muốn kiểm tra. Cổ Hồng Hưng dần an tâm, trình bày những gì mình quan sát được, phân ra ưu điểm và khuyết điểm, lần lượt tinh mỉ kể rõ, cuối cùng đề nghị: “Kỳ thật trong kinh thành đã có không ít cửa hàng bán tơ lụa và hương liệu, nếu muốn làm xuất sắc hơn người bên ngoài, một là phải có hàng tốt, hai là phải có nhân mạch rộng. Tơ lụa trong cửa hàng đều được lấy từ Tôn gia ở Hàng Châu, coi như không cần lo lắng chất lượng hàng hóa. Còn về nhân mạch, tiểu nhân cả gan tự tiến cử, không đến năm tháng, nhất định giúp cô nương lập mối làm ăn với những quý phủ giàu có, làm cho doanh thu tăng lên một, hai phần. Chỉ là, hiện tại, cô nương nhất thời không thể cùng lúc làm quá nhiều mặt hàng, không bằng trước làm vài mặt hàng tinh xảo, là loại hàng không cần nhiều người mua nhưng cũng có thể buôn bán thịnh vượng.”

Du Tiểu Vãn nghe vậy, hai mắt sáng lên, liên tục truy vấn. Cổ Hồng Hưng cũng không giấu nghề, đem ý nghĩ của mình sắp xếp lại một chút, “Nếu không ngại, cửa hàng tơ lụa chúng ta có thể mượn danh khí của Kim Đại Nương, đồng thời nhận thêm hàng đặt may. Bên cửa hàng hương liệu, có thể làm thêm các loại đá thơm, gỗ thơm trang trí đã trải qua điêu khắc tinh mỹ. Nếu chúng ta chỉ bán mỗi hương phấn thì không phải là kế sách tốt.”

Du Tiểu Vãn nghe thế, liên tục gật đầu, cười khen vài câu, lập tức ngữ khí liền đổi, lạnh nhạt hỏi, “Ý tưởng này của Cổ thúc đã nói với Văn bá và Mẫn biểu ca chưa?”

Cổ Hồng Hưng sửng sốt, vội hạ thấp người chắp tay nói: “Vì còn chưa bàn bạc qua với tiểu thư nên không dám tùy ý nói ra.”

Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng cười, xuyên qua khe hở bình phong quan sát kỹ biểu tình của Cổ Hồng Hưng, chậm rãi nói, “Cổ thúc từng là quản sự nhà quan, hẳn là rất biết quy củ, có đề nghị gì, đúng lý nên báo lên qua từng cấp bậc. Văn bá chỉ quản lý việc thu chi, nhưng Mẫn biểu ca là người giúp ta quản lý cửa hàng, hơn nữa cũng là viên chức. Lẽ ra, Cổ thúc phải bàn bạc trước với Mẫn biểu ca, lại từ Mẫn biểu ca đến bàn với ta, Cổ thúc nói có đúng hay không? Đương nhiên, ta cũng biết trong phủ Tể tướng, người gác cổng cũng là quan tam phẩm, Cổ thúc ở trong kinh thành vốn dĩ coi như là nô tài có uy tín, có danh dự. Những quản sự trong cửa hàng của ta đúng là xa xa không bằng Cổ thúc. Cổ thúc chướng mắt bọn họ, cũng là thường tình. Nếu sau này, Cổ thúc thăng lên làn tổng quản sự, có thể trực tiếp đến thương lượng với ta.”

Chỉ là mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho gương mặt vốn còn có chút huyết sắc và đắc ý của Cổ Hồng Hưng cứng đờ, trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn. Ông khẩn trương đứng dậy, vội vàng giải thích: “Tiểu nhân không phải có ý coi thường các vị quản sự, thật sự là…… Thật sự là không biết những sách lược có được hay không, tiểu nhân trước kia…… chưa từng quản lý qua cửa hàng…… Cho nên……”

Cổ Hồng Hưng vốn tưởng rằng Du Tiểu Vãn nhìn trúng mình, là vì bản thân có nhiều mối quan hệ với các phủ khác, có thể mở rộng việc buôn bán tơ lụa và hương liệu. Dù sao các thế gia vọng tộc trong kinh thành, mỗi khi chọn mua đồ dùng đều đến những cửa hàng cố định, nếu muốn chen vào con đường này, quả thật phải có người quen với quản sự các phủ ra mặt giật dây. Nói về nhân mạch ở các phủ trong kinh thành, thật đúng là không mấy người có thể so sánh với ông. Có điểm này để dựa vào, mặc dù không được phân cho chức vụ gì trong cửa hàng, ông ít nhiều cũng có chút lên mặt, khi suy nghĩ vấn đề gì cũng đều đứng trên góc nhìn của người quản lý.

Lúc này nghe Du Tiểu Vãn nói như vậy, mới giật mình chảy ra mồ hôi lạnh đầy người. Ông vốn là một nô tài trong nhà quan, làm sao có thể không hiểu quy củ làm nô tài! Kiêng kị nhất chính là lên mặt! Bất luận ông có không cam lòng đến mức nào, thì vị chủ nhân hiện tại của ông lúc này vẫn là vị tiểu cô nương sau tấm bình phong kia. Nếu nàng nguyện ý dùng đến mình, chính mình phải tích cực cố gắng, mới có thể trở về phong cảnh ngày xưa. Nếu nàng không muốn dùng đến mình, vậy ông cũng đành dần dần mai một, không còn có cơ hội xuất hiện trước mắt người đời.

Bất quá, ông ít nhất cũng có suy tính vì cô nương, hiện tại xem ra, cô nương tựa hồ rất vừa lòng kế sách kinh doanh của ông, chỉ cần sau này tận tâm tận lực nguyện trung thành, hẳn là vẫn có thể được trọng dụng.

Cho nên vẻ mặt Cổ Hồng Hưng biến đổi từ kinh ngạc, khẩn trương đến kích động, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, thần sắc lộ ra một chút trầm ổn và trở nên cung kính hơn. Đúng là một người biết thời biết thế, Du Tiểu Vãn thế này mới vừa lòng cười nói: “Thì ra là thế. Lát nữa, Cổ thúc không ngại thì hãy đến cửa hàng tìm Văn bá và Mẫn biểu ca để bàn bạc, sau đó đi xem xét cửa hàng một phen. Ba người hãy cùng nhau cẩn thận thương lượng, nếu là có kế hoạch rõ ràng, ta sẽ ra quyết định.”

Cổ Hồng Hưng liên thanh đáp “vâng”. Du Tiểu Vãn ra dấu bảo Sơ Vân rót trà cho ông, sau đó lại cười nói: “Hôm nay mời Cổ thúc đến, còn có một chuyện muốn hỏi, nơi này không có người ngoài, mong Cổ thúc cứ nói thẳng không cần kiêng kị.”

Nhìn đến chén trà kia, Cổ Hồng Hưng liền biết mình hôm nay xem như quá được một ải. Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Du Tiểu Vãn hỏi đến thế cục trong triều, còn là quan hệ giữa các phủ, ông không khỏi ngẩn ra, chủ nhân là một tiểu cô nương nha, vì sao muốn biết những chuyện đó?

Cứ việc trong lòng có đủ loại nghi vấn, Cổ Hồng Hưng thuật lại tình hình hiện tại trong triều, cố gắng giản lược nhưng vẫn rõ ràng, miễn cho tiểu cô nương nghe không hiểu, “Hoàng Thượng nay tuổi còn nhỏ, Nhiếp Chính Vương giám quốc. Sáu vị đại thần gồm Hàn Thừa tướng, Bình Nam Hầu, Sở Vương, Tấn Vương, Tần Quốc Công và Việt Quốc Công là nội các đại thần. Trưởng nữ của Việt Quốc Công chính là Nhiếp Chính Vương phi, tất nhiên là hướng về Nhiếp Chính Vương. Danh vọng của Hàn Thừa tướng ở trong triều rất tốt, cũng có quan hệ với rất nhiều đại thần, đối với Nhiếp Chính Vương gia…… Ừm, cũng không phải đối nghịch, chính là giám sát Vương gia.”

Có những chuyện, thật sự là không tiện nói thẳng khỏi miệng. Mà nếu nói mịt mờ, lại sợ tiểu chủ nhân nghe không hiểu. Cổ Hồng Hưng thật cẩn thận quan sát bình phong, thấy cái đầu nho nhỏ của cái bóng gật gật, mới tiếp tục nói: “Sở Vương và Tấn Vương đều là người hoàng tộc. Thái Hậu, Sở thái phi và Tấn Vương phi là ba tỷ muội, tất nhiên là giúp đỡ Hoàng Thượng. Chỉ Tần Quốc Công và Bình Nam Hầu đều không chịu kết giao với nhau. Tần Quốc Công và Bình Nam Hầu từng vì con cái kết thân mà náo loạn một trận, quan hệ cũng không hòa thuận……”

Du Tiểu Vãn tò mò ngắt lời: “Náo loạn thế nào?”

“Khi đó tiên đế còn khoẻ mạnh, Tần Quốc Công muốn gả nữ nhi cho Tĩnh Thịnh thế tử, nên tìm người uyển chuyển truyền lời. Cùng lúc đó, Việt Quốc Công cũng có ý này, mà Bình Nam Hầu lại ưa thích Liên Hương huyện chủ hơn một chút, nhưng ông không rõ ràng từ chối Tần Quốc Công, cứ dùng dằng giữa hai bên như vậy. Sau đó, không biết vì sao, chuyện này bị Tần Quốc Công phát hiện, Bình Nam Hầu liền nói bọn trẻ còn nhỏ, không vội đính hôn, lại thỉnh bà mối đến phủ Việt Quốc Công…… Cứ như vậy nháo lên, cũng không làm to chuyện mấy, dù sao hai nhà cũng không giáp mặt làm chuyện gì, nhưng ngầm giữ hiềm khích với nhau.”

Thì ra là thế, Du Tiểu Vãn lại hỏi: “Bộ dạng của Tĩnh Thịnh thế tử thế nào?”

“Long chương phượng chất*, tuấn tú lịch sự, ừm, nghe nói bộ dạng của hắn và Tĩnh Văn quận chúa thập phần giống nhau.”

* Long chương phượng chất = khí chất như rồng phượng

Vậy chẳng phải là nam sinh nữ tướng*? Du Tiểu Vãn bĩu môi, bộ dạng của Tĩnh Văn quận chúa đúng là rất xinh đẹp, nhưng nếu nam nhân cũng y như vậy, chẳng phải giống một tiểu quan** sao? Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Bình Nam Hầu là người thế nào?”

* nam sinh nữ tướng = là con trai nhưng có bộ dạng như con gái.

** tiểu quan = giống như kỹ nữ, nhưng giới tính là nam, đối tượng phục vụ cũng là nam.

“Tiểu nhân chưa từng gặp qua Bình Nam Hầu gia, chỉ nghe nói, ông ấy tính tình cương liệt, nóng nảy, nhưng gặp chuyện vẫn thập phần trầm ổn, cũng cực kỳ bao che khuyết điểm.” Cổ Hồng Hưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Những người mang binh đánh giặc, tính tình nóng nảy thật ra rất bình thường, nhưng khẳng định sẽ không vội vàng xao động. Người nhà binh rất am hiểu mưu lược, chỉ sợ là người có tâm tư tinh mịn. Hơn nữa Bình Nam Hầu nắm rất chắc quân đội, người bên ngoài rất khó cài người vào trong.”

Du Tiểu Vãn nghe vậy, hai mắt sáng lên. Quân đội không cho người bên ngoài cài người vào, như vậy chứng tỏ Bình Nam Hầu là người có mưu đồ, không phải một vị quan tầm thường. Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương khẳng định đều mượn sức ông, nhưng ông lại không dựa vào bên nào. Bất luận là ông muốn ủng binh tự trọng, làm thổ hoàng đế tiêu dao, hay là muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, cũng đều không làm Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương yên tâm. Khó trách Quân Dật Chi làm mặt Tĩnh Thịnh thế tử bị thương, còn có người đứng ra nói giúp, nguyên lai Bình Nam Hầu phủ đã sớm thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

*hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu = mượn danh thiên tử để ra lệnh cho chư hầu làm theo ý mình

Lại nói, Quân Dật Chi và Tĩnh Thịnh thế tử cũng là vì tranh giành thanh quan mới đánh nhau, quả thật là hai người đều có sai. Tĩnh Thịnh thế tử nay đã nhậm chức trong quân, lại đánh không bằng một kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng trong thành, không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao? Nếu lại chèn thêm những nhân tố chính trị, Quân Dật Chi lần này nhất định là hữu kinh vô hiểm. Nghĩ đến đây, Du Tiểu Vãn cảm thấy rất yên tâm, sắc mặt cũng thoải mái hẳn.

Cổ Hồng Hưng còn kể chút ân oán giữa các thế gia, Du Tiểu Vãn ngồi nghe một lát, thấy hôm nay cũng đã đủ, liền bảo ông ta trở về.

Lúc trở lại Mặc Ngọc Cư, Tào Trung Yến đã phòng khách đợi hồi lâu, Du Tiểu Vãn vội bảo Thược Dược mời nàng đến phòng nghỉ ở phía đông, ngượng ngùng cười nói: “Mới vừa rồi mải bàn chuyện với quản sự trong cửa hàng, làm chậm trễ biểu tỷ.”

Tào Trung Yến đỏ mặt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.” Ngay cả lời khách sáo cũng không biết nói.

Du Tiểu Vãn ngầm khẽ thở dài một tiếng, khó trách Yến Nhi biểu tỷ sau khi gả đi lại bất hạnh như vậy. Không chỉ vì cửa hôn nhân mà mợ chọn chính là loại ngoài ngọt trong khổ, chủ yếu hẳn là cũng vì chính bản thân nàng rất không biết tranh thủ, nên rốt cuộc không thể gặp may.

Du Tiểu Vãn nắm tay Tào Trung Yến ngồi xuống giường trúc, cười nói: “Lát nữa thêu xong, chính là buổi trưa. Tuy là nhập thu, nhưng buổi trưa vẫn có chút nóng, biểu tỷ không bằng ở lại chỗ của muội dùng cơm, ngủ trưa xong hẵng về.”

Tào Trung Yến lúng ta lúng túng nói: “Vậy thì làm phiền biểu muội lắm.”

“Không sao.” Du Tiểu Vãn cũng không đợi nàng lại chối từ, trực tiếp bảo Sơ Vân đến báo một tiếng cho phòng bếp, “Đem phần cơm canh của Yến Nhi biểu tỷ tới Mặc Ngọc Cư.”

Sơ Vân đáp vâng, thân thiết dắt tay Quả Nhi ra cửa.

Trong phòng, hai tiểu cô nương ngồi xuống cạnh nhau cùng thêu khăn tay. Du Tiểu Vãn cũng không giấu nghề, tỉ mỉ giải thích kỹ thuật thêu tâm đắc nhất của mình. Châm pháp thêu hoa thập phần phiền phức, mỗi một nghệ nhân lâu năm đều có một vài tuyệt kỹ riêng. Nhưng Kim Đại Nương lại nói, muốn thêu ra một món đồ đẹp, điều quan trọng không phải châm pháp tốt, những kỹ thuật loè loẹt gì đó thật ra rất vô dụng, mấu chốt chính là cấu tứ, phối màu và cách giấu mối chỉ. Muốn có một bức tranh thêu sống động, đầu tiên phải biết giấu đường chỉ, nếu không, cho dù kiểu dáng có đa dạng, tinh mỹ đến thế nào, phối màu có tự nhiên ra sao, nếu mặt sau bức tranh là một đống đường may rối loạn, thì bức tranh đó chỉ có thể xếp vào loại hàng kém chất lượng. Cho nên, trong khoảng thời gian này, Du Tiểu Vãn chỉ đi theo Kim Đại Nương học làm thế nào giấu kín đường chỉ, làm cho món đồ thêu mặt thoạt nhìn sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Tào Trung Yến ngồi nghe hết sức cẩn thận, nghiêm túc, vừa thêu vừa cân nhắc vừa thỉnh giáo, chẳng mấy chốc liền có thể lĩnh hội. Hai người im lặng ngồi trên giường trúc, thêu hơn nửa canh giờ đã xong một chiếc khăn tay xinh đẹp, tinh tế. Du Tiểu Vãn thêu một đóa hoa Ngọc Lan, còn Tào Trung Yến thêu một con bướm xanh, lật ra mặt trái, thấy không khác mấy so với mặt phải, lại không có đường chỉ hỗn độn, Tào Trung Yến nhịn không được nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Du Tiểu Vãn cười khen: “Yến nhi tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Mặt Tào Trung Yến đỏ lên, khó có dịp mở miệng nói: “Làm sao bằng được với biểu muội.”

Thược Dược mang theo vài bà tử đi vào, nói cơm trưa đã được mang đến, hiện đang được dọn ở gian phòng phía tây. Du Tiểu Vãn liền khoắc lấy cánh tay Tào Trung Yến, tới tịnh phòng phía sau để rửa tay. Sơ Vân và Quả Nhi đi theo giúp chủ tử kéo tay áo. Du Tiểu Vãn vừa rửa tay vừa nói với Tào Trung Yến: “Muội không giả làm khiêm tốn, nhưng biểu tỷ cũng đừng tự coi nhẹ mình, phải hiểu được giá trị của mình. Có châm ngôn thế này, mỗi một loài hoa đều có người yêu thích chúng, người đời đều yêu hoa sơn trà, nhưng mùa xuân vẫn đi ngắm hoa đào, mùa thu ngắm cúc, mùa hè ngắm hoa sen, mùa đông ngắm hoa mai. Có thể thấy được, mỗi bông hoa chỉ cần có thể khoe ra nét đẹp của mình, ắt sẽ có người thưởng thức.”

Tào Trung Yến im lặng lắng nghe, có chút đăm chiêu cúi đầu không nói. Du Tiểu Vãn chỉ nói một câu, cũng định nói thêm nữa. Có một số việc, phải chờ nàng chậm rãi lĩnh ngộ, người bên ngoài dù có nóng vội, muốn đến hỗ trợ cũng vô dụng.

Hai người rửa tay xong, đi qua gian phòng phía tây, cùng ăn một bữa cơm trưa ấm áp, không thể không nói, khi Thược Dược hầu hạ Tào Trung Yến, trình độ ân cần không hề thua Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn đều nhìn thấy ở trong mắt, thầm than dưới đáy lòng. Ăn cơm xong, nàng cùng Tào Trung Yến vào phòng ngủ trưa, đợi cho ánh nắng bớt gây gắt, mới gọi Thược Dược đưa Yến biểu tỷ trở về Thuận Ngũ Đường, đồng thời bảo Thược Dược nhắn lại mấy câu với Võ thị. Canh giờ này, Mẫn biểu ca hẳn là đã hạ triều, cơ hội đã đưa đến tay Thược Dược, có thể nắm chắc được hay không, phải xem chính nàng.

Du Tiểu Vãn ở trong phòng xem sách thuốc, Thược Dược quả nhiên không trở về ngay, xem ra đã tìm được cớ ở lại Thuận Ngũ Đường. Đến giờ thỉnh an lão thái thái, nàng liền mang theo Sơ Vân, Sơ Tuyết đến Duyên Niên Cư.

Võ thị cũng đang ngồi trong nội đường của Duyên Niên Cư, lão thái thái nắm tay Du Tiểu Vãn ngồi xuống bên cạnh mình, cũng không ngại có mặt nàng ở đây, quay sang hỏi Võ thị, “Ngô thứ phi còn chưa có tin sao?”

Ánh mắt Võ thị liền ảm đạm xuống. Mắt thấy Trương Quân Dao đã gần sinh, đều nói xem dáng bụng hẳn là bé trai, Mạnh nhũ nhân và Khổng nhũ nhân cũng đã có thai được mấy tháng, nhưng Ngô Lệ Quyên vẫn không có một chút tin tức. Lão thái thái đành phải an ủi: “Có nhiều người phải chờ một năm rưỡi nữa mới có thai, không có sao đâu.”

Lời tuy như thế, nhưng đến lúc đó, đứa bé sinh ra, vừa không phải con đầu, lại là thứ xuất, sợ là không giúp đỡ được gì cho Tào gia.

Chuyện như vậy, Du Tiểu Vãn chỉ có thể ngồi nghe bên cạnh. Tào lão thái thái trò chuyện một hồi, không khỏi ho khan vài tiếng. Du Tiểu Vãn vội phủ tay lên lưng bà, khẽ vuốt nhẹ, tay kia không dấu vết nắm lấy cổ tay lão thái thái, lén lút bắt mạch. Nàng thân thiết hỏi: “Lão thái thái làm sao vậy?”

Lão thái thái cười cười nói: “Không có gì, chỉ là thời tiết vào thu, đàm nhiều, thường hay ho một chút. Người già rồi, đều như vậy cả.”

Du Tiểu Vãn cẩn thận bắt mạch, xác định chỉ là ho khan bình thường, thế này mới yên lòng, không quên dặn dò vài cách dưỡng sinh. Lão thái thái cười ôm lấy nàng, cảm thán nói: “Rốt cuộc là cháu gái tri kỷ, mấy cháu trai đâu có bằng……” Nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào, vội ngừng câu chuyện.

Đây là nói Tào Trung Duệ. Hắn cảm thấy là lão thái thái ép hắn cưới Hà Ngữ Phương nên trong lòng bất mãn. Hơn nửa năm nay, mỗi ngày hắn đến thỉnh an chỉ là đến cho có mặt, lão thái thái hỏi cái gì đáp cái đó, một câu cũng không nói thêm, không còn thân thiết tới lui như trước.

Du Tiểu Vãn không tiện nói tiếp đề tài này, liền nói lảng sang chuyện khác: “Yến Nhi biểu tỷ hôm nay tặng cho con một bức tranh thêu, coi thấy rất là đẹp mắt, nên cũng muốn thêu một bức cho lão thái thái, đang định suy nghĩ nên chọn kiểu nào. Lão thái thái cùng chọn với con đi?”

Lão thái thái nhất thời liền vui vẻ, Du Tiểu Vãn vội bảo Sơ Vân đem mấy bức họa của mình đến cho lão thái thái chọn. Nếu hỏi, sở thích của nàng là gì, kỳ thật chính là vẽ tranh. Tuy rằng nàng không được danh gia chỉ dẫn, bản lĩnh không đủ, nhưng được ở chỗ thập phần có linh tính. Những bức tranh vẽ cho lão thái thái đều là những bức mà các lão nhân gia thường thích, như tiên hạc, thanh tùng, các loại đại biểu trường thọ. Lão thái thái cẩn thận lật xem từng bước, cuối cùng chọn bức tiên hạc, cười hỏi: “Bức tranh này rất đẹp, nhưng thêu lên có mỏi mắt quá không?”

Nguyên lai lão thái thái là sợ mắt nàng bị mệt, Du Tiểu Vãn thầm đau xót trong lòng, liền cười lấy ra bức hạc mai đồ, “Lão thái thái nếu thích tiên hạc, vậy bức này thế nào?”

Lão thái thái từ chối một phen, cuối cùng không lay chuyển được, dù sao bản thân cũng thật thích bức tranh đó, liền gật đầu đồng ý, còn dặn dò thêm: “Chậm rãi thêu là được, ban đêm đừng thêu, trời nắng nếu hơi yếu cũng đừng thêu, ánh mắt hỏng rồi cũng không bổ được.”

Du Tiểu Vãn mỉm cười đáp vâng.

Võ thị mỉm cười nhìn hai bà cháu chọn tranh, nhất thời cười nói: “Xiêm y trước kia của lão thái thái đều là do Thạch di nương làm. Tay nghề châm tuyến của Thạch di nương vô cùng tốt, không bằng bảo Thạch di nương thêu giúp một ít.”

Lão thái thái cười nói: “Không cần, bảo nàng cứ lo hầu hạ Tước gia cho tốt, nếu có thể sinh thêm một đứa nhỏ, giúp Tào gia thêm một nhân khẩu, ta liền vui vẻ.” Ý của từ nhân khẩu, nghĩa là thứ tử.

Võ thị liền nhíu mày nói: “Tước gia đang lúc tráng niên, Thạch di nương lại ở độ tuổi tươi thắm như hoa, sao đã hơn một năm, cũng không thấy có tin gì a.”

Ánh mắt Du Tiểu Vãn chợt lóe, lão thái thái nghe vậy, giọng nói cũng trầm xuống, “Con không phái người mời đại phu đến xem một cái?”

Võ thị vội thấp đầu, ánh mắt né tránh, “Mời thì đã có mời……”

Lão thái thái nhìn chằm chằm Võ thị, hỏi, “Mời ai? Nói như thế nào?”

“Ừm…… Đã mời Tôn đại phu của Thánh Thủ Đường, nói thân mình Thạch di nương rất rắn chắc, chính là có chút hàn.”

Du Tiểu Vãn biết, hàn cung chính là chứng khó thụ thai. Nguyên nhân có thể do thân thể bẩm sinh đã yếu ớt, hoặc có thể do thời gian chịu đông lạnh, nhất là khi có nguyệt sự lại bị đông lạnh, rất dễ tạo thành hàn cung. Còn một nguyên nhân nữa, chính là uống thứ thuốc không nên uống hoặc ăn thứ không nên ăn. Nếu thân mình Thạch di nương rắn chắc, vậy thì không thể là do bẩm sinh. Còn nếu là do cuộc sống lâu dài tạo thành thì càng không phải. Thạch di nương ngay từ đầu đã làm viện trong viện của lão thái thái, là người mười ngón không cần dính nước, làm sao có thể bị đông lạnh? Vậy chỉ có loại khả năng thứ ba. Nhưng Thạch Lựu đi theo lão thái thái nhiều năm như vậy, thứ gì mà nữ nhân phải ăn ít, chẳng lẽ không biết?

Tiểu mợ lúc này nhắc tới việc này, chẳng lẽ là đã biết cái gì? Du Tiểu Vãn chuyển mắt nhìn Võ thị, bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay mợ Trương thị còn chưa đến thỉnh an, khó được một lần chỉ có tiểu mợ ở cùng lão thái thái……

Lão thái thái dường như cũng nghĩ đến điều này, liền bình tĩnh hỏi, “Con không đi hỏi nguyên nhân sao?”

Võ thị quanh co nói: “Đại phu nói là ăn phải vài món đồ ăn có tính hàn.”

Tinh quang trong mắt lão thái thái càng thêm sáng rõ, “Có chắc là do đồ ăn, không phải dược vật?”

Võ thị liền nói: “Có thể xác định.” Chần chờ một chút, còn muốn nói gì đó, vừa nhấc mắt lên liền thấy Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng hướng mình lắc lắc đầu, Võ thị liền lập tức im lặng.

Lão thái thái cũng không hỏi lại, nhưng bàn tay nắm quải trượng lại bạo nổi lên gân xanh, cho thấy là đang cưỡng chế tức giận.

Chẳng bao lâu sau, Tào Thanh Nho cùng Trương thị, vợ chồng Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã đến thỉnh an. Du Tiểu Vãn vội đứng dậy chào, rồi mới theo thứ tự ngồi xuống.

Tinh thần Trương thị mấy ngày gần đây lại bắt đầu rực rỡ như cũ, đi đường cũng thấy lâng lâng. Bà vừa ngồi xuống liền bắt đầu mắt đảo mắt nhìn xung quanh, không khó phát giác ánh mắt Võ thị chút sầu lo, liền quay sang lão thái thái, khoe khoang nói: “Lão thái thái, đang có một chuyện muốn báo cho ngài biết. Trương trắc phi sắp sinh, con đã chuẩn bị danh mục quà tặng ấn theo lệ thường trong phủ, lão thái thái xem thử có thích hợp không.”

Tào lão thái thái “Ừ” một tiếng, nhận lấy danh mục quà tặn từ tay Trương thị, xem kỹ một lượt rồi trả lại, hòa ái nói: “Cũng là ấn theo lệ thường trong phủ, đương nhiên không có sai, cứ như vậy đi.”

Trương thị cảm thấy như có gì đó nghẹn trong ngực, sắc mặt thay đổi mấy lần, cưỡng chế tính tình, nhỏ giọng nói: “Lão thái thái em, có nên thêm thứ gì nữa không?”

Du Tiểu Vãn âm thầm buồn cười, mợ chính là muốn lão thái thái chủ động thêm lễ vật, nhưng lão thái thái không chịu thêm, đành phải tự mình nói ra.

Tào lão thái thái ôn hòa nói: “Trước kia đưa lễ vật đến vương phủ cũng là như vậy, nếu chúng ta lướt qua, vương phủ sẽ đối đãi chúng ta thế nào? Cứ như vậy đi.”

Trương thị nhất thời lại cảm thấy trong ngực có một đoàn khí quan quẩn, nghèn nghẹn phát đau, hộc hộc nửa ngày, mới rầm rì đáp ứng. Tinh thần uể oải chừng một lát, lại phấn chấn lên, bà cười khanh khách nói: “Con dâu mời Hàn phu nhân đến phủ thưởng thức món canh hạt sen. Hiện tại đúng mùa, Hàn phu nhân cũng đã đồng ý sẽ đến.”

Lão thái thái cười gật gật đầu nói: “Đúng là nên tổ chức yến hội. Trinh Nhi, Yến nhi, tuổi không nhỏ, con cũng nên để tâm đến hôn sự của các nàng. Đúng rồi, quản sự của phòng bếp là họ Lưu, đúng không?”

Trương thị không biết vì sao đề tài lại từ chuyện hôn nhân của các lại chạy đến trên người quản sự phòng bếp, vội đáp: “Là họ Lưu, là thị tì của con dâu.”

Lão thái thái nói: “Ta định cất nhắc thêm ba người làm phó quản sự, đi theo bà ta học hỏi thêm. Con xem, sau khi hôn sự của Trinh Nhi và Yến nhi thu xếp xong, con phải chuẩn bị đồ cưới và thị tì cho các nàng. Vị Lưu ma ma này là của hồi môn của con, tất nhiên là tin được, sau này để bà đi theo Nhã Nhi gả đến nhà chồng mới tốt. Giờ ta đề bạt ba người khác lên, hai người trong số đó sẽ đi theo Trinh Nhi và Yến Nhi, người còn lại sẽ ở lại trong phủ làm quản sự.” Dứt lời liền nói ra tên của ba người được chọn, đều là gia sinh tử của Tào phủ.

An bài hợp tình hợp lý, nhưng lại rút người của Trương thị ra khỏi phòng bếp. Từ xưa đến nay, phòng bếp chính là địa thế trọng yếu, tất cả đồ ăn thức uống đều từ phòng bếp đi ra. Không có người của mình ở đó, Trương thị làm sao yên tâm? Bà lập tức cự tuyệt, “Chỉ sợ là không được, cần gì để cho Lưu ma ma đi theo làm thị tì. Lại nói, không mấy nhà đồng ý để thị tì của con dâu làm quản sự phòng bếp……”

Lão thái thái mỉm cười nhìn Trương thị, ánh mắt không che giấu trào phúng. Trương thị thế này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng. Người bên ngoài không để thị tì của con dâu làm quản sự phòng bếp, vậy thị tì của bà dựa vào cái gì làm quản sự phòng bếp?

Lão thái thái không lại để ý đến Trương thị, cười hỏi Tước gia hôm nay có chuyện gì hay, có chuyện gì không thuận lợi. Tào Thanh Nho cung kính trả lời từng câu, lão thái thái vừa cười vừa nói: “Thời gian này con hơn phân nửa là ở lại chỗ Thạch di nương, phân lệ của di nương không nhiều, ngươi lại thường xuyên làm việc đêm khuya, nếu đói bụng, nhớ bảo phòng bếp mang thêm đồ ăn qua.”

Tào Thanh Nho vội nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, kỳ thật Uyển Nhi đã sớm nghĩ tới việc này, thường xuyên sai người đưa chút canh bổ lại đây.”

Lão thái thái liền mỉm cười liếc nhìn Trương thị một cái, “Khó được có con dâu hiền lành như con a.”

Mí mắt Trương thị hung hăng nhảy dựng, biểu tình nhất thời trở nên mất tự nhiên.

Đến giờ cơm chiều, lão thái thái bảo mọi người trở về, chỉ lưu lại Du Tiểu Vãn cùng dùng cơm với mình. Ăn cơm xong, lại bảo bọn nha hoàn lui hết, nắm lấy bàn tay của nàng, hỏi, “Con có ta hôm nay vì sao phải nhắc đến Lưu ma ma không?”

Du Tiểu Vãn giả bộ nghĩ nghĩ mới nói: “Chớ không phải là Lưu ma ma này không đáng tin?”

Lão thái thái thở dài một tiếng, “Ta nói cho con biết, làm nữ nhân, chú ý nhất chính là cái ăn. Nếu ăn phải thứ không tốt, sẽ rất khó mang thai, cho dù mang thai cũng khó giữ được. Nếu không có con cái để dựa vào, đến lúc tuổi già, chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại.” Lão thái thái một chút không kiêng kị nói ra luôn toan tính của Trương thị, “Không cần hỏi cũng biết, mợ của con đem canh bổ cho cậu của con, nhất định là đã hạ dược. Cậu của con lại sủng Thạch di nương, thế nào cũng chia sẻ với nàng. Thạch di nương khôn khéo đến cỡ nào, cũng sẽ không nghĩ rằng Trương thị dám hạ dược trong chén canh của trượng phu. Những loại dược có tính hàn cũng gây bất lợi cho sinh dục của nam nhân, bất quá, Trương thị đã hơn bốn mươi, không có khả năng lại sinh con, cho nên ước gì cậu của con cũng không thể lại có con nữa mới tốt.”

Du Tiểu Vãn làm bộ như vừa mới vừa biết, kinh ngạc nói: “Vậy lão thái thái vì sao không giáo huấn mợ?”

Lão thái thái trầm trọng thở dài, lắc lắc đầu nói: “Làm nữ nhân rất khó a! Làm chính thê, nếu không đề phòng thiếp thất, thì không thể ngồi ở vị này này được. Thạch Lựu là người có tâm kế, lại đang lúc tuổi trẻ xinh đẹp, nếu mợ của con không biết đè nặng, ta còn ngại nàng không đủ thủ đoạn. Cho nên mợ con làm như vậy, ta không muốn nói mợ con cái gì, bất quá chuyện ảnh hưởng đến hương khói của Tào gia, ta cũng không thể để mặc mợ con được.”

Tâm lý mâu thuẫn như vậy, Du Tiểu Vãn không biết nên nói tiếp thế nào, lại ngồi nghe lão thái thái nói liên miên một hồi những thủ đoạn nên có của chính thê, liền rầu rĩ cáo từ.

Triệu ma ma thấy tiểu thư rầu rĩ không vui, nghĩ là Trương thị không bị xử phạt nên nàng không cam lòng, vội trấn an: “Lão thái thái cũng là không có biện pháp, lần tới nhất định sẽ xử phạt cữu phu nhân.”

Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, “Mợ không có khả năng bị hưu.” Dù có thể hưu, cậu cũng sẽ không hưu. Mợ và cậu vốn là một thể. Lúc trước, trong số những người hại nàng, làm sao thiếu bóng dáng của cậu? Nói không chừng, hết thảy đều là cậu sai sử, mợ chỉ là người chấp hành mà thôi.

Du Tiểu Vãn nghĩ lại nghĩ, nếu thật muốn trả thù cậu mợ, trước hết phải biết rõ ràng chân tướng lúc trước rốt cuộc là thế nào, thứ hai, phải chờ nàng xuất giá, thoát ly quan hệ với Tào gia. Nếu không, phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn*?

* Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn = tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên được không? Ý nói, Tiểu Vãn định trả thù cậu mợ, sự tình có thể sẽ hủy luôn Tào gia, nếu Tiểu Vãn còn ở Tào gia thì không thể hành động mà không ảnh hưởng đến bản thân.

Càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, nàng bỗng nhiên rất muốn về quê nhà, vì thế dừng chân lại, hỏi: “Ma ma, ma ma nghĩ xem, nếu ta muốn trở về Nhữ Dương, tế bái mộ phần của cha mẹ, lão thái thái có đáp ứng không?”

Triệu ma ma ngẩn người, “Tiểu thư muốn về Nhữ Dương sao? Nhưng giờ không phải tiết thanh minh*, cũng không phải cuối năm, lúc này trở về, cũng khó dùng lý do gì.”

* Tiết thanh minh = ngày tảo mộ

Nhưng ý niệm này một khi đã gieo vào trong đầu, liền nhanh chóng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Du Tiểu Vãn giống nhau một khắc đều nhịn không được, lập tức quay lại đi cầu kiến lão thái thái, làm nũng nài nỉ hồi lâu, nói là muốn đi tế bái cha mẹ, đồng thời đi thăm thôn trang một chút, miễn cho đám nô tài ở quê nhà không biết mặt chủ tử, rốt cục khiến lão thái thái đáp ứng, cho phép nàng mấy ngày nữa xuất phát trở về.

Du Tiểu Vãn hưng phấn dị thường, vừa ra khỏi Duyên Niên Cư liền bắt đầu bảo Triệu ma ma và Sơ Vân, Sơ Tuyết đi thu dọn hành lý, dọc đường đều líu ríu đi về Mặc Ngọc Cư.

Đợi thân ảnh của nàng biến mất sau rèm cửa, trên một gốc đại thụ trong Mặc Ngọc Cư, hai bóng đen nhanh như chớp nhảy ra bờ tường, rời khỏi Tào phủ.

Quân Dật Chi thiếu chút nữa hưng phấn đến độ ném cây quạt lên cao, vui sướng rạo rực nói: “Ta sắp rời kinh, nàng cũng muốn rời kinh, hơn nữa chúng ta còn vừa vặn cùng đường. Tùy Văn nha, ngươi nói đây có phải là duyên phận không?”

Một người đi Nhữ Dương, một người đến Hồ Bắc, hoàn toàn không cùng đường nha! Huống chi thời gian xuất phát lại không giống nhau! Tùy Văn giật giật khóe miệng, “Ngài nói sao thì chính là như vậy.”

Quân Dật Chi hiện tại tâm tình tốt lắm, không để ý đến thái độ có lệ của Tùy Văn, trong lòng thầm khen bản thân anh minh không biết bao nhiêu lần. Tiểu Vãn cứ suốt ngày trốn trong Tào phủ, tiểu cô cô mời nàng đi ra ngoài mấy lần đều không đượ, đã có nửa năm không gặp rồi a! Ngày mai hắn sẽ xuất phát, thật sự là nhịn không được xúc động trong lòng, nên mới vụng trộm lẻn vào Tào phủ, để có thể gặp mặt giai nhân một lần, lại không nghĩ rằng sẽ thu được tin tức tốt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK