Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, đưa tay đem thân thể Kim Bằng lấy đi, mặt khác khẽ vẫy tay, pháp bảo hình chùy kia rơi vào tay bị hắn đem cất vào túi trữ vật, về phần pháp bảo hình nhánh cây của Kim Bằng xử dụng giờ phút này chủ nhân chết, hơi chút kháng cự đã bị Tiêu Thần mãnh mẽ cầm trong tay, phong ấn vào hộp ngọc.
- Ân?
Tiêu Thần nhíu mày, Kim Bằng kia đã bị diệt sát, ma vật kia có thể bị Di Thiên Ấn trấn áp nhưng chưa tiêu tán, chẳng qua hơi thở yếu ớt, bộ dáng nguyên khí đại thương.
Thấy Tiêu Thần quét mắt tới, ma vật kia trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, liên tục gật đầu cầu xin.
- Ngươi nếu ngoan ngoãn để ta phong ấn, ta liền cho ngươi một con đường sống, nếu không ta đem ngươi hoàn toàn đánh nát, vĩnh viễn biến mất
Tiêu Thần thoáng nhíu mày, trầm giọng nói.
Ma vật kia tự hồ rất có linh trí, nghe vậy liên tục ra hiệu bằng đầu.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, phất tay bày ra cấm chế, đem nó phong ấn trong bình ngọc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tu La Cốt trong khoảnh khắc đã đem nguyên thần Kim Bằng kia luyện hóa xong. Đem thu vào trong túi trữ vật, ánh mắt không để lại dấu vết quét qua một nơi, lập tức hừ lạnh một tiếng, độn quang lóe lên bay nhanh về phía xa.
Một lát sau, thân ảnh Quỷ bà sau một trận dao động, chậm rãi hiện ra, thần sắc âm trầm, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi.
- Người này, thân phận rốt cuộc là gì? Thần thông cuối cùng hắn sử dụng vì sao cùng với Ma Cực thần thông của Ma Cực điện giống nhau như vậy?
- Hơn nữa, người này tu vi cổ quái, nhìn sơ qua là Luyện Khí kỳ, dưới sự cảm ứng uy áp pháp lực lại là của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, trong lúc giao thủ có thể bộc phát thần thông Kim Đan trung kỳ. Viêc này… thật quỷ dị!
- May mắn ta cẩn thận không tùy tiện ra tay, nếu không cùng người này đấu pháp, hươu chết về tay ai còn chưa biết!
Quỷ bà ánh mắt lộ vẻ may mắn, nhìn về hướng Tiêu Thần rời đi, thoáng do dự, liền chuyển thân bay ngươc lại
Thiên Hải thành, Trân Bảo Các trong mật thất nơi đại sảnh đấu giá, hắc bào tu sĩ thần bí đứng dậy, hai đạo thần quang trong mắt bạo xạ ra, dường như xuyên qua không gian nhìn ở một nơi nào đó.
- Kim Bằng kia, lại bị kẻ này hoàn toàn diệt sát, nguyên thần cũng không thể đào thoát.
- Một thức cuối cùng nhìn cực kỳ quen mắt, chẳng lẽ đệ tử Ma Cực điện? Ai, bất kể thể nào, hôm nay ta may mắn không tham gia việc này, nếu không ắt hẳn rước lấy vô tận phiền toái.
Nói xong, mật thất yên tĩnh xuống, im ắng rõ ràng.
- Không ngờ là hắn !
Mạc Tam Thiếu âm tình bất định, thật lâu sau khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh
- Hừ ! Ngươi lừa được người khác bất quá sao lừa được ta?
- Cường hành kích phát thần thức pháp lực, vừa diệt sát một tu sĩ Kim Đan, như vậy giờ phút này lực cắn trả trong cơ thể cực kỳ nghiêm trọng hoặc là pháp lực trong cơ thể không còn chút nào.
- Ta có thể nhân cơ hội diệt sát người này, tất nhiên là thu hoạch cực nhiều.
Mạc Tam Thiếu nhìn phía Tiêu Thần rời đi, lạnh lùng cười, cầm trong tay con chuột màu trắng nhỏ chừng một tấc cẩn thận lấy từ túi ngự linh, độn quang lóe lên, rất nhanh đuổi theo.
Về phần tu sĩ Bắc Hải nhao nhao chạy tới giờ phút này cũng bị trận đấu pháp nhanh chóng khiến hoàn toàn khiếp sợ! Kim Bằng có hung danh hiển hách trong giới Kim Đan tu sĩ, trong lúc đối đầu liền bị tu sĩ trẻ tuổi oanh diệt, cả nguyên thần cũng không chạy thoát.
Người này dĩ nhiên là ẩn tàng tu vi thật sự.
Mọi người liếc nhau trong lòng toát ra ý nghĩ này, ý niệm mượn gió bẻ măng, đục nước béo cò trong lòng, nhất thời sinh ra cảm giác lạnh cả người, trên lưng nháy mắt ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Nhìn theo hướngTiêu Thần rời đi, những người này lập tức giải tán, theo hướng Thiên Hải thành bay nhanh đi, theo bọn họ truyền bá việc hôm nay tất nhiên lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp Doanh Châu.
Trong độn quang, Tiêu Thần thi triển Ma Phong độn, tốc độ nhanh tới tận cùng, bất quá bay ra ngoài trăm dặm, thần thức vượt qua Kim Đan thăm dò xung quanh. Đột nhiên đột quang kia nháy mắt thu liễm, lộ ra khuôn mặt Tiêu Thần không chút huyết sắc trong đó.
Ánh mắt âm trầm bốn phía đảo qua, Tiêu Thần ngưng mắt lại, dừng trên một sườn núi nhỏ, đưa tay lấy ra pháp bảo hình chùy dễ dàng tạo ra một sơn động sâu vài trượng, nhanh chóng vào động khẩu, bày ra cấm chế. Thoáng do dự, hắn trở tay lấy ra một bình ngọc, đưa tay vứt ra. Bình ngọc kia nhất thời dung nhập cấm chế, tạo gợn song rồi biến mất không thấy gì.
Nhập sơn động, khoanh chân ngồi xuống, Tiêu Thần lấy ra một Huyết Ngọc Long Nha Mễ nuốt vào, trực tiếp luyện hóa sinh cơ thành pháp lực cuồn cuộn hướng cơ thể hắn truyền vào. Giờ phút này một thân một mình, vì khôi phục pháp lực hắn cũng bất chấp vật ấy rất trân quý như thế nào.
Sau nửa canh giờ, phía chân trời lóe lên độn quang, trên sườn núi thu liễm lại, lộ ra một thân ảnh.
Mạc Tam Thiếu ánh mắt cẩn thận, âm u đảo qua mọi nơi, trong miệng lầm bẩm:
- Kì quái, có Cảm Linh Thử chỉ đường, người này tuy độn quang kì quái, nhưng không cách nào thoát khỏi tỏa định, vì sao khí tức đến đây liền biến mất hoàn toàn?
- Chẳng lẽ người này, có pháp bảo che dấu hơi thở? Không đúng, hắn tuyệt không đợi đến giờ mới sử dụng, có lẽ là ẩn dấu khí tức, trị thương ở một nơi nào đó.
- Xem ra người này, tình huống không ổn, nếu không sẽ không nóng lòng ở chỗ này vội vàng bế quan tu dưỡng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng trở nên nồng đậm, trở tay lấy ra Cảm Linh Thử, lại lấy một quả giống như quả phỉ. Cảm Linh Thử kia tựa hồ đối với vật này cực kỳ yêu thích, ôm lấy, sau khi nuốt vào trong miệng nhẹ nhàng nhảy lên không trung, cái mũi linh mẫn hít hà, thẳng phía dưới đất mà đi.
Mạc Tam Thiếu lộ ra thần sắc vui mừng, sau đó vội vàng đuổi theo.
- Chẳng lẽ lại là chỗ này ?
Mạc Tam Thiếu thấy Cảm Linh Thử dừng ở sườn núi chi chi gọi, liền đem nó thu vào túi ngự linh, đưa tay lấy ra một thủy châm phù cao giai, rót vào một tia pháp lực vứt xuống dưới.
Cao giai thủy châm thuật, khi thi triển có thể huyễn hóa hàng ngàn vạn thủy châm, phạm vi công kích rộng lớn.
- Quả nhiên ở đây!
Thủy châm đông đảo hạ xuống, trên sườn đánh ra một hố sau cực lớn, nhưng có một nơi mơ hồ lóe lên đem tất cả thuy châm đếu đánh tan.
Mạc Tam Thiếu nhìn thấy một động khẩu chậm rãi hiện lên, trong mắt đầy ý cẩn thận, dù sao vừa rồi Tiêu Thần nháy mắt diệt sát tu sĩ Kim Đan, đối với hắn cũng tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ. Bất quá cầu phú quý trong hiểm nguy, thoáng do dự, mãnh liệt cắn răng một cái, đưa tay vỗ trán tế ra một cực phẩm linh khí.
- Đi!
Miệng quát một tiếng, cực phẩm linh khí hình loan đao hào quang đại phát, hung hăng hướng động khẩu lao xuống.
Oanh!
Cực phẩm linh khí, uy lực không thể khinh thường, hơn nữa Mạc Tam Thiếu tu vi đã tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, cả hai hợp lại uy lực gia tăng không thể khinh thường, cấm chế cửa động quang hoa đại phóng, sau đó liên nhanh chóng ảm đảm đi.
Oanh!
Oanh!
Liên tục ba kích, cấm chế động khẩu rốt cục cũng phát ra một tiếng vang nhỏ, hoàn toàn vỡ vụn.
Mặc Tam Thiếu ánh mắt đẩy vẻ cẩn thận, gắt gao cầm linh khí trong tay, chậm rãi bước chân vào động.
Tiêu Thần mở mắt ra, mặt không đổi sắc quát:
- Tiểu bối nơi nào đến, mau mau lăn ra, nếu không giết không tha!