Bịch bịch.
Mười mấy con ma sói lưng bạc nhìn thấy bóng người nhảy từ trên cây xuống nhưng chẳng hề kinh hoảng chút nào, thậm chí một con sói đực với thể hình to đô lực lưỡng còn nhe răng cười đểu và giơ chân lên vẫy Dương Kỳ như muốn bảo:
- Thằng kia, ra tao bảo.
Đây là khiêu khích, coi thường trần trụi.
Tình hình quỷ dị đến cực điểm.
Nghĩ mà xem, một con ma sói giơ chân vẫy bạn, cộng thêm vẻ mặt rất chi là bẩn bựa có nghĩa là gì? Nghĩa là con sói này thành tinh rồi, có tư duy của con người, tiếc là nó không sủa ra tiếng người thôi.
Bất quá với Dương Kỳ, con sói này chỉ thường thôi.
Trong dãy núi Hắc Thi Sơn, yêu thú có trí tuệ so sánh được với người không hề ít, thậm chí một ít yêu thú già còn có thể ngồi tán chuyện với cường giả Khí Tông của loài người, nghe đồn họ thường nói về những mỹ nữ mới nổi của loài người, rằng con này vếu to, con kia răng khểnh.... nói chung là rất nhiều chuyện.
Hồi trước, hắn thường được nghe cha kể chuyện bên bữa cơm gia đình. Trong những lần gia tộc đi săn trong dãy núi Hắc Thi Sơn, có một lần vì đuổi theo một con Hoàng Kim Tê Ngưu mà mọi người lỡ xâm nhập quá sâu vào trong góc núi, gặp phải một con yêu thú cực kỳ lợi hại, tên là Đại Lực Thần Viên, sức mạnh của nó ngang với cường giả khí tông của loài người, chỉ đấm đá mấy cái mà nguyên lão hội đã trọng thương gần hết, may mà nó không muốn giết người, nếu không thì e rằng mấy ông cụ đi trong lần ấy đã chết hết rồi.
- Con chó này láo thật.
Dương Kỳ khẽ chửi khi bị ma sói coi thường.
Tất nhiên là ma sói nghe thấy, nó lập tức ngửa cổ lên trời hú một tiếng dài phẫn nộ, cùng lúc đó, ma trảo chém thẳng về phía trước, gió xoáy bốn bề như phong ba bão táp ngưng tụ thành vô số lưỡi dao gió lao thẳng vào Dương Kỳ.
- Tật Phong Kình?
Dương Kỳ thấy vậy liền hiểu khí công của ma sói không phải loại thường, không ngờ đã đạt tới tầng sáu, cảnh giới Ngưng Khí Thành Binh. Gió xoáy từ bốn phương tám hướng ngưng tụ thành đao, kiếm, phủ, câu, xoa, thương ..... đủ loại binh khí bay múa đầy trời, ầm ầm lao xuống. Người bình thường mà trúng phải chiêu này thì chết là cái chắc, thân thể bị cắt rời như ngũ mã phanh thây.
Ở trong rừng sâu núi độc, giết người không ai biết, giết sói chẳng ai hay, vì vậy dù cho Dương Kỳ có thi triển mấy chục cái "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" thì cũng chả sợ ai nắm thóp cả.
Đối mặt với vô số lưỡi dao gió sắc nhọn, hắn chợt cười, một trảo cào vào khoảng không, xé rách không gian, lôi một bức tường sấm sét ra chắn đỡ mưa binh khí ngay trước mặt mình. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ số binh khí lao tới đã bị sét giật vỡ nát.
Mấy con ma sói lập tức phải chịu khí thế áp bách cường liệt khủng khiếp, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi khụy xuống. Uy thế của Thần Tượng Trấn Áp Địa Ngục có một loại áp bách không thể kháng cự với vô số yêu ma trú ngụ trong ngàn dãy núi vạn con sông trên dải đất bao la này.
Rầm.
Thân hình Dương Kỳ lóe lên rồi xuất hiện ở bên mình con sói đực to khỏe, một đấm một đá, rồi lại một đấm một đá.... đánh một lúc thì con ma sói mồm miệng sưng vếu, lông lá tả tơi, tru lên vài tiếng hận đời rồi gục xuống, chết hẳn.
Con sói lưng bạc ở bên cạnh thấy vậy chột quá, đang định chuồn đi thì bị Dương Kỳ cầm chặt ở chân, anh xoay một vòng và ném thẳng, con sói bay vun vút như mũi tên, đầu đập thẳng vào thân cây rồi ngã xuống, chết tại chỗ.
Thân thể Ma sói có đặc điểm là đầu đồng lưng sắt eo đậu hủ, người ta đánh sói thì đánh vào eo, giống như đánh rắn đánh đằng đầu vậy, nhưng Dương Kỳ thì không vậy, chắc là hắn không biết, nhưng cũng có thể hắn tin tưởng vào khả năng của mình, thần quyền mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó.
Chỉ trong năm hơi thở, toàn bộ số ma sói còn lại đều bị đá chết, thi thể nằm dài trên đất.
Đá xong thì hắn lại xé xác sói ra để lấy đi yêu hạch, từng cái từng cái xác một, tổng cộng là mười ba cái xác, mười ba viên yêu hạch. Yêu hạch của ma sói to như ngấn thứ nhất của ngón tay cái, bên trong chứa đựng luồng khí cực kỳ hoang dại. Đây là thứ chỉ mình ma sói lưng bạc có, trên thị trường, chợ đen, yêu hạch của ma sói lưng bạc cũng đáng được coi là vật được yêu thích, hoặc món hàng được nhiều người trao đổi.
Cao nhân có thể dùng nó để tạo ra thần binh, khảm vào khải giáp, hoặc cũng có thể trực tiếp hấp thu vào trong huyết mạch.
Chỉ có điều, nếu trực tiếp hấp thu vào trong huyết mạch thì rất gian nan. Người tu hành bình thường không phù hợp để hấp thu khí của yêu thú, nếu cứ ép mình phải hấp thu thì sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
- Tiếc quá, mấy bộ lông sói cũng rất đáng tiền, nhiều tiểu thư thiếu phụ thích mặc áo choàng lông sói, nhưng mà mình lại không thể mang theo nhiều thứ bên người, đành phải bỏ lại thôi.
Dương Kỳ ngó trân trân vào mười ba bộ lông sói ở trước mặt, lòng tiếc hùi hụi nhưng cuối cùng vẫn phải quay đi.
Trên mặt đất, ngoại trừ thi thể của đám ma sói là thi thể của loài người. Tổng cộng có bốn thi thể đã bị gặm nhấm tàn tạ, không còn nhận ra hình người, bất quá vẫn có thể nhận ra đây là ba trai một gái, đều còn khá trẻ, có lẽ họ là tiểu thư và công tử của một thế gia nào đó lạc bước tu luyện vào nơi này, cuối cùng gặp phải ma sói và vong mạng.
Tiện tay kiểm tra một lát lại phát hiện binh khí, khải giáp trên người bọn họ đều sáng lóa, hiển nhiên không phải loại tầm thường. Dương Kỳ thấy vậy liền lục sơ sơ bốn người, tìm thấy mấy chục viên yêu hạch, xem ra bọn họ đã săn được khá nhiều yêu thú.
Đương nhiên là Dương Kỳ không hề khách khí, trảo một cái, toàn bộ yêu hạch nằm cả trong tay, đồng thời còn lấy được vài chục tờ ngân phiếu Tụ Khí Đan, giá trị trên vạn viên.
Về phần Tụ Khí Đan ở trên người bọn họ, hẳn là đã bị ma sói ăn hết rồi.
Yêu thú không biết luyện chế đan dược mà chỉ có thể mạnh lên bằng tu luyện nên thường thèm chảy rớt khi nhìn thấy Tụ Khí Đan của loài người.
- Ta chôn các người vậy.
Bàn tay đập mạnh xuống dưới, mặt đất liền bị nứt ra một huyệt động nho nhỏ, hắn kéo xác bốn người lại rồi bế từng người xuống dưới, xong xuôi liền lấy đất đá cùng lá vụn xung quanh lấp lại, hình thành một nấm mồ không tên, chôn cất bốn người đã khuất.
Sau khi hoàn thành tất cả, Dương Kỳ đứng dậy rồi biến mất, hai chân không ngừng đạp lên ba bốn thân cây đại thụ rồi dừng lại trên phiến lá của một gốc cổ thụ khổng lồ ở phía xa xa. Hắn quay lại nhìn nấm mồ một lúc rồi khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tọa tu hành, điều tức khí công, bảo trì thể lực ở trạng thái sung mãn nhất.
Chỗ này chỉ là rìa ngoài cùng của rãy núi Hắc Thi Sơn, xâm nhập càng sâu càng nguy hiểm, yêu thú cỡ ma sói lưng bạc ngày càng nhiều, yêu thú mạnh hơn cũng rất nhiều, tỷ như Hoàng Kim Tê Ngưu, tỷ như...., đều là loài yêu thú có sức mạnh tương đương với cao thủ tầng tám của loài người.
Hoàng Kim Tê Ngưu là loài dị chủng còn sót lại từ thời kỳ xa xưa, yêu hạch trong mình cùng tầm cỡ với Kim Chung, giá trị hàng chục vạn viên Tụ Khí Đan.
- Đánh với yêu thú tầm thường, khó mà kích thích được tiềm lực bản thân. Lôi Đình Cự Tượng cũng không thể dung hóa vào trong thân thể, xem ra mình phải xâm nhập vào sâu hơn nữa, tiến hành chiến đấu nguy hiểm, khiến sinh mạng gặp nguy hiểm, đứng giữa bên bờ sinh tử thì mới có thể tấn thăng lên cảnh giới tầng bảy.
Nghỉ ngơi một lát, Dương Kỳ nghĩ tới nhiều loại tu hành nhưng cuối cùng vẫn phải quyết định tiếp tục đi sâu vào dãy núi, hi vọng sẽ gặp được một vài đàn yêu thú đông đảo, để cho bản thân gặp phải sinh tử hiểm cảnh, kích phát tiềm lực, đột phá cảnh giới. Đây là việc làm nguy hiểm nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất để đề thăng cảnh giới.
Chiến đấu sinh tử là phương pháp dễ dàng nhất để đề thăng cảnh giới cùng tu vi, đó là chân lý đúng ở bất cứ nơi đâu.
Đảo mắt một cái, ba ngày đã trôi qua.
Ba ngày qua, Dương Kỳ ngày càng đi sâu vào trong dãy núi Hắc Thi Sơn. Đến nỗi ngay cả những vùng đất vốn lá cấm địa nguy hiểm vốn ít người lui tới, hắn cũng thẳng bước đi qua.
Trong ba ngày này, hắn đã gặp được vô số yêu thú kết thành bầy đàn như huyết dã trư, hổ lông xù, dơi hút máu, ong khổng lồ, ma nhện, ngao khuyển bóng đêm, kiến ăn thịt người.... Trong đó có không ít yêu thú cường đại, tỷ như hổ lông xù tầng bảy, ma nhện tầng sáu.... tuy nhiên tất cả đều bị Dương Kỳ đấm chết.
Tuy vậy, Dương Kỳ cũng gặp phải khá nhiều nguy hiểm.
Tỷ như, hắn đang tung tăng nhảy trên cành cây thì bị rơi xuống, bối rối chưa hiểu vì sao thì hai chân đã chạm đất, ngoái đầu nhìn lại thì hỡi ơi, cả gốc cây đã bị kiến ăn thịt người gặm nát, con nào con nấy to như cái bát, nhe nanh múa vuốt, khủng bố dữ tợn. Cả đàn kiến bỏ gốc cây chạy tới, kiến tràn lên núi đồi, kiến tràn lên rừng cây, bao vây Dương Kỳ, may mà hắn võ công thâm hậu, một đường giết ra mới bảo toàn tính mạng, không thì giờ cũng chết rồi.
Ba ngày qua, hắn đã phải duy trì trạng thái cảnh giác không ngừng nghỉ từng khắc từng giây. Đói thì ăn Tụ Khí Đan, khát thì mò ra sông uống nước, ngủ cũng không dám nhắm cả hai mắt, một mắt nhắm hờ, nếu không lỡ bị tập kích đột ngột thì ắt sẽ mất mạng.
May mà Thần Tượng Trấn Ngục Kình có tác dụng thần kỳ, cộng thêm pho Lôi Đình Cự Tượng ngày ngày thẩm thấu sinh mệnh tinh hoa vào thể nội nên hắn mới có thể duy trì trạng tháng này. Mấy ngày qua, hắn đã nhiều lần vận chuyển khí công tới cực hạn, thân thể sinh ra biến hóa, rục rịch rung động như có một trận đại hồng thủy đang muốn phá vỡ triền dê bao phủ Cửu Châu Bát Hoang vậy.
Đây là dấu hiệu đột phá.
Ào ào ào ào.....
Mưa xối xả như trút nước từ trên mười tám tầng trời xuống khu rừng rậm rạp trên dãy núi Hắc Thi Sơn. Giờ này lại có một trận mưa lớn, mưa giữa mùa hè nóng nực, khí hậu thay đổi trong nháy mắt, chẳng thể đoán trước. Mới đây còn là mặt trời chói chang, thế mà chớp mắt sau đó, mưa gió bão bùng đã phủ xuống thế gian..
Trên trời, gió giật từng cơn, mây giông nhảy múa cuồng điên, từng cột sét bạc xé mây giáng thẳng xuống đỉnh núi giữa lưng chừng trời, thiêu cháy một vài cây cổ thụ cao ngất ngưởng. Dương Kỳ ngồi ngay ngắn ở trên cành cây cổ thụ, sử ra một luồng khí công bảo vệ cơ thể, khí công xung quanh lập tức ngưng tụ thành hình đèn lồng, mưa rơi xuống lại chảy vòng sang bên cạnh, giúp thân thể của hắn không bị ướt.
Ngước nhìn mưa sấm rền vang, Dương Kỳ cảm thấy thân thiết không gì sánh được. Thậm chí tư tưởng của hắn còn hòa nhập với thiên không, thiên nhân hợp nhất, dung hợp với sấm sét trên trời, khuấy động vũ trụ bên trong, sét đánh gió giật, tất cả tùy tâm.
Sau khoảnh khắc cột sét lao xuống rồi nổ tung giữa bầu trời, hắn loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số tia điện mảnh như tơ lóe sáng lấp lánh rồi dung nhập vào thân thể của hắn, thẩm thấu qua lớp màng mô mỏng dưới làn da, kích thích sinh cơ trong cơ thể.
Dương Kỳ có vẻ vui sướng và thoải mái vô cùng khi ngồi tu hành dưới mưa gió sấm rền, có lẽ vì hắn đã nảy sinh tình cảm thân thiết với sấm sét từ sau khi bị sét đánh vào người.
Trừ chuyện đó ra, tia điện sét còn thâm nhập vào trong mi tâm của hắn, thẩm thấu vào trong hình hài nhỏ nhắn màu vàng.
Dương Kỳ đột nhiên nhận ra, hình hài nhỏ nhắn màu vàng cũng đang hấp thu sấm sét, chớp lóe sáng trời, hình hài nhỏ bé này vẫn còn sống.
Hắn vội câu thông nhưng hình hài nhỏ nhắn màu vàng lại không hề để ý tới.
- Tiền bối, tiền bối...
Đột ngột giữa lúc đó, sấm trên trời ngừng rền vang, ánh chớp vụt tắt, hình hài nhỏ nhắn màu vàng cũng bất động.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn chẳng thể hiểu nổi hình hài nhỏ nhắn màu vàng là loại tồn tại kỳ diệu gì.
Uỳnh ầm ầm!
Cơn dông ngừng trong chốc lát lại nổi lên, cả khu rừng rậm đã trở thành thế giới của nước, một vài hồ nước cũng bắt đầu dâng tràn lên bờ, che phủ mặt đất dưới cành cây. Đến nỗi Dương Kỳ còn nhìn thấy rất nhiều loài cá bơi từ dưới hồ lên vùng nước ngập, quẫy đuôi nhảy lên đớp đám côn trùng, sâu bướm bám trên cành lá.
Trong thế giới nước dưới rừng rậm, một ít ma thú đang say ngủ hoặc ở ẩn trong hang cũng phải bò ra ngoài, trốn tránh sức mạnh khổng lồ của nước lũ, dưới uy nghiêm của trời đất, vạn vật chỉ là hạt cát yếu ớt.
Dương Kỳ cũng chờ mưa tạnh, một bên luyện công, một bên vuốt ve mắt rồng, mắt rồng này là Yêu hạch. Viên yêu hạch này là của một con nhện ăn thịt người có sức mạnh ngang với khí công tầng bảy vừa bị hắn đánh chết.
Đêm hôm qua, hắn nhìn thấy con nhện ăn thịt người cao bằng ba bốn người gộp lại đang ở trong hồ nước, phun ra nuốt vào tinh hoa của mặt trăng, hào quang ngưng tụ thành từng vầng từng vầng ở quanh nó.
Nhện ăn thịt người cũng là ma thú dị chủng từ thời hồng hoang, trời sinh đã biết tu hành, có thể tự tu luyện khí công, hình thể khổng lồ, một lúc có thể ăn mười thịt cả đoàn mười người, ngay cả hùng ưng bay lượn trên trời cũng có thể bị nó phun tơ nhện, quấn chân lôi xuống.
Thi thoảng, gia tộc giàu sang phái đệ tử tinh anh vây giết nhện ăn thịt người cũng có thể bị diệt toàn bộ. Cao thủ khí công tầng tám như Dương Thạch chính diện chống lại cũng không thể giành được ưu thế gì. Bởi vì phun tơ nhện là một chiêu quá sức lợi hại.
Tiếc là con nhện ăn thịt người này lại gặp phải Dương Kỳ. Đánh lén từ xa, một chiêu Minh Thần Chi Mâu bắn thẳng tới rồi xuyên thủng thân thể, con nhện ăn thịt người gục xuống chết hẳn mà vẫn chưa hiểu vì sao mình lại chết.
Giết con nhện xong, hắn liền móc ra viên Yêu hạch mắt rồng. Bên trong ngoại trừ chân khí ngang tàng còn có một ít đặc tính của riêng nhện ăn thịt người, đem ra thị trường, ít cũng phải được ba chục vạn viên Tụ Khí Đan.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK