Mục lục
[Dịch]Yến Ngọc Truyền Kỳ (mới nhất: Chương 5)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

mãn thụ lục diêu xuân,
nhất kính hoa dẫn hồn;
quy thời bất tri lộ,
nhất túy tiếu hoàng hôn.

Tạm dịch:

Xuân xanh mướt cây lá,
Hoa thơm dẫn tâm hồn.
khi về thời quên lối,
say sưa cười hoàng hôn.


Giang Nam thánh ba, dương xanh liễu mới, trăm hoa đua nở, trong không khí thanh tân mang theo mùi vị hoa cỏ . Nhưng mà tại ngã ba ngoài Hồi Long Trấn, lúc này đao kiếm tung bay trên trời, máu me bay tứ tung . Hơn mười nhân ảnh lên xuống giao nhau, không ngừng truyền đến tiếng hét thảm thiết.
Lại nói tới “Tam Thủ Viên” Vương Quốc Quan và “Hoa Sơn Nhị Hổ” Dương Cương hai người giao thủ hơn chục chiêu, nhưng vẫn khó phân thắng bại, tiên ảnh hổ trảo xé rách không khí, hai nhân ảnh càng lúc càng nhanh, hiển nhiên đã xuất ra tức giận thật sự. Hai mắt Vương Quốc Quan hàn quang bắn mạnh ra, trường tiên trong tay lay động, ngay lập tức một trăm ba mươi sáu tiên hợp thành một con bích long, mang theo tiếng rít xé gió, cuốn tới Dương Cương. Một tiên này Vương Quốc Quân mười thành công lực đánh ra, uy lực thật lớn, nhất quyết phải được.
Sắc mặt biến động, sắc mặt của Dương Cương lúc này trở nên đỏ bừng lên, tay trái như thiểm điện thu hồi hổ trảo, tay phải biến thành quyền, lập tức quyền phải biến thành màu đen, nghênh tiếp lấy bích long đang bay lượn, một quyền kích ra. Nhất thời một hắc hổ gầm lên như sấm, mở rộng miệng lớn, nghênh đón bích long. Một quyền này chính là tuyệt học bức bách phải dùng đến của Dương Cương, trước đây chưa có người thấy qua, nếu không phải là thấy một tiên của Vương Quốc Quân uy lực cực mạnh, cũng sẻ không thi triễn ra.
Quyền pháp này chính là sáu mươi năm trước là thành danh tuyệt kỹ của “Hắc Hổ Tôn Giả” – “Hắc Hổ Quyền”, chí dương chí cương, uy lực tuyệt luân. Năm xưa “Hắc Hổ Tôn Giả” bằng vào quyền pháp này, tung hoành thiên hạ, tên được liệt vào vài tuyệt đỉnh cao thủ thời đó . Ai cũng tưởng không được, Dương Cương lại học thành môn tuyệt học này . Đến lúc này, vỏ lâm cao thủ một bên đứng xem không khỏi thất kinh, không khỏi không đề phòng “Hoa Sơn Nhị Hổ”.
Bích long bay lượn, hắc hổ gầm lên, một rồng một hổ trong không trung gặp nhau, phát ra long ngâm hổ gầm, khí lưu mạnh mẻ đến mọi người ngoài ba trượng đứng xem đều có thể cảm thấy nghẹt thở . Một âm thanh buồn rầu, hai nhân ảnh mổi người thối ra hai trượng . Vương Quốc Quân hổ khẩu tay chấn tê, khóe miệng có tia máu, sắc mặt trắng bệch, trên mặt đất dấu chân rỏ ràng, lún vào đất ba phân, có thể thấy lực phản chấn mạnh đến thế nào . Đối diện, Dương Cương cũng như vậy, mặt đất dấu nhân lún ba phân, có thể thấy rỏ ràng, ống tay áo phải bị chấn thành nát vụn, sắc mặt đỏ như máu, một ngụm máu tươi phun ra, rớt xuống mặt đất, phá lệ tươi đẹp . Sau một chiêu đã lưỡng bại câu thương, ai cũng không có được lợi thế.
Làm Vương Quốc Quân cảm thấy ngoài ý của mình, vỏ công Dương Cương so với truyền thuyết còn lợi hại hơn xa. Nguyên vốn nghĩ bằng vào vỏ công mình muốn đối phó hắn rất dể dàng, nhưng hiện tại xem ra, mình đánh giá thấp hắn ta. Cứ như vậy hôm nay có lẻ là dữ nhiều lành ít.
Yến Ngọc một bên yên lặng nhìn, đối với “Hắc Hổ Quyền” của Dương Cương có mấy phần hứng thú, vỏ công hai người này trong mắt chàng chỉ là bình thường, nhưng trong mắt mọi người giang hồ chung quanh đang đứng xem thì không phải đơn giản như vậy.
Bên kia, Tần Môn tứ huynh đệ bốn thanh trường kiếm nhất quyết bảo vệ lấy xe ngựa, mổi người đều phải đối mặt với ít nhất bốn người bên ngoài công kích tới, đám người này đại đa số là vai trò bình thường . Tuy là như thế, nhưng áp lực của bốn người cũng rất lớn; họ minh bạch, những người đứng xem chung quanh mới là địch nhân tối hậu, vì phải ứng phó với công kích tối hậu đó, cũng vì phãi hoàn thành nhiệm vụ, vô luận như thế nào đều phải đánh lui lại đám người trước mặt này.
Tâm trạng tàn nhẫn, trường kiếm bay múa, trong kiếm quang hoa lệ ẩn tàng sát chiêu lăng lệ . Những tiếng hét thảm thường xuyên truyền lại, không lâu lắm, trên người của bốn người đã đầy máu, có của địch nhân, cũng có của bản thân. Đồng lúc Vương Quốc Quân và Dương Cương lưỡng bại câu thương, người bị tử thương dưới kiếm của bốn huynh đệ cũng không ít.
Chỉ thấy trên mặt đất nằm bẩy thi thể, khắp nơi trên đất đều là tay chân gẩy đứt . Ngoại trừ bẩy người đã chết, có chín người thụ thương. Chín người đó thấy tình thế không ổn . Than thầm một tiếng rồi trước sau bỏ đi. Bây giờ giao đấu chỉ còn một vài tâm hồn cầu may, hoặc là vì đồng bạn đã chết trong trận chiến, rốt cuộc là người đã vì báo thù đánh cho tới chết, tổng cộng chỉ còn lại có sáu người . Cứ như vậy, áp lực của Tần Môn tứ huynh đệ giảm lớn.
Gió nhẹ thổi lên thi thể, đem lại mùi tanh nồng nặc, bay tan trong tứ phương, trong không khí tràn ngập một loại mùi vị tử vong; cành cây hai bên gào rít lên, tựa hồ như đang kể lể hết ra cái gì, là mê man, là thê lương, là hối hận, còn là tang thương? Sinh mạng quý báu giờ phút này có vẻ rẻ rún như vậy, cứ mổi cử động là chết tại đây –phương xa là cố hương.
Vương Quốc Quân cường hãn vận chuyễn chân khí điều chĩnh nội thương, khôi phục lại công lực thật nhanh, để còn ứng phó công kích xắp tới . Dương Cương đối diện đã được đồng bạn Tiêu Phong đem ra ngoài ba trượng dưới đại thụ liệu thương, xem ra Dương Cương cường hãn thi triễn “Hắc Hổ Quyền” bản thân cũng bị chấn kình chí dương chí cương của “Hắc Hổ Quyền” làm trọng thương.
Người chung quanh đứng xem tịnh không có thừa dịp mà vào, chỉ là bình tĩnh nhìn xe ngựa . Lúc này Vương Quốc Quân thở dài ra một hơi, nội thương tuy không thể lành hẵn, nhưng công lực đã khôi phục được bảy tám thành, bắt đầu có vài phần nắm chắc . Nhẹ nhàng thóang liếc chúng nhân đang đứng xem, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nguyên vốn đi theo có hơn trăm người, ngoại trừ tử thương hơn mười người, còn lại đại bộ phận chỉ trong một thời gian ngắn bỏ đi hết . Hiện tại chung quanh người đứng xem đã ít đi, nhưng nhìn ra hình như toàn là không dể đối phó, Vương Quốc Nhân biết được, chiến đấu chân chính hiện tại mới bắt đầu.
Sau xe ngựa bây giờ chỉ còn lại ba người, đó là “Hoa Sơn Nhất Kiếm” -- Khúc Phi Dương, “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa, cùng với “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn ba người . “Hoa Sơn Nhất Kiếm” – Khúc Phi Dương, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân ngân y phối với khuôn mặt anh tuấn, trong võ lâm không biết được đã dẫn đến bao nhiêu thiếu nữ đễ mắt tới . Hai mươi tuổi xuất đạo, chưa đến ba năm đã được danh hiệu “Hoa Sơn Nhất Kiếm”, được liệt là một trong Trung Nguyên Thất Kiếm . Là người đứng đầu trong đám thanh niên.
“Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa, thành danh đã có hơn bốn mươi năm, bởi vì thủ đoạn độc lạt, thêm nửa thiên sinh một khuôn mặt hài tử phúc hậu, nên được xưng hiệu là “Huyết Thủ Đồng Nhan” này . Triệu Hoa lúc nhỏ được kỳ ngộ, học thành Mật Tông bất truyền – Huyết Thủ Ấn, vì vậy dương danh thiên hạ, với tuỵêt học này giết người vô số, danh liệt trong Giang Nam Cửu Tuyệt . Là một tên ma đầu khó chơi.
“Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn, được liệt trong Giang Hồ Lục Dị, Vỏ công sâu không lường được, thành danh từ ba mươi năm trước, quanh năm một thân nho y, hình dáng thư sinh, hành sự quái dị, nhưng rất it khi giết người, trong vỏ lâm danh hoàn toàn không sai. “Xuân Thu Bút” trong tay dương danh tứ hải, ba mươi năm tới đây không biết đã bại bao nhiêu cao thủ rồi.
Vương Quốc Quân thu hồi mục quang, nhìn tới mấy người khác, thiếu niên đó một thân hắc y trong tay giáo ngắn, vẫn y như cũ lẳng lặng tựa vào gốc cây, không có chút động tĩnh . Còn một thân thanh y “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc, đang đứng dưới tàn cây, lạnh lùng nhìn xe ngựa.
Một thân bạch y, anh tuấn phi phàm “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành đứng ở chổ cũ, sau người đứng hai tên thị đồng, một tên ôm một thanh bảo kiếm, một tên ôm bảo cầm, ba người mỉm cười nhìn mọi người trong trường . Không xa đúng bốn người, chính là “Kỳ Sơn Tứ Kiếm”, bốn người hai mắt cham chú thẳng nhìn tới mã xa.
Một thân áo trắng như tuyết đó, mỹ lệ thiên tiên “Thiên Tâm Thánh Nữ” Trầm Tâm Dao, lẳng lặng đứng tại chổ đó, tựa như một đáo tuyết liên nở rộ, thánh khiết mỹ lệ . Từng cơn gió nhẹ thổi qua, quần áo khiết bạch, theo gió tung bay, thân hình thon dài như là phượng hoàng, muốn tung cánh bay lượn . Là người kế thừa trong truyền thuyết “Thiên Tâm Các”, cứ như vậy đứng trong trần thế mang mang, khuôn mặt mỹ lệ, nhìn không ra biểu tình thế nào . hai mắt như mộng như ảo nhìn về phương xa, không có người nào biết được nàng trong lòng đang nghĩ thế nào.
Ngoại trừ mấy người này, một thân lam y, thần tình như ngọc chính là Yến Ngọc, tại chổ củ không động đậy, mục quang ngừng lại trên người thiếu nữ áo trắng như tuyết . “Hoa Sơn Nhị Hổ” Tiêu Phong đang hộ pháp cho Dương Cương, chăm chú nhìn tứ phương. Còn trong rừng hai bên đường vẫn như cũ không một chút động tĩnh.
Sáu người cùng với Tần Môn Tứ huynh đệ đánh nhau, lúc này đã có hai chết ba bị thương, bốn người còn sống biết được không có hy vọng, đã ấm ức bỏ đi. Bốn huynh đệ mổi người đều thụ thương ít nhiều, nhưng tóm lại đã đẩy lui đám người này . Đồng thời trên đất lưu lại chín thi thể cùng với không ít máu tươi trên thi thể, như là để chứng thật cái gì đó.
Vương Quốc Quân thối lại tới bên xe, thoáng nhìn bốn người hỏi :”Không gì chứ ?” trong cái nhìn đó có đem theo rất nhiều quan tâm cùng với thăm hỏi ân cần, còn có một tia bất lực và tự lấy làm thẹn.
“Không gì .” Bốn người đáp lại, tiếp lấy đạo mục quang đó, trong mắt bốn người hiện lên chính là không sợ hải và chấp nhứt, không hối hận và kiên cường . Một loại cảm động im lặng chảy trong trái tim năm người, đem đến một loại lực lượng lặng tiếng, trong lòng vang lên.
Nhìn địch nhân chung quanh, Vương Quốc Quân toàn thân nhiệt huyết kích động, một cổ khí thế hùng dũng lập tức ào lên; bốn huynh đệ bên thanh, cảm thụ được cổ khí thế dũng mãnh đó, cũng đồng thời phát ra khí thế thấy chết không sờn . Một tiếng hét dài, hàm chứa quyết tâm vô cùng kiên cường của năm người, chấn kinh bốn phía, vang tận mây xanh.

Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản!

Tạm dịch:

Gió hiu hiu sông Dịch lạnh ghê,
tráng sĩ một đi không trở về!

Yến Ngọc nhẹ nhàng thu hồi lại ánh mắt đang ngừng trên người thiếu nữ, lặng lẻ nhìn tới Vương Quốc Quân năm người, loại dũng khí thấy chết không sờn đó làm người có một loại ưu thương nói không nên lời, là thứ gì làm năm người này dùng sinh mang để duy trì . Đối với thường nhân mà nói, sinh mạng là quý giá, chỉ cần có thể sống sẻ quyết không muốn chết, là cái gì khiến cho họ nguyện ý dùng sinh mạng trao đổi lấy . Yến Ngọc tại giờ khắc này, đột nhiên đối với chuyện này sinh ra hứng thú cực lớn, múôn thử đó rốt cưộc là vật gì có thể dẫn được nhiều người như vậy tranh đoạt lấy, nhiều người như vậy nguyện ý vì nó đổi lấy sinh mạng.
Trầm Tâm Dao áo trắng như tuyết cũng thu hồi lại mục quang, lặng lẻ nhìn năm người, trong lòng cũng bị khí thế thấy chết không sờn của năm người làm cảm động, không khỏi trong lòng nhè nhẹ thở dài.
Các người khác đều đã bị tiếng hét đài đó chấn kinh, nhìn năm người trước mắt, có người trong lòng bội phục, có người trong lòng cười lạnh . Tại giờ phút này, chỉ thấy bốn nhân ảnh của “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” thừa dịp năm người Vương Quốc Quân thét dài, như thiểm điện phóng tới xe ngựa, lảo đại trong tứ kiếm phóng thẳng tới xe, ba người còn lại trường kiếm rời khỏi vỏ, vô số kiếm ảnh công tới năm người Vương Quốc Quân. Kiếm xuất vút lên không, kiếm phong rít lên, lăng lệ vô cùng chụp xuống đầu năm người . “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” chọn thời cơ này xuất thủ, nhưng thật ra đã không ít người đóan trước . Nhưng càng làm cho người tưởng không được chính là, “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa cũng đã trong lúc này phát động.
Vương Quốc Quân tức giận hét lên một tiếng, tung người bắn tới “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa, trường tiên trong tay mang theo tíêng gầm giận dử, đem theo kinh lực vô bì, kích thẳng tới Triệu Hoa. “Tần Môn Tứ Kiếm Khách” bên xe tức thì đưa người lên, tiếp lấy “Kỳ Sơn Tứ Kiếm”, đến lúc này bốn đối bốn, từng người một hiện lên bãn lĩnh.
“Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa thấy Vương Quốc Quân huy tiên tới, cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn, Vương Quốc Quân vỏ công tuy không tồi, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, không cần mười chiêu, Vương Quốc Quân tất phải bại không nghi ngờ gì . Nghĩ tới đây, quyền tay phải xuất ra, chọi thẳng với trường tiên bên trên. Hi nhân ảnh trong giửa không trung giao nhau, mộ quyền của Triệu Hoa kích lui lại trường tiên của Vương Quốc Quân, bất quá thân hình cũng bị bức ngừng lại.
Thân hình Vương Quốc Quân rung lên tự nghĩ :” ‘Huyết Thủ Hồng Nhan’ Trịêu Hoa quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay xem ra phải chôn xương chốn này rồi .” Tròng lòng thầm than một tiếng, vận hết toàn thân công lực trường tiên bắn mạnh ra, toàn trời tiên ảnh công lấy tử huyệt toàn thân của Triệu Hoa.
“Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa hai mắt hàn quang lăng lệ, một tiên này của Vương Quốc Quân xem ra là tụ tập hết toàn thân công lực phát ra, mình tuy có thể tiếp được, nhưng như thế, công lực mình cũng tiêu hao không ít, đối với cướp đọat vật đó lại càng khó khăn hơn, tối chủ yếu chính là, một bên những người mắt đang theo giỏi, toàn là những vai trò không dể đối phó, mình phải bảo tồn thực lực . Nguyên vốn trong lúc phát động đánh lén, có nghĩ tới nhân dịp trong lúc không người chú ý tới, đọat vào tay vật đó, thật giận bị Vương Quốc Quân ngăn cản . Trong lòng suy nghĩ, bước cân vẫn cực nhanh tránh né lấy công kích, đồng thời xuất thủ phản kích.
Bên kia Tần Gia tứ huynh đệ cùng “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” đã giao thủ hơn mười chiêu, vẫn khó phân thắn bại, nhất thời kiếm ảnh ngàn vạn, kiếm quang bắt mắt, mỹ lệ phi thường . Nhưng mà phía dướic của mỹ lệ là hung hiểm vô cùng, chỉ không thận trọng một chút, là sẻ lâm vào chổ vạn kiếp bất phục.
Hai bên đánh nhau nhất thời lâm vào trạng thái giằng co, đến lúc này, đối với những người khác mà nói thì đúng là cơ hội tuyệt hảo . Một điểm này người đang vây xem đều biết, loại cơ hội này sớm đã ở trong dự đoán nhiều người, lúc này cơ hội xuất hiện, tự nhiên sẻ không có người bỏ qua. Chỉ thấy có vài bóng người lập tức phóng tới xe ngựa.
Yến Ngọc lẳng lặng nhìn những người này tiến lên cướp đoạt, mục quang thoáng quét tới chung quanh, trừ mình ra, “Thiên Tâm Thánh Nữ” Trầm Tâm Dao vẫn đứng chổ đó như cũ, quần áo màu trắng nghênh gió bay múa, như là tiên tử . Không xa chổ đó một thân hắc y thiếu niên ôm ngọn giáo ngắn, đứng thẳng người, hai mắt chăm chú nhìn vào giửa trường . “Cầm Kiếm Song Tuyệt” thượng Quan Phi Hoành và hai tên thư đồng vẫn đứng chổ cũ, nhưng “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thựơng Quan Phi Hoành đã nắm lấy trường kiếm phóng tới xe ngựa . Bên kia Dương Cương nội thương đã tốt hơn nhiều, đứng dưới tàng cây lạnh lùng nhìn mọi người cướp đọat, còn Tiêu Phong đã lắc mình bay về phía xe ngựa . nững người khác đều phi thân phóng tới xe, đến lúc này, giửa trường phong vân biến ảo, cao thủ như mây, rốt cuộc cuối cùng ai có thể đắc thủ, cái đó còn phải xem bản lĩnh của mọi người.
Vương Quốc Quân nguyên vốn không phải là đối thủ của “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa, hơn nữa đã cùng Dương Cương đấu một trận, bị “Hắc Hổ Quyền” chí dương chí cương của Dương Cương kích thành trọng thương, ráng ép nội thương xuống, công lực đã bị chiết khấu đi phần lớn, đánh tới bây giờ đã là cố gắng lắm rồi . Toàn là nhờ vào một cổ dũng khí hùng dũng tiến lên, lúc này thoáng thấy chúng nhân vốn quây xem đều tiến tới, trong ngực nhiệt huyết trào dâng, tức giận thét lên một tiếng, vang lên tới vây, một tiên cường hãn bức lui Triệu Hoa, lui người phóng tới xe ngựa . “Tần Môn Tứ Kiếm Khách” cũng cùng giận dử hét lên, hai mắt đỏ rực, chỉ công không thủ, tới gần sát xe.
“Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành và “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc hai người đã tới cửa xe, chiếm lấy ưu thế, còn “Hoa Sơn Nhất Kiếm” – Khúc Phi Dương và “Vô Vi Thư Sinh” Tân Bất Văn cũng đã tới cửa xe, tương đối mà nói đều không muốn nhiều khó khăn. Trước tiên phóng tới được cửa xe chính là “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc, Ất Mộc tinh không đưa tay tới cửa xe, ai cũng đều biết mặt bên kia nhất định có người, đưa tay tới của xe không nghi ngờ là tìm chết . Ất Mộc chưởng tâm tụ tập tám thành công lực, lăng không một chưởng kích trúng cửa xe. Xe ngựa này quả là kiên cố, đã chịu được một chưởng với tám thành công lực này . Trong lòng Ất Mộc, muốn phá tan xe, người ẩn tàng trong xe lúc đó khó mà ẫn thân được . Nhưng đúng là ra ngoài ý, xe ngựa vẫn bình yên vô sự, chưởng lực của Ất Mộc lúc kích trúng xe lập tức bị một cổ chân khí âm nhu vô ảnh vô tung hóa giải, tình huống vốn phải xuất hiện lại không có xuất hiện . Ngay lập tức, Hoa Sơn Khúc Phi Dương, “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn, “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành đều đã trước sau đuổi tới nơi.
Vương Quốc Quân vốn cách không x axe, sau khi bức lui Triệu Hoa, trường tiên tung lên, cuốn thẳng tới Ất Mộc . Sau người Triệu Hoa cười lạnh môt tiếng, tai phải kỳ công “Huyết Thủ Ấn” lập tức thi triễn, chỉ thấy bàn tay vốn bình thường, nhất thời phùng to lên màu đỏ, một đạo hồng quang hướng tới bối tâm Vương Quốc Quân ấn tới . Vương Quốc Quân đang liều mạng liền cảm thấy phía sau lưng mình có chưởng kình lăng lệ, sắc mặt biến động, bản thân đã không có đường lui, tay trái vội vận lên vài phần công lực, xoay ngược tay đánh ra, nghênh đón lấy “Huyết Thủ Ấn” của Triệu Hoa.
Hoa Sơn Khúc Phi Dương, “Vô Vi Thư Sinh” Tôn Bất Văn, “Cầm Kiếm Song Tuyệt” Thượng Quan Phi Hoành ba người đuổi tới, đều tâm tư giống nhau, vung chưởng hướng tới xe phóng ra. Ất Mộc thoáng thấy có trường tiên công đến, thân hình lay nhẹ, lui ra ba thước, tránh khỏi công kích, sau người kiếm phong tới gần, chính là một trong Tần gia tứ huynh đệ . Ất Mộ vốn được gọi là “Thiết Trảo Ưng Vương” ‘Ưng Trảo Lức thiên hạ dương danh, vung ngược tay nắm lấy thanh trường kiếm, “đinh” một tiếng, trường kiếm gảy đôi, người nọ đã bị chấn lui ba bước.
Tiêu Phong đuổi đến cuối cùng, tịnh không tiến lên cùng với bốn người Hoa Sơn Khúc Phi Dương tranh đọat, ngược lại ngừng thân bên mặt hông xe, hai tay thầm vận chân khí, chờ thời mà động . Hai mắt chăm chú nhìn động tĩnh trong trường, chuẫn bị tùy thời xuất thủ.
Tần Gia tứ huynh đệ cùng với “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” đánh nhau, với lối đánh liều mạng chỉ công không thủ bức lui được tứ kiếm, lảo đại lảo nhị trong bốn người cùng với lảo tứ ngăn chặn tứ kiếm, trường kiếm của lảo tam vừa chuyển, công tới bối tâm “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc với ý đồ bức lui lại Ất Mộc; nhưng vỏ công Ất Mộc quá cao cường so với mình, một trảo hồi thủ đánh gảy mất trường kiếm, bản thân mình cũng bị chấn thành trọng thương.
Bên kia “Huyết Thủ Hồng Nhan” Triệu Hoa với tay phải “Huyết Thủ Ấn” cùng với tay trái của Vương Quốc Quân tiếp nhau, chỉ nghe được tiếng xuơng cốt vở vụn truyền lại, ngay sau đó một âm thanh buồn rầu, thân thể Vương Quốc Quân bay ngang ra, rớt xuống ngoài hai trượng . Trên mặt tái nhợt gần như là tro tàn, miệng không ngừng chảy ra máu tươi, hai mắt không cam lòng nhìn về hướng xe ngựa, trường tiên lặng lẻ rớt trên mặt đất ngoài sáu thước.
Một chưởng này của Triệu Hoa, tựa hồ chấn chết hắn tại đương trường, hiện tại tâm mạch của Vương Quốc Quân đã đứt đoạn, chỉ còn lại một hơi thở cuối . Trong lòng hắn còn hận, hắn hận chính mình vô năng, càng hận người cướp đọat trước mắt; trong tim hắn rơi lệ, vì bản thân cũng vì người còn sống; ánh mắt hắn cười lên, cười những người này cướp giật và lừa gạt, một ngày nào đó các ngươi đều sẻ hối hận; trong lòng hắn nguyền rủa, nguyền rủa những người này, là họ đã đem tới cho thiên hạ huyết kiếp vô biên, hũy đi vô số người.
Lại nói tới ba cổ chưởng lực mạnh mẻ đồng thời kích trúng xe, xe ngựa vốn bền vững giờ ph’t này bị chấn nát . Hai nhân ảnh từ trong xe xẹt ra, thân hình hơi gập lại, hạ xuống bên ngừơi Vương Quốc Quân . Nhìn kỹ lưởng, là hai người bị mặt, bên trái một người cao lớn khôi ngô, một thân áo xám, tay phải nắm một thanh hậu bối trường đao, tay trái cầm một miếng da hẹp dài, dài ba thước hơn, nhìn hình dáng như là binh khí . Đứng như vậy bên cạnh Vương Quốc Quân, hai mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt trên mặt đất, trong ánh mắt có từng đợt từng đợt đau thương, tia tia ân hận, càng nhiều chính là thẹn thùng và tang thương.
Bên phải người đó dáng người trung bình, thân hình có chút gầy nhỏ, tóc dài che trên vai nhìn có vài phần như là nữ nhân, trong tay xách theo một thanh trường kiếm . Nhìn Vương Quốc Quan trên đất, trong ánh mắt có ưu thương nhàn nhạt . Một canh giờ trước còn là người sống, hiện tại đã lặng lẻ nằm ở đó, sinh mạng tại giờ phút này hiện ra được vẻ yếu ớt phá lệ.
Đồng lúc xe ngựa bị chấn nát và hai người bịt mắt hạ xuống, một thân ảnh cấp tốc phóng tới “Huyết Thủ Đồng Nhan” Trịêu Hoa. Đó không phải là người lạ, chính là lảo tam trong Tần Gia tứ huynh đệ . Tần lảo tam vốn là trường kiếm công tới bối tâm của “Thiết Trảo Ưng Vương” Ất Mộc, lại bị Ất Mộc đánh gảy trường kiếm, chấn lui ba bước và thụ trọng thương; vừa trụ ổn được thân hình, lại thấy Vương Quốc Quân bị “Huyết Thủ Ấn” của “Huyết Thủ Đồng Nhan” Trịêu Hoa chấn nát cánh tay trái, rớt xuống trên mặt đất ngoài một trượng.
Chỉ thoáng thấy, gần như đã minh bạch, là lảo bằng hửu nhiều năm đã đi đến đoạn cuối của nhân sinh, trong lòng có một nổi đau nói không ra lời, từ đáy lòng tràn ra. Còn thoáng thấy lảo bằng hửu trên đất, trong mắt thấu lộ ra tin tức chỉ có lẫn nhau hiểu được . Lảo bằng hửu ngươi sẻ không tịch mịch, ta sẻ vĩnh viễn bầu bạn cùng ngươi.
Nhẹ nhàng nhìn lại, thoáng thấy cá huynh đệ còn đang trong trận chiến tắm máu, trong lòng thở dài một tiếng trôi qua; cáo biệt các huynh đệ thân ái, các người phải sống sót thật tốt, bảo trọng lấy mình! Thu hồi lấy mục quang rồi nhìn tới “Huyết Thủ Đồng Nha” Triệu Hoa, ánh mắt lập tức biến thành lảnh khốc vô tình, vận mạnh nội lực, chân khí toàn thân nghịch chuyễn, “Nghịch Huyết Đại Pháp” lập tức đưa công lực tăng lên bốn lần, toàn thân sung mãn đầy lực lượng . Mĩm cười nhàn nhạt, sung mãn không sợ hãi cùng với kiên cường, cuối cùng thoáng nhìn ba vị huynh đệ, phi thân bắn tới “Huyết Thủ Đồng Nhan” Triệu Hoa. Tựa hồ cảm thụ được ánh mắt có thật chất đó, ba huynh đệ trong chiến đấu đều nhìn lại về phía lảo tam. Chỉ thấy đoạn kiếm trong tay lảo tam vung lên, phá không bắn tới Triệu Hoa, tay phải một chưởng tụ tập toàn thân mười hai thành chân lực, như một mủi tên kích thẳng tới Triệu Hoa.
Sau khi một chưởng giải quyết xong Vương Quốc Nhân, Triệu Hoa cũng bị lực phãn chấn lui hết một bước . Sauk hi trụ ổn lại thân thể, lúc này xe ngựa vừa bị chưởng lực của mấy người chấn nát, Triệu Hoa không cam làm người sau, chân đã hạ lực, hướng tới xe ngựa ào tới . Vừa mới bước, một cổ sát khí đuổi đến trước mặt mà tới, định nhãn nhìn lại, một thanh kiếm gảy đã đến trước mắt, không khỏi nghĩ nhiều, một chưởng phóng lên, ngay sau đó một cổ chưởng kình mạnh mẻ kích thẳng tới . Triệu Hoa sắc mặt biến đổi, tránh né thì không kịp, phải đề mạnh chân khí, tay phải lại thi triễn “Huyết Thủ Ấn” lần nửa nghênh đón lấy . Một tiếng sấm nổ, chấn kinh mọi người tại trường, chỉ thấy Triệu Hoa thân như bại liễu, bị chấn bay ra ngoài ba trượng, máu tươi bay lên không trung, phá lệ mỹ lệ . Triệu Hoa sắc mặt như tro tàn, rớt xuống đất lại thổ ra một ngụm huyết đen, lẳng lặng té xuống đất, chỉ còn một hơi thở . Còn lảo tam đã bị chấn bay ra, sau khi rơi xuống không còn một tiếng thở.
“Đừng!” tiếng hô hóan tê thiên liệt địa đó cũng chỉ rốt cuộc gọi tới một người không trở về nữa . Tần Gia tứ huynh đệ còn lại ba người trong lòng chấn động, lảo tam đi rồi, đã đi như vậy . Vì lảo bằng hửu bao năm báo cừu, trã giá bằng sinh mạng, thi triễn ra “Nghịch Huyết Đại Pháp” gia truyền cừơng hản đem “Huyết Thủ Đồng Nhan” trong “Giang Nam Cửu Tuyệt” giết dưới chưởng . Đã trước một bước dưới cửu tuyền đợi lảo bằng hửu.
Ba huynh đệ trường kiếm huy vũ, mang theo tiếng gầm giận dử chấn thiên, vô cùng bi thương cường hản bức lui “Kỳ Sơn Tứ Kiếm”, quay người phóng tới bên lảo tam, cả ba trên mặt hiện ra bi thương và tang thương . Trời đất trong phút này biến thành an tĩnh . Trên mặt lảo tam mang theo một tia cười bình thãn, nhìn qua bình tĩnh an tường như vậy, khóe miệng hơi hé ra, ẩn tàng chính là bình tĩnh còn là ưu thương, là an tường hoặc là tang thương, không ai biết được.
Trong trường đánh nhau ngừng lại một chút, trong không khí tràn ngậm đau thương nồng đậm . Người bịt mặt cao lớn từ trong xe ra, trong hai mắt thấu lộ ra bi thương nồng đậm, ánh mắt quét qua mọi người trong trường, lập tức biến thành lăng lệ vô bì.
Giửa trường còn lại chín người, Khúc Phi Dương, Ất Mộc, Tôn Bất Văn, Thượng Quan Phi Hoành, Tiêu Phong và “Kỳ Sơn Tứ Kiếm” đều bị vỏ công của lảo tam chấn kinh, còn sinh tử của Tần lảo tam mọi người căn bản vô tâm hỏi tới, bất quá vỏ công của lảo thật làm người kinh tâm, có thể một chưởng đem Triệu Hoa đánh thành chỉ còn một hơi thở, vỏ công bá đạo như thế ai có thể không để trong lòng . Từ khi “Hắc Hổ Quyền” của Dương Cương mới bắt đầu cho tới bây giờ bá đạo chưởng lực của Tần lảo tam đều làm người thất kinh; còn “Hắc Hổ Quyền” đó tuy lợi hại, nhưng nhìn theo hình dáng thì Dương Cương cũng chỉ luyện được năm sáu thành hỏa hầu, còn chưa đủ để sợ, nhưng một chưởng đó của Tần lảo tam đã làm mọi người cướp đọat tại tràng trong lòng thất kinh . Là do Tần lảo tam chưởng lực bá đạo như thế, còn lại ba huynh đệ đó có hay không, cái này không thể không cẩn thận đề phòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK