Chuyển ngữ ♥ Trang Trang Beta ♥ Nhã Vy
“Bẩm hoàng thượng, tiểu nhân chính là Cẩu Kỷ.” Thái độ của Cẩu Kỷ lúc này đã kiềm chế lại không ít.
“Mời được ngài rời núi đúng thật là không dễ dàng!” Phượng Lâm Duệ nhướn mày, không giận mà rất khí thế nói.
“Lời thề của lão phu đã bị phá bỏ, lão phu đương nhiên là phải rời núi.” Cẩu Kỷ khom người trả lời, ngữ khí lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Bệnh tình của Thất đệ Trẫm như thế nào rồi? Khi nào thì bắt đầu khám và chữa bệnh?” Phượng Lâm Duệ cau mày lại, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong lòng Phượng Lâm Duệ hơi khó chịu nhưng vẫn áp chế suy nghĩ trong đầu xuống, bây giờ không nên so đo nhiều …
“Lão phu đã xem qua mạch của Cẩn vương gia, thời gian tuy hơi gấp gáp nhưng vẫn có thể trị liệu được. Buổi chiều bắt đầu khám bệnh, đồ cần dùng đã gọi Liễu Chi Nhiên đi chuẩn bị.” Cẩu Kỷ rất thức thời, trông thấy được tình hình có vẻ tốt lên nhiều.
“Làm phiền tiền bối rồi, thất đệ của Trẫm đã có thể giao cho ngài.” Mặc dù Phượng Lâm Duệ dùng cách gọi rất kính trọng với Cẩu Kỷ nhưng ngữ khí lại nặng trịch đè ép.
Cẩu Kỷ đương nhiên là đã hiểu, nếu lão chăm sóc không tốt cho Vương gia, cái mạng già của lão phải để lại đây rồi …
“Lão phu sẽ dốc hết sức lực.”
Phượng Lâm Duệ gật đầu: “Trẫm đi xem Thất đệ.” Nói xong liền nhấc chân đi đến phòng ngủ của Phượng Lâm Ca.
Phượng Lâm Sách và Trác Diệp cũng theo sát phía sau.
“Hoàng.. Khụ khụ …hoàng thượng tới rồi? Xin thứ cho thần đệ không thể đứng dậy tiếp giá …” Phượng Lâm Ca thấy Phượng Lâm Duệ đến liền tao nhã nói.
“Trong người đệ mang bệnh, còn nói chuyện nghi thức xã giao với nhị ca làm cái gì!” Phượng Lâm Duệ ngồi lên đầu gường, thấy Phượng Lâm Ca cầm trong tay chiếc khăn gấm, góc khăn nhiễm vết máu thì liền hồi đau lòng, trên mặt lại mỉm cười, nói: “Thất đệ phải phối hợp với cách trị liệu của Cẩu Kỷ, độc sẽ được giải nhanh thôi.”
“Được…” Phượng Lâm Ca mỉm cười đáp lại Phượng Lâm Duệ.
Buổi trưa hôm sau, Phượng Lâm Ca được đưa vào phòng bệnh.
Phượng Lâm Duệ nhìn qua phòng bệnh chỉ thở dài một tiếng, quay đầu lại, nói với Phượng Lâm Sách và Trác Diệp ở đằng sau: “Mấy ngày này vất vả cho hai ngươi rồi, về trước nghỉ ngơi đi.”
Phượng Lâm Sách gật đầu nói: “Vâng, thần đệ và Diệp Nhi về phủ trước.”
Phượng Lâm Duệ nghe thấy cách xưng hô của Phượng Lâm Sách với Trác Diệp thì liền nhướn mày, vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn hai người chằm chằm
Trác Diệp bị ánh mắt ranh mãnh kia của Phượng Lâm Duệ nhìn thì hơi xấu hổ bực bội, nàng liếc mắt nhìn Phượng Lâm Sách đang rời đi rồi liền không nói gì mà chỉ đi theo sau Phượng Lâm Sách ra bên ngoài phủ.
Trong xe ngựa, Trác Diệp coi như không nhìn thấy Phượng Lâm Sách, nàng vén rèm xe lên như đang thưởng thức những người đi trên đường, cảnh phố náo nhiệt ồn ào, nhưng ánh mắt lại rõ ràng không có tiêu cự …
Đến Thụy vương phủ, hai người vừa xuống xe ngựa, một bóng người nho nhỏ bỗng nhào tới trước mặt hai người.
“Phụ vương! Tiểu diệp tử, hai người rốt cuộc trở về rồi, Huyễn nhi nhớ hai người chết đi được …” “Bánh bao nhỏ” hưng phấn kêu, không dám nhảy vào trong ngực Phượng Lâm Sách nên liền trực tiếp nhào vào lòng Trác Diệp, bàn tay bé ôm lấy đùi Trác Diệp, hai cái chân ngắn cũn cong lên quấn vào chân nàng thật chặt như một đầu bạch tuộc con.
Trác Diệp liền vội vươn tay, túm lấy thứ treo ở trên người nàng là Bánh bao nhỏ xuống, nàng ôm thân thể chắc nịch kia vào trong ngực mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia rồi hôn một cái. Hôn xong bên trái thì hôn bên phải, hôn xong khuôn mặt thì chuyển sang cái mũi! Đã gần một tháng không gặp, nàng nhớ nhóc con này gần chết…
Bánh bao nhỏ nhíu lông mày, liều mạng tránh né nhưng cũng không trốn thoát khỏi “Sói hôn” Trác Diệp! Hu hu hu… Bé hối hận rồi! Sao bé lại tự chui đầu vào lưới thế này
“ Tiểu Diệp Tử !!! Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!! Cho dù cô nhớ bản thế tử cũng không cần dùng cái cách biểu đạt nỗi nhớ thế này mà! Nước miếng nhiều như vậy, đừng nói là rửa mặt, dùng để tắm rửa cũng đủ rồi!!!” Bánh bao nhỏ dùng móng vuốt nhỏ bé của mình dốc hết sức lực đẩy mặt Trác Diệp ra, ngăn cản nàng bất lịch sự với bé.
“Huyễn Nhi, ha hả, hình như cháu mập ra thì phải!” Trác Diệp hôn chán chê lại bắt đầu đả kích Bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì quai hàm lập tức phồng lên, bẹp miệng nói: “Cô nói bậy! Bản thế tử ngày nào cũng lo lắng cho Thất hoàng thúc, mới cả còn nhớ phụ vương, Tiểu Diệp Tử nữa, cơm ăn không vào thì sao lại có thể béo ra!”
“Huyễn Nhi…” Trác Diệp nghe vậy thì vòng tay ôm Bánh bao nhỏ thật là chặt, áp mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu vương gia, trong lòng dâng lên dòng nước ấm cảm động…
Nhóc con còn bé mà đã biết lo cho mọi người rồi…
Phượng Lâm Sách nhìn cảnh ấm áp này, trong đôi mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng …
Xảo Linh và Hương Huệ đang chờ ở cửa, nhìn thấy vậy thì cười tươi như hoa, quả là cảnh tượng cảm động lòng người. Hơn hai mươi ngày ở trong phủ, tiểu thế tử mỗi ngày trên đường đi học trở về đều muốn đi qua “Thính phong cư” của vương gia một chuyến, lại đi xem “ Phong lâm uyển” của Trác tiểu thư. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo thất vọng chạy tới cửa phủ, mặt mũi tràn đầy chờ đợi nhìn xung quanh một lúc, khiến cho các nàng đều đau lòng không thôi….
Hôm nay Trương Dân, Lưu Tỉnh trở về đã thông báo Vương gia và Trác tiểu thư trở về rồi, tiểu thế tử vừa về tới phủ đã ra cổng đứng chờ
Bánh bao nhỏ bị Trác Diệp ôm thật chặt, hít thở hơi khó khăn, cố gắng giãy dụa ở trong ngực nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại nói: “Tiểu Diệp Tử, bản thế tử bị cô ôm chết mất!”
Trác Diệp nghe vậy thì vội vàng nới lỏng cánh tay mình ra, nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ quả nhiên đã đỏ bừng rồi thì không khỏi nở nụ cười.
“Vào đi thôi.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt chen miệng vào.
Lúc này, Mộc Thanh Phong và vài hạ nhân đều đã đi ra nghênh đón, Xảo Linh và Hương Tuệ lúc này mới cùng mọi người tiến đến chào Phương lâm sách và Trác Diệp.
“Vương gia, Trác cô nương …
“Bái kiến Vương gia, Trác cô nương …”
“…”
Phượng Lâm Sách “Ừm” một tiếng, nhấc chân đi vào phủ. Trác Diệp mỉm cười gật đầu với mọi người, ôm Bánh bao nhỏ đi đằng sau Phượng Lâm Sách.
Bánh bao nhỏ nép vào ngực Trác Diệp, sắc mặt cổ quái chun mũi, sau đó lại ghé lại gần hơn, ra sức hít như một chú cún rồi cau mày nói: “Tiểu Diệp Tử! Bao lâu rồi cô chưa tắm thế?! Người cô thối quá đi!”
Chân Trác Diệp hơi lảo đảo, sau đó đứng vững lại, biểu hiện trên mặt …Rất quýnh … Rất mất trật tự … Hình như từ lúc nàng rời khỏi Thụy vương phủ chạy tới Mạc Thương sơn vẫn chưa tắm rửa thì phải …Bởi vì… Vốn không có thời gian mà…
Trác Diệp cười như mếu, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Bánh bao nhỏ trong ngực mình, đứa nhóc không phúc hậu này!! Trước mặt nhiều người vậy mà …Nước mắt Trác Diệp chảy ròng! Mặc của nàng! Xem như mất hết rồi…
“Ha…”
“Phụt…”
Đã có người nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, mặc dù còn chưa cười nhưng khuôn mặt đã vặn vẹo, nín cười đến là vất vả…
Khóe miệng Phượng Lâm Sách cong lên, quay đầu lại, nhìn Trác Diệp và Bánh bao nhỏ một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau thì bèn duỗi hai bàn tay to ra nói với Trác Diệp: “Cho ta ôm một cái.”
Trác Diệp nghe vậy thì lập tức ném quả bom Bánh bao nhỏ vào trong ngực Phượng Lâm Sách.
Đây là lần đầu tiên phụ vương chủ động ôm bé đó! Bánh bao nhỏ được sủng mà kinh! Mắt to nháy cả buổi mới tỉnh táo lại được, ngoan ngoãn hưởng thụ nép vào khuôn ngực rộng lớn của Phượng Lâm Sách …
Bỗng nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh bao nhỏ nhăn lại! Đôi môi bé nhỏ dè dặt mấp máy: “Phụ, phụ vương … Trên người cha …sao còn thối hơn cả Tiểu Diệp Tử thế ạ?!”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách lập tức trầm xuống vì xấu hổ…
“Ha ha…” Trác Diệp lặng lẽ bịt miệng lại cười, trong lòng nàng bắt đầu cân đối trở lại …
Mộc Thanh Phong và một đám hạ nhân lại tiếp tục nhịn cười.