Mục lục
[Dịch]Yến Ngọc Truyền Kỳ (mới nhất: Chương 5)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa cã ngày, hôm nay khí hậu rỏ ràng thay đổi tốt hơn, tuy không có mặt trời, nhưng so với mưa ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều . Gió lạnh nhẹ thổi, đưa đến trong không khí mùi vị sau cơn mưa, phá lệ thanh tân.
Yến Ngọc ra khỏi Hồi Long Trấn, đi theo một con đường quan đạo về hướng nam. Quan đạo uốn lại thành một đường cong, chưa ra đến hai dặm đã có một rừng cây nhỏ . Khi Yến Ngọc đi đến đây, đột nhiên cảm giác được một cổ sát khí; lục thức lập tức khai mở, tình huống chung quang nhất thời hiện ra trong đầu.
Trong rừng cây tổng cổng có bốn người, có hai người ẩn thân trên cây, ở ngoài hai trượng dưới cỏ dại có một người đang ẩn tàng, còn lại một người trường kiếm trong tay lóe lên hàn quang, vô thanh vô tức từ sau lưng Yến Ngọc công đến.
Hảo cao danh thủ pháp, Yến Ngọc trong lòng suy nghĩ; Yến Ngọc không minh bạch, mình mới ra giang hồ, với bất luận kẻ nào đều không có phát sinh xung đột, sao lại có người muốn giết mình, cái này căn bản không có đạo lý.
Cước bộ nhẹ dời, Yếng Ngọc dời qua bên trái sáu thước, tránh khỏi trường kiếm sau người, lẵng lặng nhìn người trước mặt . Đó là một người hắc y trung niên khoãng 36,37, thấy một kiếm thất bại, thân hình nhẹ động, trường kiếm hư ảo xuất ra tầng tầng hoa kiếm, nhanh lẹ công lên, không có nửa điểm đất sống.
Yến Ngọc vừa hồi kích vừa hỏi :”Các ngươi là ai, ta cùng các người chưa từng quen biết, sao lại công kích ta?”
Trung niên hắc y nghe xong không nói, công kích càng thêm lăng lệ, kiếm kiếm không rời chổ yếu hại trên người Yến Ngọc, tựa hồ muốn đưa Yến Ngọc vào tử địa.
Yến Ngọc vừa hồi kích, vừa nghĩ ngợi, một bên còn phải chú ý tới động tĩnh của ba người còn ẫn tàng kia. Trung niên hắc y vỏ công không tệ, kiếm pháp lấy nhanh làm chủ, công lực bất phàm . Nhưng trong mắt của Yến Ngoc, vẫn là thưa thớt bình thường . Chớp mắt đã hơn mười chiêu đi qua, hắc y trung niên đã phát hiện bản thân mình không phải là đối thủ của Yến Ngọc, lúc này đã có chút nóng lòng.
Yến Ngọc trong lòng cũng không muốn để hắn hạ xuống nửa, nghĩ đến muốn bức ba người đang ẩn tàng ra. Yến Ngọc thân hình lay động, cả người lập tức biến thành mơ hồ, hắc y nhân sắc mặt đại biến, không tưởng được Yến Ngọc vỏ công cao như thế, thân pháp vi diệu như thế . Lúc hắc y nhân nhìn lại rỏ thân hình của Yến Ngọc, tay phải của chàng đã vô thanh vô tức ấn trến ngực hắn . Miệng nửa mở, chưa kịp nói gì, hắc y nhân tâm mạch đã bị đứt đoạn mà chết.
Lúc tay phải của Yến Ngọc ấn lên trên ngực hắc y nhân, ba người ẫn tàng một bên đồng lúc phát động tấn công. Hai nhân ảnh từ trên cây lăng không hạ xuống, hai thanh trường kiếm như răng độc xà, lóe lên hàn quang, lăng lệ vô bì công tới Yến Ngọc; một hắc ảnh từ bên hông công lên, trong tay một thanh đao nhọn hai thước bảy hai thước tám, quét ngang mà đến.
Công kích của ba người phong lại chính diện, bên hông và trên không của Yến Ngọc, Yến Ngọc phải lui về sau. Lúc Yến Ngọc lui lại, tay phải đã có thêm một thanh trường kiếm, đó là kiếm trong tay của hắc y nhân vừa mới chết . Yến Ngọc mới lui, hai thanh trường kiếm đã theo sát phía sau, sung mãn sát khí; trường đao bên hông chớp động, phong lại đường thối lui của Yến Ngọc.
Trường kiếm trong tay Yến Ngọc lay động, vô số kiếm ảnh từ trung tâm của Yến Ngọc, lập tức tán xạ tới công kích phong trụ của ba người . Lúc này Yến Ngọc đã không nghĩ tới hỏi lại mấy người này vì sao mà ám sát mình, vì trong lòng chàng đã động sát cơ. Vô duyên vô cớ bị người ám sát, ngay cả tượng đất cũng tức giận, huống chi Yến Ngọc mới ra giang hồ, thân hoài tuyệt kỷ vô thượng, tự nhiên sẻ không để người khi phụ . Vỏ công bốn người này trong mắt thường nhân thì không giống bình thường, trong mắt Yến Ngọc thì lại không chịu nổi một kích.
Yến Ngọc lặng lẻ nhìn ba người vây công mình, trên mặt lộ ra một tia cười kỳ dị; trường kiếm trong tay nhoáng lên, một trăm năm mươi sáu kiếm như thiểm điện hợp lại thành ba đạo kiếm trụ, nghênh đón lấy ba gã hắc y nhân. Trường kiếm “gầm lên” đem đến một mãng quang mang như sóng vổ ầm ầm, tầng tầng vô hình khí nặng nề lưu trên những mũi nhọn lãnh lẻo vọt tới sau đó, phát ra một loại tiếng rít như đoạt phách tán hồn vang tới, lập tức chụp tới ba gã hắc y. Yến Ngọc rỏ ràng thấy được thần sắc kinh hãi trong mắt ba người, không khỏi lộ ra một tia cười nhẹ . Thân kiếm từ cổ trên cổ ba người lướt qua, mang theo máu tươi phụt lên bay bổng.
Yến Ngọc thân hình chớp động, nhoáng lên tung ảnh biến mất . Gió nhè nhẹ thổi qua, đem theo huyết tinh nồng đậm, bay tới phương xa. Rừng cây khôi phục lại an tĩnh rất nhanh, phảng phất không có sự tình phát sinh, chỉ bất quá trên đất hơn bốn thi thể mà thôi. Xuyên vào mắt chính là máu tươi lặng lẻ chảy, tựa hồ chứng thật chổ này từng phát sinh qua cái gì, cũng tựa hồ thuật lại cái gì, là thở dài, còn là ưu thương?
Lắc mình ra khỏi rừng cây, trên mặt Yến Ngọc khôi phục lai biểu tình trước đó, không nhanh không chậm bước đi. Không được ba dặm, lại đến một ngã ba, Yến Ngọc từ từ ngừng bước . Bởi vì ở ngã ba đang tụ tập không ít người, ước chừng ba bốn chục người, trong đó đại bộ phận ẫn tàng trong rừng cây hai bên. Ánh mắt Yến Ngọc quét qua, toàn đã thấy qua.
Trên lầu hai của Nam Bắc Tửu Lâu hắc y thiếu niên 27, 28 tuổi đó, đang ôm một thanh giáo ngắn, tựa một gốc đại thụ nhắm mắt nghĩ ngơi. Bên trái ngoài một trượng, hai người áo xám trong ngoài bốn mươi, lặng lẻ đứng ở đó.
Đối diện áo trắng như tuyết, thiếu nữ mỹ lệ như thiên tiên, chính là người nọ Yến Ngọc trên tửu lâu thấy được . Lặng lẻ đứng ở đó, gió nhẹ lướt qua, thổi bay lên quần áo nàng, lay động nhè nhẹ, như hồ điệp trong gió, nhè nhẹ múa, hấp dẫn lấy mục quang của Yến Ngọc.
Không xa bên trái bạch y thiếu nữ, đứng một vị bạch y thiếu niên, 25,26 anh tuấn bất phàm, sau người đứng hai thiếu niên 15,16 tuổi, một ôm đàn, một ôm kiếm . Không xa bên phải của thiếu nữ đứng bốn người, chính là “Kỳ Sơn Tứ Kiếm”, bốn người hai mắt đang chăm chú nhìn thẳng tới quan đạo.
Dưới cây bên đường còn có một người, chính là thanh y lục tuần lảo giả mà Yến Ngọc thấy được trên lầu hai. Tại trường tịnh không có nhìn thấy người Hắc Hổ Bang và Kim Long Giáo, có lẻ bọn họ ẩn tàng ở một nơi bí mật gần đó, đợi thời cơ là động, Yến Ngọc thầm nghĩ.
Yến Ngọc tiến lại, tịnh không có khiến cho mọi người chú ý tới, chỉ có bạch y thiếu nữ và bạch y thiếu niên thoáng nhìn chàng, mặt khác hắc y thiếu niên dước gốc cây mở mắt nhìn thoáng chàng một chút . Yến Ngọc từ từ đi tới, tới chổ gốc cây đại thụ đối diện xéo với bạch y thiếu nữ, ngừng lại nghĩ ngơi, ánh mắt chú ý thẳng tới bạch y thiếu nữ.
Chung quanh an tĩnh, ngay cả âm thanh của gió nghẹ đều có thể cẩn thận nghe được . Bạch y thiếu nữ cảm thụ được ánh mắt của Yến Ngọc, ngẩng đầu lặng lẻ nhìn Yến Ngọc, ánh mắt của hai người trong không trung chạm nhau. Yến Ngọc tiếp lấy hai đạo nhãn thần say người đó, trong lòng chớp qua một tia cảm giác kỳ quái, chỉ thấy nhản thần đó rất quen thuộc, phảng phất như từng thấy qua. Bạch y thiếu nữ trong lòng cũng có một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác đó tới bây giờ chưa từng có qua, cũng quái lạ phãng phất như từng đã thấy qua.
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng thu hồi mục quang, nhìn về phía xa, bên cạnh nàng bổng vang lên một thanh âm :”Tại hạ Yến Ngọc, không biết cô nương phương danh có thể nào cho biết?”
Ngẫng đầu lên, nhìn thấy Yến Ngọc, chỉ thấy song mục của chàng thần thái sáng ngời, trong ánh mắt hàm chứa một tia chờ đợi, trên mặt hiện ra một tia cười mĩm, bên trong ẫn ước lộ ra một lực hấp dẫn trí mệnh, làm người vô pháp kháng cự . khuôn mặt tuấn tú, tinh thần sáng láng, bên trong ẩn ước một tia cười tà ý, càng thêm ba phần mỵ lực . Ngắm nhìn Yến Ngọc, thầm nghĩ là người này dùng “truyền âm nhập mật “ nói chuyện với mình ? Không tưởng được chàng ta có tu vi như thế, bên ngoài một điểm cũng nhìn không ra. Miệng hơi động, bạch y thiếu nữ cũng giống như vậy thi triển “truyền âm nhập mật” khẻ giọng đáp :”Ta gọi là Trầm Tâm Dao.”
Nhè nhẹ năm chữ, trong tai Yến Ngọc phảng phất như là tiên nhạc, mỹ diệu vô bì . Trầm Tâm Dao ------danh tự thật đẹp, như là người nàng, thánh khiết mỹ lệ . Yến Ngọc trong lòng sung mãn vui mừng, chính mình khởi lên dũng khí để nói câu đó, vốn không dám hy vọng được hồi đáp, không tưởng được bổng có được hồi âm của Trầm Tâm Dao, trong lòng liền cao hứng cực kỳ.
Gió nhẹ lướt qua, không trung chậm rãi truyền lại rỏ tiếng móng ngựa, kinh động tới mọi người tại trường, tất cả đều minh bạch, chủ chính thức đã tới . Mọi ánh mắt đều nhìn tới quan đạo, xuất hiện trước măt họ là một cổ xe ngựa hào hoa với bốn tuấn mã kéo.
Đánh xe là một vị trung niên hán tử 37,38, một thân áo xám, đang huy động roi ngựa, hai mắt cảnh giác nhìn chúng nhân trong trường . Hai bên xe là bốn người hắc y kỵ mã, tướng mạo tương tự, đều trong ngoài 40, mổi người bên hông đeo một thanh trường kiếm, hộ tống xe ngựa tiến tới.
Mọi người trong trường đều biết, người đánh xe này trên giang hồ có danh là “Tam Thủ Viên” Vương Quốc Quân, bốn người kỵ mã kia là “Tần Môn Tứ Kiếm Khách “Tần thị huynh đệ . Yến Ngọc tuy chưa thấy qua, nhưng giửa ngọ đã nghe qua danh tự của mấy người này, lúc này thấy được cũng có thể đoán ra thân phận của họ.
Xe ngựa từ từ ngừng lại, lúc này mọi người trong trường phát hiện đươc, phía sau xe không xa, còn theo một đám người lớn, ước chừng gần trăm người . Những người này thấy xe ngừng lại đã ngừng theo, cách xa ba trương, lập tức đợi xem.
“Tam Thủ Viên” Vương Quốc Nhân nhìn sơ hiện trường, lòng biết ngày hôm nay không thể thiện được, những người trước mắt phần đông là cap thủ có danh trong giang hồ, trong đó làm họ lo lắng nhất có bốn người . Người thứ nhât là thiếu niên một thân hắc y đang ôm lấy cây giáo ngắn, Vương Quốc Quân tuy không biết người này là ai, nhưng thoáng qua đã biết người này không dể trêu, thiếu niên này ánh mắt sắc như đao, tuyệt đối không là một người thường.
Người thứ hai là lục tuần thanh y lảo giả bên đường, xuất hiện của lảo làm Vương Quốc Quân cảm thấy thất kinh. “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc, danh trấn giang hồ, ba mươi năm qua hiếm có địch thủ, “Ưng Trảo Công” danh dương tứ hải, làm người lạnh tim, không tưởng được lảo đã đến rồi.
Người thứ ba là một trong vỏ lâm ngũ đại công tử “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành . Cái gọi là vỏ lâm ngũ đại công tử là chỉ tới nhân vật kiệt xuất trong vỏ lâm ngũ đại thế gia, ngoại trừ có bối cảnh bên ngoài cường đại, vỏ công bản thân cũng cao cường giống vậy . Ngũ đại công tử trong vỏ lâm năm năm gần đây nổi danh là các cao thủ trẻ tuổi nhất.
Người cuối cùng đó là một thân áo trắng như tuyết, mỹ lệ như thiên tiên “Thiên Tâm Thánh Nữ “ Trầm Tâm Dao. Nữ nhân này thần bí dị thường, vỏ công cao cường, truyền thuyết là người kế thừa đương đại của “Thiên Tâm Các”. “Thiên Tâm Các” là một truyền thuyết thần bí, mổi ba mươi năm xuất hiện trong vỏ lâm một lần, mổi lần người xuất hiện đều là thiếu nữ có vỏ công cao cường, mỹ lệ như thiên tiên. Hành sự thần bí, làm người mạc trắc cao thâm.
Ngoại trừ mấy người này, Yến Ngọc một thân lam y, Vương Quốc Quân chưa từng thấy qua, “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” Tuy lợi hại nhưng Vương Quốc Quân không để trong lòng; hai người thân mặc áo xám trong ngoài bốn mươi, Vương Quốc Quân nhận được, đó là nhân vật Trung Nguyên có danh “Hoa Sơn Nhị Hổ” Tiêu Phong và Dương Cương. Thoáng quét mắt nhìn hai bên đường, Vương Quốc Quân biết là ở đó ẩn tàng không ít người, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mấy người này đều không đáng sợ, chân chính làm người cảm thấy lo lắng ngoại trừ người ở trước mắt, còn có sau lưng vài người đó, đặc biệt trong đó là ba người, “Hoa Sơn Nhất Kiếm” – Khúc Phi Dương, “Huyết Thủ Đồng Nhan “ Triệu Hoa, còn có “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn. Ba người này là cao thủ có danh tiếng.
Vương Quốc Quân thu hồi lại tâm tư, chắp tay nói :”Các vị đồng đạo giang hồ, vỏ lâm bằng hửu, tai hạ ‘Tam Thủ Viến Vương Quốc Quân hôm nay đi ngang qua đất của các vị, trước tiên hướng tới các vị đồng đạo tại trường ân cần thăm hỏi một tiếng, xin các vị đồng đạo nương tay, không làm khó tại hạ, sau này Vương mổ sẻ cảm kích vô cùng.
“Sự tình tương lai thì ai mà biết, chúng ta không phải chỉ đến để tống tiễn các người, đừng phí lời, họ Vương kia, hảy trở lại chuyện chính .” Một thanh âm từ phía trước truyền đến, nếu nhìn kỹ thì là một trong “Hoa Sơn Nhị Hổ” Dương Cương.
Vương Quốc Quân sắc mặt bắt đầu biến thành khó coi, Tần thị huynh đệ sau lưng sắc mặt cũng đã thay đổi . Trực tiếp như thế, không để cho một chút mặt mủi, nhưng thật ra năm người không nghĩ đến, Vương Quốc Nhân vốn nghĩ đến câu nói xã giao tốt nhưng chưa kịp nói ra. Kỳ thật cái này tâ’t cả rất bình thường, người trong trường đều đã đợi rất lâu, mọi người đều cùng một mục đích mà đến, vô luận trên miệng nói gì tốt, cuối cùng đều phải lộ mặt thật ra, nếu đã như thế, sao còn lãng phí thời gian, cho nên Dương Cương một câu đầu tiên đã phong lại miệng của Vương Quốc Quân, trực tiếp tiến vào chủ đề.
Vương Quốc Quân trong lòng hận Dương Cương muốn chét, nhưng trên miệng vẫn làm như không biết, ra vẻ không hiểu hỏi :”Trở về chuyện chính ? Xin thứ cho Vương mổ không hiểu, chẳng biết Dương đại hiệp có ý gì, xin nói ra?”
Dương Cương cười lạnh đáp :”Họ Vương kia, con mẹ nó còn tính giã bộ, mọi người đều đã minh bạch, đừng có quanh co nữa . Trong trường mọi người đều là vì vật đó trong xe ngươi mà đến, ngươi biết phải làm sao, tình hình hôm nay thế nào, ngươi cũng đã minh bạch, dể chịu một chút, mọi người đều cảm thấy tốt, nếu không --- .” Ý tứ đó không cần nói cũng minh bạch, tuyệt đối không phải là tốt.
Vương Quốc Quân sắc mặt nghiêm nghị đáp :”Không tưởng được vỏ lâm đồng đạo Giang Nam lại như vậy, cướp giật lừa gạt, không nói tới một chút quy củ giang hồ; đã là như thế, Vương mổ không còn gì để nói, lại đây, Vương mổ muốn kiến thức thủ đoạn của các vị một chút.”
Tần gia bốn huynh đệ đã đồng thời rút trường kiếm ra, thần tình giới bị bốn phía xe ngựa . Nhất thời nộ kiếm rút ra, không khí đã bắt đầu khẫn trương một chút . Giửa trường có chút an tĩnh lại, vây lấy xung quanh xe ngựa nhân sĩ giang hồ đều căng thẳng nhìn năm người bên trong, ai cũng không chịu xuất thủ trước.
Yến Ngọc nhìn một hồi, vẫn không biết chúng nhân miệng nói vật đó rốt cuộc là cái gì . Có thể khiến cho nhiều người như thế muốn đoạt lấy, nhất định không phải là vật tầm thường.
Chúng nhân đều đứng nhìn, xem ra ai cũng không muốn xuất thủ trước tiên. Vương Quốc Quân thoáng nhìn chúng nhân, lạnh lùng nói :”Là do các vị đồng đạo không muốn chỉ giáo, xin mở ra một đường .”
Chỉ thấy một trong “Hoa Sơn Nhị Hổ” Dương Cương âm trầm cười lên đáp :”Đừng mau quá, chúng ta chỉ là không muốn người khác nói chúng ta lợi dụng nguy hiểm của người, thừa dịp lúc các ngươi chạy đi mệt mỏi không chịu nổi, đánh người đã ngã .”
Vương Quốc Nhan và Tần Gia bốn huynh đệ nghe xong sắc mặt biến đổi, lộ ra thần tình phẫn nộ; Vương Quốc Quân giận dử cười nói :”thừa dịp người gặp nguy hiểm, ha ha ha --- , các ngươi như vậy mà không phải thừa dịp ngươi gặp nguy hiểm à ? Họ Dương kia, có gan ngươi đứng ra, chúng ta một chọi một, ngươi dám không ?”
Dương Cương cười âm hiểm nói :”Là do ngươi vội muốn tìm chết, Dương mổ không thể không thành toàn cho.” Dứt lời thân hình lay động, nhẹ nhành dừng ở trước người Vương Quốc Quân một trượng.
Vương Quốc Quân tay nắm trường tiên, hạ nhẹ xuống ngựa, trên miệng hét lên :”Tên họ Dương kia, xem chiêu.” Lời vừa dứt trường tiên múa ra, đầy trời tiên ảnh như nghiệt hãi cuồng long, cuốn tới Dương Cương. Thế công lăng lệ vô bì, hiển nhiên là muốn đem Dương Cương đập chết dưới tiên, chỉ vì lời nói của Dương Cương quá ngoan độc.
Thân hình tà dị, Dương Cương cực nhanh thối lui sáu thước, trong tay đà có thêm một đôi hổ trảo làm bằng tinh cương, hổ trảo trái phải lay động, một đoàn hổ ảnh giống như vật sống, nghênh tiếp lấy trường tiên của Vương Quốc Quân. Hai nhân ảnh tại giửa trường chớp động, trường tiên hổ trảo mang theo tiếng rít trong không trung vang lên . Nhất thời, song phương toàn lực xuất thủ, muốn chiếm lấy thượng phong.
Vỏ lâm đồng đạo một bên đều đứng xem, không có hành động xuất thủ theo. Người kia của “Hoa Sơn Nhị Hổ” Tiêu Phong sau lúc Dương Cương xuất thủ, cũng đà lắc mình phóng tới xe ngựa . Hắn vừa phóng đi, khiến cho những người vốn đứng xem trong lòng thất kinh, tựa như một đạo lửa mồi, nhất thời hơn mười nhân ảnh trước sau phóng tới xe ngựa.
Tần Gia bốn huynh đệ đồng lúc xuất thủ, bốn thanh trường kiếm đều thủ lấy một phía, vô số kiếm ảnh chặn lại chúng nhân phóng tới trước mặt. Caí gọi là người chậm phải bắt đầu sớm, mấy người trong lòng gấp gáp này đại đa số là vai trò nhỏ, hoàn toàn bị bốn thanh trường kiếm ngăn chặn lại . Nhưng Tiêu Phong kia đã chớp lên lui lại, trở lại chổ củ đứng xem, xem ra “Hoa Sơn Nhị Hổ” này không phãi là địch thủ dể đối phó.
Giửa trường nhân ảnh chớp động, đao quang kiếm ảnh, chưởng phong quyền kình lên xuống giao nhau, đánh nhau thập phần kịch liệt, nhưng mà lúc này mới gần như là bắt đầu, đại đa số người đều chỉ là một bên đứng xem, bình tĩnh đợi thời cơ tốt nhất.
Gió lại nổi lên, đem đến hàn ý nhè nhẹ, tựa hồ minh bạch nơi đây sẻ biến ngay thành tu la chiến trường, nuốt lấy vô số sinh mạng . Gió thổi qua cành cây, lưu lại tiếng gào rít lên, như là vì những người gần rời đi mà cầu nguyện, cầu nguyện cho họ có thể đi vào thiên đường. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK