-----o0o-----
Dương Kỳ không ngờ mình lại có thể đột phá cảnh giới nhanh như vậy, chẳng mấy chốc đã đạt được khí công tầng thứ năm, cảnh giới Bạo Kích.
Chỉ đấm một quyền vào không khí từ khoảng cách xa, tầm một trăm bước chân đã có thể đánh gãy thân cây cổ thụ thô to lớn. Dương Kỳ ngơ ngác ngắm nhìn bàn tay của mình và cảm nhận dòng nguyên khí bàng bạc trong cơ thể. Trong khoảng khắc này, sủng nhục đều quên.
Một ngày một đêm qua, hắn đã tự mình nếm trải cảm giác như đang đi từ địa ngục lên thiên đường, đêm qua lấy trộm Phục Long đan, bị Vân Hải Lam lừa dối, sau đó lại bị phế bỏ võ công, lại còn bị sét đánh.
Ngay sau đó, từ trong sấm sét tìm được kỳ ngộ cho riêng mình, tự nhiên lại học được công pháp khí công "Thần tượng trấn ngục kình", còn chiếm được nguyên khí sấm sét của voi thần, tăng cường tu vi, hiện giờ đã đột phá cảnh giới, đạt tới khí tầng thứ năm, Cảnh giới Bạo Khí.
Hơn nữa, hắn còn cảm giác được, khí công của chính bản thân mình hùng mạnh vô cùng, vượt xa sức mạnh của cảnh giới Bạo Khí sơ cấp.
Cao thủ bình thường bước vào khí công tầng thứ năm - Bạo Khí, mặc dù có thể bắn khí công ra ngoài nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể đánh rung cây đại thụ mà thôi, căn bản không có khả năng mạnh mẽ và lăng lệ như vậy, một quyền cách không đánh gẫy lìa cây cổ thụ cao lớn.
Trừ phi là tầng thứ năm "Cảnh giới Bạo Khí" đỉnh phong, tu vi thâm hậu, chuẩn bị bước vào tầng thứ sáu "Binh Khí cảnh", ngưng khí thành binh khí, Bách Bộ Thần Quyền mới có thể bạo phát mạnh mẽ đến như thế này.
Nhất là thân thể của hắn, hình như đã mạnh mẽ và cứng cáp hơn ngày hôm qua rất nhiều, quả thật là giống y như thoát thai hoán cốt vậy, một bước lao đi, khí kình bạo liệt, núi đá dưới chân nhao nhao sụp đổ, đây chính là lực lượng của khí công!
"Những kẻ cười nhạo ta, lấy ta ra làm trò đùa, chắc chắn không thể ngờ bản thân ta chẳng những không biến thành phế vật mà ngược lại còn có thể giỏi hơn. Hừ, bản thân ta sẽ luôn cố gắng giỏi hơn, không chấp nhận số phận! Ba ngày sau sẽ diễn ra đại hội gia tộc. Đến lúc đó, nhất định sẽ có rất nhiều người bức ép phụ thân thoái vị, trước lúc ấy ta phải cố gắng đẩy thực lực của mình tiến thêm một bước mới được.
Dương Kỳ thầm hạ quyết tâm trong lòng.
NHưng, hắn cũng tự hiểu, bản thân mình mặc dù đã đạt tới cảnh giới "Cảnh giới Bạo Khí", thực lực bước vào cảnh giới cao thủ, song so với đám cao thủ của Yến Đô thành mà nói thì vẫn còn yếu lắm, nếu so với kẻ phế võ công mình là "La Hồn", ít nhất hắn cũng đã đạt tới khí công tầng thứ bảy "Tượng Khí cảnh", có thể biến hóa khí công hóa thành đủ loại hình dạng, sải cánh bay trên trời cao, lướt đi trên mặt nước, một quyền đánh ra, mang theo sức mạnh của rồng hổ.
"Che giấu thực lực, mới là nhân tố quyết định! Không thể để lộ chiêu thức khí công của công pháp Thần tượng trấn ngục kình được. Có lẽ mình cứ thi triển chiêu thức khí công của Dương gia thì tốt hơn, nhưng nếu sau này nếu có người thắc mắc vì sao mình khôi phục nhanh như vậy thì sao nhỉ? Đành phải đẩy mọi chuyện cho cô cô mình giải quyết vậy."
Nghĩ tới đây, Dương Kỳ lại nhớ tới cô cô của hắn, mười năm trước, một bé gái lớn hơn mình vài tuổi, tóc bím sừng dê, vẫn thường dạy mình luyện chữ.
Thực ra cô cô của hắn ko phải là người nhà họ Dương, mà là con nuôi của gia gia Dương Kỳ. Cô cô là một bé gái đã mất cha mẹ, nàng lớn hơn Dương Kỳ ba tuổi, bằng tuổi tỷ tỷ của hắn.
Vị tiểu cô cô này hồi nhỏ vẫn chơi với hắn, nhưng mà vào ngày đó, ngày cô cô hơn mười tuổi đột nhiên có một vị kỳ nhân đi ngang qua Yến Đô thành, cô cô bị hắn mang đi. Về sau hắn mới được biết, vị kỳ nhân kia chính là một vị trưởng lão của "Thiên Vị học viện", một môn phái hùng mạnh trên Phong Nhiêu đại lục.
Sau khi cô cô của Dương Kỳ tiến vào "Thiên Vị học viện", những ngày tháng ban đầu, thi thoảng lại gửi thư về nhà, nhưng năm sáu năm gần đây chẳng còn tin tức gì cả, cho dù như vậy nhưng người dân trong Yến Đô thành đều biết chuyện này, ai cũng biết Dương gia sắp có một vị đại nhân vật.
Trên Phong Nhiêu đại lục, với tư cách môn phái, "Thiên Vị học viện" là tồn tại hùng mạnh nhất, đứng ngay sau vương triều thống trị Phong Nhiêu đại lục - Thánh Tổ vương triều.
Thánh Tổ vương triều thi hành chế độ phân đất phong hầu, không phải là trung ương tập quyền, mà là các lộ chư hầu, chia nhau cai quản thành trì, pháp luật độc lập. Hàng năm chỉ cần giao nạp cống phẩm và lên triều bái Thánh Tổ là được rồi.
Thành Yến Đô, chính là quốc gia thuộc quyền cai quản của một chư hầu nho nhỏ như vậy. Thành chủ dĩ nhiên có thể một tay che trời, quản lý tất cả, thế gia trong thành đều làm theo quản chế của thành chủ. Những thành trấn, hương thôn, phiên chợ, quận huyện ở gần đều thuộc phạm vi quản lý của thành chủ Yến Đô thành.
Trên thực tế, thành Yến Đô cũng có thể tự xưng là một quốc gia nho nhỏ, tên là Yến quốc.
Nhưng, so với "Thiên Vị học viện" thì Yến Đô thành lại quá nhỏ bé. Sự chênh lệch giữa hai thế lực chẳng khác gì mãnh hổ với thỏ con.
Lần này, Dương Kỳ trộm lấy Phục Long đan, sở dĩ không bị giết ngay tại chỗ cùng chính là bởi vì vị cô cô này của hắn, Dương gia có vị cô cô này cũng khiến cho thành chủ Yến Đô thành cảm thấy phải kiêng nể.
"Kim thiền thôn nguyệt!" - cóc vàng ăn mặt trăng
"Mãnh hổ khiêu giản!" - mãnh hổ nhảy qua khe suối/ khe núi
"Tê tâm liệt phế!" - tâm tàn ý lạnh/ bỏ sạch hết cái tâm nghĩ ngợi lan man sằng bậy đi thì lập tức thành đạo nhay.
"Bạch hổ hàm thi" - Hổ trắng vồ xác
Vận chuyển khí công hùng hậu trong cơ thể, Dương Kỳ bắt đầu diễn luyện từng chiêu từng thức, thân thể hóa thành những hình ảnh mờ nhạt, liên tục xuất hiện ở bốn phương tám hướng, khí công trong cơ thể bị thúc dục càng lúc càng nhanh, còn "Lôi Đình Cự Tượng" ở nơi sâu thẳm trong đan điền khí hải cũng tan ra từng giọt từng giọt, đem lực lượng của mình dung nhập vào bên trong cơ thể Dương Kỳ, giúp cho dòng nguyên khí sinh ra trong cơ thể ngày càng nhiều.
Sinh mệnh bản nguyên thuần khiết đang không ngừng lớn mạnh.
Thân hình dần dần cô đọng, gân cứng như cương, xương cứng như thép.
Thể lực của Dương Kỳ đã trải qua sấm sét rèn luyện nên bền bỉ tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Hắn liên tục xuất quyền, mỗi mỗi quyền đều ẩn chứa kình phong rát mặt, thậm chí đã đánh gẫy đại thụ, chấn nứt đá núi từ khoảng cách xa hơn một trăm bước, quyền kình mạnh đến mức này đã khiến đá núi bị chấn vỡ, chia năm xẻ bảy, mạnh đến cực điểm.
Cao thủ tầng thứ năm Cảnh giới Bạo Khí cho dù có thể đánh nát đá núi từ khoảng cách xa, nhưng cũng ko thể liên tục xuất nhiều quyền như vậy, nguyên khí trong cơ thể họ không cho phép điều đó.
Nhưng Dương Kỳ không giống bọn họ, công pháp hắn tu luyện chính là "Thần tượng trấn ngục kình". Theo truyền thuyết còn có thể trấn áp toàn bộ ma thần, ma quỷ dưới địa ngục nên chẳng những sức mạnh khôn cùng mà còn bền bỉ sâu sa.
Con voi sấm sét thực ra chính là thứ kết hợp từ sinh mệnh tinh hoa của cao thủ tuyệt đỉnh và lôi đình sấm chớp. Khi dung nhập vào trong thân thể của hắn, cho dù chỉ luyện hóa được một chút thôi cũng có thể giúp tu vi hùng mạnh đến cực điểm.
Nếu như luyện hóa được toàn bộ, người khác cách không thi triển Bách Bộ Thần quyền mười lần là mệt, vì nguyên khí trong cơ thể đã khô kiệt thì hắn có thi triển hơn trăm lần, nghìn lần thì nguyên khí trong cơ thể vẫn liên miên không dứt.
Đây chính là sự chênh lệch.
Song Dương Kỳ vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn mình mạnh hơn nữa, tu luyện đạt tới tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, thậm chí phải đạt tới tầng thứ chín - cảnh giới Khí Tông. Vượt qua thành chủ thành Yến Đô, giúp Dương gia trở thành thế gia đứng đầu thành Yến Đô mới thôi.
Ngày xưa, đây chỉ là hy vọng xa với, nhưng bây giờ đã không còn là ngày xưa nũa, không có gì là không thể.
Rống.... ggg!
Một tiếng vang rền truyền ra trong thân thể Dương Kỳ giống như con voi sấm sét đang gào thét, quyền pháp của hắn thi triển tới mức tận cùng thì đột nhiên thu hồi khí công lại, lập tức một vòng khí lưu ở sau lưng loáng thoáng biến thành hình ảnh nhàn nhạt của một con voi lớn. Song khi nó vừa hiện ra lại tan vỡ, ầm ầm sụp đổ, cơn gió dữ dội tạt qua đỉnh núi nhỏ lổn nhổn đá vỡ, lá cây bốn phía xào xạc từng hồi.
Hắn khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu nhắm mắt minh tưởng. Dường như sấm chớp đang di chuyển lên lỏi trong kinh mạch, bản thân hắn lại tu luyện dựa theo công pháp "Thần tượng trấn ngục kình" nên khi minh tưởng, bản thân hóa thành tám ức bốn ngàn vạn hạt bụi nhỏ, mỗi một hạt bụi đều là phôi thai của một con voi lớn, song chúng chưa hề thức tỉnh, tám ức bốn ngàn vạn phôi thai của voi lớn, hợp thành một con voi thần.
Con voi thần này, đầu to như ngọn núi, cái vòi dài như vô tận, tưởng chừng ko biết bao nhiêu ức vạn dặm, ẩn chứa vô số vì sao.
Dưới chân con voi thần là tù túng của địa ngục, nó dẫm chân mình lên đó. Nên trong hơi bụi dày đặc giống như đang có vô số ma thần và ma quỷ giận dữ đang điên cuồng lao tới.
Những cảnh tượng ấy chính là công pháp minh tưởng, đều là do hình hài nhỏ nhắn ở trong mi tâm truyền cho Dương Kỳ đấy.
Đó là một bộ phận của công pháp tu hành "Thần tượng trấn ngục kình".
Trong thời gian tu hành chậm rãi, bỗng bên trong thân thể của Dương Kỳ vang lên tiếng một hại bụi bị vỡ tan, khí tức của con hồng hoang cự thú từ thời Thái Cổ chậm rãi tràn ra, chứng tỏ con hồng hoang cự thú ấy đã thức tỉnh.
Trong khoảng khắc ấy, thiên nhiên trên khắp ngọn núi, ngay cả chim bay trên trời cũng không thể đập cánh, nhao nhao rơi xuống.
Lúc đầu, trong khu rừng vào giữa hè này, tiếng kêu của các loài côn trùng ồn ào như tiếng suối, nhưng khi "Thần tượng trấn ngục kình" chuẩn bị thức tỉnh, khí tức của voi thần truyền ra từ trong cơ thể Dương Kỳ khiến cho những loài con trùng cảm thấy sự uy hiếp hết sức đáng sợ. Chúng đồng loạt ngừng kêu, cảnh tượng giống như đã bị giết chết hết vậy.
"Voi thần" là một trong rất nhiều thần linh của lục địa phía tây. Lực lượng vô cùng hùng mạnh, bởi vì ngày thường vẫn trấn áp địa ngục nên sát khí rất nặng, gầm lên một tiếng là có thể khuất phục vô số dị thú, ngay cả rồng hổ cũng phải thuần phục.
Bây giờ rốt cuộc Dương Kỳ đã thức tỉnh được hạt bụi đầu tiên trong cơ thể, đã có được một ít lực lượng của voi thần.
Hiện tại, lực lượng và khí công của hắn, toàn bộ bạo phát, tựa hồ đã tương đương với sức của một con voi lớn thời viễn cổ.
Chỉ cần thức tỉnh được toàn bộ tám ức bốn ngàn vạn hạt bụi trong cơ thể, thì sẽ có được lực lượng của voi thần trong truyền thuyết, tự mình cũng có thể trấn áp địa ngục.
Uy áp của trấn ngục.
Trên con đường tu luyện loại thần công vô song này, Dương Kỳ cuối cùng đã bước được bước đầu tiên.
Sau khi luyện thành bước đầu tiên của môn thần công này, Dương Kỳ chợt cảm thấy, đây đúng là một môn đại thuật vô địch, thần thông cái thế. Nếu không có voi thần sấm sét trong cơ thể trợ giúp thì hắn đừng nói trong vòng một đêm, cho dù là mười năm cũng chưa chắc đã có thể đạt được cảnh giới bây giờ.
Giờ có thể nói Dương Kỳ chính là một cự tượng hình người thời viễn cổ. Lực lượng của cự tượng mang hình thể của loài người rất mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều có thể phát huy ra lực sát thương khổng lồ.
Một hạt bụi trong cơ thể đã thức tỉnh, đã có được lực lượng của một con voi lớn thời viễn cổ, Dương Kỳ một lần nữa chậm rãi đứng thẳng dậy. Hắn tích súc hơi thở, khí tức hung mãnh của hồng hoang cự thú liền tan biến vào hư vô, chẳng còn chút gì, nguyên khí lại một lần nữa bị dung nhập vào trong cơ thể.
Ngay lập tức, khắp cả ngọn núi, những con chim bay đang nằm run rẩy dưới đất, những con côn trùng đang im lặng ko dám cất tiếng kêu, đều khôi phục sinh khí.
Đôi mắt Dương Kỳ lặng lẽ sáng lên trong đêm tối, khí công ngưng tụ, bốn phía chìm trong đêm đen lập tức hiện lên rõ ràng, ngay cả lông vũ trên cánh chim cũng có thể nhìn thấy, hình như còn đếm được có bao nhiêu chiếc.
Thậm chí, trong lỗ tai của hắn còn có thể nghe thấy xa xa ngoài kia, tầm khoảng ngoài trăm bước chân có hai con kiến đang đấm nhau.
Nghe kiến di chuyển.
Tai và mắt của hắn nhanh nhạy hơn ngãy xưa đâu chỉ mười lần, dường như tiềm lực của thân thể đã được khai mở triệt để rồi.
"Tám ức bốn ngàn vạn hạt bụi nhỏ, mới chỉ thức tỉnh một hạt mà đã mạnh như vậy, nếu như toàn bộ thức tỉnh thì sẽ mạnh đến cỡ nào? Hơn nữa, hiện tại bản thân ta sở dĩ đột nhiên mạnh mẽ như vậy, đều nhờ có đầu lôi tượng ở trong cơ thể mà ra, nếu như toàn bộ lôi tượng dung nhập vào thân thể thì việc tu luyện Thần tượng trấn ngục kình sẽ tiến bộ đến cỡ nào hả trời?"
Dương Kỳ một mặt thầm than mình may mắn, mặt khác lại cảm thấy một sự sợ hãi kỳ lạ với thần công này. Hắn không thể nào tưởng tượng, vì sao trên thế giới này lại có loại thần công lợi hại như vậy, thực sự loài người có thể tu luyện được ư?
"Không, đây chắc chắn không phải công pháp dành cho loài người tu luyện, mà là công pháp tu luyện của vị thần linh nào đó trên bầu trời xa xôi kia."
Chỉ có thần linh mới có thể tu luyện môn thần công này đến điểm cuối cùng, năng lực của loài ngươi chẳng thể với tới được.
Dương Kỳ đã từng là một vị thanh niên tài tuấn, vẫn nghĩ mình tài giỏi, thực ra cũng là một người thông minh, vẫn thường cho rằng thiên hạ không có chuyện gì mình không làm được. Hắn mê muội vì tình để rồi dính vào bẫy của Vân Hải Lam và cầm kiếm đằng lưỡi. Dương Kỳ đã từng mơ về một ngày lấy trộm Phục Long đan, nắm tay Vân Hải Lam, cùng nhau rời khỏi nơi này. Nào ngờ bây giờ nghĩ lại, mới nhận ra mình ngu ngốc ra sao, may sao phụ thân đã tha thứ cho hắn.
Hiện tại, học được thần công "Thần tượng trấn ngục kình" vô song, Dương Kỳ mới hiểu ra và thực sự muốn trở thành một người khiêm tốn.
Hắn đã từng cho rằng, bản thân mình đã tu luyện là thành công, nhưng khi đối mặt với môn thần công này, hắn chợt nhận ra, thì ra mình nhỏ bé đến vậy.
Từng bước, từng bước tiến lên, Dương Kỳ mười tám tuổi, đã chính thức trưởng thành!
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK