Mục lục
[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước quầy hàng, tu sĩ như thủy triều, tầng tầng vây quanh, ánh mắt tất cả đều biểu lộ vẻ kinh nghi nhìn về phía trước. Hiện tại cho dù là kẻ tâm tư ngu dốt cũng có thể đoán được, một đống trái cây này tuyệt không tầm thường, bên trong có bảo vật, hơn nữa bảo vật này tất nhiên không phải là nhỏ, nếu không như thế nào lại sách dẫn tranh đoạt bực này.

Chỉ là bọn hắn cũng không biết, bảo vật này đến tột cùng là vật gì?

Tiêu Thần nhíu mày, ánh mắt có chút âm tình bất định, hắn vốn muốn không để lại dấu vết đem bảo vật này thu vào trong túi, nhưng giờ phút này xem ra ý tưởng đó đã thất bại. Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu đã có cơ duyên gặp gỡ, vậy liền tuyệt đối không thể buông tay, dù sao bảo vật như vậy một khi bỏ qua, chỉ sợ cuộc đời này không có cơ hội lần nữa.

Lúc này, khi thanh âm Vân Sơn chưa hạ xuống, Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, nói:

- Vị đạo hữu này lời nói không sai, trái cây này quả thật bất phàm, bất cứ ai hữu duyên nhìn thấy đều có thể xuất thủ cạnh tranh mua, người ra giá cao sẽ được.

Thanh âm đột nhiên truyền ra, đám tu sĩ xung quanh lập tức ném tới ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Thần sắc mặt hờ hững, cất bước tới đâu tu sĩ như thủy triều tách ra tới đó, tùy ý hắn xuyên qua biển người đi vào trong tràng.

Chứng kiến lại có người nhúng tay vào, chúng tu sĩ trong lòng không khỏi hưng phấn lên, chỉ sợ bảo vật này về tay ai, phải đi qua một phen đánh nhau ác liệt mới có thể ra kết quả.

Trên mặt ba người Vân Sơn hiện lên vài phần ngạc nhiên, hiển nhiên thật không ngờ có người dám can đảm nhúng tay việc này, dù sao Tử Văn biểu lộ ra đủ sức để khiến tu sĩ tầm thường tự dừng bước, biết rõ có bảo cũng tuyệt đối không dám chộn rộn tiến vào. Ba người này đối với Tiêu Thần không khỏi sinh ra vài phần hứng thú, thấy hắn sắc mặt trầm ổn thần sắc hờ hững, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người không có nửa điểm bất an lo âu, lập tức trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm, thản nhiên gật đầu xem như tiếp đón.

Tiêu Thần thấy thế có chút kinh ngạc, nhưng cũng cười đáp lễ.

Thế nhưng Tử Văn sắc mặt âm trầm, từ lúc Tiêu Thần lộ diện, người này khóe miệng giữ nguyên vẻ cười lạnh.

- Ta cùng với Vân gia tam vị thiếu gia giao dịch, ngươi chỉ là một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tư cách gì mà nhúng tay vào, mau mau lui ra đi.

Thanh âm lãnh đạm, nhưng ý vị cao cao tại thượng trong đó cũng cực kỳ rõ ràng, khiến người nghe trong lòng khó nén giận.

Tiêu Thần nghe vậy trên mặt vẫn chưa nửa điểm dị sắc, thản nhiên nói:

- Vị đạo hữu này sai rồi, ở chỗ này chúng ta đều là người mua, thân phận không chút bất đồng, nếu chủ bán không mở miệng, tại hạ tự nhiên có quyền ra giá.

Nói xong hắn thoáng im lặng, khẩu khí thêm vài phần lãnh đạm.

- Hơn nữa tại hạ không phải là nô bộc của đạo hữu, hò hét la lối thật khiến người ta không thích.

- Nếu không có việc gì nữa, mau chóng bắt đầu đấu giá đi.

Vân Sơn cùng hai người Vân Hải, Vân Kinh liếc nhìn nhau, trên mặt tất cả đều có thêm vài phần ý cười. Có thể chứng kiến đường đường Thượng gia đại thiếu kinh ngạc, quả thực làm cho lòng người sảng khoái không thôi.

Giờ phút này nghe vậy, Vân Sơn nhất thời cười nói:

- Vị đạo hữu này nói không sai, thân phận chúng ta đều là người mua, chỉ cần nguyện ý đều có thể gia đấu giá.

Nói xong người này hướng Tiêu Thần chắp tay, nói:

- Tại hạ Vân Sơn, đây là Vân Hải, Vân Kinh hai vị tộc đệ, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?

Tiêu Thần đối với Vân gia tam huynh đệ trong lòng cũng có vài phần hảo cảm, giờ phút này nghe vậy cười khẽ chắp tay, nói:

- Tại hạ Tiêu Thần, xin chào ba vị đạo hữu.

Sắc mặt Tử Văn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, giờ phút này Vân gia huynh đệ mở miệng, thế nhưng hắn lại không tiếp tục ngăn trở.

- Một khi đã như vậy, liền đấu giá đi Bất quá chúng ta nếu xuất thủ, hẳn cũng đã nhìn ra chỗ bất phàm trong này, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười vạn hạ phẩm linh thạch, thế nào?

Thanh âm hạ xuống, tu sĩ xung quanh nhất thời phát ra một trận kinh hô, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn, thủ bút bực này thực hiếm khi được chứng kiến.

Vân Sơn ba người nghe vậy sắc mặt khẽ biến, lập tức gật đầu đáp ứng.

Về phần Tiêu Thần đối với việc này lại càng không có ý kiến, nhưng lực chú ý của mọi người phần lớn tập trung ở trên người Tử Văn cùng Vân gia huynh đệ, đối với hắn lại không quá mức chú ý. Tiêu Thần phát hiện điều này, nhưng trong lòng chẳng thèm tính toán.

Tử Văn nghe được mọi người quanh thân kinh hô, trong lòng nhất thời sinh cảm giác đắc ý, bật cười lớn, nói:

- Một khi đã như vậy, tại hạ liền làm người thứ nhất báo giá, vật này chưa được định giá, vậy liền lấy năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch làm khởi điểm.

- Tại hạ ra giá, năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

Vân gia tam huynh đệ trong lòng nhất tề máy động, nhưng trên mặt không hề biểu hiện, Vân Sơn cười nói:

- Sáu mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

- Bảy mươi vạn.

Tiêu Thần báo giá đơn giản trực tiếp, cũng có vẻ cực kỳ rõ ràng, không có chút nào dài dòng.

Tu sĩ đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, đại đa số trên thân đều có được trăm vạn hạ phẩm linh thạch trở lên. Nhưng tiêu phí hơn mười vạn linh thạch mua một quả trái cây, vẫn khiến trong lòng mọi người kinh hoàng, chỉ cảm thấy tràng diện thực sự quỷ dị.

- Tám mươi vạn.

Thượng Tử Văn giọng điệu tự tin mười phần, tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch đối với hắn cũng không coi là cái gì.

- Chín mươi vạn.

- Một trăm vạn.

. . . . .

- Ha ha, xem ra chư vị đều muốn đem bảo vật này thu vào trong tay, không bằng một lần dứt khoát đi.

Thượng Tử Văn phủi phủi ống tay áo, thản nhiên nói:

- Tại hạ ra giá ba trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Ba trăm vạn hạ phẩm linh thạch!

Báo giá như vậy cho dù tại đấu giá hội nào cũng đều thuộc loại không hề thấp, nhất thời khiến tu sĩ xung quanh kinh sợ sắc mặt trắng bệch, nhưng vẻ hưng phấn trong đôi mắt lại càng nồng đậm.

Ba người Vân Sơn sắc mặt nháy mắt biến đổi, không khỏi có chút âm trầm xuống, cái giá như vậy quả thật có chút hơi cao.

Thoáng chần chờ, Vân Sơn vẫn trầm giọng nói:

- Ba trăm hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

- Ba trăm năm mươi vạn.

Thanh âm Tiêu Thần lãnh đạm như trước, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, hiện giờ cũng đã khiến cho không ít tu sĩ chú ý. Dù sao phong phạm khí độ như vậy tuyệt đối không phải người thường có thể có, đáng tiếc mặc cho bọn hắn tốn sức suy nghĩ thế nào, nhưng vẫn như cũ không thể từ trong đầu tìm ra được thân phận người này.

- Hảo, đấu giá như vậy mới có hương vị.

Thượng Tử Văn cười nhẹ một tiếng, nói rõ ràng:

- Tại hạ ra giá năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Cạnh tranh nháy mắt tăng thêm một trăm năm mươi vạn, Vân Sơn sắc mặt không khỏi trở nên do dự.

Nhưng vào thời khắc này, có một đạo thanh âm của nữ tử từ bên ngoài truyền đến,

- Ba gã gia hỏa không có tiền đồ này, Vân gia chúng ta thiếu chút linh thạch đó sao, chỉ năm trăm vạn đã có thể đem hù sợ bọn ngươi.

Thanh âm còn chưa hạ xuống, xung quanh đã xuất hiện một trận hỗn loạn, không ít tu sĩ ngã dúi dụi trong tiếng kinh hô, một nữ tử như một đoàn liệt diễm kéo theo cơn gió thơm bước vào.

Nử tử này dáng người thon dài, mi mục như vẽ, trên mặt đẹp so với phần lớn nữ tử thông thường có them vài phần khí tức anh tuấn, có ý vị rất riêng. Y phục màu đỏ rực lửa, vốn chỉ hình thức thông thường, nhưng ở trên người nàng lại hết sức hợp nhãn, đem khí chất hoàn toàn tô đậm ra. Bộ ngực sữa cao ngất, kiều đồn mượt mà cong cong mảnh mai, dưới hỏa hồng y phục trói buộc, hóa thành đường cong kinh tâm động phách, làm cho người ta ánh mắt dừng ở đó nhịn không được yết hầu lăn lộn, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Nữ tử này, cũng là một mỹ nữ.

Từ lúc thanh âm truyền đến, trên mặt ba người Vân Sơn nhất tề lộ ra ý cười khổ, không dám có nửa điểm càn rỡ, cung kính đi đến khom người thi lễ.

- Điệt nhi bái kiến tiểu cô cô.

Ba người Vân Sơn nhất tề hô rồi cúi đầu đứng ở một bên, thần tình cẩn thận lấy lòng.

Nữ tử này bề ngoài bất quá mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng lúc này lại một bộ ra vẻ, mắt đẹp hung hăng liếc nhìn ba người một cái, thanh âm trầm xuống, hung tợn nói:

- Xem trở về ta như thế nào thu thập các ngươi, lại có thể dám gạt ta tự mình trốn ra ngoài.

Vân Sơn tam huynh đệ nhất thời miệng phát khổ.

Nữ tử này nói xong bĩu môi, ánh mắt đảo qua quanh thân, lập tức đôi mi thanh tú nhăn lại, âm thanh lạnh lùng nói:

- Cô nãi nãi là Vân gia Đại tiểu thư, ai còn dám nhìn một cái nữa, lập tức ta sẽ móc mắt các ngươi ra cho chó ăn.

Trung vực Vân gia, đây chính là gia tộc đầu sỏ che dấu không biết bao sâu, mọi người nghe vậy trong lòng nhất tề rùng mình, cho dù không muốn cũng chỉ có thể thành thành thật thật đem ánh mắt thu trở về, mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng nếu bởi vậy đưa tới họa sát thân, thật là có chút không đáng giá.

Hỏa hồng mỹ nhân đảo cặp mắt trắng dã, bàn tay mềm chỉ tới trước mặt Thượng Tử Văn, nói:

- Tiểu tử Thượng gia, nhìn thấy cô cô còn không qua đây hành lễ, không biết tôn kính trưởng bối sao?

- Còn có, xuất môn lại có thể mang nhiều người như vậy, tiểu tử ngươi thực uy phong khí phách a, có phải tranh thủ lúc ta đi vắng, muốn khi dễ ba điệt nhi của ta a.

Miệng nhỏ xoen xoét một trận, tư thế trưởng bối cũng bưng ra được mười phần.

Thượng Tử Văn trong lòng cười khổ, làm sao lại gặp được vị cô nãi nãi này, lập tức cho dù không muốn, cũng chỉ đành tiến lên thi lễ.

- Vân Linh tiểu cô cô.

Xem bộ dạng mặt mày ủ ê của người này, trong lòng chắc hẳn cực kỳ ủy khuất.

Vân Linh không kiên nhẫn bĩu môi, phất tay nói:

- Tốt lắm tốt lắm, ngươi trở về đi, cái thứ này cũng đừng có theo chúng ta đoạt, trái cây kia ta muốn.

Thượng Tử Văn nghe vậy biến sắc, rồi âm trầm xuống, ánh mắt lóe lên, lúc này mới trầm giọng nói:

- Tiểu cô cô nói vậy hẳn cũng đã biết được chúng ta tranh đoạt vật gì, khó mà bằng vào một câu có thể khiến Tử Văn rời khỏi.

- Hôm nay đừng nói là tiểu cô cô, cho dù là Vân gia chủ đích thân đến, cũng đừng hòng để cho ta rời khỏi.

Tuy rằng xưng hô kính cẩn như trước, nhưng ngữ khí cũng rõ ràng lãnh đạm xuống.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Linh híp thành hình bán nguyệt, gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Tử Văn, một lúc sau mới lạnh lùng cười, nói:

- Hảo, chuyện tình hôm nay ta nhớ kỹ, ba người các ngươi theo ta trở về, trái cây kia năm trăm vạn đã là giá cao nhất, không cần xuất thủ nữa.

Phía sau Thượng Tử Văn, tu sĩ Nguyên Anh viên mãn cao tuổi kia, nghe được lời ấy trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong mắt lão như trước tràn đầy ý cẩn thận, hiển nhiên đối với Vân Linh cực kỳ kiêng kị.

Vân Sơn tam huynh đệ nghe vậy kính cẩn nghe theo, không dám có nửa điểm dị nghị.

Thượng Tử Văn kính cẩn thi lễ, nói:

- Đa tại Vân Linh tiểu cô cô khiêm nhường.

Vân Linh cười lạnh,

- Sự tình hôm nay Thượng đại thiếu nên tự mình lo cho tốt, Vân Linh hi vọng ngươi vận khí không quá tệ, ngàn vạn lần không cần mua phế vật trở về.

- Việc này không cần tốn sức Vân Linh cô cô lo lắng, Tử Văn trong lòng tự có chừng mực.

Thượng Tử Văn trên mặt mơ hồ lộ ra vài phần vẻ hưng phấn, phất tay nói:

- Xuất ra linh thạch, đem trái cây mang đi.

Lão giả đôi mắt mờ nhạt phía sau hắn run rẩy từ trong lòng xuất ra một túi trữ vật, đang muốn hoàn thành giao dịch.

Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần vuốt ngón tay, ánh mắt lóe ra, thản nhiên nói:

- Xem ra Thượng đại thiếu trí nhớ không tốt, lần cạnh tranh này tại hạ còn chưa bỏ cuộc, đạo hữu sao có thể đem trái cây kia mang đi.

Thanh âm thản nhiên, cũng nháy mắt kích thích ngàn tầng bọt sóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK