- Buông ra hết sức đi. Ta cũng muốn xem xem, ngươi lấy đâu ra tư cách cùng huynh đệ ta khiêu chiến.
Đả Thần Bổng khẽ chuyển, Anh Vũ nhàn nhạt cười, tuỳ ý buông ra một câu.
Chỉ là một câu này, tuyệt đối so với bất cứ câu nói nào trước đây còn khiến người rung động hơn vô số lần. Bởi vì, dường như chính hắn cũng đang thừa nhận bản thân không mạnh bằng Hoàng Thiên.
Bại Đạo Long, chiến Bạch Khôi, hắn trong mắt mọi người lúc này đã trở thành một tên thiên kiêu mới nổi vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, một kẻ hung hăng càn quấy không coi ai ra gì. Vậy mà lúc này đây hắn lại tự hạ mình khiêm tốn, nâng tầm huynh đệ của mình lên như thế quả thực khó tin. Đến Bạch Khôi cũng không có tư cách làm đối thủ, Hoàng Thiên kia thực sự khủng khiếp đến như vậy sao?
Lời vừa dứt, hắn cũng không chần chừ một giây phút nào. Đả Thần Bổng trong tay nháy mắt như trở nên trong suốt, bộc phát ra quang mang lam sắc, phù văn lượn lờ quấn quanh.
Không có như Bạch Khôi toàn thân sáng rực, hừng hực lửa cháy. Hắn thân thể quấn quanh bởi vô số phù văn huyền ảo, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại khiến cho thương thiên thất sắc, đại địa cuốn trào. Một cỗ tràng vực cực đại chớp mắt hình thành xung quanh thân thể hắn, cùng khí thế của Bạch Khôi đánh phá khắp bốn phương.
Hai con người, lúc này tựa như hoá thành hai thái cực đối nghịch, sừng sững trên bầu trời tăm tối.
Oành! Oành!
Gần như cùng một lúc, hai tiếng nổ thật lớn vang lên từ hai phía. Người ta thậm chí còn không kịp nhìn thấy bọn hắn ra tay thế nào, chỉ thấy được hai vệt sáng kinh thiên lao vào nhau, không chút nào giữ sức.
Mà phía sau bọn hắn, đại địa như nổ tung, để lại hai vùng không gian mơ hồ khói bụi, mịt mù trùng thiên.
Đùng!
Cú giao phong đầu tiên, bầu trời như bị đảo ngược. Kéo theo tiếng nổ dài như tiếng sấm, đánh dạt cả mây mù giữa thinh không, khủng bố doạ người.
Đả Thần Bổng trên tay Anh Vũ như muốn nổ tung, run rẩy đến một tần số khủng khiếp khó mà tưởng tượng nổi. Phù văn lấp loé, pháp tắc đan xen, một cỗ năng lượng to lớn ẩn ẩn trong thân bổng, bất cứ lúc nào cũng trực chờ bùng nổ, tiêu diệt bất cứ thứ gì mà nó gặp phải. Lần đầu tiên trong tay của Anh Vũ, nó có thể bộc phát được uy lực đến mức này. Linh tính vốn đang ngủ sâu lúc này dường như đang bị gọi thức tỉnh, tỏ ra hưng phấn cực kỳ.
Sáng chói đến cực hạn, phương trời xa Bạch Khôi như hoá thành mặt trời, trong tay không biết tự lúc nào xuất hiện thần xích, xuyên phá tầng không. Một xích phóng qua, đem thinh không đánh xuống, khiến lòng người hãi nhiên, sắc trời đại biến.
Không hổ là đời này thiên kiêu, cả hai người bọn họ đều mạnh đến không ngờ.
Oành!
Cả bầu trời lúc này như trùng xuống, trầm trọng nặng nề. Thần xích va chạm cùng thần bổng, nổ ra cường đại phản chấn. Nơi giao nhau thời không như vặn vẹo sụp đổ, không thể nào tiếp nhận năng lượng bạo phát.
Lần nữa tách ra, Anh Vũ nơi tay cầm Đả Thần Bổng đã bắt đầu ngấm ra máu tươi đỏ thẫm, chảy dài trên hoạ tiết. Phía bên kia, Bạch Khôi thần sắc cũng trở nên âm trầm cực độ, lòng bàn tay nắm thần xích thoáng run lên, tí tách nhỏ xuống vài giọt máu trắng, lấp lánh vô cùng.
Ngang tài ngang sức, hai người chiêu đầu giao phong không phân thắng bại. Đều bị lực chấn phản phệ khiến cho đổ máu, cùng thụ thương. Không có một lời nói nhảm nào, hai người bọn hắn lại lao vào nhau đại chiến, kẻ nào cũng bung ra toàn bộ sức mạnh của mình, tựa như chân chính là kẻ thù sinh tử.
Đả Thần Bổng Pháp, ba mươi sáu đạo đánh thần, bảy mươi hai pháp diệt thánh, khủng khiếp không nói nên lời. Một bổng vừa ra, thần cũng được mà thánh cũng thế, đều không có tư cách chống cự, bá đạo tuyệt luân.
Năm đó Lâm Thanh Phong chính là từ trong Cửu U Chi Địa mà đoạt được pháp thuật này. Dựa vào nó mà thành danh, dựa vào nó mà bá đạo khắp bốn phương đất trời, đủ để thấy nó mạnh mẽ như thế nào. Đặc biệt là kết hợp với Đả Thần Bổng, chẳng khác nào một cặp bài trùng hoàn hảo, hoàn toàn phát huy đến cực hạn, chung cực sức mạnh mà người sở hữu chúng có thể thi triển ra được.
Anh Vũ mặc dù mới chỉ lĩnh hội được một chút tinh hoa áo nghĩa, nhưng cũng không phải là chuyện đùa. Ít nhất là để đối phó với tu sỹ đồng lứa, là quá đủ để hắn ngạo nghễ xem thường.
Đùng…
Lại một tiếng nổ thật lớn nữa vang lên, Đả Thần Bổng dũng mãnh đánh bay thần xích, kéo theo cả Bạch Khôi ngược về. Máu trắng phún ra, nơi tay của hắn xoạc ra một mảng da lớn, nhìn mà rợn người.
Giao phong vài chiêu, Bạch Khôi đã ăn thiệt thòi khiến cho những người đang quan chiến đều rung động khó tả. Nhất là Túc Đạo Long, hắn bây giờ mới nhận ra, Anh Vũ ngay từ đầu đấu với hắn chưa hề tung ra toàn lực. Thậm chí, vừa nãy người ta cũng chỉ đùa chơi với hắn một chút mà thôi.
Uổng cho hắn kiêu ngạo, uổng cho hắn mắt chó xem thường người. Hoá ra, từ đầu tới cuối hắn chỉ là một tên hề nhảy nhót, chẳng có chút trọng lượng nào trong mắt người ta.
Trên bầu trời, Bạch Khôi tóc trắng tung bay, đuôi lông mày hơi nhíu xuống, tựa như đang suy tính điều gì. Mặc dù vừa nãy hắn ăn thiệt thòi, nhưng dĩ nhiên ai cũng hiểu, tất cả mới chỉ là bắt đầu, chưa thể nói lên bất cứ điều gì.
Thu thần xích về quấn quanh cánh tay, hắn thân hình một lần nữa như hoá thành lưu tinh, dũng mãnh lao về phía Anh Vũ, không hề có ý định lui bước.
Áp sát Anh Vũ, nơi cánh tay quấn chặt thần xích vung lên một quyền, kéo theo đằng sau là đuôi lửa chói loà. Anh Vũ không dám khinh địch, Đả Thần Bổng nhanh chóng đi qua chặn ngang một quyền này, đồng thời phía dưới phóng ra một cước vào hông đối thủ.Chỉ là một cước của hắn mới chỉ đi được nửa đường, đã phải vội vàng thu về dậm mạnh ra phía sau, liên tiếp bạo lui mấy chục mét. Hoá ra phía trên, Đả Thần Bổng mặc dù chặn lại được cánh tay của Bạch Khôi, nhưng thần xích lại tựa hoá thành một đầu mãng xà, quất mạnh vào ngực hắn.
Quá chủ quan nên không kịp phản ứng, hắn liền bị đánh văng ngược về sau. Nơi vùng ngực trường bào nổ nát, xen lẫn máu tươi đỏ thẩm, rất doạ người. Ăn miếng trả miếng, hai thiên kiêu trẻ tuổi này quả thực quá cân sức cân tài, nhất thời không thể nào phân ra thắng bại.
Thụ thương, chiến ý trong mắt Anh Vũ càng bùng lên khủng khiếp, nhiệt huyết trong người hắn tựa như dung nham cuộn trào, nóng bỏng kinh người. Hắn hiện tại cần chính là những trận chiến như thế này, cần những lần ma luyện sinh tử, rèn luyện kinh nghiệm cho bản thân mình. Hắn hôm nay phải chiến đến cùng.
Không kiêng nể, không nhiều lời. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tập trung một cách nghiêm túc vào quyết đấu, lấy toàn bộ tâm trí và khả năng trong cơ thể để đối chiến, rèn luyện không ngừng.
Cứ như thế, hai cái siêu cấp thiên tài quấn lấy nhau không rời, đánh đến rung động đất trời, thời không đổ vỡ, doạ sợ vô số người.
Phía bên dưới, đám người quan chiến đã không còn biết nói gì cho phải. Mọi chuyện hôm nay đã khiến cho bọn chúng rung động vô cùng, bất khả tư nghị.
Duy chỉ có Túc Đạo Long là sắc mặt khó coi đến cực độ, dần dần chuyển sang âm trầm như nước. Hơn ai hết, hắn lúc này đang lo lắng vô cùng. Nếu như Bạch Khôi thắng thì không có gì để nói, nhưng nếu lỡ may Anh Vũ thắng thì hắn liền thảm.
Đương nhiên, chạy trốn là điều không thể nào, chưa nói đến vấn đề mặt mũi, thì cơ duyên bên trong Thiên Không Trấn Ma Tháp cũng khiến cho hắn không thể nào từ bỏ được.
Suy nghĩ một hồi, rốt cục ánh mắt của hắn ngưng tụ về phía Cẩu Thủ. Nếu muốn chống lại Anh Vũ, hắn cần có liên minh, mà lựa chọn tốt nhất lúc này không ai khác chính là Bạch Khôi. Chỉ cần giúp Bạch Khôi bắt lấy con khỉ này, chẳng có lý do gì mà Bạch Khôi không kết minh cùng hắn cả.
Nghĩ là làm, hắn vụt bay về phía trước, chớp mắt áp sát về phía Cẩu Thủ hòng bắt nó vào tay.
- Túc Đạo Long… Ngươi muốn chết!
Phương xa, Anh Vũ nhìn thấy một màn này thì tức giận cực độ, quát lên một tiếng. Chỉ tiếc là hắn lúc này đang bị Bạch Khôi quấn lấy, nào có thời gian để phân tâm, không thể nào mà ứng cứu Cẩu Thủ.
Túc Đạo Long không hề có ý định thu tay, trong nội tâm càng là cười lạnh. Anh Vũ lại mạnh thêm nữa thì có thể thế nào? Chỉ cần kết minh cùng Bạch Khôi, Cửu U này liền mặc sức hắn tung hoành, há lại sợ một cái Anh Vũ.
Phanh!!!
Đương thời điểm mà mọi người đang nghĩ Cẩu Thủ chết chắc, một tiếng va chạm điên cuồng vang ra, chói tai vô cùng. Mà Túc Đạo Long vốn thế tới như cuồng phong bạo vũ, lúc này lấy một tốc độ còn nhanh hơn bạo lui về phía sau. Cánh tay mới vừa nãy vươn ra, lúc này đây đã bị chấn cho biến dạng. Mặc dù không có vết rách hay máu chảy, nhưng cũng quá đủ để doạ cho người sợ hãi.
Mà phía Cẩu Thủ lúc này, ba mươi sáu viên phật châu sáng chói quay vòng, phật khúc cửu trùng thiên. Chí cao vô thượng khí tức lan tràn trong thế giới, khiến lòng người bỗng nhiên bình hoà an nhiên đến lạ thường.
- A di đà phật! Thiện tai… thiện tai… thí chủ bớt nóng giận, dĩ hoà vi quý ah.
Mà trung tâm của ba mươi sáu viên phật châu không ai khác chính là tiểu hoà thượng, đang mỉm cười rất hoà ái nhìn tới.
Hơn hai năm thời gian trôi qua, nhưng dường như nó chẳng có gì thay đổi. Vẫn là bộ dáng của một tên nhóc mười tuổi, cao chẳng tới một mét hai. Vẫn là một bộ cà sa cũ và đôi chân để trần, thập phần bình dị và đơn giản.
Nhưng mà, lúc này đây tuyệt đối không có ai nghĩ rằng nó đơn giản cả. Bởi vì nó không những có thể ngăn chặn được Túc Đạo Long, mà còn có thể khiến cho hắn thụ thương không nhẹ. Đây là một điều đáng sợ cỡ nào? Nhất là đối với một tên nhóc có độ tuổi như nó, càng khiến cho người khó lòng mà tin được.
- Tiểu đầu trọc, ngươi muốn cùng chúng ta đối đầu?
Cố gắng kìm nén lại kinh sợ trong lòng, Túc Đạo Long gằn giọng quát lên. Dĩ nhiên, hắn không hề nghĩ tới một tên nhóc tưởng chừng vô hại lại có thể mạnh đến mức này. Nhưng đã lỡ đâm lao đành phải theo lao, hắn đã quyết định đứng về phe Bạch Khôi, dĩ nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ xuống như thế.
Cũng vì nguyên nhân này mà hắn nói “chúng ta” thay vì “ta”, kéo chặt thêm Bạch Khôi về phe của mình.
Nghe thấy hắn quát lớn, tiểu hoà thượng nhất thời ngẩn ra một lúc, giống như đang rất ngạc nhiên vì điều gì đó vậy. Một lát sau nó thoáng cau mày, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lẩm bẩm một mình.
- Không có hiệu quả à? Hừ hừ, mẹ nó! Sư phụ lại bốc phét gạt ta rồi, tức chết mất… a… a… a… a.
Dậm chân mấy cái xuống đất, nó vì giận quá mà thở phì phì như bò mộng. Sau đó trợn mắt nhìn về phía Túc Đạo Long mà nói:
- Đối đầu? Các người lại là cái thứ gì? Tiểu tăng xưa nay tuy một lòng từ bi hướng phật, sống hiền lành tử tế, nhưng cũng không phải hạng người dễ bị bắt nạt. Từ khi xuất đạo đến nay, tiểu tăng còn chưa ngán bất cứ kẻ nào. Tới… tới đây tiểu tăng cùng ngươi đánh… hừ… hừ.