Mục lục
[Dịch]Đạo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tiếng gió gào thét, xa xa phía chân trời hơn trăm đạo độn quang chậm rãi bay đến, cầm đầu là hai tử bào đạo nhân, đầu bó tử kim khâu, sắc mặt không giận mà uy, trong cơ thể pháp lực cuồn cuộn, khiến cho đỉnh đầu trong phạm vi vài trăm thước phong vân biến sắc.

Người đến, đúng là hai người Thanh Vân Tử cùng Dược Đường đang dẫn đầu các tu sĩ Lạc Vân Cốc.

Trên cổ mộc, đại hán hi ha hi hô kia trong mắt dị sắc chợt lóe, sau đó liền khôi phục lại trong miệng thì thầm, đáng tiếc thanh âm quá thấp, làm cho người nghe không hiểu.

- Thiên Cơ Tử, bảy ngày kỳ hạn đã đến, mau đem môn hạ đệ tử Tiêu Thần của ta giao ra, nếu không bản tôn không tiếc bất cứ giá nào, hôm nay cũng phải để cho Liệt Diễm Tông các ngươi hoàn toàn xóa tên khỏi Bắc Hoa Châu!

Thanh Vân Tử đầu bạc không gió mà bay,tử sắc đạo bào lộng lẫy lại càng bay phất phới, pháp lực lay động, một tầng sát khí vô hình điên cuồng phát tán ra, nháy mắt xé rách từng mảnh Bạch Vân trên đầu.

Sơn môn Liệt Diễm Tông, giờ phút này đại trận hộ phái đã mở ra, vô số môn nhân đệ tử sắc mặt âm trầm canh giữ ở các nơi, nhưng trong mắt cũng không có quá nhiều vẻ bất an, ngược lại còn múa máy tay chân ý chí chiến đấu sục sôi. Dù sao bên phe mình cũng có hai vị Kim Đan tu sĩ, hơn nữa còn có hộ phái đại trận hiệp trợ, ở trong lòng bọn họ với hành vi lần này của Lạc Vân Cốc bất quá là tự rước lấy nhục, quả thực ngu xuẩn tới cực điểm.

Thiên Cơ Tử tóc bạc vẻ mặt hồng hào, thân mặc Thất Tinh đạo bào, râu tóc bồng bềnh trước gió, hơi có chút cảm giác là người tu hành đắc đạo. Giờ phút này nghe vậy mí mắt khẽ nâng lên, thản nhiên nói:

- Bản tôn đã nói qua Tiêu Thần kia không ở trong Liệt Diễm Tông ta, nếu Thanh Vân Tử đạo hữu khăng khăng không tin, bản tôn cũng hết cách.

- Không ở trong Liệt Diễm Tông ngươi?

Dược Đạo Tử nghe vậy cười lạnh liên tục:

- Đồ nhi ta lúc trước cùng Minh Tiêu lão quỷ kết oán, việc này những ngưới tham gia Ngưng Đan đại điển đều biết. Lần này Tiêu Thần trở về nhà, trên đường quay về liền gặp phải Kim Đan tu sĩ chặn giết, người ra tay không phải là Minh Tiêu lão quỷ thì là người phương nào?

- Dược đạo hữu sao có thể ngậm máu phun người, ngươi nói là Minh Tiêu sư đệ gây nên, không biết có chứng cớ gì không?

Thiên Cơ Tử sắc mặt không nóng không lạnh, đổi đề tài nói:

- Lạc Vân Cốc các ngươi hôm nay thế lớn, ý niệm trong đầu chính là thống nhất giới tu chân ở Bắc Hoa Châu, muốn làm đạo tông duy nhất.

Thiên Cơ Tử vừa nói xong, đông đảo tu sĩ đến xem náo nhiệt sắc mặt nhất thời biến đổi, tuy rằng biết được cũng có thể là Liệt Diễm Tông cố ý châm ngòi, nhưng nhìn về phía Lạc Vân Cốc một hàng ánh mắt lại là có chút khác thường.

Dù sao hai đại tông môn khai chiến, việc không liên quan đến mình, bọn họ có thể ở chỗ này xem náo nhiệt, nếu Lạc Vân Cốc thật sự có ý niêm thống nhất Bắc Hoa Tu Chân Giới trong đầu, vậy bọn họ đều bị cuốn vào trong đó, chỉ sợ liền không có hăng hái như vậy.

- Nói bậy.

Thanh Vân tử mặt trầm như nước, quát lạnh nói:

- Lạc Vân Cốc ta luôn luôn an phận thủ thường, mặc dù là lần này Dược sư đệ Ngưng Đan thành công, cũng chưa hướng tông môn đưa ra điều kiện quá phận, tự nhiên cũng sẽ không có ý niệm xưng bá Bắc hoa Tu Chân Giới trong đầu.

Nhưng thật ra Thiên Cơ Tử chưởng môn lần nữa thoái thác, nếu việc này không phải Minh Tiêu đạo hữu gây nên, xin Thiên Cơ Tử chưởng môn hãy đem hắn kêu ra, chúng ta song phương đối chất một phen.

- Minh tiêu sư đệ hôm kia ngẫu nhiên có điều ngộ ra, bây giờ đang bế quan bên trong,đợi ngày hắn xuất quan ta tự nhiên sẽ dẫn hắn đến Lạc Vân Cốc cấp Thanh Vân tử đạo hữu một câu trả lời thỏa mãn thuyết phục.

Thiên Cơ Tử mặt không chút thay đổi,thản nhiên nói.

Giờ phút này tình hình trong lòng hắn cũng cực kỳ khó hiểu, lẽ ra Minh Tiêu lão tổ bị giết, Tiêu thần kia hẳn phải bình yên vô sự. Từ đó, sự kiện lần này chỉ có thể nói là Thanh Vân tử nhân cơ hội làm khó dễ, muốn hoàn toàn diệt trừ Liệt

Diễm Tông, nhưng mà với thần sắc này xem ra không giống giả bộ.

- Chẳng lẽ Tiêu Thần kia đến nay chưa về? Hoặc là còn có một người khác ra tay bắt hắn, là vì ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi?

Thiên Cơ Tử chậm rãi lắc đầu, giờ phút này tuy rằng khó bề phân biệt, nhưng hắn vẫn không thể cứ nghĩ mãi việc này, nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới là chuyện chính yếu.

- Hừ! Ngươi đã không chịu giao ra Tiêu Thần, chúng ta không thể làm gì khác đành phải đánh một trận!

Thanh Vân tử trong mắt lãnh mang mãnh liệt, trong khi nói chuyện đột nhiên phất tay, phía sau ba mươi tên hộ pháp trưởng lão đều tự dẫn dắt mười tên đệ tử phi thân tiến lên, tạo thành một bộ công kích trận pháp, trước sau tương liên mười người một tổ,tùy thời chuẩn bị ra tay.

Thanh Vân tử, Dược Đạo Tử cùng Thiên Cơ Tử ba người ánh mắt xa xa đối nhau, khí tức Kim Đan tu sĩ mãnh mẽ phóng lên cao, nhất thời phong vân biến sắc, mây đen cuồn cuộn.

- Động thủ.

Thanh Vân tử quát lên một tiếng lớn, đưa tay vỗ trán một cái liền tế ra một kiện pháp bảo hình dạng như mỏ chim, dài vài thước.

Vật ấy sau khi rời tay liền đón gió lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã lớn hơn vài trượng, xen lẫn theo uy thế vô tận ầm ầm hướng hộ phái đại trận của Liệt Diễm Tông đánh xuống.

Dược Đạo Tử hừ lạnh tế ra một món pháp bảo giống như dược lô, vật ấy mới vừa xuất hiện, liền có một cỗ nhiệt hỏa từ trong bộc phát ra, khiến cả phiến không gian nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên.

- Đi!

Chỉ thấy hắn chỉ một ngón tay, dược lô nhất thời xoay tròn, miệng lò mở ra, một ngọn lửa bạch sắc tựa như dải lụa liền là phun ra, hung hăng đánh xuống.

Hai gã Kim Đan kỳ tu sĩ ra tay tự nhiên phi phàm, trong phạm vi trăm dặm thiên địa linh lực sóng gió nổi lên kịch liệt, uy thế làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Đông đảo tu sĩ tiến đến xem náo nhiệt, số ít Trúc Cơ tu sĩ sắc mặt tái nhợt còn có thể miễn cưỡng kiên trì, nhưng Luyện Khí kỳ tu sĩ thì liên tục thoái lui, thở không xong, trong mắt tràn đầy ý khiếp sợ.

-Hừ

Bên trong hộ phái đại trận Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng, trên người độn quang chợt lóe, liền ra khỏi đại trận, dương tay ném đi hai kiện pháp bảo phân biệt hướng Thanh Vân Tử, Dược Đường hai người nghênh đón.

Trong đó một món pháp bảo chính một cái tiểu kiếm màu đen, dài không đầy hai thước, nhưng có khí tức bén nhọn cách xa trăm trượng vẫn có thể cảm nhận, hiển nhiên không giống bình thường. còn lại một món đồ trông kỳ quái như là một mặt Mai Rùa thật to, giờ phút này được rót vào pháp lực thể tích Mai Rùa nhanh chóng biến lớn, chừng hơn mười trượng, trong lúc xoay tròn như vậy lại càng sinh ra tầng tầng lam quang, từng trận tiếng động ba động từ giữa hư không truyền đến.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Pháp bảo đối kháng, đối với tu sĩ dưới Kim Đan kỳ mà nói, chỉ dính nửa phần cũng là kết cục trọng thương, mắt thấy tam đại Kim Đan giao thủ, các tu sĩ Trúc cơ miễn cưỡng bảo trì trấn tĩnh đứng lại xem náo nhiệt cũng đều chạy trối chết.

Dù sao náo nhiệt tuy là vui, nhưng vì vậy mà đánh mất tính mạng cũng thật là không đáng giá.

Lão giả đầu bóng lưỡng quay người rút lui, ánh mắt đảo về phía sau, không có phát hiện hán tử lớn giọng kia, mày không khỏi hơi nhíu.

- Người này cứng đầu cứng cổ, nếu để bị cuốn vào chiến trường vậy chỉ có thể cầu phúc thôi.

Cúi đầu than thở trong miệng hai câu, người này liền vội vàng đi theo mọi người hướng phía sau bỏ chạy.

Trong phạm vi mấy trăm trượng quanh chiến trường của Kim Đan tu sĩ, không có bất kỳ người nào dám chen chân trong đó, từng luồng pháp lực mạnh mẽ lay động khônbg ngớt, như là tay cầm lưỡi dao sắc bén làm lòng người phát lạnh.

Mà trên mặt đất, tu sĩ Lạc vân Cốc tạo thành chiến trận, dựa vào chiến trận chỉnh hợp lực lượng, từng đạo kiếm khí dài chừng mười trượng tản mát ra uy lực mạnh mẽ không ngừng đánh lên đại trận hộ phái của Liệt Diễm Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK