Mục lục
[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Đặng Trà My

Khóe miệng Trác Diệp khẽ giật, nhìn Liên Tiêu đang nháy mắt mấy cái, nháy qua nháy lại, nháy tới nháy lui… Nàng lại… Bị một người tời cổ đùa giỡn thế này cơ đấy!

Liên Cầm thấy Trác Diệp xấu hổ thì vừa bực mình vừa buồn cười, lườm nguýt xem thường Liên Tiêu: “Đệ ấy! Ít nói mấy lời ngon tiếng ngọt này với Trác tiểu mỹ nhân nhà ta đi, đệ cho rằng người nào cũng ăn mấy thứ này của đệ à?!”

Liên Tiêu thở dài một tiếng, không đáp lời Liên Cầm, chỉ nâng chum trà lên khẽ nhấp.

Trác Diệp thoáng nhìn qua khóe miệng Liên Tiêu như ẩn vẻ cười khổ, chỉ thoáng cái đã tan…

Vẻ mặt này… là gì thế hả? Sao lại như ai phụ tình hắn thế này? Trong lòng Trác Diệp nhảy dựng, không phải hắn… nói thật đó chứ? Vừa mới nghĩ thế, Trác Diệp đã liền khẽ lắc đầu chối bỏ khả năng này, sao nàng lại quên rồi, hắn là công tử đào hoa nổi tiếng cơ mà… Ôi… Nàng đúng là trông gà hóa quốc rồi, đều do hai anh em họ Phượng kia hại…

Trác Diệp vừa giỡn với Liên Tranh, vừa câu được câu chăng hàn huyên với Liên Cầm và Liên Tiêu.

“Ở lại ăn trưa đi.” Liên Cầm giữ lại.

“Không được, ngày khác đi, hôm nay ta hơi mệt chút, muốn về sớm nghỉ ngơi.” Trác Diệp từ chối.

Liên Cầm nhìn vẻ mệt mỏi của Trác Diệp thì gật đầu nói: “Được rồi, vậy hôm khác chúng ta tụ tập vậy.” Dừng một chút, nàng ấy lại hàm hồ nói: “Nàng cũng đừng phí công nghĩ nhiều quá, có những chuyện phải thuận theo tự nhiên thôi.”

Liên Tiêu nghe Liên Cầm nói những câu không đầu không đuôi này thì đôi mắt sáng lòe, chau mày nhìn Trác Diệp.

“Ừ, ta biết.” Trác Diệp gật đầu với Liên Cầm, muốn đi.

“Ta tiễn nàng.” Liên Tiêu bỗng nhiên mở miệng, dáng vẻ hiếm khi không ngả ngớn, nói xong thì đi theo sau lưng Trác diệp.

Trác Diệp quay đầu lại, chạm phải đôi mắt kiên trì của Liên Tiêu thì bỗng không tìm ra lí do từ chối được, đành không nói gì rồi đi tiếp ra ngoài.

Liên Cầm vốn cũng định tiễn Trác Diệp thấy thế thì chớp mắt dừng chân.

“Trác cô nương, có thể nói chuyện chút không?” Liên Tiêu bỗng nhiên yêu cầu.

Trác Diệp sững sờ, không biết Liên Tiêu muốn nói gì với mình đây, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm trang kia, nàng thoáng suy tư rồi nói với Xảo Linh và hai anh em họ Trịnh: “Mọi người đỗ xe ngựa chờ ta, ta sẽ về nhanh.”

Xảo Linh nhìn Liên Tiêu rồi lại nhìn Trác Diệp, sau đó đáp lời, quay người tới chỗ xe ngựa với hai anh em họ Trịnh.

“Có chuyện gì sao? Liên công tử xin cứ nói.” Trác Diệp nói vẻ xa cách.

Liên Tiêu cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua nàng tiến cung à?”

“Sao huynh biết?” Trác Diệp kinh ngạc hỏi.

“Hôm qua Liên mỗ trùng hợp trông thấy xe ngựa của Thụy Vương phủ đi ra từ hoàng thành, lại trùng hợp trông thấy cô nương xốc rèm che.” Liên Tiêu mỉm cười nói.

“À, thì ra là thế.” Trác Diệp khẽ đáp lời, im lặng chờ Liên Tiêu nói tiếp.”

“Nhưng thái hậu triệu kiến cô nương sao?” Liên Tiêu nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” Trác Diệp đáp một câu không mặn không nhạt, không có ý định nhiều lời.

Liên Tiêu trầm tư một lát, nhìn Trác Diệp rồi nghiêm túc nói: “Sau này vẫn nên ít tiến cung thôi, nàng không thích hợp với chốn đó.”

Trác Diệp nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn Liên Tiêu một hồi lâu rồi mới bật cười: “Thái hậu thì tò mò về ta thôi, hôm qua là lần đầu ta tiến cung, cũng có thể là lần cuối cùng.” Dừng một chút, nàng lại thở dài: “Mặc dù sau này nếu thái hậu có triệu kiến, một thường dân như ta cũng chẳng dám trái lời.”

“Sau này Trác cô nương có tính toán gì không, vẫn ở lại Thụy vương phủ sao?” Liên Tiêu im lặng một thoáng rồi hỏi.

“Đương nhiên là không, ta nghĩ ta sẽ tìm cơ hội rồi đi.” Trác Diệp chẳng biết tại sao lại tự nhiên nói suy nghĩ trong lòng ra.”

“Chỉ e Thụy Vương và Cẩn Vương không dễ gì thả nàng đi như thế.” Liên Tiêu nói tới đây thì đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong: “Nếu nàng thật sự không muốn liên quan tới hoàng thất thì cũng không phải là không có cách.”

“Ồ? Liên công tử có cao kiến gì sao?” Trác Diệp nhìn dáng vẻ tươi cười của Liên Tiêu thì chợt cảnh giác nhướn mày.”

“Tìm một người tâm đầu ý hợp, lén định chung thân là được.” Liên Tiêu bước tới gần Trác Diệp, giọng nói hấp dẫn truyền tới từ trên đầu nàng, lại khẽ nói một câu: “Liên mỗ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, cũng tự nhận là xứng đôi, nếu tuyển người, Trác cô nương không ngại cân nhắc tại hạ một chút chứ?”

Trác Diệp sững sờ rồi lập tức bình tĩnh bước lui ra sau một bước, lạnh lùng nói: “Đa tạ đề nghị của Liên công tử, ‘ý tốt’ của công tử, Trác Diệp xin nhận, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nữ cáo từ!” Dứt lời, nàng liền quay người bước nhanh về xe ngựa.

“Hôm nay Liên mỗ nói những lời tự đáy lòng, mong Trác cô nương chớ hoài nghi, cân nhắc một chút.” Liên Tiêu nhìn bóng lưng của Trác Diệp, cất cao giọng nói.

Trác Diệp hơi ngừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu mà lên xe rồi đi.

Liên tục ba ngày, Trác Diệp không tới Cẩn Vương phủ, cũng không tới Liên phủ, cả ngày chỉ quấn chăn như con rùa nhỏ phát sầu trên giường, không thể ngây người ở Thịnh Kinh này mãi, cuộc sống không có tự do, bị người ta nuôi như trẻ con, ăn rồi chờ chết này nàng đã chịu đủ rồi! Hơn nữa chốn này toàn là những người nàng không thể trêu vào, phải chú ý cẩn thận khắp nơi, cả ngày lo lắng chờ đợi, cảm giác này đúng là chẳng hề dễ chịu.

Nhất là liên tiếp bị thổ lộ khó hiểu như thế, trái tim nàng sắp chịu hết nổi rồi, nàng không muốn gả vào nhà giàu ăn no mặc ấm, mặc kệ là hoàng tộc hay họ nhà quan, nhà phú quý, nàng đều không muốn vào! Nàng là người ích kỷ, chỉ muốn tìm một người đôi bên đều ái mộ nhau, dắt tay sóng vai với nàng, đi qua non xanh nước biếc, ngao du chèo thuyền du ngoạn, tận hưởng cuộc sống tự do tự tại. Đợi mệt mỏi lại tìm một chốn ưu mỹ, sinh 1 2 đứa con mập mạp với người thương, cả nhà bên nhau, sống cuộc sống đơn giản hạnh phúc…

Nếu không thể tìm một người tâm linh tương thông với nàng, kính yêu lẫn nhau như thế, nàng nguyện… cô độc sống nốt quãng đời còn lại…

Tuy rằng từ lúc xuyên không tới nay, nàng vẫn luôn cố gắng hòa nhập cuộc sống nơi đây, nhưng có những nguyên tắc mà dù thế nào thì nàng cũng vẫn muốn giữ…

Nhưng…. nàng phải làm sao mới có thể rời khỏi đây bây giờ?

“Cô nương.” Xảo Linh đi vào phòng, nhìn chỗ gối có một cánh tay, Trác Diệp nghiêng người nằm trên giường thì khẽ nói: “Dậy thôi cô nương, Vương gia tới rồi, đang đợi cô trong phòng khách đấy ạ.”

Phòng khách ở ngay cạnh phòng ngủ, có người đến là có thể nghe được, vừa nãy Trác Diệp chỉ lo ngây người suy nghĩ, chẳng chú ý Phượng Lâm Sách tới tự bao giờ.

“À, được.” Trác Diệp miễn cưỡng đứng dậy, tùy ý khoác một áo choàng, quấn mái tóc rồi đi ra khỏi phòng.

“Cô nương!” Xảo Linh vội kéo tay Trác Diệp lại: “Cô cứ ra ngoài vậy sao?!”

“Sao thế? Có gì không ổn à?” Trác Diệp đưa tay vấn tốc dài, nhíu mày hỏi. Cũng chẳng phải là Phượng Lâm Sách chưa thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của nàng bao giờ…

“Vương gia nói muốn dẫn cô nương đi ra ngoài đó ạ, cô nương cứ như vậy thì tất nhiên là không ổn rồi.” Xảo Linh cười, kéo Trác Diệp đến trước bàn trang điểm, sau đó ấn nàng ngồi xuống ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK