• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Dương Kỳ ước hẹn quyết đấu sau ba tuần trăng nữa khiến người người ngây ngẩn.

Dương Hồng Liệt ánh mắt sáng ngời: "Dương Kỳ, chú mày nói thật hay chém gió đấy?" Tất nhiên, hắn không tin với tu vi của Dương Kỳ sau ba tuần trăng lại có thể chống lại hắn, rõ ràng đó là nằm mơ giữa ban ngày.

Dù được cao thủ tuyệt đỉnh truyền nội lực thì cũng không thể mạnh ngay lập tức, huống gì nếu dễ dàng như vậy thì người trong thiên hạ chẳng cần phải tu luyện làm gì cho phí sức. Thật ra mỗi một cảnh giới đều có thể có ngộ tính riêng, không thể một bước mà nên được.

"Thật đấy." Dương Kỳ nói như đinh đóng cột: "Hôm nay chúng ta hãy hứa hẹn trước mặt các bậc cha chú, trận chiến sẽ xảy ra vào ngày săn bắn sau ba tuần trăng nữa, không luận thắng bại, chỉ cầu sung sướng. Được chứ? Ngươi có dám không?"

"Khửa khửa." Dương Hồng Liệt bật cười vang: "Đường đệ, chú mày ngông cuồng quá đấy, có điều chú đã tự mình tìm tới tận cửa thì anh đây cũng không thể không đáp ứng được."

Sau đó, hai người đạt được thỏa thuận ngay trước mặt các vị tiền bối cao tuổi của Dương gia, sẽ phân thắng bại vào ngày đi săn sau ba tuần trăng nữa.

Dương gia tổ chức đi săn vì học theo Thánh Tổ vương triều, tập trung cao thủ của gia tộc cùng đi săn bắt yêu ma, luyện tập võ nghệ để duy trì sự hưng thịnh của gia tộc.

Về cơ bản, lục địa Phong Nhiêu rất tôn sùng cường giả, tất cả các gia tộc giàu sang quyền thế cỡ nào cũng đều phải dựa vào tu vi khí công lợi hại hay yếu hèn, nếu có thực lực thì bất cứ ai cũng có thể giành được danh lợi, quyền thế, địa vị....

Hầu như mỗi lần Dương gia tụ hội, các tiền bối trong gia tộc đều muốn an bài đám tiểu bối tỉ thí với nhau, nhà nào có đệ tử ưu tú thì mấy ông tiền bối nhà đó đều được nở mày nở mặt.

"Kỳ nhi, con có nắm chắc không?" Dương Chiến nhìn vào hiệp nghị, mí mắt nảy lên, truyền một luồng chân khí vào trong tai của Dương Kỳ.

"Phụ thân cứ an tâm, con thắng là cái chắc." Dương Kỳ cũng đem lời nói tụ thành khí để trả lời phụ thân.

"Giỏi lắm, đợi sau khi hội nghị gia tộc kết thúc, phụ tử chúng ta ở lại bàn bạc một chút để lập kế hoạch cho tương lai và bàn cách chữa bệnh cho đại ca và nhị ca của con." Dương Chiến gật gật đầu, ánh mắt lướt qua đám người trong đại sảnh đường rồi chậm rãi nói: "Các vị, lần này ta triệu tập mọi người đến đây là để thương lượng việc lớn của gia tộc, bây giờ ba hiệp nghị cơ bản đã đạt hai rồi. Thứ nhất, Dương Chiến ta tự bồi thường tổn thất do Phục Long đan, thứ hai, nhi tử của ta được phúc trong họa, khí công tiến bộ vượt bậc. Rốt cuộc nó không phải là phế vật mà chính là thiên tài của gia tộc, ta nghĩ là chúng ta không nên trừng trị nó, các vị nghĩ thế nào? Thứ ba, chuyện gia chủ thế nào thì phải chờ đợi tin tức của hội nguyên lão mới biết được."

Quác!

Đúng vào lúc câu nói của Dương Chiến kết thúc, trên bầu trời chợt có tiếng chim kêu vang vọng. Ngay sau đó, một con chim đại bàng khổng lồ màu vàng to hơn cả con ngựa xuất hiện. Toàn thân con thú này đắm chìm dưới ánh mặt trời, như được đúc bằng vàng. Khi đáp xuống đình viện, từng cơn gió mạnh dấy lên không dứt.

"Đại bàng gia tộc."

Các vị trưởng bối đứng dậy dồn dập và bước vào trong đình viện, con chim đại bàng này có lai lịch phi phàm, chính là thú cưỡi của một nguyên lão Dương gia.

Dòng khí lưu rung động, một cụ già nhảy xuống từ trên lưng con đại bàng, râu tóc bạc phơ, xem ra đã chín mươi tuổi, sắp một trăm tuổi rồi.

"Thúc công." Nhìn thấy người này, ngay cả Dương Chiến cũng phải quỳ xuống thi lễ.

Lão già này tên Dương Trụ Công, là một nguyên lão. Mặc dù tu vi của lão chưa đạt đến khí công tầng chín nhưng cũng đã là cường giả tầng tám đỉnh phong, tu vi sàn sàn với Dương Chiến. Đặc biệt là ở chỗ hắn là người đại biểu cho ý chỉ của hội nguyên lão nên không thể coi thường.

"Chà, ta thay mặt hội nguyên lão tới đây vì nghe nói con trai ngươi đã gây ra đại họa ngập trời. Dương Chiến, tu vi của ngươi ngày càng tiến bộ, cứ thế này thì chỉ sau tám, chín năm nữa là có thể tiến lên tầng chín, trở thành tông sư khí tông rồi."

Dương Trụ Công vừa đáp xuống thì đại bàng liền vỗ cánh. Đến lúc lão quay sang nhìn Dương Chiến, đôi lông mi khẽ động liền có thể nói ra tu vi của hắn.

"Thúc công, mặc dù nhi tử của ta gây ra đại họa ngập trời nhưng lại được phúc trong họa, nó đã trưởng thành rồi." Dương Chiến kể lại sự tình vừ rồi, vị thúc công trong nguyên lão hội nghe xong thì rất kinh ngạc, liếc nhìn Dương Phong, Dương Khôi vừa bị Dương Kỳ đánh bại, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Dương Kỳ.

Sưu!

Hắn trảo vào khoảng không, lập tức một luồng chân khí màu xanh sẫm hóa nước thành hình bàn tay, đập vào Dương Kỳ.

Dương Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn tóm gọn. Ngay lập tức, hắn liền cảm thấy một luồng khí công mênh mông của đối phương xâm nhập vào trong kinh mạch của mình.

Nét mặt vẫn bình tĩnh, hắn đã sớm vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kình, hóa thành địa ngục sâu thẳm, Lôi Tượng cũng biến mất không để lại dấu vết, để mặc Dương Thụ Công kiểm tra.

"Thân thể cứng cỏi, rắn chắc thật, sinh mệnh chi lực cuồn cuộn, cứ như là viễn cổ cự thú chứ không phải loài người...." Dương Thụ Công lẩm bẩm.

"Thúc công, do Kỳ nhi bị sét đánh nên kinh mạch trong cơ thể được sấm sét trui luyện và có được sức mạnh như vậy." Dương Chiến giải thích.

"Ngay cả cường giả có cảnh giới Đoạt Mệnh bị lôi đình giáng vào người thì cũng phải chết chứ không thể sống, không ngờ nó lại được phúc trong tai họa, đúng là kỳ tích." Cuối cùng, Dương Thụ Công không thể tra ra được cái gì cả, nhưng hắn biết rõ, tiềm lực của Dương Kỳ cực kỳ to lớn.

Vị nguyên lão này chợt buông Dương Kỳ ra, ánh mắt lướt nhìn đám người đứng vây quanh: "Vị trí gia chủ của Dương Chiến không thể lung lay, gia tộc gặp phải khó khăn, đây là thời điểm mọi người phải đoàn kết lại, không được tranh chấp nội bộ. Đơn giản chỉ là bồi thường một ít tổn thất mà thôi, chỉ cần người còn thì của còn, sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi, trở lại như xưa. Dương Chiến, ngươi phải dạy dỗ đứa con này thật tốt, giúp nó nhận ra sai lầm, ngày sau còn cống hiến cho gia tộc."

"Vâng!"

Ai ai cũng cúi đầu, trưởng lão hội đã lên tiếng thì những cao thủ có dã tâm cũng phải áp chế dục vọng của mình xuống.

Ai cũng biết, lần này Dương Kỳ đột ngột vùng lên, giành lại vinh dự cho Dương Chiến. Nếu không phải Dương Chiến đẻ được một thằng con trai có tiềm lực vô hạn thì chuyện có giữ được vị trí gia chủ hay không vẫn còn là một chuyện rất khó nói.

Sưu!

Dương Thụ Công lại nhảy lên lưng con chim đại bàng khổng lồ một lần nữa, đại bàng tung cánh lên trời, lưới gió bay đi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Một hồi tranh chấp trong nội bộ gia tộc đã qua đi như vậy đó.

"Hừ! Đã đến giờ từ biệt rồi, tất cả sẽ lại tụ hội vào ba tháng sau, ngày đi săn." Dương Thạch hất áo choàng lên, dẫn đầu đám đệ tử đi ra ngoài.

Sau đó, các cao thủ Dương gia khác cũng lần lượt chào từ biệt và ra về.

Một canh giờ sau đó, Dương gia phủ đã thanh tịnh trở lại, trong đại sảnh đường chỉ còn Dương Chiến, lão quản gia và Dương Kỳ, ngoài ra còn có hai huynh đệ bị dính "Ảnh độc".

"Kỳ nhi, phụ thân mừng lắm, không ngờ con lại được phúc trong tai họa." Dương Chiến ánh mắt lóe ra tia sánh lạnh lùng: "Chỉ có điều, không ngờ lần này đại ca và nhị ca con lại bị trúng Ảnh độc, hẳn là có kẻ muốn đối phó với phụ thân nên thừa lúc ngươi gặp tai họa thì ra tay hạ độc thủ, đúng là giậu đổ bìm leo. Nhất định phụ thân sẽ tìm ra hắn."

"Đúng vậy, nhất định phải báo thù, và phải chữa trị cho đại ca và nhị ca." Dương Kỳ ngồi xổm xuống, truyền khí công hùng hậu của mình vào trong cơ thể của hai người, quả nhiên phát hiện có đám khí độc tích tụ không tan, lại có thể trôi theo dòng máu tuần hoàn, dường như đã trở thành một bộ phận của thân thể, tham gia vào sự trao đổi chất của thân thể.

"Ảnh Độc" giống như mồ hôi, cho dù đánh đuổi như thế nào cũng không thể khu trừ.

"Chà."

Cùng lúc ấy, đại ca của Dương Kỳ đã cảm thấy dòng chân khí tiến vào cơ thể, thân thể khẽ run, thở dài nói: "Tam đệ, chân khí của đệ thật đặc biệt, ta thấy dễ chịu lắm, cảm giác khác hẳn với chân khí của phụ thân."

"Vậy sao? Dương Kỳ vui vẻ trong lòng: "Chẳng lẽ Thần Tượng Trấn Ngục Kình có khả năng khắc chế Ảnh Độc? Hẳn là bây giờ chân khí chưa mạnh nên hiệu quả khắc chế không rõ ràng, xem ra ta phải nỗ lực tu luyện để tiến lên!"

"Kỳ nhi, xem ra chân khí của con rất kỳ quái, được lôi điện rèn luyện, đã xảy ra sự biến hóa về bản chất. Từ hôm nay trở đi, phụ thân sẽ dạy cho con tuyệt học của Dương gia, Bất Bại Vương Quyền." Dương Chiến ngạo nghễ nói: "Nếu con đã thề phải đánh bại Dương Hồng Liệt vào ba tháng nữa thì phụ thân sẽ ra tay giúp đỡ."

"Bất Bại Vương Quyền!"

Dương Kỳ rung động trong lòng, hắn đã từng nghe nói trong Dương gia gia tộc có một môn tuyệt học thần kì, mạnh mẽ gần bằng Khí Công Vương Cấp.

Trong trời đất, các loại khí công chia làm hạ thừa, trung thừa, thượng thừa, vương cấp khí công, hoàng cấp khí công, thánh cấp khí công, thiên cấp khí công, thần cấp khí công.

"Bất Bại Vương Quyền", chính là công pháp tu hành khí công ở vào khoảng giữa thượng thừa và vương cấp.

Gia tộc bình thường, có được công pháp thượng thừa để tu hành khí công là có thể chèo chống gia tộc mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng không bị tiêu diệt.

Vương cấp khí công là có thể gây dựng vương triều.

Hoàng cấp khí công, thánh cấp khí công, thiên cấp khí công thì chỉ có trong truyền thuyết.

Thần cấp khí công, danh như ý nghĩa, không thuộc về loài người, thuộc về thần linh tu hành chi pháp, là công pháp khí công ngay cả thần cũng muốn tu hành.

Dương Kỳ gần như đã có thể khẳng định, "Thần tượng trấn ngục kình" của hắn ít nhất cũng là thiên cấp khí công, thậm chí còn có khả năng là thần cấp khí công, một khi tu luyện thành công môn khí công này thì tám trăm bốn mươi triệu hạt cái bụi, mỗi hạt đều sở hữu lực lượng của một con Viễn Cổ Cự Tượng, sẽ đồng loạt thức tỉnh, hợp lại thành Thần Tượng, đấy là lực lượng của thần linh, không thuộc về nhân gian.

Một khi thần cấp khí công xuất hiện ở trên lục địa thì sẽ có một tràng mưa gió tanh mùi máu xảy ra, bởi vậy hắn không thể kể cho phụ thân biết điều này.

Công pháp như vậy càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm, có thể diệt cả dòng tộc, khiến thây người trải dài ngàn dặm, không thể truyền ra ngoài. Dương Kỳ thầm nghĩ, chỉ khi nào bản thân có lực lượng bảo vệ gia tộc thì mới được nói với phụ thân.

"Lão gia, ngài hãy truyền thụ công pháp cho thiếu gia, lão nô đi canh chừng." Lão quản gia khom người, cung kính nói, sau đó đi ra ngoài.

"Kỳ nhi, nhìn cho kỹ! Chiêu thứ nhất trong Bất Bại Vương Quyền khí công, Chiến Vô Bất Thắng"

Ông!

Một ngọn lửa nóng bỏng bùng lên từ trên người Dương Chiến, trong khoảng khắc đó, chân khí sau lưng hắn ngưng tụ thành sáu cánh tay thật dài, như con cua, con nhện vậy.

Chân khí ở cánh tay thô to hùng tráng, cơ bắp rất sống động. Mà cả sáu tay đều kết thành những pháp ấn kỳ lạ. Mỗi một pháp ấn đều có uy nghi tựa như dòng nước cuộn trào, khí tức bức người. Đột nhiên Dương Kỳ cảm thấy rất kinh ngạc, hắn có cảm giác hình như cha mình có hơn sáu cánh tay.

"Khi tu luyện Bất Bại Vương Quyền tới cảnh giới đại thành sẽ có ba đầu sáu tay, mặc dù phụ thân ngưng tụ được sáu cánh tay nhưng chưa tu ra ba đầu, một khi tu thành, sẽ đạt tới khí công tầng chín. Nhìn cho kỹ, sáu chiêu này theo thứ tự là Chiến Vô Bất Thắng, Công Vô Bất Khắc, Vô Kiên Bất Tồi, Vô Pháp Vô Thiên, Vĩnh Thắng Bất Bại, Vạn Tượng Quy Tông."

(chém: bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, không có gì kiên cố mà không phá nổi, coi trời bằng vung, mãi mãi thành công, vạn vật quy về một mối."

Dương Chiến gầm lên, sáu cánh tay rất sống động sau lưng liền dao động, liên tục xuất ra sáu chiêu, đánh vào đại sảnh đường, trực tiếp đi vào hoa viên mênh mông ngoài cửa, khiến hồ nước nổi sóng mênh mang.

Tựa như sao băng rơi xuống hồ nước, nước hồ sôi trào dữ dội, không biết bao nhiêu tấn nước bị nổ tung rồi bay thẳng lên trời. Ngay sau đó lại như mưa rơi xuống toàn bộ phủ Dương gia.

"Lực lượng thật hùng mạnh."

Sắc mặt Dương Kỳ tái đi, tuy một kích của phụ thân chưa thể dời sông lấp biển nhưng đã có thể bắn nổ mặt hồ, e rằng uy lực của một kích này có thể phá hủy một ngọn núi nhỏ.

-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK