Du Tiểu Vãn dặn dò Triệu ma ma chú ý thêm hành tung của Khúc ma ma. Dặn xong, nàng lấy chìa khóa treo bên hông xuống, “Ma ma lấy thêm chút bạc để sẵn trong tay, nơi nào nên dùng thì không cần tiết kiệm.” Ở trong Tào phủ làm việc không thể thiếu tiền, hạ nhân ở đây đều là của Tào gia, chỉ có bạc mới có thể cạy miệng bọn họ được.
Tào Thanh Nho hạ triều xong về phủ, liền đến Thuận Niên Đường của Võ thị, hỏi thăm Võ thị chuyện chuẩn bị tiệc cuối năm. Việc gia vụ trong phủ nay đã phân cho Trương thị và Võ thị chia nhau quản lý, lão thái thái bảo Võ thị quản lý phòng bếp, mua sắm quần áo, trang sức, chọn mua người hầu, Trương thị thì quản việc vẩy nước quét nhà, sửa chữa đồ đạc. Tiệc cuối năm đương nhiên là do hai vị phu nhân cùng lo liệu, nhưng Trương thị vừa bị cấm túc, Tào Thanh Nho không muốn đi qua chỗ bà để hứng bực tức.
Võ thị tỉ mỉ báo cáo hết thảy những chuyện trong nhà, “Lão thái thái nói muốn long trọng một chút, xa hoa một chút, dù sao Tước gia đã thăng chức, Ngô thứ phi cũng là thân thích của chúng ta, Duệ Nhi lại vừa nghị thân, có đến mấy cọc việc vui, không thể nào làm quá đơn giản. Lão thái thái còn nói, nếu là có thể mời được Nhiếp Chính Vương gia đến thì tốt.”
Đối với an bài yến hội, Tào Thanh Nho không có ý kiến, đối việc mời Nhiếp Chính Vương, ông cũng bừng bừng hứng trí, “Vương gia là người có thân phận cao quý, những dịp bình thường đâu phải nói ta muốn mời là có thể mời? Nay có Ngô thứ phi ở, chúng ta hóa ra có sẵn một cái cớ.” Nói xong khẽ ôm lấy vai Võ thị, vui mừng nói: “Lúc trước ngươi thu lưu di muội và Ngô chất nữ, đúng là đã giúp Tào gia đại ân.”
Tuy rằng mời thủ trưởng là lễ nghi, nhưng vì chênh lệch thân phận quá xa, nên trước kia Tào phủ không dám mời Nhiếp Chính Vương.
Võ thị mỉm cười dịu dàng đến độ lịch thiệp, độ cong của cánh môi như đã được đo đạc một cách chính xác, “Tước gia nói vậy thật sự là khiến thiếp thân xấu hổ, vì Tước gia phân ưu giải sầu, là bổn phận của thiếp thân.”
Tào Thanh Nho vừa lòng gật gật đầu, đây mới là người xứng với vị trí chủ mẫu của Tào gia, khoan dung độ lượng, không có tật xấu cũng không đố kị, hiểu được ở trước mặt phu quân là phải cúi người vâng lời, thay hắn quản lý tốt hậu viện, sống chung hòa bình với các thiếp thất.
Võ thị lại dịu dàng hỏi: “Lão thái thái đã cho miễn thỉnh an, Tước gia có muốn dùng cơm bây giờ không?” Mấy ngày nay có đợt gió lạnh tràn vào, khiến thân mình lão thái thái khó chịu vô cùng, nên chỉ muốn thanh tĩnh nghỉ ngơi, không cho người nhà tới thăm, Tào Thanh Nho cũng chỉ dám gọi người đến Duyên Niên Cư vấn an.
“Không cần, ta muốn đi xem xét chuyện học tập của Duệ Nhi, cơm chiều cũng sẽ ăn ở bên đó.” Tào Thanh Nho nói xong liền đứng lên.
Võ thị hiện tại, nhất cử nhất động tuy rằng đều phù hợp hình tượng đương gia chủ mẫu trong suy nghĩ của ông, bất quá rất nhàm chán. Ông cảm thấy lúc Võ thị làm di nương vẫn tốt hơn, thường xuyên làm nũng, chơi xấu, rất có phong tình…… Bất quá, Võ thị đã là Nhị phu nhân, xuất thân vốn đã thấp, nếu lại mềm mại đáng yêu như vậy cũng không ra cái gì.
Võ thị kính cẩn nghe theo, tiễn Tước gia đến cửa viện, nhìn dáng ông càng đi càng xa, bàn tay dần siết chặt khăn tay, trong mắt đầy tức giận bất bình. Cái gì tìm Duệ Nhi ăn cơm chiều? Rõ ràng là muốn đến chỗ Thạch di nương, lại thuận tiện nghỉ lại ở bên kia! Tước gia tháng này đã ở lại chỗ Thạch di nương hơn mười ngày, ở lại chỗ Trương thị và Ngọc di nương chỉ năm sáu ngày, ở chỗ mình thì chỉ ngủ lại ba bốn ngày, ngẫm lại liền thấy tức chết.
Tào Trung Mẫn vừa vặn làm việc xong về phủ, ở trên đường gặp phụ thân, chào hỏi xong liền tới chỗ mẫu thân, vừa lúc thấy ánh mắt ghen ghét và bi phẫn của Võ thị, vội mau mau tiến lên vài bước, vị lấy tay mẫu thân vào trong phòng, “Đây là ở ngoài cửa viện, người đến người đi, nếu bị hạ nhân nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của mẫu thân, tọc mạch kể lại cho phụ thân nghe, thì sẽ rắc rối lắm.”
Võ thị nghe vậy liền lã chã rơi nước mắt, “Còn tưởng rằng nâng lên làm bình thê sẽ được đổi đời, nguyên lai không phải, ngược lại so với trước kia còn chịu vắng vẻ hơn.”
Tào Trung Mẫn đương nhiên không thích phụ thân như vậy, chẳng qua thân là nam nhân, hắn cũng có thể lý giải phụ thân, trong nhà có một Thạch di nương trẻ trung, da dẻ nõn nà, tươi mới, không đi sủng nàng ta lại đi sủng vài mỹ nhân hết thời làm gì? Vì thế hắn trầm ngâm một chút, an ủi nói: “Nghe đồng nghiệp nói, phụ thân đã trình tấu chương thỉnh cáo mệnh, sau này có cáo mệnh, sẽ không giống như trước nữa.”
Nghe xong lời này, Võ thị cũng có cao hứng một chút, “Thỉnh cho đại phu nhân là cáo mệnh nhị phẩm, nương chỉ là tam phẩm.”
Tào Trung Mẫn suy nghĩ một hồi, nói: “Hay là, mẫu thân xem thử, có nên tìm một người trong viện, nâng lên làm thông phòng?”
Võ thị hơi đổi sắc mặt, cân nhắc kỹ càng một phen, mới lắc lắc đầu, “Phụ thân con cũng không háo sắc, nếu không phải chính ông ta coi trọng, nâng lên cũng không có tác dụng gì.”
Tào Trung Mẫn không biết nói cái gì cho phải, bình thê dù gì cũng không bằng chính thê, xuất thân lại không bằng, thế nên mỗi hành vi cử chỉ, mẫu thân liền càng cố gắng làm thực hoàn mỹ, nhưng cũng vì vậy sinh ra cứng ngắc, nhàm chán, so ra vẫn kém hơn di nương trẻ tuổixinh đẹp. Đây là chuyện không có cách nào.
…
Tào Thanh Nho, ngày hai mươi bảy, rốt cuộc phồng lá gan đi mời Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương tuy rằng lấy cớ công vụ bận rộn để từ chố, nhưng hôm đó ban xuống tơ cáo thư sắc phong cho hai vị Tào phu nhân, xem như đã lĩnh tình của Tào Thanh Nho. Hai vị phu nhân đều được phong cáo mệnh, nay đã có thể tham dự dạ yến cuối năm trong cung, đối với Tào gia mà nói, thật là không gì quang vinh bằng.
Chuyện hôn nhân với Hà gia cũng đã bàn bạc đâu vào đấy. Hà gia tuy rằng không chủ động tới cửa thúc giục, bất quá ngày Tào gia đem bà mối đến làm lễ nạp thái, việc xem bát tự cũng được làm xong nhanh chóng. Tốc độ vội vàng không thể dùng lời để miêu tả. Hà gia còn ám chỉ, hy vọng Tào gia có thể sớm ngày thỉnh kì*. Dù sao Hà Ngữ Phương sang năm đã hai mươi tuổi, mà Tào Trung Duệ mới hơn mười bốn, nếu hai năm sau mới thành thân, sợ đêm dài lắm mộng sinh ra biến cố, chỉ cần vào cửa, chính là con dâu của Tào gia, thân phận này sẽ không thay đổi.
* Trong tập tục cưới hỏi của Trung Quốc có tam thư lục lễ. Lục lễ là 6 bước lễ nghi quan trọng mà nhà trai phải làm đầy đủ sau khi nhà gái đã chấp nhận làm thông gia. Lễ đầu tiên là nạp thái, đây là khúc Tào gia mời bà mối đến ngỏ ý cầu hôn. Vụ xem bát tự là để xem ngày tháng năm sinh của người con gái và con trai có hợp nhau không, vụ này nằm trong lễ vấn danh – lễ thứ hai. Còn thỉnh kỳ là lễ thứ năm, lúc này nhà trai đến nhà gái xin ngày giờ rước dâu. Sau lễ thỉnh kỳ là bước cuối cùng, lễ thân nghinh, tức là rước dâu về. Thông thường khoảng cách giữ các lễ khá lâu, có khi vài ngày, hoặc vài tháng. Mình giải thích như vậy, mọi người cũng hiểu Hà gia sốt ruột đến mức nào rồi ^^
Yêu cầu này làm cho Tào gia thập phần khó xử, vừa cảm thấy bên cạnh Tào Trung Duệ có một người biết lạnh biết nóng, chăm sóc đỡ đần là chuyện tốt, vừa sợ Tào Trung Duệ thiếu niên nhiệt huyết, cầm giữ không được, sớm tiết tinh nguyên, vô tâm đọc sách…… Trương thị quả thực là khóc hết mắt, mấy lần lôi kéo Tước gia cầu xin, đều bị Tào Thanh Nho lách mình tránh ra. Bà bất đắc dĩ phải đi thỉnh đại ca đại tẩu nhà mình tới khuyên giải, còn mượn miệng của Trương trắc phi, ám chỉ đệ muội như vậy thật sự là rất mất mặt. Hiện giờ phải tạm thời kéo dài, sau này bà sẽ nghĩ cách từ hôn.
Nào biết làm thế khiến tình hình hoàn toàn ngược lại, Tào lão thái thái nổi trận lôi thế, hôn sự của tôn tử nhà ta, bọn người Trương gia các ngươi xen vào làm gì? Lúc này dây dưa lằng nhằng, dù sao nhất định là phải cưới, cưới trễ không bằng cưới sớm, kéo tới kéo lui, lỡ Vương gia tưởng rằng Tào gia bằng mặt không bằng lòng thì sao!
Này đó đều là tin tức lượm lặt được từ vô số vô số đường nhỏ, Mĩ Cảnh nghe được, hứng trí bừng bừng kể lại cho Du Tiểu Vãn nghe. Rất nhiều chuyện, Du Tiểu Vãn coi như là chuyện cười, nhất là chuyện hôn kỳ của Tào Trung Duệ đã bị ấn định vào ngày mười lăm tháng hai, tính ra còn chừng hơn một tháng rưỡi. Nàng cười không ngừng, ngửa tới ngửa lui, khó trách mặt mày Duệ biểu ca dạo gần đây đều như trái cà tím thối, đầu cũng không nâng lên nổi, chỉ tiếc mợ không ra ngoài, bằng không nàng cũng muốn nhìn xem sắc mặt của bà xanh mét đến cỡ nào.
…
Chớp mắt một cái đã tiệc cuối năm, Du Tiểu Vãn thức sớm đến thỉnh an lão thái thái, thấy tinh thần lão thái thái vô cùng tốt, liền ở lại cùng lão thái thái hàn huyên thêm vài câu, mới về phòng thay quần áo, hôm nay là Tào phủ tổ chức tiệc, nàng nhất định là phải gặp khách.
Triệu ma ma, Sơ Vân, Sơ Tuyết mất một phen tâm tư, sửa soạn cho tiểu thư thật xinh đẹp tỏa sáng, tuy rằng vẫn là quần áo màu nhạt và trang sức bạc, nhưng được phối hợp rất tú lệ, tao nhã, hết sức phù hợp với khí chất trầm tĩnh hào phóng của nàng. Du Tiểu Vãn lúc này giống như một hoa sen thuần trắng, vừa cao quý vừa thanh lệ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, lại không dám tiết độc.
Triệu ma ma không nén được kiêu ngạo, nói: “Tiếp qua vài năm, trong kinh thành sẽ không ai có thể so sánh được với tiểu thư.”
Mặt mày Sơ Vân, Sơ Tuyết cũng đầy kiêu ngạo, đi theo một chủ tử xuất sắc như vậy, các nàng cũng được vinh dự theo.
Lúc này khách đã đến đủ, Trương thị dốc hết kỹ năng xã giao, cười khanh khách tiếp chuyện, hết tán gẫu chuyện kiểu tóc, trang sức nào hợp thời, lại chuyển sang chuyện kinh nghiệm dạy con. Bộ dạng bà cực kì hăng hái, làm việc đều thuận lợi, rất có khí thế của một đương gia chủ mẫu. Nếu so ra, bên phía Võ thị có vẻ ảm đạm nhiều lắm, rất nhiều quý phu nhân không quá thích nói chuyện với bà, lại thêm Trương thị tiếp khách quá mức nhiệt tình, các quản sự cũng chỉ có thể tìm Võ thị để thương lượng công việc, rốt cuộc bà bận rộn đến độ chân không chạm đất, thoạt nhìn chẳng khác gì một tổng quản sự.
Đợi đến khi Đỗ Quyên đến mời, Du Tiểu Vãn mới vào trung thính trong Duyên Niên Cư để gặp khách. Vì lần trước Tấn Vương phi tỏ vẻ rất coi trọng nàng, nên các vị phu nhân khôn khéo ở đây đều phá lệ lưu ý Du Tiểu Vãn, từng bước từng bước thân thiết nắm tay nàng, thăm hỏi ân cần. Du Tiểu Vãn chịu khó trả lời từng câu hỏi, các vị phu nhân thấy vẻ mặt nàng an tường, khí chất điềm tĩnh, nói chuyện lại nhu thuận ngọt ngào, nhất thời đều nghĩ, khó trách ngay cả người soi mói, cổ hủ như Tấn Vương phi đều vừa ý. Toàn thân khí phái này, đảo mát khắp kinh thành, thật đúng là không có mấy ai có thể so sánh được với nàng.
Tào Trung Nhã ban đầy cũng được các phu nhân quan tâm, nhưng Du Tiểu Vãn vừa đến, nàng liền bị vắng vẻ, cuối cùng nàng không chịu nổi, quay sang Trương thị, cười nói: “Nhiều người cùng chen chúc trong đại sảnh thế này cũng không thoải mái, không bằng để nữ nhi mời các tiểu thư đến phòng khách ngồi nghỉ.”
Trương thị lập tức đồng ý, “Đúng rồi, các tiểu cô nương đây chỉ sợ đã nhàm chán hỏng rồi.” Các phu nhân cũng cười, “Vậy phiền toái Du tiểu thư và các vị Tào tiểu thư.”
Bọn tiểu bối hành lễ xong liền đi theo Tào gia tỷ muội và Du Tiểu Vãn đến phòng khách nói chuyện phiếm.
Đây bất quá là bước cờ đầu tiên của Tào Trung Nhã, vừa đến phòng khách, ngồi xuống, dâng trà, nàng liền mời các tiểu thư đến Phỉ Thủy Cư của mình chơi, nói là có chuẩn bị mã điếu, song lục, cờ vua cùng rất nhiều trò chơi thú vị khác. Du Tiểu Vãn còn đang trong hiếu kì, nếu là đã nói là đi chơi, nàng cũng không tiện tham dự, liền khéo léo từ chối lời mời của các vị tiểu thư.
Tào Trung Nhã giống như tiếc nuối nói: “Vậy…… Biểu tỷ về phòng nghỉ ngơi một chút đi, về sau vẫn sẽ có cơ hội.” Vẻ đắc ý trong mắt thế nào cũng không che giấu.
Loại thủ đoạn nhỏ này cũng đắc ý được? Kỳ thật cho dù Tào Trung Nhã có thể nín nhịn, không tìm cách đuổi nàng đi, nàng cũng không tiện ở lâu trong trung thính. Nàng chỉ cần thường xuyên lộ mặt, để người ngoài biết nàng là loại nhân vật nào là được. Dù sao nàng còn đang ở hiếu kì, không tiện làm ra náo động lốn, miễn cho bị miệng lưỡi người đời trách mắng. Đối với kiểu tính kế này của Tào Trung Nhã, Du Tiểu Vãn thật sự cảm thấy thất vọng. Sau khi tiễn các tiểu thư ra phòng khách, nàng liền quay trở về Mặc Ngọc Cư nghỉ ngơi, đợi gần tới buổi trưa, mới đến bàn tiệc xã giao.
Tuy rằng không có hoàng thân quốc thích, nhưng khách đến dự tiệc thập phần đông, phần lớn quan viên trong triều đều cùng gia quyến đến, tiệc cuối năm của Tào phủ rốt cục đạt được thành công viên mãn. Sau khi tiễn bước vài vị khách cuối cùng, cả phủ đều mệt nhoài, mỏi nhừ cả hai vai. Lão thái thái liền bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Triệu ma ma vừa thay quần áo cho tiểu thư vừa than nhẹ, “Võ phu nhân vẫn là kém phân lượng so với người kia.” Không phải Võ phu nhân sẽ không biết xã giao, mà là người ta căn bản không cần bà đến xã giao. Vốn dĩ nghĩ rằng nếu Võ phu nhân có thể một mình đảm đương một phía, sau này chuyện hôn sự của tiểu thư có thể trông cậy vào Võ phu nhân, hiện tại xem ra, vẫn là không được.
Du Tiểu Vãn cười cười, “Như vậy cũng tốt. Ai biết sau khi bà ấy đẩy mợ xuống xong, sẽ là quang cảnh gì?” Võ thị không đủ căn cơ, hai bên mới có khả năng hợp tác.
Triệu ma ma suy nghĩ một chút cũng hiểu được, trong lòng lại vì tiểu thư mà khổ sở. Tiểu thư nhà người ta, ở cái tuổi này, chỉ cần hầu hạ dưới gối cha mẹ là có thể yên vui thoải mái, đâu cần phải đi một bước tính một bước thế này?
Bà ấn xuống bờ vai gầy yếu của tiểu thư, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, nếu ngài bị chuyện gì ủy khuất, nhất định phải nói cho ma ma, ma ma cho dù phải lăn trên giường đinh của nha môn*, cũng sẽ giúp tiểu thư đòi lại công bằng.”
* Vụ này mấy hôm trước xem phim “Cung tỏa châu liêm” có thấy. Khi một người có oan khuất mà ko ai đoái hoài thì chỉ cần lăn tới lăn lui trên giường đinh ở trước cửa nha môn, sẽ được vị quan của nha môn đó chấp nhận điều tra để giải oan. Nhớ hồi xưa trong phim “Bao thanh thiên” chỉ có màn đánh trống giải oan, hết sức gọn gang, đơn giản; giờ mới biết cái vụ giường đinh máu me này.
Hốc mắc Du Tiểu Vãn đỏ lên, nàng cầm lấy tay Triệu ma ma, nghẹn ngào nói: “Ta không cần ma ma lăn giường đinh, chỉ cần ma ma có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Vãn Nhi là tốt rồi. Ta nay chỉ mong điền trang và cửa hang kinh doanh tốt, chính mình có của cải, chuyện gì cũng không cần sợ.”
Vẫn là câu châm ngôn đó nói đúng, ai có cũng không bằng chính mình có. Cho là xuất giá làm con dâu, nếu là đồ cưới dày, đi đứng ở nhà chồng cũng đều thẳng lưng nhiều lắm.
Triệu ma ma dùng sức gật gật đầu, lại nghĩ đến chuyện trong cung thu mua mứt, “Rốt cuộc có được hay không?”
Du Tiểu Vãn lạnh nhạt nói, “Mẫn biểu ca đã đi tìm hiểu, Kim Đại Nương cũng nhờ người chuyển lời cho ta, đúng là vì Thái Hậu và Duy Phương Đại công chúa thích ăn nên nội vụ phủ mới chọn mua, nhưng ta vẫn cảm thấy có ai đang tính kế gì đó, nên không đáp ứng. Nếu thực có duyên cớ gì, sau này họ vẫn sẽ đến cửa hàng để mua. Mứt trong cửa hàng chúng ta bán rất chạy, không lo thiếu nguồn tiêu thụ, ta không cần buôn bán với hoàng cung, tránh sập bẫy của người khác.”
…
Đảo mắt đã qua năm mới, ngày mồng năm tháng giêng, tiệm nào cũng làm lễ đón thần tài. Du Văn Biểu sớm dẫn theo các quản sự, đến mời Tào Trung Mẫn và Du Tiểu Vãn đến cửa hàng kính thần tài.
Nghi thức nghênh thần tài không mấy phức tạp, Du Tiểu Vãn ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát, đợi đến khi tất cả mọi người dâng hương cho thần tài, nàng cũng thắp ba nén hương, nghi thức thế là kết thúc.
Lúc này không có cửa hàng nào mở cửa, người đi trên đường rất ít, Tào Trung Mẫn liền hỏi Du Tiểu Vãn, “Vãn Nhi muội muội có chỗ nào muốn đi không?”
Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, “Không có nơi nào, chúng ta về phủ đi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa hàng vang lên một trận vó ngựa, một đoàn tinh binh che chở một chiếc xe ngựa lớn cực kì xa hoa dừng trước cửa hàng. Tào Trung Mẫn đã nhậm chức ở Chiêm Sự Phủ hơn hai năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra ám tiêu hoàng gia trên xe ngựa, vội thấp giọng nhắc nhở biểu muội, dẫn nàng đi ra nghênh đón khách quý.
“Vãn Nhi, là ta.” Màn xe được nhấc lên, một giọng nói xinh đẹp lập tức bay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Duy Phương Đại công chúa cũng lộ ra bên, hướng nàng cười toe nói.
Du Tiểu Vãn không dám thất lễ, thật sâu cúi người một cái mới cười nói, “Vào trong ngồi không?”
Duy Phương Đại công chúa vươn tay ngoắc ngoắc nàng, “Lên xe, nhanh lên xe, chúng ta đến Đàm Chá Tự chơi đi.”
Du Tiểu Vãn mắt sắc phát hiện phía sau Duy Phương Đại công chúa, có một khuôn mặt tuấn tú tuyệt đại tao nhã nửa ẩn nửa hiện, là Quân Dật Chi, hắn cũng ở trên xe ngựa. Nàng liền cười cười, nói: “Được, ta sẽ đi bằng xe ngựa của mình.”
“Cái xe ngựa kia của ngươi không được.” Duy Phương Đại công chúa ra vẻ ghét bỏ, “Xe của ta ấm áp, đi vừa vững lại vừa nhanh, đừng dong dài, mau lên đây đi.”
Tào Trung Mẫn cũng thấy Quân Dật Chi, tuy rằng không biết Duy Phương Đại công chúa sao lại không kiêng kị như vậy, nhưng Du Tiểu Vãn là gởi nuôi ở Tào gia, nếu truyền ra lời đồn đãi gì không tốt nghe, sẽ không có lợi cho thanh danh của Tào gia. Hắn đứng bên cạnh xe, thật sâu vái chào, hướng Duy Phương Đại công chúa bẩm: “Thỉnh Đại công chúa thứ lỗi, nam nữ bảy tuổi không thể ngồi cùng, thật sự là không thể được, xin để xá muội đi bằng xe ngựa nhà thần. Mặt khác, vi thần cũng phải đi theo, để làm tròn chức trách của huynh trưởng.”
Duy Phương Đại công chúa buồn bực trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi là ai a, nguỵ quân tử! Dật Chi là vãn bối của ta, có sao đâu chứ?”
Quân Dật Chi không khỏi giật giật khóe miệng, lời này là có ý gì a, chẳng lẽ muốn cho nha đầu họ Du kia làm trưởng bối của ta?
Tào Trung Mẫn cung kính nói: “Hồi bẩm Đại công chúa, vi thần là biểu huynh của Vãn Nhi, có trách nhiệm lo cho biểu muội. Vị công tử trên xe tuy là vãn bối của Đại công chúa, nhưng không phải là vãn bối của xá muội, thỉnh Đại công chúa thông cảm.”
Duy Phương Đại công chúa trừng mắt, “Bản cung muốn nói với Vãn Nhi vài câu, nhất định phải đi cùng xe với nàng ấy.”
Quân Dật Chi khẽ kéo tiểu cô cô một chút, ngồi thẳng người lên, đem mặt đưa ra ngoài cửa xe, cười nói: “Dù sao trong xe rộng rãi, không bằng Tào huynh cũng cùng lên đi.”
Như vậy là sẽ giống như hai vị huynh trưởng dẫn muội muội nhà mình đi du lịch, sẽ không bị người ta nói ra nói vào.
Tào Trung Mẫn thật ra không ngại, nhưng Duy Phương Đại công chúa sẽ đồng ý sao? Hắn không dám lên tiếng, chờ Đại công chúa tỏ thái độ.
Duy Phương Đại công chúa đợi một hồi, thấy nam nhân vẫn cứ đứng bất động, liền nóng nảy, “Thực chưa thấy qua nam nhân nào lề mề như vậy, ngươi rốt cuộc có lên hay không?”
Tào Trung Mẫn bị nói như thế, cảm thấy thập phần xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể cùng Vãn Nhi lên xe, lại cho người truyền tin về phủ, nói hai người cùng Đại công chúa dâng hương, giữa trưa sẽ không về phủ dùng cơm.
Duy Phương và Quân Dật Chi vốn định đi tìm Trí Năng đại sư để chơi cờ. Duy Phương nghĩ một mình nàng ngồi ở bên cạnh xem cờ rất không thú vị, thế nên mới đến kéo Du Tiểu Vãn cùng đi.
Trí Năng đại sư thấy mọi người đến, trước không chào hỏi Duy Phương và Quân Dật Chi, mà là thật sâu khom người vái chào Du Tiểu Vãn, mở miệng liền hô phật hiệu, “Đa tạ nữ thí chủ ban phương thuốc.”
Du Tiểu Vãn vội nghiêng người lánh lễ, khiêm tốn nói: “Đại sư nói quá lời.”
Quân Dật Chi buồn bực muốn chết, than thở một câu, “Phương thuốc rõ ràng là ta đưa cho ngươi.”
Trí Năng đại sư không thèm để ý tới hắn, mời mọi người ngồi ghế, lại bảo tiểu sa di chuẩn bị bàn cờ tướng.
Duy Phương Đại công chúa cũng thích chơi cờ, liền kéo Du Tiểu Vãn cùng chơi. Nguyên bản bên kia là Quân Dật Chi đấu với Trí Năng, Tào Trung Mẫn đứng ở một bên xem, sau lại không biết thế nào biến thành Tào Trung Mẫn đấu với Trí Năng, Quân Dật Chi đi thong thả đến bàn chỗ các nàng.
Du Tiểu Vãn chơi cờ quả thật dở tệ, Duy Phương công chúa lại là cao thủ, chỉ chơi một lát, nàng đã có chút chống đỡ không nổi. Quân Dật Chi nhìn thoáng qua, liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh Du Tiểu Vãn, chỉ điểm nói: “Đặt ở trên mắt sao.”
Du Tiểu Vãn tiện tay đặt cờ lên trên mắt sao, nhìn kỹ lại, quả nhiên cục diện vãn hồi nửa phần. Quân Dật Chi dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nhẹ giọng nói: “Nhìn ngươi bình thường rất thông minh, sao đến lúc chơi cờ lại thành dạng tiêu chuẩn này?”
Mặt Du Tiểu Vãn đỏ lên, quay sang mắng hắn: “Xem cờ không nói mới là quân tử.”
Quân Dật Chi liền thật sự không lên tiếng, tùy ý Du Tiểu Vãn đi liền hai bước cờ nát. Du Tiểu Vãn phát hiện Duy Phương Đại công chúa chỉ cần có người chơi cờ là được, đối thủ là ai đều không sao cả, liền quay đầu liếc nhìn Quân Dật Chi một cái.
Quân Dật Chi thầm đắc ý trong lòng, trên mặt cũng không để lộ, mắt phượng xinh đẹp chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, làm như không phát giác ánh mắt xin giúp đỡ của nàng. Du Tiểu Vãn lại ngượng ngùng mở miệng cầu hắn, ngón niết viên cờ trắng, cứ quơ sang bên này, lại quơ sang bên kia, chính là không bỏ xuống được. Tính tình Duy Phương lại nôn nóng, bị Tiểu Vãn lắc lư tới lui làm hoa cả mắt, “Vãn Nhi, ngươi rốt cuộc muốn hạ cờ ở đâu?”
Du Tiểu Vãn đỏ mặt, làm như không có gì lo lắng, nói: “Ta còn đang suy nghĩ.” Với cái trình độ này của nàng, cũng nhìn ra nếu lại không cứu, bàn cờ này là chết chắc.
Lại đợi chừng một chén trà* nữa, Duy Phương công chúa hoàn toàn tuyệt vọng, “Ngươi từ từ nghĩ đi, ta đi hái mấy cành hoa mai đây.”
* Chắc khoảng 5, 10 phút, đủ thời gian uống hết một chén trà
Dứt lời thật sự dẫn thị nữ ra khỏi thiện phòng.
Quân Dật Chi vẫn không nhúc nhích, hết sức chăm chú “Thưởng thức” Ván cờ. Tào Trung Mẫn ngồi chơi cờ bên cạnh, liếc ánh mắt nhìn sang, khóe môi khẽ ngoéo một cái. Du Tiểu Vãn không mấy tự tại nhích ra xa, Quân Dật Chi nhíu mày nói: “Đừng lại nhích ra nữa, không thì ta sẽ không giúp ngươi chơi cờ.”
Du Tiểu Vãn mân mê quân cờ trên tay, không nói lời nào. Quân Dật Chi lấy khóe mắt nhìn nàng vài lần, bỗng nhiên toát ra một câu, “Thực xin lỗi.”