Nam thành, đường phố rộng lớn, người người đi lại như nước, nhộn nhịp đông đúc.
Tòa thành này thường ngày nhân khí vốn không thịnh như thế, chỉ là dạo gần đây có một sự kiện rất lớn, thu hút rất nhiều người đổ về.
Thiên Hỏa Tông tuyển chọn tân đệ tử.
Ngũ Hành Thiên Quốc có vô số thế lực, cát cứ các phương. Thế nhưng nếu nói đến những thế lực hàng đầu, không thể không nhắc tới Thiên Hỏa Tông.
Ngũ đại thế lực, gồm ba tông nhị gia, truyền thừa từ thời viễn cổ. Đạo thống vô cùng vững chắc, cao thủ như mây. Là nơi mà muôn người hướng tới, chỉ cần ngươi có thể trở thành đệ tử một trong những thế lực đó, liền coi như một bước lên mây, được vạn người kính ngưỡng.
Thiên Hỏa Tông cứ năm năm đều có một lần tuyển chọn tân đệ tử, điều kiện tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, vạn người lựa một. Thế nhưng vẫn thu hút vô số người đổ về, mong ước vượt qua được khảo thí, trở thành tân đệ tử.
Trên con đường đông đúc, một chiếc xe thú khá lớn chạy băng băng, khiến cho người đi đường hoảng sợ dạt hết sang một bên.
Nhìn con yêu thú dữ tợn kéo xe, ai ai cũng sợ đến ngây người, đây tuyệt đối là xe ngựa của tiên nhân.
Gào!!!!
Con yêu thú đột nhiên gào lên một tiếng giận dữ, hai chi trước nhảy bổng lên, làm chiếc xe dừng lại trên đường.
Phía trước cỗ xe, một tên nhóc nằm lăn trên mặt đường, trong lòng còn đang ôm một đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi đang kinh hãi khóc thét lên.
Hóa ra khi nãy đứa nhỏ này đứng giữa đường, suýt nữa bị xe thú tông trúng. Cũng may là có tên nhóc kia phản ứng kịp thời, lao vào ôm nó ra ngoài.
- Ranh con chán sống rồi à?
Tên phu xe tức giận quát lên, toan dùng roi đánh về phía đứa nhóc.
Mọi người xung quanh đều rất phẫn nộ, tên nhóc làm gì có lỗi, hà cớ gì lại đánh nó.
Thế nhưng không một ai dám lên tiếng, đùa a, đây là xe của tiên nhân đấy, muốn chết thì cứ lên tiếng.
- Có chuyện gì thế?
Ngay lúc này, chiếc rèm xe được vén lên, một tráng hán cao lớn bước ra, vẻ mặt có chút khó chịu.
Tên phu xe thoáng kinh hãi, vội vàng dừng tay, vội vàng hướng về phía tráng hán mà chắp tay, cung kính nói:
- Thượng tiên, là có mấy con chó cản đường, làm ngài mất vui rồi.
Tráng hán nhíu mày, hướng ánh mắt về phía trước, liền trông thấy hai đứa trẻ đang nằm lăn lóc dưới nền đường thì tức giận. Rất muốn giơ tay vỗ chết tên phu xe, thế nhưng vẫn còn kìm lại được. Đoạn hắn nhảy xuống, tiến về phía hai đưa nhóc.
Nhìn thấy chủ nhân chiếc xe tiến về phía mình, tên nhóc lớn hơn có chút sợ sệt, liên tục lui về phía sau.
Tráng hán nở nụ cười hiền lành, tiến tới nhanh hơn, đỡ cả hai đứa nhóc dậy, nhẹ nhàng hỏi:
- Hai nhóc, không có sao…
Lời của hắn còn chưa nói hết, khi nhìn thấy khuôn mặt của đứa nhóc lớn hơn thì ngẩn ra:
- Sao lại là nhóc… chuyện gì xảy ra với ngươi? Đệ đệ của ngươi đâu?
Đứa nhóc lớn quần áo rách rưới, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tráng hán, ánh mắt nó rưng rưng một hồi, sau đó khóc nấc lên:
- Lâm thúc thúc…
Đứa nhóc này chính là Hoàng Thiên, mà tráng hán lại chính là người của Thiên Hỏa tông hôm trước, đã từng giúp hai huynh đệ hắn.
Kể lại cho tráng hán tất cả những gì mà nó đã trải qua, nó khóc càng dữ dội hơn.
Vì nó nhớ cha mẹ, nó nhớ đệ đệ, nhớ tới tất cả bọn họ.
Không một ai có thể biết, có thể cảm nhận được mấy tháng nay hắn sống như thế nào, nó đau khổ ra sao.
Nỗi đau đó, đáng lẽ không nên xảy ra trên đầu một đứa nhóc như nó.
Nhìn Hoàng Thiên thút thít, tráng hán trong lòng khó nói nên lời, thầm nghĩ đứa trẻ này thật đáng thương, nảy lòng thương xót, nói:
- Tiểu tử, lão tặc thiên để ta và ngươi gặp nhau như thế, coi như cũng có duyên, thôi thì theo ta về Thiên Hỏa tông, ít nhất thì ngươi không phải lo về cái ăn cái mặc.
- Thật sự?
Hoàng Thiên kích động, nắm lấy tay của hắn.
- Đương nhiên.
Hoàng thiên vui lắm, vội vàng quỳ xuống dập đầu về phía hắn:
- Cám ơn người, rất cám ơn người.
Tráng hán mỉm cười, đỡ hắn dậy xoa xoa đầu hắn nói:
- Được rồi, lên xe đi.
Hoàng Thiên nghe lời, nhanh chóng trèo lên xe trước sự kinh ngạc của tất cả người đi đường.
Tráng hán tới tòa thành này là vì quản lý lần tuyển đệ tử này, vì vậy còn lưu lại gần một tuần, sau đó mới trở về tông môn.
oOo
Ba ngày sau:
- A! Đẹp quá!
Nhìn phong cảnh nơi đây, Hoàng Thiên nhịn không được mà thốt lên tán thưởng.
Ngay phía trước mặt hắn là một ngọn sơn phong khổng lồ cao vút trên mây, từng trận mây mù lan tỏa mơ hồ làm cho người ta nhìn không rõ hình dáng của ngọn núi. Trên các vách đá cheo leo, thỉnh thoảng lại có từng trận hồng sắc hỏa diễm bùng lên thiêu đốt không khí, làm cho không gian xung quanh cũng trở nên ấm áp.
Hán tử xuống xe, sau đó ôm lấy Hoàng Thiên nhanh chóng bay lên sườn núi, vào trong một tòa nhà chuyên môn an bài cho ngoại môn đệ tử và ký danh đệ tử. Vừa tới nơi, đã có thanh âm từ trong vọng ra:
- A! đệ tử Hắc Vũ xin ra mắt Lâm trưởng lão.Chỉ thấy một hắc y thanh niên khuôn mặt thập phần gian xảo tiến tới, chắp tay cúi đầu phía tráng hán. Khẽ liếc qua Hoàng Thiên, thắc mắc hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này là…
- Ta đi ra ngoài điều tra một vụ việc, thấy nó đáng thương nên đưa về, ngươi sắp xếp cho nó ở lại làm tạp vụ, nhân tiện cũng đưa cho nó công pháp ngưng khí của tông môn, vậy đi, ta còn có việc.
Tráng hán không thèm nhìn Hắc Vũ lấy một cái, lắc mình biến mất khỏi căn nhà.
Nhìn tráng hán bay đi, Hoàng Thiên trong lòng có chút mất mát thở dài. Vì nơi đây nó chỉ quen biến mình hắn, thế nhưng nó cũng biết, người ta chỉ là nảy lòng thương hại với nó mà thôi, không thể lúc nào cũng làm phiền người ta được.
Sau khi tráng hán bỏ đi một lát, Hắc Vũ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, cười nhạo nói:
- Hóa ra là được người thương hại mang về.
Hoàng Thiên trầm mặc không nói.
- Xem nào… a được rồi… từ nay ngươi sẽ có trách nhiệm trông coi vườn dược thảo, mỗi ngày phải tưới nước, chăm sóc, không cho thú hoang tới phá hoại. Từ chỗ này đi về hướng Tây khoảng mười dặm (4.4 km) dưới chân núi là sẽ tới vườn dược thảo, ở đó có một đệ tử nữa, hắn sẽ chỉ dẫn ngươi làm việc. Đây là ngưng khí quyết, cầm lấy mà tu luyện.
Hắc Vũ nói xong, hắn bực mình đem một cuốn sách cũ kỹ cùng với một bộ quần áo ném về phía Hoàng Thiên.
Cúi xuống nhặt quần áo và sách lên, Hoàng Thiên xoay người bỏ đi, hướng về phía tây. Đằng sau vang vọng lên tiếng lẩm bẩm của Hắc Vũ “Một tên phế vật”.
Ngày đã về chiều, cái nắng yếu ớt của chiều tà chiếu thẳng vào mặt một thiếu niên. Nó đi trên con đường đá gồ ghề, cũng như cuộc đời nó, đầy những chông gai, thử thách. Tiến về phía trước, tìm kiếm một chút ánh sáng soi đường, một tương lai mới. Nhưng có không? Khi mà phía trước là chiều tà thiếu sức sống, là mặt trời đang cố gắng vùng vẫy khỏi quy luật của của thiên địa, thời khắc lụi tàn.
OoO
Đi được một hồi lâu, rốt cục Hoàng Thiên nhìn thấy một vườn dược thảo khá lớn, nói là một cánh đồng dược thảo thì đúng hơn. Cánh đồng này nằm sát chân núi, bên cạnh một con suối, trồng cơ man là dược thảo, được người ta lên thành từng luống dài song song nhau chạy xa tít tắp không nhìn thấy cuối. Mùi hương hoa lan tỏa khắp không gian lại kết hợp cùng chút ánh sáng mờ mịt của chiều tà khiến cho lòng người trầm xuống.
Đi thẳng đến cuối dãy, nó phát hiện ra một cái lều nhỏ nằm lấp sau một mô đất. Bước vào trong phòng thì nhìn thấy, đây là một căn phòng cũ kỹ, những bức tường đất đa phần đã bong tróc, diện tích khá hẹp, có hai chiếc giường nhỏ.
Trong đó có một chiếc dường như đã có người, nó bèn chọn chiếc còn lại. Mệt mỏi nằm lăn ra giường, vắt tay lên trán mà suy nghĩ vu vơ.
Không lâu sau, nắng chiều tắt ngấm, nhường chỗ cho màn đêm vô tận. Từ bên ngoài bước vào một thiếu niên thân thể gầy yếu, trạc mười một mười hai tuổi, trên tay xách một bọc giấy nhỏ. Hắn vào phòng nhìn thấy Hoàng Thiên đang nằm thì ngẩn ra mất một lát, nhưng sau đó cũng không thèm để ý nữa mà tiến về phía giường của hắn, mở cái bọc giấy ra. Bên trong bọc là một đống hoa quả dại, hắn bốc lên ăn ngấu nghiến giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Hoàng Thiên bất chợt đưa tay sờ bụng, từ sáng tới giờ nó đã có gì nuốt vào bụng đâu. Người thiếu niên liếc qua thấy vậy không nói gì mà ném cho nó một chùm quả. Hoàng Thiên bắt lấy, ánh mắt nhìn người thiếu niên như muốn nói lời cảm ơn.
- Không sao, chỗ ta còn nhiều, ngươi cứ ăn đi.
- Cám ơn!
- Ha ha, con bà nó, ngươi không phải cám ơn, à mà ngươi chắc cũng đắc tội với tên Chó Đen hả?
Thiếu niên nhìn Hoàng Thiên cười phá lên.
- Chó Đen?
Hoàng Thiên không hiểu.
- Là Hắc Vũ đó, tên khốn đó, ngày trước ta lỡ làm trái ý hắn, bị hắn phân xuống chỗ khỉ ho cò gáy này, chán muốn chết.
Thiếu niên càng nói càng bức xúc.
- Nhưng không sao, xuống đây cũng tốt, ta có thể tự do làm việc, không bị hắn quản lý nữa, à đúng rồi, ta tên Trác Mộc, còn ngươi?
Thiếu niên dường như rất vui, nói liên tiếp một tràng khiến Hoàng Thiên không nói được câu nào.
- Hoàng Thiên.
Hai người tán chuyện suốt cả tối, dường như tên Trác Mộc này lâu ngày không được nói chuyện, giờ có Hoàng Thiên rồi thì huyên thuyên cả buổi. Hoàng Thiên cũng hiểu hơn phần nào công việc của mình, chủ yếu là tưới nước, chăm sóc cho dược thảo, ngoài ra khi đến mùa thì thu hoạch và phòng dã thú tới phá hoại.
Bên ngoài là bầu trời khuya tĩnh mịch, trong lều nhỏ, tiếng nói chuyện nhỏ dần, ánh sáng của ngọn đèn dầu lập lòe rồi vụt tắt, hai đứa trẻ chìm sâu vào giấc ngủ.
oOo
Sáng sớm ngày thứ hai, bầu trời vừa hửng sáng, Hoàng Thiên tỉnh giấc, liền từ trên giường bò dậy, nhìn thấy Trác Mộc còn đang ngủ. Nó bèn đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành của ban mai. Tiến lại chiếc vại nước nhỏ, xúc miệng rửa mặt cho tỉnh táo, sẵn sàng cho một ngày làm việc mới.
Một lát sau, Trác Mộc mắt nhắm mắt mở đi ra, miệng còn ngáp ngáp mấy cái, dường như đang còn ngái ngủ, liếc thấy Hoàng Thiên nói:
- A! ngươi dậy sớm thế?
Hoàng Thiên chỉ nhìn hắn cười cười không nói.
- Giờ ta ra suối tắm một cái đã, ngươi vào trong lều lấy bốn cái thùng nước ra, chúng ta tưới nước trước tiên a.
Trác Mộc vừa chạy về phía suối, vừa ngoái đầu lại nói với Hoàng Thiên.
Khẽ cười khổ một tiếng, Hoàng Thiên vào lều xách lên bốn cái thùng nước đi về phía suối.
Đi đoạn đường cũng không xa cho lắm, lúc này mới đi đến con suối mà Trác Mộc nói, nơi đây phong cảnh rất đẹp, hai bên bờ đầy đá cuội nhỏ, làn nước trong veo trông thấy đáy, những tia nắng mai chiếu xuyên qua ánh lên rực rỡ, tiếng nước chảy róc rách nghe rất vui tai, giống như âm thanh của tự nhiên tràn ngập lòng người.
Phong cảnh sẽ còn đẹp hơn nữa nếu như không có tên phá hoại Trác Mộc đang trần chuồng dưới suối. Phải chi hắn là con gái thì tốt biết mấy. Tên khốn này thân thể không mảnh vải, ngâm mình trong nước, nhưng nước trong nên ở trên bờ có thể nhìn thấy hết. Thật là bại hoại a.
- Chà chà, ngươi thông cảm chứ, ta có mỗi hai bộ đồ, một bộ bị lũng đít, chưa vá lại, còn bộ này không thể để ướt được, thông cảm a.
Hoàng Thiên bật cười, không rảnh để “ngắm cảnh đẹp này”, đặt mấy thùng nước ở đó rồi vội vàng đi về phía trên của dòng suối nghịch nước.
Một lát sau, Trác Mộc tắm xong thì tiến lại chỗ Hoàng Thiên, nhìn nó mà cười hì hì. Hai đứa trẻ bắt đầu công việc của mình, gánh nước đi tưới cây. Công việc cũng không đơn giản như Hoàng Thiên nghĩ, thảo dược có nhiều loại, có loại cần nhiều nước, có loại cần ít, có loại không cần, việc tưới nước phải rất cẩn thận.
Mãi cho đến hoàng hôn, bọn nó mới xong việc, mệt mỏi mà ngồi lăn ra bờ suối. Hoàng Thiên hiện tại cảm thấy hai chân tay của hắn đã tê mỏi, vừa cố sức động đậy liền đau nhức khó chịu. Nó thầm nghĩ không biết trước đây tên Trác Mộc này có một mình thì hắn làm như thế nào.
Trác Mộc ngồi bên cạnh ngửa mặt lên trời mà thở dốc, lấy từ trong ngực áo mấy nhánh cỏ xanh, đưa cho Hoàng Thiên vài nhánh, còn lại nhét vào miệng mà nhai ngấu nghiến, nói với Hoàng Thiên bằng thứ giọng rất khó nghe:
- Đây là Diệp Lục thảo, có tác dụng hồi sức, mau ăn vào đi.
Hoàng Thiên nghe vậy thì vội vàng bỏ vào miệng mà nhai, chỉ thấy miệng hơi cay cay, khi nuốt vào thì trong bụng tức khắc xuất hiện một chút cảm giác ấm áp dào dạt, cảm giác đau nhức ở bắp thịt toàn thân cũng tiêu tán đi rất nhiều.
- Thôi, mau tắm rồi đi ăn cơm, muộn là hết phần đó.
Trác Mộc nói xong thì thoát y ngay tại chỗ, lao mình xuống suối. Hoàng Thiên thấy vậy cũng làm theo, nhanh chóng thoát y rồi ngâm mình vào dòng nước. Chỉ thấy cả cơ thể mát lạnh sảng khoái, mệt mỏi cũng vơi đi rất nhiều.