Mục lục
[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Thất nghe vậy mỉm cười, nhu hòa nói: “Là chúng ta liên lụy Trác cô nương gặp nguy hiểm, đương nhiên là muốn bảo vệ an toàn cho cô.”

Thật không? Là vậy sao? Trác Diệp có chút nghi ngờ, ở xã hội phong kiến này không phải phân chia giai cấp rõ ràng sao? Ở trong mắt mọi người, mạng của nàng làm sao so cùng hắn được…

“Không còn sớm nữa, huynh nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trác Diệp than nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, bỗng nhiên nàng không muốn tìm tòi, nghiên cứu việc này nữa.

“Được.” Phượng Thất mỉm cười gật đầu: “Trác cô nương cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Trác Diệp đi ra phòng ngủ, Phượng Tam và Thanh Trúc đã không còn ở trong phòng nhỏ nữa, nàng đưa lưng về phía cửa phòng, ngơ ngác đứng một lúc, muốn nhấc chân bỏ đi thì nghe thấy trong phòng ngủ truyền lại tiếng thở dài của Phượng Thất…

“Ai, ta sẽ không để nàng bị tổn thương, đương nhiên là sẽ bảo vệ nàng…” Phượng Thất dường như là tự nói với mình. Trác Diệp chấn động, dừng lại một chút. Sau đó như bị sợ hãi, bước nhanh bỏ đi…

Ngày thứ hai, ngày mới vừa sáng, Phượng Tam đã phái người truyền lời, muốn mọi người chuẩn bị một chút, đợi cửa thành vừa mở là lập tức lên đường rời khỏi Trạm Châu. Trong xe, Phượng Thất vẫn nở nụ cười tao nhã như trước, ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với Phượng Tam, Trác Diệp vài câu.

Ngoài vẻ mặt mang bệnh nặng hơn một chút so với bình thường thì không thấy cảm xúc gì đặc biệt khác.

Ban đầu Trác Diệp có phần mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt của Phượng Thất, về sau thấy vẻ mặt bình thường của hắn thì cũng tiêu tan. Có lẽ, câu nói của Phượng Thất tối hôm qua cũng không coi là một câu đáng nói…

Có lẽ hắn chỉ thấy đáng thương cho nàng, một cô gái không chỗ nương tựa. Có lẽ là nàng quá nhạy cảm…

Phượng Thất nói khát nước, Phượng Tam lập tức đưa qua túi nước. Hôm nay người đánh xe đã đổi thành Thanh Trúc, trong xe chỉ có ba người bọn họ. Phượng Thất chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ liền đặt túi nước xuống, không uống nữa. Trác Diệp để ý thấy khi Phượng Thất uống nước, lông mày của hắn chau lại, có lẽ là do nước lạnh. Trác Diệp do dự một lúc lâu, vẫn là lấy bình giữ nhiệt của mình đưa tới:

“Này… Nếu huynh không chê, uống cái này đi..”

Chống lại ánh mắt hơi kinh ngạc của Phượng Thất, Trác Diệp lập tức bổ sung nói: “Ta, ta sáng nay vừa rửa bình, còn chưa dùng đâu…”

Phượng Thất không từ chối, cười với Trác Diệp, nhận lấy bình giữ nhiệt. Cầm trong tay xem xét cẩn thận một lúc, Phượng Thất tán thưởng trong lòng một lúc. Thật là một cái bình tinh xảo.

Hắn đã sớm tò mò cái bình nước này của Trác Diệp, nhưng lại không tiện mở miệng mượn về quan sát. Nhớ lại phương pháp những lúc Trác Diệp hay mở bình, Phượng Thất dễ dàng mở nắp ra.

“Cái này… nóng?” Phượng Thất thấy khí nóng trong bình, hoảng sợ nói.

Tiếng nói mặc dù không lớn nhưng lại tràn ngập vẻ khó tin.

Phượng Tam cũng nhìn cái bình trên tay Phượng Thất, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Ừ… Cái bình này là tổ truyền, có thể giữ ấm, làm ra thế nào ta cũng không rõ lắm….”

Trác Diệp không đợi anh em nhà họ Phượng đặt câu hỏi đã chặn lời. Trong lòng thầm than, công lực nói dối của mình ngày càng sao thâm rồi! Bình thường, để đạt được mục đích, nàng đều đựng nước đun sôi để nguội trong đấy.

Trời biết sáng nay nàng bị điên gì, ma xui quỷ khiến đựng nước nóng vào bình! Trác Diệp chỉ cái nắp trong tay Phượng Thất, nói thêm: “huynh cũng có thể uống ở đó, cái này sáng nay ta cũng đã rửa qua…”.

Lại nói, nàng không có thói quen người khác dùng miệng để dùng bình của nàng, hơn nữa lại còn là một người đàn ông…

“Vật tổ truyền của cô thật không ít.” Phượng Tam ở một bên nhướng mày, lành lạnh mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK