Mục lục
[Dịch]Yến Ngọc Truyền Kỳ (mới nhất: Chương 5)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nam tháng ba, phá lệ xinh đẹp . Không khí buổi sáng hàm chứa nhàn nhạt khí tức của bụi đất . Gió nhẹ thổi lên, tràn ngập hàn khí nhè nhẹ . Đây là thời tiết đầu xuân, ẩn ước bên trong còn lộ ra hàn ý nhàn nhạt.
Yến Ngọc lặng lẻ đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ tới Hàn Thiết Tâm. Bất động đứng im như vậy hết một canh giờ, trên mặt chàng mang theo một tia cười bình thãn, là cao hứng, là ưu thương, có lẻ chính chàng ta cũng không biết.
Hàn Thiết Tâm là một người như thế nào ? Gần như là một người sống trong cừu hận, một người vì báo cừu mà sống, vì báo cừu mà có thể không cần mạng của mình ? Như vậy hắn sống có khoái lạc ? Yến Ngọc không biết được, nhưng Yến Ngọc nghĩ thầm rằng hắn có lẻ không khoái lạc, nhưng hắn phải làm bởi vì đây là hắn phải làm, gần như không chỉ là chấp nhất, cũng không phải vì cái gì! Mà bởi vì có một số sự việc không cần nói.
Người sống vì cái gì, có phải là vì truy cầu khoái lạc không, trừ ngoài cái này, còn có cái gì ? Nhẹ nhàng thu hồi mục quang, Yến Ngọc liếc mắt nhìn thoáng qua trong phòng, chuyễn thân bỏ đi, rời khỏi khách sạn, một con đường hướng nam, bóng lưng có chút phiêu dật, tựa hồ đã đem theo một tia cô tịch.
Cơn mưa nhỏ ngày hôm qua, làm cho con đường lầy lội không chịu nổi, đem đến bất tiện thật lớn cho người đi đường, tốc độ của người đi đường giảm lại thật lớn . Thời gian nửa ngày, Yến Ngọc đi được hơn bốn mươi dặm đường, tới được Hồi Long Trấn.
Hồi Long Trấn nằm ở giao thông yếu đạo, người vãng lai nam bắc cực nhiều, trong trấn lử điếm và khách sạn sinh ý hưng vượng, trực tiếp dẫn đầu kinh tế địa phương – Hồi Long Khách Sạn đã có vài thập niên lịch sử . Khách sạn đã vì phương tiện của khách nhân, cùng với tửu lâu lớn nhất trong trấn – Nam Bắc Tửu Lâu liên hợp kinh doanh, cung cấp các loại phục vụ ăn uống, nghĩ chân . Phương tiện như vậy thật to lớn cho khách nhân, đã thần tốc tăng trưởng thu nhập . Tại địa phương cực kỳ có danh tiếng.
Yến Ngọc giửa ngọ đi nhanh đến chổ này, sau khi nghe ngóng mọi nơi, rất mau chóng hiểu được tình huống của địa phương, tiến thẳng tới Nam Bắc Tửu Lâu. Nam Bắc Tửu Lâu sinh ý hưng vượng, mới giửa ngọ, đã người như núi non biễn cả, ngồi đầy người . Nhìn từ xa xa, tửu lâu chia ra ba tầng, đã có chút thâm niên.
Yến Ngọc chậm rải tiến vào tửu lâu, tầng dưới sinh ý cực tốt, người đã ngồi đầy, ước chừng có 17,18 bàn, âm thanh nghị luận nói chuyện không ngừng vào tai. Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, ăn uống đại đa số là người phổ thông bình thường, cũng có một bộ phận vỏ lâm nhân sĩ, nhưng không có nhân vật xuất sắc nào.
Đi lên lầu hai, nơi đây rỏ ràng cảm thấy được an tĩnh nhiều hơn. Người ở lầu hai cũng không ít, có thể thấy được sinh ý của tửu lâu cực tốt, tịnh không phãi giã. Yến Ngọc mới lên lầu đã khiến cho không ít người chú ý tới.
“Người thật tuấn tú .”
“Phong hoa tuyệt đại, hơn hẳn vỏ lâm ngũ đại công tử”
“Người lần này đến, anh tuấn như thế .” Không ít người trong lòng thầm nghĩ . Đều bị phong thái của Yến Ngọc hấp dẫn.
Tiếp đựơc ánh mắt của mọi người, Yến Ngọc đánh giá mọi người trong lầu hai . Lầu hai tổng cộng đặt mười ba bàn, khiến cho Yến Ngọc chú ý có ba bàn; kỳ dư mười bàn kia đại đa số có vài tiền nhân sĩ, tịnh không có khiến cho Yến Ngọc chú ý đến.
Lại nói tới người của ba bàn kia, bàn thứ nhất cách cầu thang không xe, có hai người ngồi, ước chừng trong ngoài bốn mươi, đều là một thân áo xám, biểu tình bên ngoài tịnh không xuất sắc, cũng không có gì đáng chú ý . Nhưng là Yến Ngọc nhìn thoáng ra được hai người này không giống bình thường, bởi vì Yến Ngọc từ nhãn thần hai người nhìn nhìn ra được hai người ẩn tàng thực lực . Hai người này tuyệt đới không phải là cao thủ bình thường, cái này là Yến Ngọc đánh giá đối với hai người.
Bàn thứ nhì khiến cho Yến Ngọc chú ý là hắc y nhân đang ngồi ở góc tường, người nọ khoãng 26, 27, trên mặc lạnh lùng anh tuấn, toàn thân cho ra một tia thần bí. Trên mặt bàn lặng lẻ để một thanh giáo ngắn, sáng bóng như gương, sắc bén vô bì . Hắc y nhân lạnh lùng thoáng quét mắt nhìn Yền Ngọc, ánh mắt lăng lệ vô bì, mang theo sát khí nhàn nhạt.
Bàn thứ ba thì gần cửa sổ, củng chỉ có một người . Đó là một vị lảo giả lục tuần, đầu tóc rối bù, một thân thanh y, tướng mạo bình thường, trong mắt một người bình thưởng là là mộlt lảo nhân phổ thông. Người như vậy sao lại khiến Yến Ngọc chú ý chứ?
Kỳ thật khiến Yến Ngọc chút í là hai bàn tay của lảo nhân, song thủ đó mười ngón thon dài, màu xám đen. Với một người bình thường có chổ không giống. Yến Ngọc biết được chỉ có tu luyện Ưng Trảo Công, cũng phải là người vỏ công tới được cảnh giới cực cao, song thủ khi đó mới như vậy. Có thể thấy được người này không phải bình thường.
Thu hồi mục quang, Yến Ngọc nghe thấy tiểu nhị phía sau hỏi :”Công tử, có phải muốn kíêm chổ ngồi ở đây?”
Trên mặt mỉm cười, Yến Ngọc nhẹ giọng đáp :”Ta còn muốn lên lầu ba xem thử .” Nói xong rồi đi lên trên. Điếm tiểu nhị cũng chỉ theo phía sau.
Yến Ngọc xuất hiện trong lầu ba, tình huống cùng với lầu hai có không giống nhau. Xuất hiện của Yến Ngọc tịnh không có khiến cho người trên lầu có phản ứng quá lớn . Lầu ba chỉ có 5 bàn có người dùng cơm, người của 5 bàn này lúc Yến Ngọc xuất hiện không ai nhìn chàng ta, riêng dùng cơm, có vẻ một lòng an tĩnh. Mục quang Yến Ngọc nhẹ nhàng quét qua, có vẻ không thèm để ý, trong lòng thật ra đang đo lường chúng nhân.
Bàn thứ nhất có ba người, phía trên một người trong ngoài ngũ tuần, nét mặt uy vũ, khí thế bất phàm; một thân hắc y, trước ngực có một đồ án mãnh hổ, phá lệ bắt mắt. Người này tả hửu hai bên ngồi một người, đều là trên dưới bốn mươi tuổi, hình dáng giống nhau, chỉ là mãnh hổ đồ án trước ngực nhỏ hơn một chút . Ba người đều không có binh khí, đang uống rượu
Yến Ngọc giật mình trong lòng, mặc dù Yến Ngọc giao thiệp giang hồ còn chưa đến nửa tháng, nhưng chàng có nghe nói qua đại danh của Hắc Hổ Bang. Truyền ngôn vỏ lâm, Trung Nguyên có Thông Thiên Giáo, Toàn Phong Đường, Giang Nam có Hắc Hổ Bang, Kim Long Giáo. Không tưởng được bổng ở đây gặp được người Hắc Hổ Bang. Trong lòng cho dù kinh ngạc, nhưng Yến Ngọc vẫn không có lộ ra nửa điểm, tiếp tục đánh giá bàn thứ hai.
Bàn thứ hai ngồi bốn người, tướng mạo khác nhau, nhãn thần từng người lăng lệ, khí thế không nhỏ. Trên bàn gác bốn thanh trường kiếm, hình thức giống nhau, nhìn hình dáng bốn người này có khả năng cùng xuất ra từ một môn. Yến Ngọc nghĩ thầm.
Kỳ thật Yến Ngọc do vì mới xuất đạo, đối với người trong vỏ lâm cực không rỏ, chàng tịnh không biết bống người trước mắt chính là nhân vật có danh tiếng trong vỏ lâm, người giang hồ xưng “Kỳ Sơn Tứ Kiếm”, với kiếm pháp dương danh thiên hạ, một bộ “Kỳ Sơn Cửu Kiếm” không biết đả bại bao nhiêu vỏ lâm đồng đạo. Bốn người luôn liên thủ đối địch, đối với thuật hợp kích giải thích tương đương, bốn người liên thủ, có ít khi bại. Trong vỏ lâm là nhân vật làm người đau đầu, mọi người đều không trêu vào.
Bàn thứ ba có một vị thiếu nữ. Áo trắng như tuyết, hai gò má như ngọc mang theo một tia thánh khiết, hai mắt như mộng ảo, mang theo sương mù mờ nhạt, làm người nhìn không thấu ẩn tàng đằng sau ánh mắt mê vụ đang suy nghĩ cái gì . Dưới hai mắt là chiếc mủi cao đẹp, phối hợp với đôi môi hồng đỏ xinh xinh, có vẻ đều hòa với nhau như vậy; ngũ quan xinh xắn, như quỷ phủ thần cung trạm lên trên khuôn mặt trắng như ngọc đó, tạo ra thành một đồ án tuyệt mỹ, làm người không biết thế nào mà hình dung. Thân hình thướt tha xinh đẹp, thân ảnh thon dài, hết thảy mổi cái giở tai nhấc chân đều triễn lộ ra khí chất thánh khiết phiêu dật, như là tiên tử lạc nhân gian. Trên bàn lặng lẻ gác một thanh trường kiếm, tinh xảo mỹ lệ.
Yến Ngọc ngắm nhìn thiếu nữ trước mắt, như là tiên tử du lịch nhân gian, trong lòng có quá nhiều kinh ngạc . Cái đẹp của nàng là một loại như mộng như ảo, cái đẹp nhìn không rỏ ràng, như sao trên trời, trăng sáng trong nước, xa vời nhưng không chân thật. Trong mông lung thánh khiết xuyên qua.
Không nở dờ ánh mắt đi, Yến Ngọc đưa mục quang đến bàn thứ tư. Bàn thứ tự cũng là ba người, cùng với bàn thứ nhất có chút tương tự, bất đồng là y phục sắc thái của ba người này, không phải màu đen mà là màu xanh, trước ngực đồ án cũng không phải là mãnh hổ mà là một kim long. Phía trên là một người nọ khoãng 37, 38, bạch diện không râu, nhãn thần như đao, chớp lên tinh quang. Hai người kia khoãng trong ngoài 40, thân phận tựa hồ thấp hơn chút . Trên bàn gác ba thanh trường kiếm, xem ra ba người này sử kiếm.
Yến Ngọc tưởng không được là trên tiểu lâu trong tiểu trấn này không những gặp được Hắc Hổ Bang, còn gặp được Kim Long Giáo, là xảo ngộ, còn là thêm văn chương? Nếu như không là xảo ngộ, đó vì cái gì Giang Nam này lại một bang một giáo cực lớn hội tập nơi này . Hắc Hổ Bang cùng Kim Long Giáo đồng ở Giang Nam, một mực cùng nhau khuyếch trương, trong lúc đó thế như thủy hỏa, nhưng lúc này cùng ở tửu lâu, tựa như không quen biết, lần này vì cái gì? Yến Ngọc nhất thời không cách minh bạch.
Trên một bàn cuối cùng cũng là ba người, thật là kỳ quái, hôm nay thành ra ba người là tốt. Chi thấy phía trên người nọ một thân bạch y, tuổi khoãng hai mươi lăm, mày kiếm mắt sáng như sao, răng trắng môi hồng, là một thiếu niên anh tuấn, thiếu niên đôi mày hơi nhướng lên, lộ ra vài phần ngạo khí. Hai bên hắn là hai tuấn tú thiếu niên khoãng 15,16, nhìn bộ dáng là thư đồng của bạch y thiếu niên; bởi vì hai người, một người thì ôm lấy một thanh bảo kiếm hoa lệ trước mặt, người kia đang ôm một cây huyền cổ cầm trước mặt.
Lúc này điếm tiểu nhị nói cắt ngang tư tưởng của Yến Ngọc, chỉ nghe điếm tiểu nhị hỏi :”Công tử nghĩ chổ này thế nào?”
“Tốt, là chổ này, ngươi đi đi, đem lại ba món ngon của tửu lâu đến đây.” Yến Ngọc nhẹ giọng nói.
“Công tử có muốn kêu chút rượu không, uống vài chung, rượu của bổn điếm xa gần đều nghe tiếng.” Tiểu nhị lại hỏi một câu.
Yến Ngọc tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, quay đầu lại thoáng nhìn tiểu nhị đáp :”không cần, ta không muốn uống rượu .” Tiểu nhị nghe xong liền xuống lầu.
Khi Yến Ngọc xuất hiện, trên lầu thực khách của năm bàn đều không từng chú ý chàng, nhưng lúc này, sau khi Yến Ngọc ngồi xuống, mục quang của mọi người lại thường quét tới chàng. Mọi người tựa hồ bị phong thái của chàng hấp dẫn, thầm suy đóan lai lịch của Yến Ngọc.
Nhìn thấy trên đường người đi người đến, Yến Ngọc nhập vào trầm tư. Bước vào giang hồ đã hơn 10 ngày, mình một người như toàn là đầy mục đích du lịch, có chút mơ hồ; sư phụ lúc chia tay nói khoái lạc, đối với mình mà nói rốt cuộc là cái gì? Lúc này Yếng Ngọc còn rất mờ mịt, không biết được như thế nào đi tìm ra phiến trời xanh đó của mình . Chỉ là mông lung tiêu sái trong hồng trần tục thế.
Tiểu nhị đã thật nhanh chóng mang đến thức ăn, Yến Ngọc bắt đầu nhâm nhi thưởng thức; nhẹ nhàng cho vào trong miệng, mùi vị thật không tệ, trong lòng Yến Ngọc tán thưởng . Vô ý nhìn thóang toàn lầu, tĩnh lặng một phiến an tĩnh . Mọi người tựa hồ đều không muốn đánh vở không khí yên lặng này.
Yến Ngọc nhìn một chút, trừ ra bạch y thiếu nữ đó và bạch y công tử bốn người còng đang động đủa, người của ba bàn kia đều đã ăn xong, kỳ quái là đều không đứng lên rời khỏi . Như là đang nghĩ ngơi, lại như là đang đợi cái gì?
Yến Ngọc thu hồi mục quang, lẵng lặng ăn uống . Không lâu tiểu nhị vì Yến Ngọc đem lên món canh.
Theo ngay sau bước lên hai người, đều là bộ dáng khoãng trên hai mươi tuổi, tịnh không xuất sắc . Hai người này sau khi lên, một bước tới hướng Hắc Hổ Bang, người kia đi tới hướng Kim Long Bang. Yến Ngọc một bên ăn uống, một bên chú ý tới hai người.
Ba người Hắc Hổ Bang bên đó mới nhìn thấy người tiến đến, trên mặt lộ ra một tia cười nhẹ, người cầm đầu hơi gật đầu, ra dấu cho hắc y nhân mới tới ngồi xuống.
Ba người Kim Long Bang bên này cũng lộ ra thần sắc tương đồng, không giống là người cầm đầu mở miệng hỏi :”Thế nào, có tin tức gì ?”
Thanh y thiếu niên đến gần đảo một vòng chúng nhân trên lầu, thần sắc lúc đó có chút khó khăn, không biết được có nên nói . Người cầm đầu Kim Long Bang trong lòng biết hắn đang nghĩ gì, nói :”Nói đi, ngương có thể biết tin tức, không bao lâu người khác cũng sẻ biết, không có gì có thể bảo mật.”
Thanh y thiếu niên nghe xong vội đáp :”Dạ, theo như thuộc hạ dọ thám biết, tại ngoài xáu mươi dặm phía tay bắc của Hồi Long Trấn, có người phát hiện được hai mươi bat hi thể, trong đó mười sáu vị nhất lưu cao thủ, bảy vị đỉnh nhọn cao thủ . Từ miệng vết thương của thi thể nhìn ra, hung thủ giết mấy người này là một vị cao thủ dùng đao.”
Người cầm đầu lại hỏi :”Căn cứ theo tình huống ở hiện trường, có thể phán định ra hung thủ là ai không?”
Thanh y thiếu niên đáp :”Do vì mưa nhỏ hôm qua, ảnh hưởng tới tình huống ở hiện trường, vô pháp phán định chuẫn xác được hung thủ là ai, bất quá căn cứ theo hiện trường của các vị cao thủ hôm nay mà đóan, hung thủ cực kỳ có thể là ‘Truy Hồn Đao’ Hàn Thiết Tâm.” Người trên lầu đều nghe vào tai, sắc mặt mổi người đều không giống nhau.
“Truy Hồn Đao” Hàn Thiết Tâm xuất đạo chưa được ba năm, đã danh mãn thiên hạ; đao pháp của hắn hung tàn vô bì, làm người biến sắc; thân phận của hắn thần bí tuyệt đĩnh, cho tới bây giờ không ai biết chi tiết về hắn; hành tung của hắn phiêu phù bất định, làm người không thể nắm lấy . Tóm lại một câu, hết thảy về hắn đều sung mãn thần bí.
Người cầm đầu Kim Long Bang nhẹ giọng nói :”Hàn Thiết Tâm vỏ công cao cường, đao pháp thần kỳ, nhưng bằng vào hắn một người, có thể giết hai mươi ba vị cao thủ, còn là làm người không dám tin tưởng, tính ra hắn giết được hai mươi ba vị cao thủ, có lẻ hắn cũng khó sống mà rời khỏi . Chung quanh rừng cây ngươi có xem xét cẫn thận không?”

Thanh y thiếu niên đáp :”Chung quanh phương viên rừng cây mười dặm đều xem xét qua hét, không có tung tích của Hàn Thiết Tâm.” Cái này quái dị, mọi người trong lòng đều khó hiểu giống nhau.
Yến Ngọc tĩnh lặng lắng nghe, hết thảy đều trong dự liệu của chàng . Trên lầu vừa là một phiến an tĩnh, mọi người đều lâm vào suy nghĩ riêng.
Qua một lúc, người cầm đầu Kim Long Bang mở miệng hỏi :”Mặt khác sự kiện đó có thể có tin tức?”
Thanh y thiếu niên đáp :”Theo tin tức phía trước truyền lại, xe ngựa cách đây chỉ có mười dặm, hơn một canh giờ thời gian có thể đến được nơi đây.”
Người cầm đầu Kim Long Bang gật đầu hỏi :”tới nhanh thật, người đi theo bao nhiêu, trong giang hồ đồng đạo ngươi theo đuôi, có hay không có nhân vật gai góc?”
Thanh y thiếu niên đáp :”Nguời đánh xe là ‘Tam Thủ Viên’ Vương Quốc Quân, đi theo có bốn người, là có danh tiếng ở Trung Nguyên ‘Tần Môn Tứ Kiếm Khách ‘, mặt khác trong xe tựa hồ có cao thủ ẩn tang, còn nhân số thì không thể xác định . Giang hồ đồng đạo theo đuôi số lớn ước có sáu bảy chục người, trong đó cao thủ không ít, cần nhắc tới nhất có một trong Trung Nguyên Thất Kiếm ‘Hoa Sơn Nhất Kiếm ‘ – Khúc Phi Dương, trong Giang Nam Cửu Tuyệt ‘Huyết Thủ Đồng Nhan’ Triệu Hoa, cùng với trong Giang Hồ Lục Dị ‘Vô Vi Thư Sinh’ Tôn Bất Văn.”
Người cầm đầu Kim Long Bang nghe xong sắc mặt biến đổi . Tại trường trừ ra bạch y thiếu nữ và bạch y thiếu niên, cùng với Yến Ngọc mới ra ngoài giang hồ, tất cả đều biến sắc mặt . Bốn người Hắc Hổ Bang đã thần sắc bất định, không thể tưởng được xe ngựa đưa tới chú ý của nhiều người như thế, xem ra như muốn lấy được vào tay thứ gì đó, tịnh không dể dàng như trong tưởng tượng . Trên lầu lại có một lần lâm vào trong trầm tĩnh.
Yến Ngọc nhìn thấy mọi người đang trầm tĩnh, trong lòng nhớ kỹ tới ngoại hiệu của mấy người vừa nghe thấy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hứng thú đối với cái xe ngựa kia, định tới lúc đó đến xem.
Lúc này đột nhiên một nhân ảnh, hấp dẫn lấy mục quang của mọi người . Chỉ thấy bạch y thiếu nữ đó đứng lên, nắm lấy bảo kiếm trên bàn lên, cước bộ nhẹ nhàng phiêu nhiên bỏ đi. Thân ảnh đó như tuyết, hấp dẫn thâm sâu lấy mục quang của Yến Ngọc, cho đến khi hoàn toàn không còn bóng, Yến Ngọc mới chậm rải thu hồi mục quang. Thóang nhìn người tại trường, tình hình cũng giống như mình . Yến Ngọc trong lòng thầm than :”Lòng thích đẹp, người nào cũng có.” (Ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi.)
Bạch y thiếu nữ vừa đi, không lâu Hắc Hổ Bang cũng đứng lên bỏ đi; tiếp theo “Kỳ Sơn Tứ Kiếm “ cũng đứng lên ly khai, theo sau là Kim Long Bang. Công phu thời gian nháy mắt, lầu ba chỉ còn lại có Yến Ngọc và bạch y thiếu niên chủ tớ bốn người.
Lúc Yến Ngọc ly khai, trên tửu lâu nhân sĩ giang hồ đều đã toàn bộ ly khai hết, còn lại chỉ là vài tửu khách bình thường. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang