Trên một con đường lớn nằm thại Thiên Nguyên Thành, ba huynh đệ Hoàng Thiên đang dạo phố. Mặc dù ngày mai mới là ngày đấu giá đầu tiên, nhưng bọn hắn vẫn quyết định đi sớm một chút để chuẩn bị. Dẫu sao đây cũng là một trong những sự kiện lớn nhất của Thiên Nguyên Đại Lục, thu hút nhân khí cực kỳ lớn, nếu không đi sớm một chút thì chỉ sợ bọn hắn không có phòng mà nghỉ lại.
-Hoàng Thiên a! Ngày mai lên đấu giá hội nếu thích thứ gì thì cứ nói cho ta. Ta sẽ mua cho ngươi.
Anh Vũ vừa đi vừa đắc ý không ngừng, vỗ vỗ ngực nói với Hoàng Thiên.
Cũng phải thôi, thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là tiền đấy. Chưa kể hắn là cháu nội của Lâm Thanh Phong, lão tất nhiên sẽ không để hắn thiếu thốn thì lần kinh doanh hình ảnh vừa rồi hắn cũng kiếm được không ít, tuy còn chưa có thể xưng đại gia, nhưng cũng có thể được coi là trọc phú à.
-Thôi bỏ đi! Ngươi cứ tự lo cho mình là được rồi.
Hoàng Thiên xua xua tay về phía hắn mà từ chối, trong lòng càng là cười khổ. Đồ hắn thích, Anh Vũ có xin Phong gia gia thêm mấy năm tiền tiêu vặt cũng không đủ đây này.
-Hừ! Đấy là ngươi nói nhé, đến lúc đó thì đừng có mà cầu xin ta.
Anh Vũ trợn mắt nói, không quên nở một nụ cười gian ác.
-Ta nghe nói tên vô sỉ cao nhân hôm trước sẽ bán đấu giá hình ảnh đầy đủ của vụ Hạ Như đạo sư và Bạch Tề đạo sư đấy.
Lúc này Hàn Lâm đang đi ở phía sau đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Lời nói của hắn khiến cho Anh Vũ vẻ mặt thoáng lộ ra nét đắc ý, còn Hoàng Thiên thì nghi hoặc khó hiểu, vì hắn không biết vụ này.
Hàn Lâm thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên thì mỉm cười giải thích:
-À! Khoảng thời gian ngươi đi diện bích ở U Linh Nhai đã xảy ra một số chuyện. Hạ Nhu đạo sư và Bạch Tề đạo sư có gian tình, bị người ta ghi lại hình ảnh rồi đem bán cho học viên đấy. Nhưng các bản đó chỉ là màn dạo đầu cùng với hình ảnh thôi, còn bản đầy đủ thì được thông báo sẽ bán đấu giá vào ngày mai đó.
Hoàng Thiên vẻ mặt a một tiếng rõ to, ánh mắt không tự chủ được mà liếc sang phía Anh Vũ và Cẩu Thủ, nói:
-Tên kia cũng quá vô sỉ à nha!
Tuy không chắc chắn lắm, nhưng hắn có thể nắm được bảy phần. Chỉ có con khỉ mặt chó với tên huynh đệ vô sỉ này của mình mới có thể làm ra được cái hành động nhân thần cộng phẫn này đấy. Hơn nữa vẻ mặt của Anh Vũ nãy giờ đang tố giác chính hắn đây này.
Anh Vũ nhất thời chột dạ, ậm ừ vài cái sau đó hừ lạnh, hiên ngang nói:
-Hừ! Ta thấy hắn làm việc quang minh chính đại, vô sỉ ở chỗ nào?
Hoàng Thiên ha ha cười:
-Ha Ha! Lén lút nhìn người khác làm nhau mà gọi là quang minh chính đại hả, là đại đê tiện thì đúng hơn. Lại còn đem bán đấu giá nữa chứ.
Anh Vũ á khẩu, trong lòng càm thêm hậm hực, đang định nói gì nữa thì Hàn Lâm đột nhiên chen ngang:
-Phải đấy! Ta thấy hắn rất đê tiện.
Anh Vũ tức giận đến thở phì phì, không khách khí tung một cước rất mạnh về phía Hàn Lâm, tên này chính xác là đang chửi hắn a.
Hàn Lâm lúc này còn không hiểu ra được Anh Vũ chính là tên cao thủ vô sỉ đó thì đúng là uổng phí mười mấy năm sống trên đời. Bật người đảo một vòng trên không tránh khỏi một cước này của Anh Vũ, hắn cười ha ha đắc ý.
-Mau cút!
Ngay lúc này, giữa đường lớn tự nhiên vang lên âm thanh rầm rầm rung động! Một chiếc xe kéo xa hoa được mãnh thú kéo lao nhanh tới, làm cho cả đoạn đường lâm vào hỗn loạn.
Hàn Lâm có chút bất ngờ, vì hắn tránh một cước của Anh Vũ liền nhảy ra giữa đường, ngay trước đầu cỗ xe kéo. Ba con hung thú dữ tợn thấy có người cản đường thì rú lên một hồi, tỏa ra hung uy dữ tợn, hai chi trước nhảy lên đạp vào khoảng không khiến cho chiếc xe đột ngột dừng lại, chao đảo không ngừng.
Hàn Lâm có chút bối rối, biết mình có lỗi trước nên vội vàng cúi đầu, đang định xin lỗi thì tên phu xe đã tức giận quát lên, vụt chiếc roi da về phía hắn:
-Mẹ kiếp tên chó chết này! Ngươi chán sống hả?
Điều này khiến cho cả Hoàng Thiên và Anh Vũ đều nhíu mày tức giận. Chỉ không may cản đường một chút mà đối phương đã ra tay nặng như thế, nhìn lực đạo của tên phu xe thì hoàn toàn có thể đánh chết người đấy.
Anh Vũ vẻ mặt sầm lại, bước lên một bước định ra tay ngăn cản thì bị Hoàng Thiên giữ lại. Nhìn vào vẻ mặt của Hoàng Thiên tràn đầy thâm ý, hắn tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo, ánh mắt lạnh lẽo dán lên chiếc xe kéo. Nếu Hàn Lâm có mệnh hệ gì, hôm nay chủ nhân của chiếc xe này sẽ có đi mà không có về.
Chiếc roi da rất nhanh liền vụt tới mặt của Hàn Lâm, hắn nhíu mày tức giận, hiển nhiên là không ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay như thế. Hắn tuy ngày thường tuy hiền lành không hơn thua với kẻ khác, nhưng không có nghĩa là người khác muốn ức hiếp hắn thế nào thì ức hiếp.
-Hừ!
Ánh mắt lóe lên tinh quang, tay hắn đảo lên một vòng bắt lấy đầu roi, đồng thời phóng ra một cỗ năng lượng bàng bạc mà giật mạnh một cái.
Tên phu xe vẻ mặt thoáng biến sắc, hắn tu vi mới chỉ dừng tại Ngưng Nguyên sơ kỳ, làm sao chống được. Liền bị Hàn Lâm kéo bay xuống khỏi xe, ngã sấp xuống mặt đường.
-Mẹ kiếp! Đi chết đi.
Tên phu xe lồm cồm bò dậy, điên tiết hét lên. Hắn không thể ngờ được rằng đối phương lại còn dám phản kháng, đúng là muốn chết. Xuất ra một thanh linh kiếm tam phẩm, ánh mắt của hắn lộ ra nét ác độc, toàn lực đâm về phía Hàn Lâm.
Nhếch môi cười nhạt một tiếng, Hàn Lâm khẽ vung tay, tốc độ nhanh đến khó tưởng tượng, kẹp lấy mũi kiếm. Hai ngón tay bộc phát ra một lớp huyết khí đậm đặc vặn nhẹ một cái, đem mũi kiếm chấn nát thành mấy mảnh.
Tên phu xe vẻ mặt thoáng chốc cứng lại, nội tâm bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng gì, thì một cước của Hàn Lâm đã vụt tới trước mặt, đem hắn đá bay trở về đập mình vào cỗ xe. Mấy con hung thú bị lực lượng của va chạm dọa cho hoảng sợ, gầm lên điên cuồng, nhảy loạn một hồi khiến cỗ xe rung lắc ầm ầm.
-Hừ!
Đúng lúc này, trong xe đột nhiên truyền ra tiếng hừ lạnh, một cỗ uy áp như có như không tỏa ra đem đám hung thú đều trấn định lại. Hiển nhiên người này là một cao thủ.
Hoàng Thiên lúc này chân mãy khẽ nhướng lên, mỉm cười một cách quỷ dị.
Chiếc cửa xe chậm dãi bị đẩy ra, năm cái thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người. Mỗi một cái đều còn rất trẻ, chưa có ai quá hai mươi lăm tuổi đầu. Y phục trên người khá là hoa lệ, tỏa ra khí chất bất phàm, thân phận của đám người này có lẽ không tầm thường.
-A! Là đám người của Diệp Gia.
Phía xa xa đột nhiên có người kinh hô, hiển nhiên là nhận ra được thân phận của đám người này.
-Diệp Gia?
Lời kinh hô kia lại nhiến Hoàng Thiên sắc mặt thoáng thay đổi, ánh mắt lóe lên một tia sát khí nhàn nhạt. Hai chữ Diệp Gia khiến hắn nhớ tới một người cũ, kẻ thù đầu tiên của hắn – Diệp Vọng.
-Vị huynh đệ này! Ngươi vô duyên vô cớ chặn xe của bọn ta, lại còn đả thương phu xe, không biết là có ý gì?
Người nói là một cái thanh niên nam tử, tuổi tác có lẽ lớn nhất trong đám người, khoảng hai ba hai tư tuổi gì đó. Quần áo trên người tinh mỹ, lại để cho cả người hắn toát ra khí tức long hành hổ bộ. Ánh mắt bình tĩnh trầm ổn, mang theo một phong thái hơn người.
Chỉ là khuôn mặt của hắn… xấu đến đáng thương, tựa như chưa có tiến hóa hoàn chỉnh, còn lại nét hoang sơ của một con đười ươi già.
-Phụt! Ha ha! Tiên sư con bà nó… Hóa ra là họ hàng của Cẩu Thủ à?
Anh Vũ là người trực tính, khi nhìn thấy khuôn mặt của tên này thì trợn mắt ngoác mồm, sau đó phì cười một cái, chẳng hề kiêng nể gì cả. Đoạn hắn đánh mắt qua phía Cẩu Thủ đang ngồi trên vai, đầy ẩn ý.
Cẩu Thủ hừ lạnh, trong lòng không vui chút nào, nói:
-Con tinh tinh đó cũng xứng làm họ hàng với Tiên Hầu nhất mạch chúng ta sao?
Lần này thì không chỉ riêng Anh Vũ nữa, mà tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên, sau đó bật cười. Hai tên một người một khỉ này quá vô sỉ rồi.
Tên thanh niên kia mặt mày xấu xí một hồi, hắn không biết tên của Cẩu Thủ, thành ra lại nghĩ Anh Vũ nói mình có họ hàng với lũ “Đầu Chó”, còn con khỉ kia chửi hắn là tinh tinh đây này. Đây tuyệt đối là nhạo báng cùng sỉ nhục hắn.
-Hừ! Cẩn thận lời nói của mình.
Ấy thế mà tên này vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ hừ lạnh nhắc nhở Anh Vũ cùng Cẩu Thủ, có điều trong ánh mắt không hề che giấu sát khí chút nào.
-A! Phải rồi! Quá lời, quá lời… ta sẽ nói nhỏ lại, không cho mọi người biết.
Không cần phải nói, Anh Vũ tuyệt đối là một tên mặt dày, hắn a lên một tiếng như đã hiểu ra, sau đó suỵt suỵt mấy tiếng với Cẩu Thủ. Mà điều này càng làm người ta tức điên lên đấy.
Không để ý đến Anh Vũ nữa, tên kia hướng ánh mắt về phía Hàn Lâm, uy nhiếp thoắt ẩn thoắt hiện:
-Làm sao! Gây chuyện với chúng ta mà không tỏ chút thái độ gì à?
Lời nói của hắn nặng nề hơn rất nhiều, đâu còn phong thái như khi nãy. Hiển nhiên là đã bị hai tên vô sỉ kia chọc giận, bây giờ liền đổ lên đầu Hàn Lâm đây mà.
Lạnh lùng nhìn về phía tên thanh niên, Hàn Lâm nhếch môi cười:
-Ta gây chuyện sao? Tại sao ta lại có cảm giác là các ngươi gây chuyện với ta nhỉ?
Lời nói có chút ngang ngược, vẻ mặt nghênh ngang lại khiến cho hai người một khỉ bên kia bất ngờ đến há hốc miệng. Đây có còn là Hàn Lâm mà bọn họ quen biết nữa không đây? Hoàng Thiên liếc qua Anh Vũ cùng Cẩu Thủ, thầm nghĩ:
-Đúng là gần mực thì đen mà, Hàn Lâm bắt đầu nhiễm phải thói hư tật xấu của hai tên đê tiện này rồi.
Tên thanh niên kia bật cười thành tiếng, nhìn Hàn Lâm nhàn nhạt nói:
-Chặn đường của chúng ta, còn ra tay đả thương phu xe, đây còn không phải gây chuyện sao?
Hàn Lâm khoanh tay trên ngực đầy bình tĩnh, đáp lại:
-Thứ nhất! Đường lớn không phải của riêng Diệp Gia các ngươi, ta muốn đứng ở đâu thì đứng, các ngươi có quyền cấm sao. Thứ hai! Là phu xe của các ngươi ra tay với ta trước, ta chỉ tự vệ mà thôi.
Tên thanh niên cười khan, gật nhẹ đầu:
-Miệng lưỡi đích xác lợi hại, nhưng hôm nay các ngươi chọc nhầm người rồi. Giết bọn chúng đi.
Tên thanh niên sắc mặt lộ ra nét độc ác ra lệnh, không ngờ lại có ý định giết người.
Mấy tên đi theo đằng sau hắn liền vọt tới xuất hiện trước mặt Hàn Lâm. Mỗi một tên đều tung ra sát chiêu của mình, ra tay cực kỳ độc ác.