“Có bị thương không?”
“Có bị đau ở đâu không?”
Thân ảnh Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi vừa mới xuất hiện ở bìa rừng, Tào lão thái thái và Sở thái phi liền nhấc váy phần phật dẫn theo một đoàn người chạy tới.
Tào lão thái thái đầy mặt quan tâm, cặp mắt già nua đỏ thũng, cho thấy là thập phần lo lắng, lúc trước còn khóc một trận. Bà nắm tay ngoại tôn nữ, quan sát từ trên xuống dưới một lần, kiểm tra lại kiểm tra, đến khi kiểm tra vẫn đầy đủ, thế này mới yên lòng. Tào lão thái thái xoay người sang, nói với Quân Dật Chi và Sở thái phi: “Đa tạ Quân Nhị công tử chiếu cố cháu gái ta, ngày khác nhất định đăng môn nói lời cảm tạ.”
“Đây là nên làm, Dật Chi nếu không cứu Du cô nương, khi về nhà ta liền đánh gãy chân hắn.” Sở thái phi vội tỏ rõ lập trường, bỏ mặc bảo bối tôn tử sang một bên, không thèm để ý. Hai mắt bà phát sáng như sao, bà có chút sốt ruột nắm tay Du Tiểu Vãn, nói: “Nha đầu Vãn Nhi, nếu có gì không tiện, có chỗ khó xử gì, cứ việc mở miệng nói với ta một tiếng. Chuyện gì có thể giúp, chúng ta liền giúp, chuyện gì nên phụ trách, chúng ta cũng sẽ phụ trách.”
“Tổ mẫu.” Quân Dật Chi bất đắc dĩ hô nhỏ.
Du Tiểu Vãn nghe mà thấy mây mù dày đặc, ta có cái gì không tiện, có gì khó xử?
Nhưng Tào lão thái thái thì hiểu ra ẩn ý. Giữa nơi núi rừng yên tĩnh, vào một đêm tối trời mùa đông, cô nam quả nữ ở chung với nhau một đoạn thời gian, còn đi cùng mấy lý đường núi, chỉ sợ ngày sau sẽ có người này đồn đại vài lời không dễ nghe, đến lúc muốn tìm nhà chồng cho Vãn Nhi, e sẽ có chút không tiện. Lời này Sở thái phi nói rất tốt, nếu Vãn Nhi muốn Quân Nhị công tử phụ trách, Sở thái phi cũng sẽ đáp ứng…… Nhưng cũng không thể được, nàng đáp ứng, ta không đáp ứng. Lại nói, Vãn Nhi còn phải giữ đạo hiếu hai năm rưỡi nữa, đến lúc đó lời đồn gì cũng sẽ đều phai nhạt, huống chi lần này là Nhiếp Chính Vương bị tập kích, không ai dám loạn nói bừa.
Tào lão thái thái khách sáo tươi cười, “Xử sự cũng phải tùy theo tình huống, Quân Nhị công tử hảo ý cứu người, chúng ta cảm kích đều không kịp, sao còn dám làm phiền thái phi và nhị công tử a. Vãn Nhi, mau tạ ơn Sở thái phi, còn phải đi tạ ơn Nhiếp Chính Vương và Vương phi nữa.”
Du Tiểu Vãn thuận theo cúi người tạ ơn, Sở thái phi thế này mới nhớ tới Nhiếp Chính Vương còn đang chờ tin, vội mang tôn tử đi qua tạ ân Vương gia và Vương phi. Vương phi thân thiết quan tâm hỏi han vài câu, mọi người liền lui ra sau vài bước, cúi người cung tiễn xe ngựa của Nhiếp Chính Vương rời đi, rồi mới lần lượt lên xe ngựa nhà mình hồi phủ.
Sở thái phi cứng rắn kéo Quân Dật Chi lên ngồi chung xe, liên tiếp thở dài, “Con sau này phải thu liễm một chút, lại không đứng đắng như vậy, chỉ sợ người ta sẽ chướng mắt con a.” Tuy nói thiếu niên phong lưu một chút không có gì to tát lắm, nhưng Sở thái phi cũng có thể lý giải nỗi lo của Tào lão thái thái, cho nên mới khuyên nhủ tôn nhi, “Đúng rồi, con vừa rồi sao không đỡ Du tiểu thư nha?”
Nếu hai người nắm tay nhau đi ra, Tào lão thái thái ngay cả một chút lập trường phản bác đều không có. Thật sự là uổng phí cơ hội tốt này.
Quân Dật Chi nghe mà khóe miệng dựng thẳng, vội nhắm mắt giả vờ buồn ngủ, Sở thái phi tự nói một mình cả buổi, cúi đầu thấy thế, tức quá liền đánh bốp một cái, “Đừng có ở đó vờ vịt với ta!”
Cùng lúc đó, ở trên xe ngựa Tào gia, Tào lão thái thái kéo Du Tiểu Vãn lên ngồi chung xe ngựa với mình, tinh tế hỏi thăm tình hình lúc đó, rồi thật mạnh nhẹ nhàng thở ra, không có khúc mắc gì là tốt rồi. Bà vừa mới thả tâm chuyện bên này, trong lại dâng lên một chuyện phiền muộn khác, việc hôn nhân của Duệ Nhi…… Ai…
Trương thị trong vòng một ngày bị chịu nhục, bị chấn kinh, còn thêm một cô con dâu cổ ngắn chân thọt, là người bằng sắt cũng chịu không nổi, vừa lên xe ngựa liền ngưỡng mặt ngã xuống, nhắm chặt mắt lại không ra tiếng. Khúc ma ma leo lên xe ngựa, thật cẩn thận quỳ xuống một góc, thân mình run nhè nhẹ, vùi đầu trước ngực. Bà là tâm phúc của Trương thị, biết rất nhiều bí mật không muốn người biết của Trương thị, nhưng những chuyện đó cũng không tính cái gì, phu nhân nhà giàu mà không từng xử trí những thông phòng tiểu thiếp nhìn không ưa mắy? Nhưng chuyện hôm nay thì khác, bà đã nhìn thấy phu nhân chịu nhục…… Chuyện như vậy, phu nhân làm sao có thể nguyện ý để cho người ta biết? Cho nên bà vừa lên xe liền quỳ xuống, chỉ cầu phu nhân nể tình bà trung thành và tận tâm, đừng đuổi mình đi.
Một hồi lâu sau, Trương thị mới mở mắt, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Khúc ma ma, bà không phải không nghĩ đến việc xử lý Khúc ma ma, chính là…… Bên cạnh bà tính đi tính lại cũng chỉ được vài người tri kỷ, cũng may, Khúc ma ma coi như thức thời, biết chuyện gì là không nói.
“Đứng lên đi.” Giọng nói Trương thị có vẻ thực mỏi mệt.
“Tạ ơn phu nhân.” Khúc ma ma lập tức quỳ tiến lên mấy bước, hai tay hợp thời xoa bóp chân cho Trương thị, miệng nhỏ giọng an ủi: “Phu nhân đừng quá lo lắng. Thiếu gia dù muốn thành thân, cũng phải thêm vài năm nữa, trong những năm này, còn có cơ hội thay đổi.”
Đêm nay, không mấy người Tào gia được ngủ yên ổn.
.
.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thược Dược liền đến truyền lời: “Lão thái thái hôm qua nghỉ trễ, bây giờ còn chưa thức, bảo nô tì đến báo cho biểu tiểu thư một tiếng, hôm nay miễn thỉnh an buổi sáng.”
Không cần đi Duyên Niên Cư, Du Tiểu Vãn đi qua căn phòng bên cạnh dùng điểm tâm, thần thái nàng bình yên điềm tĩnh, giống như tối hôm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Mĩ Cảnh thừa dịp mọi người đi ăn điểm tâm, lặng lẽ lẻn vào nội thất. Sơ Vân mắt sắc, nhìn xuyên qua khe hở giữa hai phiến cửa sổ để kiểm tra, đang định quát hỏi, đột nhiên thấy ống tay áo mình bị tiểu thư kéo một chút, lại thấy Triệu ma ma khẽ lắc lắc đầu, liền sốt ruột thấp giọng nói: “Sáng sớm hôm nay, nô tỳ thấy Mĩ Cảnh nói nhỏ gì đó với Chanh Hương ở Phỉ Thủy Cư.”
Nguyên lai là Tào Trung Nhã sai sử, Du Tiểu Vãn cười nhẹ, mới nói nàng tiến bộ một ít, giờ lại hồi phục kiểu cách làm việc không biết tính trước sau.
Nàng không nói lời nào, Triệu ma ma bảo Sơ Vân gắp đồ ăn cho tiểu thư. Sơ Vân đành nuốt lời nói đến bên miệng xuống bụng, tiểu thư đã có phòng bị, nàng cứ việc nghe mệnh làm việc là được.
Du Tiểu Vãn thương lượng với Triệu ma ma: “Lão thái thái rốt cuộc tuổi lớn, tinh thần luôn kém, chúng ta từ Nhữ Dương có mang theo mấy củ nhân sâm, vừa vặn có thể tặng lão thái thái để đề nâng cao tinh thần. Mặt khác, bên Sở Vương phủ, cũng phải nói lời cảm tạ, chúng ta cũng tặng một củ cho Sở thái phi đi, tuy rằng người ta không mấy hiếm lạ vật này, nhưng chúng ta vẫn phải bày tỏ tâm ý.”
Triệu ma ma đáp ứng, trong đầu rất vui mừng, tiểu thư thật sự là càng ngày càng biết suy xét, ngay cả việc đối nhân xử thế cũng càng ngày càng chu toàn. Bà vào trong nội thất lấy chìa khóa tìm nhân sâm, vừa mới vào liền quát: “Mĩ Cảnh, sao ngươi lại vào đây?”
Mĩ Cảnh có chút kích động, quanh co nói: “Nô tì là tới trải giường.”
Nha hoàn tam cấp trong viện của các tiểu thư, tương đương với nhị cấp, việc rửa sạch quét tước quả thật là công việc của các, chẳng qua Du Tiểu Vãn đã quy định rất rõ ràng, chỉ có Triệu ma ma, Sơ Vân và Sơ Tuyết mới có thể vào trong nội thất, những người khác đều phải đứng ở gian ngoài chờ lệnh, Mĩ Cảnh lần này chính là bị bắt tại trận, thật sự tìm không thấy cớ, mới phải trợn tròn mắt nói dối như vậy.
Triệu ma ma lạnh lùng cười, bức rèm kết bằng thủy tinh lách cách vang lên, Du Tiểu Vãn vịn tay Sơ Vân chậm rãi đi vào, hai mắt trong suốt sâu không thấy đáy, thấy Mĩ Cảnh ở đây cũng không lộ ra tí xíu kinh ngạc, chỉ có Sơ Vân, Sơ Tuyết bên cạnh nàng là lạnh mặt cười.
Mĩ Cảnh trong lòng hoảng hốt, hai đầu gối mềm nhũn, bùm một cái quỳ xuống, “Nô tì không dám nữa, tiểu thư tha nô tì đi.”
Sơ Tuyết giúp tiểu thư đeo vào một chiếc túi gấm thêu hoa hải đường bát bảo lên eo, lại cài lên một cái ấm lô nhỏ bằng bàn tay. Du Tiểu Vãn ngồi cạnh cửa sổ, dựa lưng ra sau, mềm nhẹ cười, “Ồ? Ngươi đã làm cái gì mà không dám nữa?”
Sơ Vân tính tình vốn mạnh mẽ, vừa xoay người liền sờ soạng vài cái trên người Mĩ Cảnh, từ trong áo của nàng lấy ra một cây trâm bạc có gắn một con bướm bạc, lập tức hận đá một cước qua, “Đúng là đồ hạ đẳng, trang sức của tiểu thư cũng dám trộm.”
Mĩ Cảnh khóc òa lên, nước mắt giàn giụa, “Nô tì không dám nữa, thật sự là bởi vì cha mẹ nô tì bị bệnh, nô tì thế này mới……”
Sơ Vân lại đá một cước qua, lần này không tuyệt không nương tay, đá Mĩ Cảnh ngã lăn hai vòng, miệng mắng: “Còn không nói thật! Nói, ngươi sáng sớm nói thầm cái gì với Chanh Hương?”
Mĩ Cảnh thế này mới hoảng sợ thật sự, lúc trước cứ nghĩ Du Tiểu Vãn xưa nay luôn đối xử hào phóng với hạ nhân, mình trộm một cây trâm cũng không tính là lỗi lớn, nào biết người ta đã sớm biết chuyện của nàng, liền quỳ rạp trên mặt đất, lạnh run lên.
Sơ Vân thấy nàng còn chưa chịu thành thật khai báo, hận quá liền đá thêm mấy cái. Du Tiểu Vãn đã ngầm dạy Sơ Vân, Sơ Tuyết một ít công phu phòng thân, nên khí lực của hai nha đầu này lớn hơn những cô nương bình thường rất nhiều. Mĩ Cảnh bị đá đau đến nước mắt chảy ròng ròng, nàng là gia sinh tử của Tào phủ, biết làm nô tỳ, phản bội chủ tử là tội lớn nhất, cho nên mặc Sơ Vân phát tác thế nào, đều chết sống không hé răng.
Du Tiểu Vãn hớp một ngụm trà, mới nâng tay ngăn Sơ Vân lại, nhàn nhạt nói: “Bộ dạng xinh đẹp như vậy, thật sự là đáng tiếc.”
Trong đầu Mỉ Cảnh chợt lóe linh quang, nâng mắt lên nhìn biểu tiểu thư. Du Tiểu Vãn thần sắc nhu hòa, lộ ra một chút tiếc nuối, nhẹ nhàng thở dài. Triệu ma ma liền đứng bên cạnh giải thích: “Vốn là nghĩ, sau này tiểu thư xuất giá, sẽ xin cữu phu nhân ban ngươi cho tiểu thư. Bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, tương lai cũng có thể giúp đỡ tiểu thư, đáng tiếc, chính là ngươi không muốn.”
Du Tiểu Vãn tiếc nuối lắc đầu, “Không thể cưỡng cầu a, nàng không muốn theo ta,…… Thôi, cây trâm này, ta làm như không phát hiện.”
Nói xong vung tay lên, Sơ Tuyết và Sơ Vân liền cùng nâng Mĩ Cảnh ném ra ngoài, “Mau thu dọn đồ đạc, muốn đi đâu thì đi đi.”
Sơ Vân quay trở về, trừng mắt nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi tiểu thư, “Như vậy thực sự có ích sao?”
Du Tiểu Vãn cười khẽ, “Đánh rắn đánh dập đầu. Nguyện vọng lớn nhất của nha đầu Mĩ Cảnh kia chính là làm một thông phòng, sau lại được nâng lên làm di nương.” Tào Trung Nhã tất nhiên cũng dùng chiêu như vậy để đả động Mĩ Cảnh đến giúp nàng, nếu không, Mĩ Cảnh nào dám vào trong nội thất trộm đồ, “Trước thả nàng đi ra ngoài nghe ngóng một chút tin tức, nàng tự nhiên nên biết chọn ai làm chủ tử.”
Sơ Tuyết cười cười, hiểu được ý của tiểu thư, Sơ Vân nghĩ nghĩ một lát mới hiểu được. Du Tiểu Vãn mỉm cười nhìn hai nha hoàn tri kỷ, tương lai mình có thể bớt lo dùng ít sức hay không, liền xem hai nha đầu này có thể sớm tự đảm đương được hay không, nhưng, có một chút này nọ, sau khi dạy rồi còn phải tự mình lĩnh hội.
Buổi sáng không có việc gì, Du Tiểu Vãn đọc sách thuốc được một hồi thì Sơ Vân từ bên ngoài chạy vào, “Lão thái thái tự mình đến Sở Vương phủ nói lời cảm tạ.” Triệu ma ma từ trong phòng đi ra, trong tay đang cầm một củ nhân sâm, “Làm sao bây giờ, chúng ta còn chưa chuẩn bị lễ vật xong a.”
“Đại khái là không muốn ta tiếp xúc với người của Sở Vương phủ.” Du Tiểu Vãn lơ đễnh nói.
Triệu ma ma liền thở dài một hơi, “Kỳ thật Quân Nhị công tử là một lựa chọn tốt lắm, xuất thân hoàng gia, bộ dạng lại anh tuấn, Triệu ma ma ta sống vài thập niên, chưa gặp qua nam nhân nào tuấn tú như hắn. Bất quá, nếu thật sự gả qua, hơn phân nửa là phải làm tiểu thiếp, cô nương ngài lại không có nhà mẹ đẻ duy trì, nếu là chính phi hiền lành thì còn đỡ, nếu lòng nhiều ghen tị, cô nương ngài sẽ phải chịu khổ.”
Du Tiểu Vãn cười khẽ, “Ma ma, ma ma suy nghĩ nhiều quá.”
Triệu ma ma nghiêm mặt nói: “Không phải suy nghĩ nhiều quá, mà là sự thật, người ta là địa vị gì, là con trai dòng chính thất của Thân Vương a, sau này còn được phong làm Quận Vương.”
Trong luật có ghi, các tước vị trên bá tước đều là thừa kế. Thân Vương chỉ có thể truyền cho hoàng tử, trưởng tử của Thân Vương đương nhiên trở thành thế tử, sau này thành gia lập thấp, tức khắc sẽ được kế thừa vương vị. Còn các con trai dòng chính thất khác sẽ được phong làm Quận Vương, thứ tử được phong làm Trấn Quốc Tướng Quân, lĩnh lộc mà không được lĩnh quyền. Cho nên chỉ cần là xuất thân hoàng tộc, sẽ trọn đời phú quý. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Quân Nhị công tử tuy mang tai tiếng, nhưng Trương thị vẫn nhìn trúng hắn. Nếu Tào Trung Nhã tương lai chỉ là một trắc phi, Quận Vương trắc phi, cũng là nhị phẩm cáo mệnh, vẫn tôn quý hơn phu nhân đại thần.
Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, không cùng Triệu ma ma thảo luận vấn đề này. Triệu ma ma thế này mới ý thức được, hiện tại đàm luận việc kết hôn thực không thỏa đáng, nếu bị người có tâm nghe được, đồn đãi tiểu thư bất hiếu thì lại phiền toái.
.
.
.
Sắp tới buổi trưa, lão thái thái mới trở về phủ, gọi Du Tiểu Vãn đến Duyên Niên Cư dùng cơm. Du Tiểu Vãn khoác thêm áo choàng, vịn tay Sơ Vân, đi ra ngoài.
Trên hành lang gặp Chu tẩu, cước bộ của nàng ngừng lại. Chu tẩu bước lên phía trước thỉnh an, “Biểu tiểu thư vạn an. Mới vừa rồi Mĩ Cảnh nói với nô tỳ, ngài cho nàng ra khỏi viện?”
Du Tiểu Vãn nhìn kỹ thần sắc của Chu tẩu, khẽ cười nói: “Phải.”
Chu tẩu không lộ ra một tia kinh ngạc, tiếp tục làm như đang giải quyết việc chung, “Việc này không hợp quy củ. Nếu muốn điều nàng đến viện khác, phải ra lệnh rõ ràng là gì, sau đó để nô tỳ hoặc là ma ma quản sự khác mang nàng đi. Không có nô tỳ nào là tự mình chọn chủ tử.”
Du Tiểu Vãn “À” một tiếng, “Là ta sơ sót, vậy chờ ta trở lại rồi bàn tiếp.”
Chu tẩu liền thối lui qua một bên, hạ thấp người cung tiễn Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn và Triệu ma ma trao đổi một ánh mắt, Chu tẩu này, là mợ ban xuống, các nàng đương nhiên là có cảnh giác, nhưng hơn nửa năm nay, Chu tẩu làm việc lưu loát, tiến thối có độ, thưởng phạt phân minh, quản lý Mặc Ngọc Cư gọn gàng ngăn nắp, cũng không nhúng tay vào chuyện của mợ, đã thử vài lần, đều cho là nghe không hiểu, Du Tiểu Vãn và Triệu ma ma thủy chung nhìn không thấu bà.
Đến Duyên Niên Cư, người Tào gia và Tiểu Võ thị, Ngô Lệ Quyên đều đang ngồi. Mặt Trương thị tái nhợt, chẳng khác gì mặt quỷ, mặt mặt Tào Trung Duệ thì đờ đẫn, chỉ có mặt Tào Thanh Nho là còn vẻ vui mừng.
Du Tiểu Vãn nhanh chóng nhìn một vòng, tha thướt thi lễ thỉnh an. Lão thái thái có vẻ thật cao hứng, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, “Lại đây ngồi.”
Du Tiểu Vãn liền nhu thuận ngồi xuống cạnh lão thái thái. Tào Trung Duệ ngồi ở bên kia, trong lòng có phiền não, không còn vụng trộm nhìn nàng như mọi ngày. Du Tiểu Vãn nhìn cậu, hỏi, “Cậu có việc vui gì sao?”
Tào Thanh Nho vuốt chòm râu, cười nói: “Hôm nay khi vào triều, Nhiếp Chính Vương ban thưởng hôn.” Lưng Tào Trung Duệ cứng đờ, mặt Trương thị trắng bệch vài phần, nhưng Tào Thanh Nho chỉ nói đến đây, không nói thêm gì nữa.
Lão thái thái cười nói: “Vương gia còn thăng quan cho cậu của con, cậu con hiện tại là Lại bộ Hữu Thị Lang.”
Từ chính tứ phẩm lập tức nhảy đến chính nhị phẩm, thăng một mạch năm cấp, đây là thù lao cho việc Duệ biểu ca hy sinh thân mình. Con bán được giá tốt, xem ra cậu cảm thấy thực vừa lòng. Du Tiểu Vãn chân thành chúc mừng, “Thật là song hỷ lâm môn nha.”
Võ thị cười nói: “Vãn Nhi, là tam hỉ lâm môn mới đúng, Ngô tỷ tỷ của con ngày mai xuất giá rồi.”
Du Tiểu Vãn nhìn về phía Ngô Lệ Quyên, nói: “Đúng là tam hỉ lâm môn. Ngô tỷ tỷ, lát nữa muội sẽ tặng lễ vật cho tỷ, ngày mai muội sẽ không tham dự.” Nàng còn đang trong hiếu kì, không thể tham gia tiệc cưới.
Mọi người lại cùng thảo luận chuyện đồ cưới của Ngô cô nương, xem còn có cái gì cần thêm, Du Tiểu Vãn cẩn thận ghi nhớ, miễn cho mình tặng cùng một vật.
.
.
.
Ăn cơm xong, tỷ muội Tào gia đến Phỉ Thủy Cư cùng học quy củ, Sư ma ma đã đi theo Ngô Lệ Quyên, Trương thị liền giao mấy tỷ muội cho Nghiêm ma ma quản.
Lúc nghỉ giữa giờ, Tào Trung Nhã liền quay sang phát tác với Tào Trung Trinh, “Ngươi hôm qua là ăn gan hùng mật báo sao? Ngay cả Quân Nhị công tử cũng dám câu dẫn, sao không nhìn xem bản thân là cái thứ gì, thứ xuất mà cũng tưởng gả cho con trai dòng chính thất của Thân Vương?”
Tào Trung Trinh thầm mắng trong lòng “Ngươi cũng không phải là có thể lên làm chính thê”, nhưng ngoài miệng lại không dám cãi, chỉ rưng rức khóc. Tào Trung Yến gấp đến độ không biết khuyên ai, ăn nói lại không giỏi, chỉ luôn miệng nói: “Đừng ầm ỹ! Đừng ầm ỹ!”
Tào Trung Nhã mắng đã lâu, cuối cùng nghèo từ, cũng đã phát tiết đủ, bắt đầu chuyển sang mắng Du Tiểu Vãn, nói nàng là cố ý lôi kéo Quân Nhị công tử lăn xuống triền núi, cuối cùng lạnh lùng cười: “Ả nghĩ rằng như vậy là có thể leo lên Sở Vương phủ? Người ta cứu ả, còn muốn trèo lên đùi người ta?”
Tào Trung Yến nhỏ giọng nói: “Sở thái phi tối hôm qua nói nguyện ý phụ trách.”
Kỳ thật Tào Trung Nhã cũng nghe, nhưng cố ý xem nhẹ, nay nghe Tào Trung Yến nhắc tới, cảm thấy vạn phần chói tai, “Người ta còn lâu mới muốn thứ không biết xấu hổ như vậy.”
“Câm miệng!” Nghiêm ma ma vốn đang ngồi nghỉ trong phòng kế bên, nghe một hồi thật sự nghe không nổi nữa, đành bước qua đây mắng.
Tào Trung Nhã rất sợ Nghiêm ma ma, nhưng đang nói chuyện này, ngừng lại thì không cam lòng, khẽ nói thầm: “Thật không biết ngươi là nô tài nhà ai.”
Nghiêm ma ma nghiêm mặt nói: “Ta là giáo dưỡng ma ma được Tào phủ các ngươi mời đến, là thân tự do, không phải nô tài của ngươi. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ!” Ngừng một lát, bà rốt cuộc vẫn là một người rất có lương tâm nghề nghiệp, không thể không dạy một phen, “Chuyện tối hôm qua liên lụy tới ám sát, ngươi là tiểu thư khuê phòng, có thể vọng nghị được sao? Hơn nữa người trong lời ngươi nói vừa rồi, có người dòng dõi hoàng thất, ngươi chẳng lẽ nghĩ người ta nguyện ý nghe ngươi đàm luận? Đừng để vô ý đắc tội người khác mà không biết, người nọ muốn hủy ngươi, quá dễ dàng.”
Đảo mắt dạo một vòng trên mặt của ba tỷ muội Tào gia, Nghiêm ma ma lạnh lùng nói: “Đã nghe hiểu chưa?
Ba tỷ muội bị hù dọa, vội đáp: “Đã nghe hiểu.”
Ở cửa phòng, một thân ảnh yểu điệu nhanh chóng quay đầu chạy.
.
.
.
Du Tiểu Vãn cho người đem tặng Ngô Lệ Quyên hai khay đĩnh vàng và bạc vụn. Triệu ma ma mới đầu còn cảm thấy tục, sau khi tặng lễ trở về, lại cười đến toe tóe, “Ngô tiểu thư nói cám ơn tiểu thư nha. Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu đáo, đúng là vàng thật bạc trắng mới tốt.”
Ngô thị mẹ con bị sơn tặc cướp một lần, lại bị Âu Dương Thần cướp một lần, sớm không còn bạc trên người, đồ cưới đều do Tào gia giúp đỡ đặt mua, về sau có người giúp Tào gia thổi gió bên gối, chút bạc này đương nhiên đáng giá. Chính là Tào lão thái thái không thiếu tiền, mua đồ cưới cho Ngô Lệ Quyên rất hào phóng, đều là những vật phẩm quý trọng, hiện ngân lại không nhiều lắm. Nhưng đến vương phủ, nếu không có bạc, biết ban thưởng cho nô tài bằng cái gì?
Du Tiểu Vãn cười nói: “Lão thái thái nghĩ đến các nàng còn có bạc.”
Đang nói chuyện, Mĩ Cảnh thùng thùng chạy vào, bùm một tiếng quỳ xuống, khóc khẩn cầu Du Tiểu Vãn nhận mình lại, “Nếu nô tỳ sau này có vi phạm lời thề, nguyện thiên lôi đánh xuống.”
Du Tiểu Vãn cười cười, cầm lấy chiếc khăn trên bàn, đưa cho nàng, “Vậy là được, đừng khóc, trước đi ra ngoài làm việc đi.”
Triệu ma ma nhìn Mĩ Cảnh bước cẩn thận từng bước ra ngoài, có chút đăm chiêu nói: “Nàng nhất định là nghe nói gì đó, đoán tiểu thư có thể gả vào Sở Vương phủ.” Lập tức nhíu mày, “Nha đầu kia dã tâm quá lớn, không thể dùng được.”
Du Tiểu Vãn cúi đầu đọc sách, ngữ khí thản nhiên nói: “Không sao , ta lại không tính dùng nàng cả đời.”
Kiếp trước Mĩ Cảnh giúp đỡ làm ngụy chứng, cũng là một trong những kẻ đã hại chết nàng, nàng làm sao có thể quên?