Nam nhân này thật sự là tuyệt không biết ân cần! Trương thị âm thầm mắng một câu, khuôn mặt phong vận do tồn* che kín đau thương cùng bất đắc dĩ, “Kỳ thật vốn là việc nhỏ……” Rồi miêu tả một phen Tào Trung Nhã muốn ngắm hoa sơn trà thế nào, lại bị Du Tiểu Vãn hiểu lầm thế nào, còn hung hăng tát một bạt tai thế nào. Nói xong lấy khăn chấm chấm nước mắt, “Cho dù là Nhã Nhi làm sai cái gì, Vãn Nhi cũng hảo hảo nói a, chưa gì đã vả miệng. Nhã Nhi vẫn luôn xem nàng như tỷ tỷ ruột thịt, nên rất thương tâm, trong lòng ủy khuất, còn phải giúp nàng che lấp, miễn cho Vãn Nhi bị người ta nói là hung hãn, làm hỏng thanh danh.”
* phong vận do tồn: ý nói nhan sắc tuổi trẻ vẫn còn.
Tào Thanh Nho nhíu mày, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, Nhã Nhi hình như đúng là cúi đầu bụm mặt. Đến khi ánh mắt ông nhìn sang nữ nhi, vẻ mặt đã trở nên hòa ái rất nhiều.
Trương thị thừa cơ tranh thủ đồng tình, “Nhã Nhi mới vừa rồi còn nói với ta, đừng để phụ thân biết, sợ phụ thân trách cứ Vãn Nhi biểu tỷ. Ta liền nói, phụ thân con coi trọng nhất là thủ túc hòa thuận, đương nhiên sẽ không trách cứ Vãn Nhi, miễn cho tỷ muội các con trở nên xa cách. Ta cũng có ý như vậy, nên mới không nghĩ nói cho Hầu gia, ngay cả lão thái thái cũng chưa nói. Chính là, ta sợ Vãn Nhi là con gái độc nhất, được muội muội và muội phu quá mức chiều chuộng, nếu cứ tiếp tục tùy hứng như vậy, sau này gả đến nhà chồng, ai có thể chịu được nàng? Cho nên ta nghĩ, nên thỉnh một giáo dưỡng ma ma cho Vãn Nhi, quản thúc nhiều một chút, ngươi thấy thế nào?”
Tào Thanh Nho nghe vậy, liên tục gật đầu, “Ngươi băn khoăn rất đúng, hãy mời một giáo dưỡng ma ma cho riêng Vãn Nhi đi. Con như vậy tốt lắm, thật sự là trưởng thành.” Câu cuối cùng là hướng về phía Tào Trung Nhã, khen nàng hiền lành, biết khiêm nhượng.
Tào Trung Nhã đỏ mặt cúi đầu, nhu thuận nói: “Nữ nhi chính là học theo lời dạy ngày thường của phụ thân thôi, Vãn Nhi biểu tỷ đã mất đi cha mẹ, chúng ta chính là người chí thân của tỷ ấy, đương nhiên nên ngường tỷ ấy một chút.”
Tào Thanh Nho nghe vậy lại vui mừng, bàn tay to vuốt ve mái tóc nữ nhi, hắn không giỏi nói chuyện, chỉ khen: “Tốt lắm! Thực ngoan!”
Tào Trung Nhã lặng lẽ liếc nhìn mẫu thân, trong lòng đắc ý phi phàm, tuy rằng ăn mệt ở chỗ Du Tiểu Vãn, nhưng lại được phụ thân khen thưởng, rốt cuộc vẫn là hòa nhau một chút.
Được Hầu gia đồng ý, Trương thị lập tức bảo Khúc ma ma đến Trương phủ, hướng đại tẩu Trương phu nhân mượn Nghiêm ma ma.
Vị ma ma này, người cũng như họ, làm người cực độ khắc nghiệt. Bà vốn là một nữ quan trong cung, bộ dạng xinh đẹp như hoa, cũng từng có cơ hội được Thánh Thượng sủng hạnh, một bước thành phi. Đáng tiếc, một ngày trước khi được hoàng đế lâm hạnh, bà bị ngã rất nặng, phá cả tướng mạo. Sau này mới biết là do một vị phi tử gây ra, nhưng biết thì có thể thế nào? Bởi vậy, bà đặc biệt căm hận nữ tử mỹ mạo, Du Tiểu Vãn tuổi còn nhỏ mà đã có dung mạo khuynh thành, Nghiêm ma ma không ép buộc nàng đến chết mới là lạ!
Đợi đến chiều nhận được tin đồng ý của Trương phu nhân, Trương thị liền sửa soạn xinh đẹp, nhân cơ hội thỉnh an lúc hoàng hôn, định báo cáo chuyện này với lão thái thái. Vào Duyên Niên Cư, còn chưa bước qua bình phong, liền nghe giọng nói ai uyển bi thương của Du Tiểu Vãn nói với lão thái thái: “Vãn Nhi thật sự là không nên.”
Không hiểu sao, Trương thị bỗng dưng thấy cột sống mình lạnh toát, nụ cười thục nhã trên mặt cũng cứng ngắc vài phần. Bà vội kéo Thược Dược sang một bên, nhỏ giọng hỏi, “Biểu tiểu thư đang nói chuyện gì với lão thái thái?”
Thược Dược thấp giọng nói: “Biểu tiểu thư nói nàng hôm nay đánh Tam tiểu thư một cái tát, hiện thập phần hối hận, sợ Tam tiểu thư sau này không để ý tới nàng.”
Đang nói đến đây, Trương thị nghe lão thái thái an ủi: “Là Nhã Nhi lỗ mãng trước, con cũng là vì danh dự của Tào phủ, nàng nếu dám thầm hận con, để ta đi mắng nàng.”
Du Tiểu Vãn vội kéo kéo tay áo lão thái thái, nói: “Lão thái thái vạn vạn đừng như vậy, Nhã Nhi muội muội tuổi còn nhỏ, chỉ là muốn ngắm hoa mà thôi, là con quá nóng vội.”
Trương thị nghe mà mà mắt tối đen, sao vàng nhá sáng. Bà vừa mới lặng lẽ nói xong chuyện này với Hầu gia, Du Tiểu Vãn liền sau lưng nói với lão thái thái, rõ ràng là cố ý chống đối mình a!
Lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, bà bỏ qua Thược Dược liền vội bước nhanh vào, mang khuôn mặt tươi cười thỉnh an lão thái thái, vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy Du Tiểu Vãn đáng thương hề hề khẽ cúi đầu, dùng ánh mắt sợ hãi len lén nhìn mình, dường như rất sợ bị mình trách cứ…… Vờ vịt làm bộ nhu nhược vô tội cho ai xem! Rõ ràng chính là tiểu nhân vô sỉ lén lút huyên thuyên sau lưng người khác!
Tào lão phu nhân thản nhiên nói: “Con tới vừa vặn, ta đang muốn hỏi con một chút, Nhã Nhi hôm nay ở Trương phủ, vì sao lại đến ngắm hoa ở khu vườn phía Bắc, chỗ đó không phải là không nên đi sao?”
Trương thị thầm hận trừng mắt nhìn Du Tiểu Vãn một cái, mới trả lời bà bà, “Nhã Nhi năm trước đã không được nhìn thấy Cây Dao Đài Tiên Tử, đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ thương, cũng là do hạ nhân trong Trương phủ sơ sẩy, không có người ngăn đón, nên không biết bên kia đại ca thỉnh Nhiếp Chính Vương gia và các đồng nghiệp đi dạo trong vườn, thế này mới nháo ra hiểu lầm.”
Lúc trước Du Tiểu Vãn cũng không nói rõ là đi về phía Nhiếp Chính Vương, nên Tào lão thái thái tạm tin lời Trương thị nói, khẽ hừ một tiếng, “Biết có người, thì phải nhanh chóng rời đi, còn nhất định phải nhìn một cái. Là tiểu thư khuê các, làm việc sao có thể không chừng mực như vậy?” Lại thay Vãn Nhi nói tốt: “Con cũng đừng trách Vãn Nhi, nàng cũng là sợ Nhã Nhi bị ngoại nam gặp được.”
Đầu Du Tiểu Vãn càng thêm xấu hổ cúi thấp, nàng biết chắc mợ sẽ âm thầm to nhỏ với cậu, cho nên nàng cũng học theo thôi.
Trương thị vội vàng tỏ thái độ, nói mình vừa mới còn mắng Nhã Nhi, cũng không có nửa điểm trách cứ Vãn Nhi. Tào lão thái thái thế này mới gật đầu mỉm cười, Du Tiểu Vãn vội đứng dậy, hành lễ với Trương thị, “Đa tạ mợ khoan dung thông cảm.”
Trương thị mỉm cười kéo nàng đến, “Nói cái gì xa lạ vậy a! Nhã Nhi làm việc không ổn, con quản nàng cũng là việc phải làm.” Lại kéo Du Tiểu Vãn ngồi xuống cạnh mình, mỉm cười hỏi han ân cần vài câu.
Tựa hồ như bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bà vội quay sang nói với Tào lão thái thái: “Con dâu muốn báo cáo lão thái thái một chuyện, Dao Nhi sẽ tham tuyển, trong cung có phái tới một ma ma, vị Nghiêm ma ma ở chỗ tẩu tử con giờ không còn việc gì. Thanh danh bà cực lớn, con nghĩ, Nhã Nhi đã có một giáo dưỡng ma ma, Vãn Nhi cứ đi theo học cũng không thỏa đáng, không bằng để con mời bà ấy để dạy Vãn Nhi.”
Nghiêm ma ma bởi vì từng dạy một vị phi tử, cho nên trong số các giáo dưỡng ma ma, là người rất có danh khí. Tào lão phu nhân nghe có chút tâm động, nhìn sang Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn trong lòng hừ lạnh, xem ra thấy Sư ma ma đã bị tiền tài của ta đả động, mợ liền muốn tìm một kẻ lợi hại hơn đến, không dạy ta thành một ngốc tử thì không vui vẻ. Ở mặt ngoài, nàng lại vừa vui mừng vừa thẹn khiếp nói: “Nghiêm ma ma là giáo dưỡng ma ma rất nổi danh, nếu có thể được bà ấy bồi dưỡng, thật là có diễm phúc. Chính là con nghe nói, lương tháng của Nghiêm ma ma rất cao, mợ vì Vãn Nhi mà tự xuất tiền túi, khiến mợ tiêu pha nhiều như vậy, Vãn Nhi xin trước tạ tấm lòng yêu thương của mợ.” Cuối cùng lại trịnh trọng cúi đầu, hai mắt sáng như sao nhìn Trương thị, vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Trương thị lúc này bỗng ngây ngẩn cả người, mình khi nào nói qua tự xuất tiền túi?…… Suy nghĩ một hồi, tựa hồ là câu kia “Không bằng để con mời đến”, nhưng mà câu ấy nghĩa là nói người bình thường không thể mời được Nghiêm ma ma, chính mình mới có bực thể diện này mà thôi nha! Lão thái thái, ngài trăm ngàn đừng hiểu lầm……
Tào lão phu nhân lại mỉm cười, xuôi theo lời Du Tiểu Vãn nói: “Mợ con xem con như nữ nhi ruột thịt, luôn nói hận không thể lấy tim ra mà đối đãi con, chút bạc ấy thì tính cái gì, con cứ việc yên tâm theo học Nghiêm ma ma là được.” Lại quay sang nhìn Trương thị, vẻ mặt từ ái, “Vậy vất vả con đến nói với Trương phu nhân, nhất định phải thỉnh Nghiêm ma ma đến phủ dạy Vãn Nhi.”
Ngay cả cái cớ “không thể mời được” đều bị chặn, Trương thị đành phải cắn răng hưởng ứng: “Con dâu nhất định sẽ mời Nghiêm ma ma đến.”
Mỗi tháng lương của Nghiêm ma ma là mười lăm lượng bạc, tiền tiêu vặt hàng tháng của bà xem ra chỉ còn năm lượng bạc, tiết kiệm một chút là được, không có gì! Không có gì!