Trời đã về khuya, tiết trời không còn nóng bức mà trở nên hơi se lạnh.
Phục Ma tháp – một trong những công trình cao nhất nơi đây, nằm phía Tây của Thiên Hỏa thành, mái của tòa tháp này rất lớn, rộng tới hơn năm trăm mét, được thiết kế theo lối kiến trúc cổ xưa, chính giữa là một mặt trời đá đỏ rực, các bên có thần long hướng vào, dân gian gọi đó là biểu tượng Ngũ Long Triều Nhật, một trong những lối kiến trúc điển hình nơi đây, hình ảnh thực uy nghiêm và hùng vĩ.
Chỉ có điều trên mặt trời đá lúc này lại có một người đang ngồi, nhìn vào cảnh tượng này khiến người ta không khỏi liên tưởng những con rồng như đang quỳ bái hắn vậy.
Hoàng Thiên ngồi nơi đó, dựa lưng vào mặt trời đá, ánh mắt nhìn về xa xăm không biết nghĩ gì. Trên tay là một hồ lô rượu đã bung nắp, hương rượu theo gió lan xa, thoang thoảng trong không khí.
Bây giờ hắn mới biết vì sao các vị anh hùng trong những câu truyện mà phụ thân kể đều thích uống rượu trên nóc nhà, quả nhiên khác lạ, cảm giác thật sảng khoái, tự do tự tại không gò bó.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn như trống vắng, thiếu đi thứ gì đó, có lẽ bởi vì hắn cô độc.
- Theo ta từ trưa tới giờ, không biết Dương tiểu thư có chuyện gì chăng?
Hoàng Thiên chợt ngẩng đầu, nhìn về phía tượng rồng xa xa mà nói lớn. Một lát sau, rốt cục có một bóng người chậm dãi bước ra.
Nàng mặc một bộ y phục màu lam nhạt, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn toát lên ánh hồng hào. Hàng lông mi thật dài, đôi mắt huyền ảo mông lung như giọt nước, lại còn những đường cong mê người trên ngọc thể khiến nàng trở nên rất cuốn hút.
Bị Hoàng Thiên phát hiện, nàng mỉm cười ngượng ngùng, tiến lại gần hắn ngồi xuống, ngước mắt nhìn trời đêm sâu thẳm:
- Ta… xin lỗi ngươi về chuyện hai năm trước.
Nàng mở lời, giọng điệu hơi ấp úng, có lẽ việc xảy ra năm đó khiến nàng rất áy náy. Hoàng Thiên nghe vậy thì cười cười, hớp một hớp rượu rồi nói:
- Đâu phải lỗi của thư thư.
Thiếu nữ nở nụ cười, khẽ nghiêng đầu, đôi tay ngọc mân mê gấu áo. Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hoàng Thiên thì thắc mắc:
- Có tâm sự sao?
Hoàng Thiên không trả lời, im lặng nhìn về thinh không xa xa mà thở dài.
Một làn gió nhẹ lướt qua, mùi hương thiếu nữ theo gió chui vào mũi hắn, nhẹ nhàng mà thuần khiết. Hoàng Thiên xoay đầu, thiếu nữ không biết tự lúc nào lại xích lại gần hắn, đôi mắt trong veo ánh lên sự tinh nghịch.
Nàng nhìn hắn mỉm cười, chỉ tay về phía hồ lô rượu. Hoàng Thiên tỏ vẻ không hiểu, mày kiếm khẽ nhíu lại, giơ hồ lô lên, chỉ tay vào nó.
- Uống rượu một mình không chán sao, ta uống cùng ngươi!
Thiếu nữ giải thích xong không đợi Hoàng Thiên đồng ý mà rướn người, giật luôn hồ lô trên tay hắn hớp liền một ngụm lớn.
Chỉ là ngay khi nàng vừa uống, cái mũi dọc dừa liền chun lại, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, hai má phồng lên như muốn phun ra. Hoàng Thiên thấy vậy thì ngửa mặt cười phá lên, tay phải chỉ chỉ về phía thiếu nữ rồi lại chỉ vào hồ lô, ý bảo đã không biết uống mà còn bày đặt.
Thiếu nữ bị Hoàng Thiên chọc quê, thẹn quá hóa giận, đấm cho hắn mấy cái:
- Ngươi còn cười!
Hoàng Thiên nhịn cười, khuôn mặt cố tỏ ra vẻ cương nghị, cầm hồ lô lên mà hớp một hớp, nhưng khi hắn liếc thấy khuôn mặt ửng đỏ của thiếu nữ lại không kìm được mà phun ra.
Chỉ là chưa kịp phát ra tiếng thì nụ cười của hắn đã chuyển thành nhăn nhó, hai mắt trào nước, dưới hông hắn bị thiếu nữ nhéo cho một cái đau thấu tim gan.
- A… ha ha! Tha… tha cho ta.
Thiếu nữ rốt cục buông tay, liếc nhìn Hoàng Thiên cảnh cáo, Hoàng Thiên đau đớn suýt xoa.
- Được rồi… không cười nữa… không cười… Phì?
Hoàng Thiên không hiểu sao bản thân càng cố tỏ ra nghiêm túc thì lại càng phì cười. Thiếu nữ tức giận không thèm nói hắn nữa, giành lấy hồ lô lại hớp thêm một ngụm lớn.
Cứ như thế, hai người thay phiên nhau uống liên tục, rượu trong hồ lô cũng cạn dần cạn dần. Cho tới khi Hoàng Thiên bị nhéo không biết bao nhiêu lần, bên hông đã đau đến ê ẩm, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn lại cảm thấy thực khác lạ, thực yên bình. Mỗi khi nhìn nàng tức giận, nàng cười vui, lòng hắn lại lâng lâng khó tả.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, Hoàng Thiên vốn đang có chuyện buồn, nay có người cùng tâm sự thì bao nhiêu nỗi lòng đều tuôn ra.
Hắn kể với nàng về gia đình, về đệ đệ, kể tất cả những chuyện mà hắn đã phải trải qua khi còn nhỏ. Mỗi khi nói ra, lòng hắn lại càng nặng trĩu, ánh mắt nhìn về xa xăm mang theo một nét buồn man mác mà bi thương.
Rồi hắn kể về Lan Nhi, kể về cô bé hồn nhiên dễ thương năm nào, về hẹn ước mười năm, ánh mắt không giấu sự mong chờ cùng háo hức. Chợt hắn thấy vai mình như nặng hơn, có chút gì đó mềm mại mà ấm áp lan tỏa trên vai.
Thiếu nữ bên cạnh hắn không biết đã ngủ tự khi nào, hai tay nàng ôm hờ cánh tay trái của Hoàng Thiên, đầu nhẹ nhàng dựa trên vai hắn mà ngủ một cách ngon lành. Khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng, thi thoảng lại có một cơn gió mơn man lướt qua khiến tóc mai của nàng nhẹ bay.
Hoàng Thiên thấy thiếu nữ đã ngủ say thì mỉm cười, tay phải bất giác đưa lên, gạt đi lọn tóc mai vương trên trán thiếu nữ. Nhưng rất nhanh sau đó ngượng ngùng thu tay về, ánh mắt rời thiếu nữ, nhìn về phía thinh không xa xa.
Không gian bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở của hai người vang lên đều đặn và tiếng gió nhẹ nhàng thổi ngang qua, tĩnh lặng và yên bình.
oOo
Trăng đã ngả về Tây, ánh sáng bình minh đã le lói ở phía xa. Hoàng Thiên chợt động, đưa tay gõ nhẹ vào trán thiếu nữ. Thiếu nữ bị đau thì nhăn mặt, khẽ cựa mình, hé hé đôi mắt nhìn Hoàng Thiên:
- Ngủ đủ chưa?
Hoàng Thiên nhìn thiếu nữ, cất tiếng hỏi, cánh tay chỉ chỉ về phía bình minh ở xa xa.
Thiếu nữ vốn đang còn mơ màng, nhìn theo hướng Hoàng Thiên chỉ, bị chút ánh sáng mờ mờ của bình minh dội vào mắt. Chút mơ màng còn sót lại cũng tan biến, nhận ra mình đang tựa vào vai Hoàng Thiên thì giật mình, vội vàng thu người chỉnh lại tư thế, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt nghi ngờ.
Hoàng Thiên thấy vậy thì phì cười:
- Ta đã nói rồi, ta không hứng thú với nữ nhân ngực lép.
Thiếu nữ nghe vậy thì hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ, nhéo hông hắn thật mạnh. Hoàng Thiên tuy đau nhưng vẫn cười lớn khiến nàng càng tức giận, cuối cùng nàng kéo cánh tay hắn lên mà cắn.
Rốt cục thì Hoàng Thiên không cười được nữa rồi, mặt hắn nhăn nhó, liên tục xuýt xoa:
- Ui cha… đau… đau quá…. Ta xin lỗi… a….
Mãi cho tới khi cánh tay hắn rỉ máu, nàng mới chịu tha, nhìn khuôn mặt đau khổ của hắn mà nở nụ cười thỏa mãn.
Cuối cùng, nàng đứng dậy, khẽ xoay người bước đi, Hoàng Thiên biết đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, vội vàng đứng dậy nói vọng theo:
- Ta còn chưa biết tên của thư thư.
Thiếu nữ vẫn bước đi, không quay lại, chỉ có âm thanh trong trẻo vang lên:
- Ta không phải họ Dương, ta tên Thiên Phương!
- Thiên Phương… tên thật đẹp!
Hoàng Thiên khẽ lẩm bẩm, đến khi hắn ngẩng đầu lên thì Thiên Phương đã biến mất.
Phía xa xa, mặt trời đã hé, ráng mây trắng được nắng sớm chiếu vào như đám bông rực rỡ sắc màu. Khẽ than thở đoạn hắn dùng cả chân lẫn tay bò xuống, hắn tuy tu vi đã Ngưng nguyên đỉnh nhưng vẫn chưa thể ngự khí phi hành, tất nhiên ở trên một độ cao như thế nếu không muốn ngã tan xác thì phải cẩn trọng rồi, chỉ là không biết Thiên Phương rời đi bằng cách nào nhỉ.
Hắn vừa leo xuống vừa suy nghĩ, chợt nhớ tới cảnh tối qua, lòng không kìm được mà nở một nụ cười.
oOo
Hoàng Thiên về tới khách điếm thì trời đã sáng rõ, người đi lại cũng trở nên đông đúc. Hắn thay cho mình bộ y phục mới, cất bước rời khỏi khách điếm, Trác Mộc cùng Tiểu hắc không rõ sống chết, hắn cần đi tìm đám người Vũ Hải.
Đây là một trong những nguyên nhân chính khiến hắn ngay sau khi rời Hỏa Linh sơn là đến liền Thiên Hỏa Thành. Hắn không biết Trác Mộc hiện giờ ra sao, nhưng lòng hắn cứ có chút gì đó bất an.