• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Lão quản gia nói ra một câu nặng nề như sấm sét giữa trời quang, chẳng những Dương Kỳ nghe thấy tiếng ong ong như bị sét giáng trúng đầu, mà cả cao thủ như Dương Chiến cũng run rẩy, sắc mặt của ông tái hẳn đi.

"Bây giờ hai đứa nó đang ở đâu?"

Dương Chiến run run hỏi.

"Ngay sau khi nhận được tin tức cầu cứu của Đại thiếu gia và nhị thiếu gia, ta đã dẫn cao thủ đuổi tới, mặc dù đã cứu được hai vị thiếu gia nhưng chưa thể tìm được tung tích của hung thủ. Hiện giờ đã đưa được hai vị thiếu gia trở về, nhưng, nhưng mà... " Lão quản gia lại ngập ngừng.

"Nhưng mà thế nào?"

"Nhưng mà đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều bị nội thương nghiêm trọng, kinh mạch bị tổn thương, hơi độc đã ăn sâu vào trong cơ thể, cho dù có thể khôi phục, khí công cũng bị thụt lùi, không còn được khỏe mạnh như ngày trước." Lão quản gia khốn khổ nói ra một sự thật.

"Cái gì... " Dương Chiến chập choạng lùi về phía sau mấy bước, dường như ông đã già đi mười tuổi, Dương Kỳ siết chặt hai bàn tay, dường như ở sâu trong nội tâm hắn có một luồng sát ý đang dâng trào.

"Lão quản gia, lão mau đưa đại ca, nhị ca của ta tới đây, khí công của phụ thân thâm hậu, có lẽ sẽ giúp hai anh giải trừ được độc khí, chữa trị vết thương." Dương Kỳ bước lên phía trước hai bước, sau đó bình tĩnh nói.

"Vâng, tam thiếu gia." Lão quản gia vung tay lên, bên ngoài lập tức truyền tới từng hồi tiếng bước chân vội vàng mau lẹ, đám thị vệ cẩn thận khiêng hai cái cáng cứu thương* loang lổ vết máu vào, trên hai cái cáng có một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi và một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, sắc mặt xanh xao, chắc hẳn khí độc đã lan ra khắp người, hơn nữa nhiều chỗ trên người bị in dấu chưởng ấn, hiển nhiên đã bị trúng trọng kích của cao thủ khí công, xương cốt nứt vỡ, kinh mạch đứt đoạn. (* HV là đam giá, TT là 担架 : mình không thích từ cáng cứu thương mấy, hi vọng được cao nhân trợ giúp từ gì hợp với thế giới cổ xưa.)

Cho dù có thể giữ lại tính mạng nhưng đã không còn khả năng tu luyện khí công nữa.

"Đại ca, nhị ca!" Dương Kỳ xoải bước lên phía trước, kêu gào, nhưng hai người đã sớm ngất đi rồi, căn bản không nghe được tiếng kêu gào của hắn.

"Rốt cuộc là ai? Ai đã khiến đại ca và nhị ca của ta bị thương?" Dương Kỳ đã chín chắn hơn trước, mặc dù rất oán hận khi nhìn thấy cảnh tượng này nhưng đã có thể bình tĩnh lại.

Ông!

Đúng vào lúc này, Dương Chiến vung tay lên, một dòng khí lưu màu ngà sữa lập tức tuôn ra từ trong cơ thể, ngưng tụ thành hai bóng người, hai bóng người ấy giống nhau như đúc, rõ ràng là chân khí hình người!

Hai bóng chân khí hình người lóe lên như điện, thoáng một cái đã chui vào trong cơ thể đại ca và nhị ca của Dương Kỳ, bên trong cơ thể hai người bắt đầu dội lên những tiếng nổ vang lùng bà lùng bùng răng răng rắc, từng luồng từng luồng khí độc bị ép ra ngoài, kinh mạch đang tự chữa trị những vùng bị thương tổn.

"Chân khí hình người!" Gần như tất cả các cao thủ Dương gia trong đại sảnh đều bị chấn động, bần thần nhìn Dương Chiến mà không dám tin mắt của mình: "Lại có thể là chân khí hình người, đem khí công của bản thân ngưng tụ thành hình người, đây là hiện tượng khi tu luyện tới cảnh giới Khí Tông."

Khí công tầng thứ chín, cảnh giới Khí Tông, chính là chân khí hóa hình, có thể bay lượn khắp tám phương trời. Là tự thân chân khí cũng có trí tuệ, Dương Chiến lại có thể tu luyện đến cảnh giới này, mặc dù chân khí chưa có trí tuệ, nhưng linh hoạt khéo léo, đã chạm sát gần vô hạn khí công cảnh giới tầng thứ chín.

"Thực lực mạnh thật...."

"Không ngờ phụ thân lại có thể ngưng tụ chân khí thành hình người, mặc dù vẫn chưa thể khiến chân khí hình người diễn sinh ra trí tuệ, nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi, quả thật phụ thân rất tài giỏi." Dương Kỳ thầm rung động trong lòng.

Có điều, hai cái chân khí hình người chui vào trong cơ thể đại ca và nhị ca của Dương Kỳ, chữa trị kinh mạch, ép khí độc ra ngoài, độc khí mới lại chầm chậm diễn sinh trở lại.

Đây là một loại độc kỳ dị, dường như không thể trừ bỏ.

"Ảnh độc!"

Đột nhiên Dương Húc kêu lên, cả người run rẩy.

"Ảnh độc", chính là tuyệt học của một môn phái, mặc dù sau khi trúng độc không đến nỗi mất mạng nhưng lại nương theo cả đời như hình với bóng, căn bản không thể trừ bỏ, người trúng độc sẽ bị đau đớn cả đời.

"Lại có thể là Ảnh độc, loại độc dược này, căn bản không thể trừ bỏ được, nghe đồn Ảnh độc là tuyệt học của một môn phái ở phương tây, cho dù tu luyện đạt tới Khí Tông Cảnh cũng không thể ngăn cản loại độc dược này thẩm thấu vào cơ thể, trừ phi là cường giả Đoạt Mệnh Cảnh trong truyền thuyết.

"Xem ra, hai người kia đã bị phế rồi, y như thằng nhãi Dương Kỳ, cả đời này đều không thể tu luyện khí công."

"Dương Chiến vừa mới nói con của hắn, đứa nào cũng có tài, rốt cuộc đảo mắt một cái, cả ba đứa đã thành phế vật. Ha ha ha, ba đứa phế vật." Một thanh niên tài tuấn, nhịn không được khe khẽ cười thầm.

Mặc dù thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng lại rất chói tai.

Đúng là phòng đã dột còn gặp phảị trời mưa cả đêm, ai cũng biết chuyện này, chẳng thể giấu nữa. Lần này Dương Chiến kết thúc rồi, sau khi hội nguyên lão biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không để cho hắn làm gia chủ nữa, hậu duệ đã bị phế toàn bộ, ngày sau lấy ai làm người kế thừa gia nghiệp?

Đảm nhiệm gia chủ, quan trọng nhất là phải có con nối dõi, thứ hai mới đến thực lực cường hoành, tu vi khí công lợi hại. Trong gia tộc, một khi xuất hiện thiên tài, cha mẹ của hắn sẽ được hưởng phước thơm lây, dù sao thiên tài cũng có tiền đồ vô lượng.

Lẽ ra, Dương Chiến có ba người con trai, cả ba đều là thanh niên tài tuấn, con trai cả hai mươi hai tuổi sắp bước vào Bạo Khí cảnh, con thứ hai hai mươi tuổi đã đạt tới biên giới, chuẩn bị bước vào khí công tầng bốn - Luyện Khí Cảnh. Con út Dương Kỳ càng tài giỏi hơn, mới mười tám tuổi đã sắp đột phá tầng năm - Bạo Khí Cảnh.

Hiện tại, Dương Kỳ phạm vào tội nghiệt tày trời, võ công bị phế, khiến gia tộc phải chịu đại họa. Con trai cả, con thứ hai trúng phải Ảnh độc, phải chịu đau đớn cả đời. Chẳng khác nào người không có con nối dõi.

Cảnh ngộ đen đủi liên tiếp như vậy, khiến cho rất nhiều người cảm thấy sung sướng trong lòng, bởi vì gia chủ ngã xuống sẽ giúp cho cơ hội của bọn họ lớn hơn rất nhiều.

"Ai? Ai nói hai chữ phế vật thế, đứng ra đây!" Tai của Dương Kỳ có thể nghe thấy tiếng kiến đánh nhau, mặc dù vị thanh niên tài tuấn kia nói rất nhỏ nhưng vẫn bị hắn nghe được. Có một thanh niên cao lớn bước ra từ phía sau Dương Thạch, người này chính là nhi tử Dương Phong của Dương Thạch.

Thanh niên cao lớn này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân tu vi khí công, sớm đã bước vào cảnh giới Bạo Khí. Năm hai mươi tư tuổi, hắn đã bước vào Bạo Khí Cảnh, hiện tại đã qua hai năm, tu vi ngày càng thâm hậu hơn.

Ngày trước hắn nể sợ Dương Kỳ lắm, bởi vì nếu như Dương Kỳ không gặp phải biến cố gì, thì chắc chắn Dương Kỳ sẽ đột phá Bạo Khí Cảnh trước hai mươi tuổi.

Hắn nghe thấy lời trách mắng của Dương Kỳ liền bật cười, lạnh nhạt bước ra và nhìn từ trên cao xuống, khinh miệt nói: "Là ta nói, thì sao, lẽ nào các ngươi không phải là phế vật hả? Ngươi tự mình nhìn đi, hai ngươi kia đã trúng kịch độc, cả đời đau khổ, còn ngươi thì khí hải bị phá, không phải là phế nhân thì là gì? So với phế vật cũng không bằng, chỉ khiến Dương gia chúng ta xấu mặt."

"Vậy sao?"

Dương Kỳ bình thản nói: "Dương Phong, ngươi nói ta là phế vật, sao chúng ta không so tài, xem ai là phế vật?"

"Kỳ nhi, hôm nay đâu phải lúc so tài, về đi." Dương Chiến khẽ vẫy tay.

"Dương Chiến huynh, đám trẻ cùng tuổi đấu võ mồm, ngươi thân là gia chủ, không nên nhúng tay, con của ngươi thân là kẻ mang tội, lại dám ăn nói ngang ngạnh như vậy, thật không biết nó dựa vào cái gì nữa?" Dương Thạch đứng thẳng lên.

"Phụ thân, con đánh có chừng mực." Ánh mắt Dương Kỳ lóe lên.

Dương Kỳ nhìn vào ánh mắt mình, chợt cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, dường như hắn đã cảm nhận được một điều gì đó.

"So tài kiểu gì? Bây giờ ngươi đã bị phế võ công, một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết ngươi. Mà cho dù ngươi có không bị phế bỏ võ công, thì cũng không phải là đối thủ của ta." Dương Phong vỗ vỗ tay:"Nhưng, ngươi lại tự mình lao đầu vào chỗ chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi, ngươi muốn so tài với ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, e rằng sẽ phải chết đấy."

"Đúng vậy, Dương Phong, ngươi cứ đánh thẳng tay cho ta." Một thanh niên tài tuấn bât ngờ huýt sáo, giỡn cợt ngay tại chỗ:"Chắc là Dương Kỳ không biết mình bị phế khí công đâu, nó vẫn đang sống trong mơ đấy."

"Đánh cho nó tỉnh ra đi, bắt nó phải chấp nhận sự thật."

"Dương Kỳ, mười tám tuổi đã tu luyện tới khí công tầng bốn đỉnh phong, lẽ ra cũng có một ít sức mạnh, tiếc rằng bây giờ đã bị phế bỏ. Nào ngờ vẫn không biết tốt xấu như vậy, cũng tốt, bây giờ không dạy dỗ hắn một chút, không khéo về sau lại ra ngoài gây chuyện, lúc ấy lại bi người ta đánh thì khổ thân...."

Một ít thanh niên đệ tử của Dương gia cùng cười vang lên.

"Ai phải chết, đánh mới biết được."

Dương Kỳ đứng chắp tay, nhìn quanh bốn phía, chẳng hề giống một kẻ bị phế võ công chút nào: "Mấy người cười nhiều nhất, ta nhớ kỹ. Không phải các người muốn tiến hành giao lưu đệ tử sao? Bây giờ có thể bắt đầu rồi đấy, ta sẽ chờ, xem các người cười đùa được đến lúc nào."

"Nói khoác mà không biết ngượng."

Đồng tử trong con mắt Dương Phong co rút lại, đột nhiên toàn thân bạo phát ra từng vòng hàn khí, năm ngón tay giáng xuống, hàn khí như lưới, lạnh lùng bao phủ Dương Kỳ.

"Thiên la hàn võng!" - (Tương tự như như thiên la địa võng)

Đây là một môn khí công của Dương gia, băng kình lạnh lẽo ẩn giấu trong chiêu thức, một khi bị đánh ra, khí công như lưới, người trúng chiêu lập tức sẽ bị hàn khí lăng lệ sắc bén đâm vào trong kinh mạch, thậm chí toàn thân sẽ bị đông cứng.

Đúng vào tích tắc trước khi kình khí hạ xuống, Dương Kỳ cử động.

Hắn khẽ run rẩy, cơ nhục toàn thân cùng nảy lên, từng phân từng tấc sôi trào, con cự thú thời xa xưa đang ngủ say trong cơ thể đã tỉnh giấc. Hơi thở hung ác của hung thần tràn ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh đều cảm thấy hít thở không thông, đây chính là ma thần chi niệm, ý niệm của ma thần tới từ địa ngục cổ xưa.

Uỳnh Uỳnh!

Thân hình chấn động, băng kình lạnh lẽo trong chiếc lưới vô hình đã bị đánh tan ra bốn phía, thân thể Dương Kỳ đột ngột biến mất, gần như là Súc Địa Thành Thốn, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dương Phong, đánh ra một quyền.

Cước bộ của hắn mãnh liệt dẫm đạp mặt đất như Cự Tượng, khiến cả đại sảnh bị rung chuyển, cây cột trụ mấy người ôm rung động uỳnh uỳnh ầm ầm, bụi bặm từ trên xà nhà không ngừng rơi xuống.

Một quyền này, tương đương với sức mạnh giận dữ của thần thánh, uy lực tuyệt luân.

Dương Phong tái mặt, trong khoảnh khắc ấy, hắn nhanh lẹ vận chuyển hàn băng khí công, hai tay chặn ngang ở trước ngực, gầm lên:

"Thiết tỏa hoành giang!"

Có điều, khi hắn vừa mới gầm xong thì bản thân đã bị trúng một quyền, cả người bị đánh bay thẳng lên trời, bay thẳng từ trong đại sảnh ra ngoài, xương tay gãy cả, vừa bay vừa phun một ngụm máu theo hình vòng cung.

Rầm một tiếng, rơi thẳng xuống tảng đá nằm dưới mặt đất, phần ngực bị trọng thương gần chết, đôi mắt trợn tròn cứng đờ nhìn Dương Kỳ, chữ "Ngươi" trong miệng chưa kịp nói ra đã nặng nề ngất đi.

Một quyền, chỉ một quyền, đã đánh Dương Phong tầng thứ năm cảnh giới Bạo Khí ngất ngay tại chỗ, cho dù là cao thủ tầng sáu cũng không thể làm được điều đó, ít nhất hắn cũng phải phản kháng được một hai chiêu thức.

"Tại sao?"

Dương Thạch như đau xót như bị kim đâm, bàn tay niết niết, cái ghế đang ngồi lập tức bị nát bấy, hắn nhìn Dương Kỳ bằng tia nhìn căm hận, vù một cái, thân hình hắn đã bay ra ngoài, dìu Dương Phong dậy, không ngừng rót từng đạo từng đạo chân khí vào cơ thể của con trai mình.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sợ ngây người, chẳng ai ngờ, một kẻ bị phế võ công, khí hải đan điền bị phá lại mạnh mẽ như vậy.
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK