Mục lục
[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Tam Thiếu nghe vậy, chân hơi lùi lại, mặt lộ vẻ đề phòng, hơi trầm ngâm, chắp tay nói:

- Ha ha, đạo hữu hiểu lầm, lúc trước tại hạ cùng đạo hữu có duyên gặp mặt mấy lần, hôm nay gặp ngươi bị thương nặng, có lòng chạy tới tương trợ mà thôi.

Khi nói chuyện ánh mắt hắn thấy được vẻ kinh hoàng sâu trong đáy mắt của Tiêu Thần, nhất thời trong lòng đại định, thần sắc cũng tự nhiên trở lại.

- Hừ!

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng¸ tức giận không vui nói:

- Ta cũng không bị thương, chẳng qua muốn tạm thời khôi phục chút pháp lực. Nếu đạo hữu đã nhận ra ta, thì cũng biết lần trước ta đã hạ thủ lưu tình, một khi đã như vậy còn không mau thối lui, hay là muốn chết hả?

Mạc Tam Thiếu thăm dò một phen, thấy Tiêu Thần ngoài mạnh trong yếu, thân thể không chút di chuyển, trong càng thêm xác định. Hắn chắc chắn đã bị thương nặng, nếu không sớm đã giết chết mình, há lại kéo dài thời gian như thế.

- Hắc, hắc!

Pháp lưc thần thông của đạo hữu đều vượt xa ta, chỉ là tình cảnh tại hạ gần đây có chút thiếu thốn, hy vọng có thể mượn tạm đạo hữu mười vạn hạ phẩm linh thạch, ngày sau sẽ trả lại, đạo hữu xem có được không?

Tiêu Thần nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt âm lãnh đảo qua Mạc Tam Thiếu, một lúc sau hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, từ hông hạ xuống một túi trữ vật, vứt xuống chân hắn:

- Bên trong có mười vạn hạ phẩm linh thạch, ngươi cầm lấy rồi mau mau cút đi, nếu dám có yêu cầu khác ta dù liều tính mạng cũng muốn giết chết ngươi.

Mạc Tam Thiếu đánh ra một pháp quyết dò xét, nhận thấy không có gì khác thường, mới đem túi trữ vật kia cầm lấy, thần thức đảo qua một cái, trong mắt nhất thời mừng như điên. Bất quá vẻ tham lam trong mắt chẳng những không tiêu giảm, ngược lại càng lúc càng nồng đậm.

- Ngoài thành Bắc Hải, đạo hữu không sợ trả giá lớn đem Kim Bằng kia ngay tức thì giết chết, từ điểm đó có thể nhận ra đạo hữu là người sát phạt quyết đoán. Hiện giờ lại bị ta, một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé uy hiếp phải giao ra mười vạn hạ phẩm linh thạch, từ đó có thể thấy thương thế trong người đạo hữu rất nghiêm trọng. Về phần đồng vu quy tận theo lời đạo hữu, tại hạ trong lòng cũng có kiêng kị, nhưng cũng muốn đánh cuộc một trận, nếu thành công hẳn là có thể tiết kiệm mấy chục năm khổ tu.

Khi nói chuyện, Mạc Tam Thiếu cười lạnh lùng, vung tay ném ra, linh khí trong tay lập tức hóa thành một đạo lưu quang, ầm ầm phóng đến.

- Hừ!

Trong mắt Tiêu Thần hiện vẻ băng lãnh, Thứ Thần trùy ầm ầm phóng ra, hướng Mạc Tam Thiếu phủ xuống.

Ba!

Một vòng bảo hộ màu trắng đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể Mạc Tam Thiếu, nhưng ngay sau đó những vết nứt rợn người nhanh chóng xuất hiện, vòng bảo hộ nhanh chóng vỡ vụn.

- Thần thức người này không bị phản phệ chút nào, chẳng lẽ nguyên thần hắn thực sự tương đương tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Ánh mắt Mạc Tam Thiếu lộ vẻ hoảng sợ, dù thế vẫn hiện lên vẻ tham lam.

- Hắn bằng chừng này tuổi mà có tu vi nguyên thần như thế, tất nhiên đã tu luyện công pháp cực kì lợi hại. Sau khi ta chế ngự được hắn liền thi triển sưu hồn thuật, có thể lấy làm của riêng, ngày sau trở thành đệ nhất tu sĩ của Thiên Thủy tông cũng không chừng.

- Chết đi!

Công kích nguyên thần bị ngăn cản, pháp lực trong người cạn kiệt, nhưng trong lòng Tiêu Thần không có lấy nửa điểm kinh hoàng, nhìn vẻ tham lam trong mắt Mạc tam thiếu, khóe miệng hé ra một tia cười lạnh.

Ba!

Một tiếng vang nhỏ từ phía sau truyền đến, không đợi Mạc tam thiếu có bất cứ phản ứng nào, một đoàn hắc khí nồng đậm bao lấy hắn.

A!

Sau một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, hết thảy yên lặng trở lại, một mảnh hắc khí quay cuồng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng vang "Phốc phốc phốc" dường như rất khủng bố.

Chủ nhân nháy mắt bị diệt sát, cực phẩm linh khí hình loan đao kia rất có linh tính thảm thiết một tiếng, hung hăng chém xuống Tiêu Thần, dường như phải chém chết hắn để báo thù cho chủ nhân.

- Hừ!

Tiêu Thần hừ lạnh, năm ngón tay mở ra chộp lấy linh khí loan đao kia, một tiếng kim thiết vang lên, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, linh quang trên tay lóe ra, linh khí kia giãy dụa một lát, liền chậm rãi an tĩnh lại.

Tiêu Thần lấy ra vài trương phong ấn bùa dán lên, đem thu vào bên trong túi trữ vật. Cúi đầu nhìn bàn tay, ngoại trừ vết sẹo nhàn nhạt ra, không còn bất cứ gì khác.

- Huyết ngọc Long Nha Mễ quả nhiên là thiên địa thần vật, ta bất quá chỉ luyện hóa hơn trăm quả, đã khiến sinh cơ trong cơ thể có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan kỳ, thân thể lại càng có thể so với cực phẩm linh khí. Nhưng vật này không có người điều khiển, không khỏi khiến uy lực giảm đi nhanh chóng, sức chống đỡ của cơ thể ta hiện giờ so sánh với thượng phẩm linh khí không kém hơn bao nhiêu.

Tiêu Thần nhìn chỗ cử động hắc khí quay cuồng không ngớt, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm, hôm nay hắn may mắn đã rất cẩn thận, nếu không đã phải chết tại chỗ này. Ngưng một lát, hắn miễn cưỡng đánh ra một đạo pháp quyết, hắc khí đang quay cuồng nhất thời hóa thành một đoàn chất lỏng đen thui, bị hắn thu vào trong bình ngọc.

Một khung xương đen xì quỳ rạp trên mặt đất, áo cà sa bị bách độc ăn mòn bên dưới, ánh sáng trở nên ảm đạm, hiển nhiên đã trở thành vô dụng.

- Biết rõ thần thông của ta có thể diệt sát tu sĩ Kim Đan, còn dám theo đuôi mà đến, tất nhiên là có thủ đoạn bảo mệnh. Có thể đỡ được thần thức công kích cỡ Kim Đan trung kỳ, nếu không phải ta đề phòng vạn nhất lúc nãy ẩn tàng bách thú kịch độc, e rằng lần này phải trả giá lớn a. Xem ra sau này, làm việc càng phải thêm cẩn thận mới được.

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, trong lòng càng không có nửa điểm thương hại, Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé. Vừa rối nếu hắn không sớm có chuẩn bị, chỉ sợ giờ phút này người chết là hắn, đem từng là túi trữ vật của Mạc Tam Thiếu lấy đi. Tiêu Thần phất tay, một lần nữa bày ra cấm chế ở cửa động, sắc mặt tái nhợt cực điểm, liền tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa.

Lần này giết Kim Bằng, mặc dù người ngoài nhìn cực kì gọn gàng nhanh chóng, nhưng là toàn bộ con bài tẩy trên người Tiêu Thần gần như toàn bộ đã lấy ra, nhất là Thôn Thiên Tam Diệt Chỉ mạnh mẽ đem toàn bộ pháp lực trong cơ thể hắn tiêu hao không còn, nếu không phải hắn dùng đan dược cả ngày, trong cơ thể còn sót lại không ít dược lực, thời khắc mấu chốt chuyển hóa thành linh lực dung nhập cơ thể hắn, chỉ sợ lúc ở ngoài thành Thiên Hải, hắn đã bị giết rồi.

Giờ phút này miễn cưỡng giết chết Mạc Tam Thiếu, linh lực vừa khôi phục trong cơ thể đã tiêu tán không còn, trong đan điền trống rống, từng luồng cảm giác suy yếu trong cơ thể truyền ra không ngừng.

Tiêu Thần cười khổ, thu liễm tâm thần, tiếp tục luyện hóa Huyết ngọc Long Nha Mễ, từng luồng sinh cơ hóa thành pháp lực chảy vào kinh mạch dẫn đến đan điền, sắc mặt hắn dần dần hồng nhuận trở lại.

Bảy ngày trôi qua, trong lúc gió yên biển lặng, chợt có hai, ba lượt tu sĩ bay qua trên không, nhưng cũng chưa hiện ra dị thường ở nơi này.

Một ngày kia, đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Thần khẽ động đậy, chậm rãi mở ra, đôi mắt tối đen vô ngần hình như u ám tựa đáy biển, không nhìn ra được điểm cuối cùng. Há mồm phun một ngụm khí độc, một vầng sáng hiện lên trên mặt, rồi lập tức yên tĩnh xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK