Gió nhè nhẹ thổi lên, tựa hồ như muốn xua đi ưu thương nhàn nhạt, nồng đậm huyết tinh. Nhưng mà gió nhẹ đi qua, vẫn lưu lại ưu thương và thất ý vô tận, còn có tiếng thở dài nhè nhẹ vang vọng lại bên tai.
Giửa trường chín người cướp đoạt lúc này mục quang từ trên thân Tần gia huynh đệ thu hồi lại, mười tám con mắt của chín người đều bồn chồn chăm chú nhìn miếng da trong tay của người bịt mặt, họ minh bạch, mình muốn vật đang ở trong đó.
Nam tử bịt mặt hai mắt hàn quang như đao, lạnh lùng nhìn mấy người này nói :”Trên đường đi theo, chặn đường cướp giật, không ngại lừa gạt cướp giật chỉ vì thanh kiếm trong tay ta, các ngươi minh bạch thanh kiếm này đại biểu cho cái gì chứ ?”
“Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc cười lạnh nói :”Cái này tự nhiên biết, chính là đại biểu cho tài phú và quyền lực .”
Mục quang quét qua Ất Mộc, dừng lại trên người “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn. Nam tử bịt mặt lạnh lùng hỏi :”Cả ngươi, cũng giống như vậy à ?” ngữ khí lạnh lùng.
“Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn nhìn nam tử bịt mặt, lặng lẻ đáp :”Huyết Kiếm đại biểu cho quyền lực chí cao vô thương, ai có thể lấy được nó, thì có thể được cả vỏ lâm, trở thành vương giả chí cao vô thượng của vỏ lâm.” Trong ngữ khí bình tĩnh có mang theo một tia hướng đến.
Yến Ngọc một bên quan khán đến lúc này đã minh bạch, nguyên là mấy người này muốn cướp lấy chính là một thanh kiếm – Huyết Kiếm . Vì thanh kiếm này chúng nhân không tiếc tới sinh tử đọ sức, Vương Quốc Quân và Tần gia huynh đệ càng là không tiếc sinh mạng bảo vệ nó . Thanh kiếm này rốt cuộc có ma lực gì, có thể hấp dẫn nhiều ngươi như thế đến cướp đọat, Yến Ngọc có chút không giải thích được.
Mục quang lăng lệ của nam tử bịt mặt quét qua chúng nhân, cuối cùng ngừng ở trên mặt như tro tàn của Vương Quốc Quân, nhẹ nhàng nói :”Hảy yên tâm ra đi, bọn họ sẻ hối hận vì hành vi hôm nay.” Trong ngữ khí có nhạt nhòa tang thương. Rồi quay đầu tới chúng nhân lạnh lùng nói :”Đã là các ngươi muốn thanh kiếm này, sẻ đưa cho các ngươi, hy vọng các ngươi sẻ không hối hận .” Nói rồi, ai cũng không ngờ, tay của người bịt mặt vung lên, đem thanh bảo kiếm trân quý vô cùng trong lòng mọi người này quăng lên giửa trời.
Kiếm một khi rời khỏi tay, chỉ thấy “Thiết Trảo U Vương” Ất Mộc, “Vô Vi Thư Sin” Tôn Bất Văn, Hoa Sơn Khúc Phi Dương, Thượng Quan Phi Hoành bốn người như thiểm điện phóng tới hướng trường kíêm . Còn “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” tự biết không phải là đối thủ của bốn người này, đã không phóng lên, ngược lại trường kiếm trong tay huy động, biến thành trăm ngàn kiếm ảnh bao phu lấy không gian phương viên hai trượng, giửa không trung phong trụ lại phía sau của bốn người . Có thể thấy được dụng tâm hiểm ác . Tiêu Phong trong Hoa Sơn Nhị Hổ lắc mình lui ra sáu thước, chăm chú mật thiết nhìn không trung của bốn người, chờ thời cơ thích hợp là động .
Tần gia huynh đệ lúc này đã đứng sau người của người bịt mặt, căm hờn nhìn vào không trung của mấy người . Nhãn thần của người bịt mặt lộ ra một tia lãnh khốc . Trên mặt đất Vương Quốc Quân cuồi cùng trút một hơi thở cuối cùng của sinh mạng, vô thanh vô tức như vậy mà đi, đằng trước đường có một lảo bằng hửu nhiều năm đang đợi hắn . “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa bên kia cũng trong lúc này hít một hơi thở cuối cùng đó, mang theo dĩ vãng huy hoàng, như vậy yên lặng mà đi.
Yến Ngọc thoáng nhìn Trầm Tâm Dao cách đó không xa, y phục vô nhiễm theo gió phất phới, nét mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười nhạt, cuộc đấu trước mắt đối với nàng tựa hồ không có một tia ảnh hưởng . Phiêu dật như tiên, mắt nhìn về phương xa, đứng yên giữa hồng trần.
Chụp được Huyết Kiếm vào tay đầu tiên chính là “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn, luận vỏ công trong bốn người, Tôn Bất Văn chiếm thắng lợi nhất, kế đó là Ất Mộc, Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành khó phân ở dưới . Tôn Bất Văn vừa nắm được Huyết Kiếm, Xuân Thu bút trong tay phải như thiểm điện công ra chín mươi sáu bút, tiếp được công kích của ba người, đồng thời mượn sức lui lại một trượng, triễn khai khinh công hướng phía tây bay đi. “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc tức giận gầm lên một tiếng, thân hình trong không trung vừa chuyễn động, như là đại ưng hướng tới Tôn Bất Văn truy theo. Khúc Phi Dương cùng Thượng Quan Phi Hoành thân hình hạ xuống, thân thể trong không trung vừa thẳng, chân vừa chạm đất, trường kiếm xuất ra một đoàn kiếm quang huyền ảo, nghênh tiếp lấy công kích của “Kỳ Sơn Tứ Kiếm .” Kiếm quang đan vào nhau, tiếng binh khí chạm vào nhau bên tai không dứt, trong âm thanh thanh thúy có mang theo tiếng kêu thảm thiết nhè nhẹ . Trường kiếm của Khúc Phi Dương điểm nhẹ xuống mặt đất, mượn lực lên ngược lại sáu thước, thừa dịp lúc “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” bị hai người mình chấn lui, trường kiếm xoay cuộn lại, một trăm lẻ tám kiếm trong nháy mắt công tới bên phãi của hai người . Trường kiếm mang theo âm thanh phá không lạnh lẻo như tỏa mệnh vô thường, không căn cứ xuất hiện trước mắt hai người . Bên kia Thượng Quan Phi Hoành cũng dùng ra chiêu thức đồng dạng, đánh tới bốn người một ứng phó cũng không kịp . Kiếm phong đập xuống đất, kình khí cường mạnh phi tán thóat ra ngoài . “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” trong nháy mắt hai chết hai thụ thương, Trã ra một giá lớn trầm trọng . “Hoa Sơng Nhất Kiếm” Khúc Phi Dương và “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành hai người an nhiên hạ xuống, không lý đến lưởng kiếm còn sống sót, tung mình truy theo hướng Tôn Bất Văn.
Huyết Kiếm mới xuất hiện, thiên địa đã chấn động . Từ lúc xe ngựa xuất hiện tới hiện tại, chỉ mới nữa canh giờ mà thôi, vì thanh kiếm này mà đã tử thương không ít người . Ngoại trừ nhân sĩ giang hồ bình thường đã chết trong tay Tần gia tứ huynh đệ, “Tam Thủ Viên” Vương Quốc Quân, Tần lảo tam, “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu hoa đã trước sau táng mạng đương trừơng . Nhưng huyết chiến vẫn tiếp tục, cuối cùng lọt vào tay ai còn rất khó nói.
Huyết Kiếm trong tay, trong lòng Tôn Bất Văn nhiệt huyết sôi trào, chỉ cần hôm nay có thể sống mà rời khỏi, không lâu tương lai mình sẻ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, những tâm nguyện trong quá khứ đều có thể thực hiện . Đến lúc đó hô phong hóan vũ, tùy tâm sở dục, Huyết Kiếm trong tay, ai dám không theo. Nghĩ tới đây, trên mặt không nhịn được lộ ra một tia cười đắc ý. Phảng phất giờ phút này thiên hạ đang ở trong tay.
Nhưng mà một đạo quyền kình cường mạnh vô bì đột nhiên xuất hiện, mang theo tiếng hổ gầm ngay mặt mà đến, phá vở giấc mộng ban ngày của Tôn Bất Văn . Ngưng thần nhìn lại, trong lòng đại kinh, Tiêu Phong bổng xuất hiện trước người, một đạo quyền kình cường mạnh trong không trung hình thành như một đầu hắc hổ, há miệng nhe nanh, mang theo khí thế nuốt cả trời đất, hùng dũng mà đến . Một quyền này cực kỳ cương mãnh uy hiếp thiên hạ, những người khác đã biến sắc mặt, Tiêu Phong với “Hắc Hổ Quyền” đó tuy không đủ ngạc nhiên, nhưng làm người tưởng không được chính là, xem ra “Hắc Hổ Quyền” của hắn đã luyện tới chín thành hỏa hầu, chỉ cần thêm chút nổ lực, là có thể đạt đến vô lượng cảnh giới tầng thứ mười, xưng bá thiên hạ . Chúng nhân trong lòng kinh ngạc vô cùng, hôm nay thật sự là quái dị, trước tiên là bá đạo chưởng lực của Tần lảo tam, tiếp theo là chín tầng hỏa hầu “Hắc Hổ Quyền” kình của Tiêu Phong, rốt cuộc còn có chuyện gì càng làm người kinh ngạc sẻ xuất hiện, chúng nhân cũng không dám tưởng tượng.
Yến Ngọc xem trận đâu giửa không trung, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, có ý tứ, không thể tưởng được trong trận đấu này những chuyện ngoài dự đoán của mọi người liên tiếp không ngừng . Trứơc tiên là “Huyết Thủ Ấn” của Triệu Hoa uy lực tuyệt luân, tiếp theo là “Nghịch Huyết Đại Pháp” của Tần lảo tam công lực bạo tăng, hiện tại là chín tầng hỏa hầu “Hắc Hổ Quyền” của Tiêu Phong càng là uy mảnh vô bì, có ý tứ thật là có ý tứ, Yến Ngọc lặng lẻ suy nghĩ.
Không nói một bên Yến Ngọc nghĩ gì, lại nói tới tình huống giửa không trung của ba người . “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc gấp gáp truy theo sau người Tôn Bất Văn, cách xa Tôn Bất Văn khoảng một trượng năm một trượng sáu, lúc Tiêu Phong bay lên chặn lại Tôn Bất Văn, Ất Mộc cũng đã phát hiện, ngay sau đó “Hắc Hổ Quyền” xuất ra, Ất Mộc trong lòng cả kinh, nếu như tiếp tục vọt tới, tất sẻ bị quyền kình kích trúng, như vậy có thể không ổn, nghĩ tới đây, liền thi triễn “Thiên Cân Trụy” hạ thân hình xuống, như vậy tránh khỏi quyền kình.
Còn Tôn Bất Văn do vì toàn lực thi triễn khinh công, muốn né tránh đã không có khả năng; sinh tử tồn vong là quý nhất, Tôn Bất Văn cường hản ép chấn kinh trong lòng xuống, toàn thân công lực lập tức bạo phát, phong phạm cao thủ lộ ra không thể nghi ngờ, vận công lên hai cánh tay, tay trái đưa miếng da lên đở ở trước ngực, tay phải Xuân Thu bút nhanh lẹ vung lên, nháy mắt một trăm ba mươi tám bút biến thành ba đoàn bút trụ đâm ra, nhắm ngay đỉnh đầu của hắc hổ công tới. Một bút này tụ tập toàn thân công lực của “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn, là tuyệt học bình sinh tinh diệu nhất của Tôn Bất Văn – Xuân Thu Tuyệt Bút, cả đời cũng chỉ cần dùng tới ba lần, mổi lần đều là lúc gặp phải cao thủ đứng đầu, không dể dàng thi triễn ra, vì hắn giết chết hết ba cường địch, một chiêu này không tới sinh tử quan đầu thì tuyệt đối sẻ không thi triễn, nhưng lần này cũng là bị bức bất đắc dĩ, nếu lại không thi triển có thể sẻ không còn cơ hội nửa.
Hai cổ chân khí cường kình trong không trung chọi nhau, chỉ một tiếng nổ mạnh, khí lưu của cường kình kích phát xuống tứ phía, làm cho đất cát trong vòng ba trượng bay lên, cỏ cây bay tứ tung . Hai nhân ảnh tự bay ngược lại, Tiêu Phong thân bay ra hai trượng, sau khi hạ xuống lại lui thêm một bước, mới trụ lại thân mình, xem ra tịnh không hại lớn, đồng thời đã tỏ ra thực lực cực mạnh . Chúng nhân đối với hắn đã có lòng kính trọng thêm, trong giang hồ truyền ngôn “Hoa Sơn Nhị Hổ” vỏ công bình thường thế nhưng lại có thân thủ của tuyệt đỉnh cao thủ, thật sự ngoài dự đóan của mọi người.
Bên kia tình huống của Tôn Bất Văn lại không lạc quan. Tôn Bất Văn thân thể vốn vọt tới bị chấn bay ra ba trượng, sau khi hạ xuống đất, liền lùi thêm năm bước, mổi bước lùi, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, sắc măt như có vài phần tái nhợt, cuối cùng thân thể rung rẩy rồi ngã xuống . Tôn Bất Văn vốn sẻ không dể dàng bại bởi Tiêu Phong như thế, chỉ bất quá thứ nhất vỏ công Tiêu Phong mạnh ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người ta không đề phòng, thứ hai bị Tiêu Phong đánh không kịp ứng phó, thứ ba “Hắc Hổ Quyền” cực kỳ cương mãnh, phạm vi quyền kình so với bút phong của Tôn Bất Văn thật lớn hơn nhiều, một chiêu “Xuân Thu Tuyệt Bút” đó tuy lợi hại, chấn ra không ít Hắc Hổ quyền kình, nhưng dư lực của quyền kình đã đem hắn kích thành trọng thương . Còn may là Tôn Bất Văn đã trước tiên đem miếng da trong tay trái đở ở ngực, bằng không dưới một quyền đó còn có mạng sống cũng khó nói được. Dù sao “Hắc Hổ Quyền” đã từng xưng bá vỏ lâm.
Tiêu Phong sau khi hạ xuống đất vẫn lặng lẻ đứng ở chổ đó, nhìn Tôn Bất Văn, trong mắt có một tia hàn ý, vẫn không có ý tứ động thủ . Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành gấp gáp truy theo Tôn Bất Văn đều ngừng thân lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có một tia kinh hãi . Vài nhân vật nguy hiễm lơ đãng hiện lên trong đầu.
Người bịt mặt cùng Tần gia huynh đệ cũng trong lòng chấn kinh, trong ánh mắt có kinh ngạc và không dám tin tưởng . Lúc này, “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc đang một bên bổng bạo khởi, cực nhanh phóng tới Tôn Bất Văn trên mặt đất, mục tiêu là Huyết Kiếm . Mục quang của Tiêu Phong thoáng quét tới Ất Mộc, trong ánh mắt đem theo một tia cười nhạo; người bịt mặt cao lớn cũng nhìn thoáng qua Ất Mộc nóng lòng, trong mắt mang theo nét cười lạnh lùng . Mấy người này sẻ không hiểu được, Huyết Kíêm không chỉ đại biểu cho tiền tài và quyền lợi, còn là đại biểu cho tử vong và huyết tinh.
Tôn Bất Văn trên mặt đất cảm thấy kình phong gần nguời, ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Ất Mộc, sắc mặt biến đổi, trong lòng biết Ất Mộc đến chiếm tiện nghi, mình bị trọng thương đã không sức hoàn thủ, tự nhiên không phải là đối thủ của hắn, đừng nói tới muốn giử lấy Huyết Kiếm . Khóe miệng rung rung, hiện ra một tia thê lương, thoáng nhìn Ất Mộc, trong mắt có ý cười lạnh, ngươi tưởng muốn ta sẻ đưa cho ngươi . Tay phải vận lên chân khí tàn dư, đưa Huyết Kíêm lên phóng tới Ất Mộc ở phía trái cách ngoài sáu thước . Ất Mộc trong không trung thấy Huyết Kiếm bay tới, thân hình lộn lại, chụp tới Huyết Kiếm.
Mắt thấy Huyết Kiếm muốn rơi vào tay Ất Mộc, Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành cách đó không xa cuối cùng nhịn không được đưa kiếm lên công tới Ất Mộc; dưới tình huống có Tiêu Phong địch nhân cường mạnh như thế một bên, nhưng trong lòng vẫn còn một tia may mắn, ra tay cướp đọat.
Huyết Kiếm tới tay, Ất Mộc tay trái dùng bao da đựng Huyết Kiếm chống đở lấy trường kiếm của Khúc Phi Dương, tay phải năm ngón cong lại, thi triễn “Ưng Trảo Công” như thiểm điện chụp lấy trường kiếm của Thượng Quan Phi Hoành . Hiễn nhiên trước đó Ất Mộc đã dự liệu tới công kích của hai người, sớm đã có tâm lý chuẫn bị . Ba nhân ảnh trong không trung lên xuống giao nhau, hai thanh trường kiếm mang theo kiếm phong lăng lệ, chiêu chiêu không rời chổ yếu hại của Ất Mộc, hiển nhiên Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành cố tình liên thủ, trước tiên lo xong Ất Mộc, sau đó lại sẻ giải quyết mâu thuẩn giửa hai người . Ất Mộc không chết trước, hai ngươi sẻ đứng chung trên một trận tuyến . Trong nhất thời ba người đánh nhau khó phân, tiến vào trạng thái cù cưa.
Bên này, người bịt mặt cao to mủi chân thoáng điểm xuống mặt đất, nhẹ nhành hạ xuống trước mặt Tôn Bất Văn ngoài ba trượng . Tôn Bất Văn trong lòng cả kinh, sắc mặt đại biến, tựa hồ nghĩ tới cái gì, căng mắt ra nhìn nam tử bịt mặt . Nam tử bịt mặt lạnh lùng nói :”Bây giờ ngươi đã minh bạch Huyết Kiếm đại biểu cho cái gì rồi chứ?”
Trước hết là sửng sốt, không tưởng được người bịt mặt lại hỏi về vấn đề này, thoáng nghĩ, sắc mặt trầm xuống, tựa hồ minh bạch vì cái gì người bịt mặt lại bắt đầu hỏi tới vấn đề xem ra đơn giãn này . Nhìn người bịt mặt, chỉ nghe một thanh âm kế bên tai vang lên :”Huyết Kiếm không những đại biểu cho quyền lợi, còn đại biểu cho huyết tinh .” Câu nói này là dùng “Truyền Âm Nhập Mật” người ngoài không thể nghe được . Đao quang lóe lên, đầu của Tôn Bất Văn đã bay ra ba thước, như là chết trong tay người bịt mặt vậy . Thân hình thoáng lay động, người bịt mặt đã trở lại chổ cũ.
Hảo khinh công ba chử xuất hiện trong lòng Yến Ngọc, người bịt mặt này vỏ công thật cao, tuyệt đối không dưới Tiêu Phong, đây là cái nhìn của Yến Ngọc . Chàng rất minh bạch nhãn quang của mình, tuyệt đối sẻ không sai . Mọi người ở đây, vỏ công tốt có bốn người, một là Tiêu Phong thân hoài tuyệt kỹ, vỏ công của Tiêu Phong so với đồng bạn Dương Cương thì cao hơn rất nhiêù; hai là nam tử bịt mặt, người này vỏ công còn cao hơn Tiêu Phong, ba là hắc y thiếu niên tay nắm giáo ngắn đo vẫn đang một mặt quan khán, người này tuy chưa từng xuất thủ, nhưng Yến Ngọc chỉ liếc mắt đã nhìn ra người này vỏ không không dưới hai người trước; cuối cùng một người lại là bạch y thiếu nữ Trầm Tâm Dao, vỏ công nàng rất kỳ lạ, trên dước toàn thân có một cổ khí lưu nhàn nhạt tuần hoàn không thôi, làm người nhìn không ra chiều sâu, nhưng Yến Ngọc vẫn nhìn ra vỏ công của nàng cực mạnh, nội công đã luyện đến chín thành hỏa hầu, gần đến được cảnh giới đại thành.
Theo thời gian chậm rãi đi qua, trận đấu của ba người càng kịch liệt . Trên thân Ất Mộc đã có ba vết thương, dưới hợp kích của hai vị thiếu niên cao thủ, Ất Mộc đang ở thế hạ phong . Trong lòng Ất Mộc biết được hôm nay muốn toàn thân rút lui thì không có khả năng, Huyết Kiếm tuy tốt, nhưng phải có mạng mới có thể hưởng dụng . Nghĩ tới đây công lực tụ lại, tay phải “Ưng Dương Thiên Hạ “ như thiểm điện vung ra, vô số ưng trảo bay múa đầy trời, chín mươi chín trảo nháy mắt tung ra, đem đối thủ bức cho tay chân rối loạn chật vật mà lui, thừa cơ hội này, thân hình chuyễn ngang, Huyết Kiếm trong tay như mủi tên bắn về hướng rừng cây phía trái . Một chiêu này ngoài dự liệu của mọi người.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, trong rừng cây bên trái một nhân ảnh bay ra, vung tay chụp lấy Huyết Kiếm vào tay; cùng giờ phút đó, một tiếng cung bật mạnh bạo từ bên phải cánh rừng vang lên, chỉ có một ánh lông đuôi của mủi tên sắc bén lóe lên điểm sáng màu xanh, từ trong rừng cây xạ ra, mang theo tiếng rít xé gió trong nháy mắt xạ trúng ngực người kia, lực đạo mạnh bạo đưa thân thể người kia ra đến hai trượng mới rớt xuống . Thi thể đó còn chưa rớt xuống đất, trong rừng cây đã có ba nhân ảnh bắn ra . Người ở giửa chụp lấy Huyết Kiếm, tung thân trở lại, ha người kia trường kiếm trong tay vung múa, tiếp lấy năm mũi tên theo sát bên mà tới . Ba người phối hợp chặt chẻ, không bị tổn thương lấy được kiếm vào tay.
Nhưng lúc này gần như mới bắt đầu, đồng lúc ba người lấy được Huyết Kiếm, trong rừng cây bên phãi thoáng bắn ra chín nhân ảnh, bay tới phía rừng cây bên trái . Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành trong trường đã không phân biệt trước sau đuổi theo, hai thanh trường kiếm lóe lên hàn quang, hơn một trăm đạo kiếm ảnh nhắm ngay tới mười nhân ảnh trong rừng cây bên trái chạy ra sau đó chém tới . Những tiếng hét thảm lập tức truyền lại, trong mười nhân ảnh thoáng cái đã ngã xuống chết bốn người, mấy người này toàn là một thân hắc y chính là đệ tử của “Hắc Hổ Bang”, chín người từ trong bên phãi toàn là một thân thanh y chính là đệ tữ “Kim Long Giáo .” Vốn là một bang một giáo ẩn tàng trong rừng cây cuối cùng vẫn là không nhịn được phát động công kích . Đáng tiếc là đệ tử của một bang một giáo đại đa số là vỏ công bình thường, họ xuất hiện không được gì chỉ là thêm mấy cổ vong hồn, khiến cho vốn là tràng diện huyết tinh càng thêm huyết tinh . Nhất thời giửa trường tiếng thét thảm không dứt, máu tươi bay tứ tung.
Tại lúc này, mục quang của Yến Ngọc đang nhìn vào giửa trường chuyễn tới bến phải, Yến Ngọc cảm thấy được một cổ khí tức kì lạ, khí tức đó cực kỳ bí mật, trong khí tức hàm chứa huyết tinh và sát khí nhàn nhạt, có một cao thủ tuyệt đĩnh đã đến đây, chàng có thể khẳng định.
Huyết Kiếm rời khỏi tay Ất Mộc, cười lạnh nhìn chúng nhân đánh nhau, trong mắt lóe lên một tia âm độc . Gió nhẹ phất lên người, Ất Mộc cả kinh, trước người là một thân hình to cao bổng xuất hiện, chính là nam tử bịt mặt . Lui ra ba thước, Ất Mộc cảnh giác nhìn người này, đúng là người này vừa rồi lấy đi đầu người của “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn.
Nam tử bịt mặt cười lạnh nói :”Hiện tại chắc ngươi đã hiểu Huyết Kiếm đại biểu cho cái gì chứ, quyền lợi và tiền tài ?” vấn đề đồng giạng lại xuất hiện trước mặt “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc.
Trong lòng Ất Mộc đã đoán được người bịt mặt này có ý muốn giết mình, vận công toàn thận, tự nhủ phải phòng bị . Miệng vẫn lạnh lùng trã lời :”Huyết Kiếm tự nhiên đại biểu ---“, câu nói chưa dứt, “Ưng Dương Thiên Hạ” nháy mắt xuất thủ, không hề có dấu hiệu . Hằng hà xa số ưng trảo chụp tới người bịt mặt, thanh thế hãi nhân . Ất Mộc toàn lực một kích, thân hình bức tới gần, hai mắt căng ra chăm chú nhìn ánh mắt của người bịt mặt, tựa hồ muốn từ nơi đó nhìn ra chút gì.
Người đang thẵng đứng nhẹ nhàng ngữa ra phía sau, với mặt đất biến thành sáu chục độ, mủi chân nhẹ điểm, thân hình nhẹ nhàng lui lại ba thước, tùy ý như vậy tiêu sái như vậy, nhẹ nhàng tránh né được một kích cố ý của Ất Mộc, tựa hồ người bịt mặt đã biết sẻ có một kích như thế . Trong ánh mắt lạnh lùng hàm chứa một tia cười nhạo báng, miệng nhẹ giọng nói :”Đối với ngươi mà nói, Huyết Kiếm đại biểu không phải là tiền tài, mà là tử vong.” Dứt lời, trường đao trong tay phóng ra, một đạo đao khí cường đại bổng xuất hiện trước mắt Ất Mộc, cuốn tới trảo ảnh đầy trời, thuận thế mà xuống, căng thẳng phóng tới trước ngực Ất Mộc.
Lúc một tia cười nhạo báng trong đáy mắt hiện ra, Ất Mộc đã minh bạch đại thế đã qua, mình xuất kì bất ý toàn lực một kích, hiển nhiên đã nằm trong dự liệu của người bịt mặt, một đao đó nhìn giống như là vô ý thật ra là bá đạo thần kỳ, làm mình vô pháp chống đở . Đao khí thấm vào người, kình lực cực mạnh đem Ất Mộc chấn bay ra ngoài . Người Ất Mộc vừa rơi xuống đất, đao của người bịt mặt đã lặng lẻ đợi ở đó, trong mắt mang theo nét kinh hãi, đầu của Ất Mộc bình bình bay đi.
Trong khi người bịt mặt tung thân thối lui, phóng ra một đao bá đạo đó, ba người vốn đang quan khán cướp đọat Huyết Kiếm, Trầm Tâm Dao áo trắng như tuyết, một thân hắc y thiếu niên đang ôm giáo ngắn và Tiêu Phong trong “Hoa Sơn Nhị Hổ” đều thu hồi mục quang, bồn chồn nhìn nam tử bịt mặt . Một đao nhìn như bình thường, nhưng ba người đều minh bạch, một dao này uy lực cực mạnh, trong bình phàm ẫn tàng không bình thường . Ba người đối với vỏ công của nam tử bịt mặt đều là trong lòng đại kinh . Bạch y thiếu nữ Trầm Tâm Dao lặng lẻ nhìn một đao đó, tựa hồ nhớ tới được cái gì, không khỏi nhìn thân ảnh cao lớn đó, trong lòng càng khẳng định . Trong thiên hạ người có thể có đao pháp như thế cùng với thân hình to cao có bao nhiêu, ngoại trừ hắn ra chỉ sợ khó tìm được kẻ thứ hai.
Đột nhiên nam tử bịt mặt, Tiêu Phong, Trầm Tâm Dao và hắc y thiếu niên bốn người đồng lúc quay đầu nhìn về chổ đang đánh nhau . Trực giác, đó là trực giác đặc thù của cao đã báo với bốn người, có tuyệt thế cao thủ xuất hiện . Một người bịt mặt hắc y bổng xuất hiện giửa không trung, ngoại trừ Yến Ngọc, không có một người nào biết được người này lúc nào xuất hiện, từ chổ nào xuất hiện ra.
Từ lúc xe ngựa xuất hiện tới hiện tại chỉ chưa tới một canh giờ, nhưng vì chiếm đọat Huyết Kiếm, người bỏ mạng tại đây đã là không ít . Không nói tới vài nhân sĩ giang hồ đã chết đó. Chỉ nói tới nhân vật có danh trong giang hồ trước sau đã chết năm người . Thứ nhất chết đi chính là Tần lảo tam, một kẻ vì lảo bằng hửu báo cừu mà không tiếc sinh mạng với đại giới, cường hản thi triễn “Nghịch Huyết Đại Pháp” Công lực tăng vọt gấp bốn lần, một chưởng đưa địch nhân trọng thương rồi chết, chính mình cũng bị phản chấn của chưởng lực mạnh mẻ của đối phương mà chết . Trong lúc chết mặt vẫn mĩm cười.
Kẻ thứ hai chết đi chính là “Tam Thủ Viên” Vương Quốc Quân, đã vì bảo vệ Huyết Kiếm mà bị “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa trong “Giang Nam Cửu Tuyệt” với “Huyết Thủ Ấn” lam trọng thương mất mạng . Lúc chết trong mắt vẫn có vẻ không cam tâm và tiếc nuối.
Kẻ thứ ba chết đi chính là “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa, bị một chưởng cực kỳ mạnh mẻ của Tần lảo tam chấn nát toàn thân kinh mạch, mang theo kinh ngạc cùng với không tin được lặng lẻ mà đi.
Kẻ thứ tư bỏ mạng lại chính là “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn trong giang hồ lục dị . Sau khi trọng thương bị nam tử bịt mặt một đao giết chết, mang theo thần tình kinh hãi ly khai khỏi nhân thế . Kẻ thứ năm đó là “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc, dưới tình huống thân thể và vỏ công như thường, bị nam tử bịt mặt một đao chém bay, đọat đi thủ cấp.
Rốt cuộc năm người này, còn không phải đều là vì Huyết Kiếm mà chết . Chính như giống theo lời nam tử bịt mặt đã nói, Huyết Kiêm không chỉ có đại biểu cho quyền lợi và tiền tài, hơn nữa còn là huyết tinh và tử vong. Người vốn muốn chiếm đọat Huyết Kiếm, lớp chết lớp bị thương, tới hiện tại chỉ còn lại Khúc Phi Dương và Thượng Quan Phi Hoành hai người, cùng với Tiêu Phong và Dương Cương đứng bên lạnh lùng nhìn ngó . Đệ tử của nhất bang nhất giáo từ trong rừng xuất hiện, trong nháy mắt đã tử thương hơn phân nửa, phần còn lại cũng chỉ là thời gian mà thôi.
Nhưng mà thần bí cao thủ bịt mặt bổng xuất hiện trong chổ đánh nhau, xuất hiện của hắn chú thị cho cái gì, cao thủ này như là u linh, mục đích của hắn là gì ? Cái này hết thảy đều đợi sáng tỏ.
Gió thổi qua, cỏ xanh uốn éo, lớp lớp lá khô theo gió bay lượn; kiếm lướt qua không tiếng động, máu vọt ra như suối, tay chân đứt nát đầy đất, ai biết bao nhiêu? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK