Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa Beta ♥ Nhã Vy
Hai người Trác Diệp và Liên Cầm đã quen thân, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hai nét mặt tươi cười xinh đẹp, một hào phóng thong dong, một tiêu sái cởi mở, không thấy một chút rụt rè của nữ tử thời đại này, lại hấp dẫn toàn bộ ánh mắt khách nhân lầu hai.
Cho đến lúc Xảo Linh nháy mắt cho Trác Diệp, ám chỉ sắc trời đã không còn sớm, nên về phủ, Trác Diệp mới mang “Bánh Bao nhỏ” đứng dậy tạm biệt Liên Cầm.
“Ngày khác lại mời tiểu mỹ nhân dạo chơi, đến lúc đó nàng nhất định phải nhận lời đấy.” Liên Cầm tươi cười nói với TRác Diệp.
Trác Diệp mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Nếu cô không tìm ta thì ta cũng sẽ đến tìm cô đó.” Khó lắm mới gặp được một người yêu thích từ đáy lòng, làm sao nàng có thể buông tha đơn giản như vậy.
Trên đường về phủ.
“Vị Liên Cầm cô nương này có quan hệ gì với Liên Tiêu?” Trác Diệp ôm “Bánh Bao nhỏ” đang buồn ngủ trong lòng, quay đầu nhẹ giọng hỏi Xảo Linh.
Trác Diệp và Liên Cầm hàn huyên hơn một canh giờ, chủ đề tùy ý, nghĩ gì thì nói cái đấy, lại cũng không nói đến gia thế, bối cảnh.
“Liên Cầm tiểu thư và Liên Tiêu công tử là tỷ đệ ruột, là Đại tiểu thư và trưởng công tử phủ Liên tướng quân.”
“Ồ.” Trác Diệp gật đầu, quả nhiên… Thật ra lúc nghe được tên Liên Cầm, nàng cũng đoán được cô nương kia và Liên Tiêu là người một nhà, hỏi Xảo Linh chỉ là để chứng minh suy nghĩ trong lòng là đúng thôi.
Chỉ là, Trác Diệp cảm thấy hơi lạ, một nữ tử xinh đẹp, tiêu sái , đáng yêu như vậy sao thì sao đệ đệ của nàng lại là một thiếu gia ăn chơi háo sắc được nhỉ? Chẳng lẽ… Hay ấn tượng của nàng đối với Liên Tiêu chưa từng gặp mặt là quá chủ quan?
“Liên Tiêu công tử và Liên Cầm tiểu thư là nhân vật nổi danh truyền kỳ của Thịnh Kinh ạ.” Xảo Linh vừa cười vừa nói.
“À? Truyền kỳ thế nào? Trác Diệp hào hứng.
“Tám năm trước, đại tướng quân Liên Phương Thành đóng ở biên thành chấn viễn hơn mười năm và người nhà bị triệu hồi kinh, tiên đế phong thưởng vô số. Có một đại giáo úy võ công không tệ nhưng lại lỗ mãng tự đại không phục, phát ngôn bừa bãi ở một tử quán, nói Liên Phương Thành chẳng qua là dựa vào vận may mà ngồi vào vị trí Chấn Viễn đại tướng quân, được thánh thượng tin mù quáng, hôm nào đó muốn đi tìm ông ta tỷ thí một phen, Liên Phương Thành chưa chắc đã là đối thủ của gã. Vừa hay Liên tiểu thư đang nữ giả nam ở trong quán này, lập tức đánh giáo úy kia nằm úp sấp trên mặt đất, nói: ‘Ngươi ngay cả con gái của cha ta còn không đánh lại nổi thì làm sao mà đi tìm cha ta tỷ thí?’. Giáo úy kia nửa tháng mới xuống giường được, tự mình đi Liên phủ xin lỗi. Từ ngày đó Liên cô nương tại Thịnh Kinh liền nổi tiếng rồi.”
Trac Diệp nghe vậy liền cười ra tiếng: “Việc này hoàn toàn chính xác là việc nàng ấy sẽ làm ra.”
“Còn gì nữa không?” Xảo Linh nói tiếp: “Năm năm trước, tân trạng nguyên năm đó vô tình nhìn thấy Liên tiểu thư trên đường liền rất yêu thích nàng, lập tức đến cầu hôn. Liên tiểu thư sắp đặt thi đấu thơ, nói với trạng nguyên kia, nếu thắng nàng thì sẽ cho hắn cơ hội, kết quả….” Xảo Linh cố ý thừa nước đục thả câu kéo dài giọng nói.
“Trạng nguyên kia thua?” TRác Diệp cười hỏi.
“Đúng vây, đúng vậy.” Xảo Linh hưng phấn nói: “Hơn nữa, từ đó Liên tiểu thư đã lập điều kện chọn phu quân. Thứ nhất, văn võ song toàn, mà lại là văn không thua nàng, võ không kém nàng; thứ hai, cưới nàng thì không được trêu chọc nữ tử nào khác nữa, cả đời chỉ được có một người vợ là nàng!”
Trác Diệp tươi cười thưởng thức: “Vị Liên Cầm cô nương này thật đúng là can đảm.” Không ngờ ở xã hội nam tôn nữ ti này cũng gặp được một nữ tử kỳ lạ như vậy, thật sự là rất hay!
Xảo Linh thở dài nói: “Liên tiểu thư vô luận là văn hay võ đều không thua nam tử. Ở Thịnh kinh, trong mắt nhiều nữ tử, nàng là đấng phụ nữ mày râu, nhưng trong mắt nam nhân nàng là cọp cái, bây giờ nàng đã hai mươi hai mà không có nam nhân nào dám lấy nàng…”
Trác Diệp cười nói: “Là đại đa số nam nhân tự ti trước nàng thôi. Nhưng ta tin tưởng, chắc chắn có một người xứng đôi cùng nàng, cũng xứng với nàng sẽ xuất hiện.”
“Tiểu thư nói rất đúng.” Xảo Linh vui vẻ nói.
“Vậy… Liên Tiêu lại là nhân vật như thế nào?” Trác Diệp lại hỏi.