Bốn vạn quân mã bộ do Lai Câu chỉ huy trực chỉ hậu sơn tiến phát, suốt chặng đường đều là đồi núi quanh co, trên trời thì mây đen vẫn còn mù mịt dù phía trước năm mươi bước có người cũng không trông thấy rõ. Cả đoàn kỵ mã dựa sát vào nhau vừa đi vừa dò dẫm từng bước một để bộ binh có thể theo sau, người ngựa lặng im cố gắng không phát ra những âm thanh gây náo động không cần thiết, vì biết đâu quân Tây Lỗ đang lởn vởn quanh đây
Cảm giác lúc này chẳng khác nào chơi trò trốn tìm, lẩn khuất trong bóng tối như những con chuột tìm kiếm thức ăn trong đêm đang cố trốn tránh cặp mắt của cú vọ, sợ rằng chỉ một cử động sai có thể dẫn đến mất mạng.
Hơn ai hết Lai Câu rất hiểu điều này, vì vậy lúc nào anh ta cũng là người dẫn đầu đoàn quân, vừa đi vừa quan sát, vừa đi vừa lắng nghe, anh là con mắt, là đôi tai của hơn bốn vạn người vì vậy những lúc thế này anh ta phải luôn cố gắng là người bình tĩnh nhất
Hí
Con ngựa bị Lai Câu đột nhiên dừng lại hí vang, Lai Câu dỏng đôi tai lên nghe ngóng tình hình, hai mắt nhấm nghiền lại để cảm nhận, rồi từ từ mở mắt ra, anh ta nói
- Phía trước có tiếng động di chuyển khá lớn, chắc là do có quân địch di chuyển, tất cả mọi người lập tức giới bị
- Bộ binh lên trước, cung binh yểm trợ, kỵ binh lập tức lui về phía sau bố trí trận hình, tất cả nhanh chóng thực hiện
Còn Lai Câu anh ta vẫn đứng trước trận hình, thanh đại đao trong tay khẽ nâng lên sẵn sàng cho một cuộc chiến đến gần
Từ xa tiếng vó ngựa, tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập, mặt đất như rung lên từng hồi, có cảm giác phía trước là sự xuất hiện của vài vạn binh mã chứ chả chơi. Quân Bắc Nhung bắt đầu lo lắng, ai nấy đều xiết chặt vũ khí trong tay, nếu là địch nhân đến thì chỉ cần một tiếng hiệu lệnh là có thể tấn công ngay. Mọi người không ai bảo ai, đều hướng tầm mắt của mình về phía màn đêm u tối đang truyền lại tiếng động ấy, dù biết rằng không thể trông rõ được gì nhưng vẫn cứ muốn nhìn, để xem xem vật đang đến rốt cuộc là cái gì.
Rồi từ xa một hình ảnh bắt đầu hiện rõ, một bóng đen khôi vĩ đang nhanh dần lao đến, trong màu đen huyền ảo ấy như ẩn chứa một thứ gì đó bị ánh lửa chiếu lên sáng lấp lánh, rồi không kịp trông rõ điều gì đã thấy Lai Câu cũng thúc ngựa lao lên, thanh đại đao như cuồng phong vút lên một tiếng
Rầm
Chỉ thấy âm thanh chát chúa vang lên khiến chúng binh sỹ cũng phải giật mình, rồi từ trong ánh sáng lập lòe phát ra từ những ngọn đuốc, họ nhìn rõ thấy một người cầm cặp song kích đang ứng chiến với Lai Câu
Người này đầu đội kim mao sư tử khổng, mày rặm, mắt lồi, hai ria mép như râu cá trê, cằm bạnh, mặt vuông, dáng vẻ hung tợn, thân hình thì to lớn, cưỡi trên con ngựa màu trắng, trông rất oai phong lẫm lẫm.
Đao mang và kích vũ chạm nhau nơi không trung, khiến hai người sử dụng cảm nhận được sức nặng đấu lực của đối phương, rồi cả hai cùng thốt lên rằng
- Kẻ đến là ai?
- Ta Lai Câu tiểu tướng nước Việt mạng phép quá chiêu
- Ta Nhan Dật Tiên tiểu tướng Tây Lỗ quốc hân hạnh tiếp kiến
- Khà khà, nghe tiếng đã lâu, nào đánh tiếp chứ
- Cung kính không bằng tuân mệnh, chiến thôi
Ầm, ầm, ầm
Hai thứ vũ lực đáng sợ của thiên hạ đang hơn thua nhau giữa màn đêm giá lạnh, là đao mạnh hơn hay là kích nhanh hơn, chỉ biết trong khoảnh khắc ấy hai người tựa như hai con mãnh hổ và sư tử đang ganh đua xem ai mới thật sự là vua của muôn thú.
Là ta hay là ngươi?
Là ai mới xứng đáng được gọi là kẻ mạnh nhất trong các võ tướng của đại lục Hy Nhĩ Mạc?
Vậy thì để binh khí trong tay ta cho ngươi biết, ta là ai?
Keng, keng, keng
Tiếng sắt thép chạm nhau nghe rợn cả gai óc, thứ âm thanh đó như miết vào thần trí khiến không ít kẻ quan chiến phải run sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh, vì dường như tâm trí đã bị người ta lấy đi mất
Rầm
Một lần nữa yển nguyệt thanh long đao và cặp phương thiên họa đoản kích chạm nhau, lực như bạt núi dời non, khiến cho hai con hảo mã bên dưới phải cố gắng lắm mới không bị sức mạnh kinh nhân này thổi bay ra xa. Còn bên trên Lai Câu và Nhan Dật Tiên khoái trá nhìn nhau, trong nội tâm dâng trào một sự phấn khích mãnh liệt, dường như đã lâu mới có thể đánh một trận thống khoái là vậy.
- Cút
Ầm
Lại một lần nữa đao và kích lại chạm nhau, nhưng dường như sức mạnh được đổ dồn vào binh khí đã được tăng gấp nhiều lần, khiến cho hai con ngựa không tự chủ được phải thối lui nhiều bước.
Nhan Dật Tiên sau khi bị đánh bật ra không lao vào tấn công ngay mà nhìn về phía sau, lúc này tiếng binh sỹ sau hắn cũng đã gần kề, hắn hừ giọng sau đó hét lên một tiếng
- Địch ở phía trước, đêm tối không tiện giao chiến, người đâu bắn tên cho ta.
Rồi thì từ xa truyền lại tiếng tên bay lãnh lót
Phập, phập
Vài binh sỹ bộ binh đã bị trúng tên ngã xuống, điều này cho thấy vị trí quân Bắc Nhung đã ở trong tầm bắn của địch. Và đúng như những gì Nhan Dật Tiên nói, phía trước mù mịt không tiện giao chiến, cách tốt nhất chính là dùng tên, vì vậy không chút ngần ngại Lai Câu quay lại bảo với mọi người
- Cung đội không cần phải tiết kiệm tên, bắn hết khả năng cho ta.
Hiệu lệnh vừa dứt, hàng ngàn tay cung thi nhau lắp tên bắn rào rào ra phía ngoài và đầu bên kia chiến tuyến cũng đáp trả lại y chang như vậy, tạo thành một cuộc đối đầu bằng tiễn trận quy mô lớn trong đêm đen bao phủ nơi núi rừng.
Nếu xét về lợi thế quân Bắc Nhung đang ở đầu hướng gió rất thuận tiện cho việc sử dụng cung tên, nhưng do địa hình ở đây quá phức tạp cộng với không biết địch ở chỗ nào, chỉ dựa vào âm thanh la hét, tiếng dây cung bật ra mà bắn thì không tài nào xác định được là đã trúng mục tiêu hay chưa. Cách chiến đấu này chẳng khác nào chơi trò quăng phi dao vào quả táo mà người ném bị bịt mắt vậy và vào những thời khắc như vầy những phẩm chất vốn có của cung tiễn thủ dường như đã bị tước đoạt gần hết, cái còn lại ở chính họ đó là cảm quan và vận may.
Nhưng dường như vận may của quân Bắc Nhung hôm nay không được tốt lắm, vì toàn bộ trận hình đang dần dần bị tiễn trận của địch chế ngự ép về phía cánh rừng phía sau.
Lúc này Thân Minh bên cạnh Lai câu liên tiếp khoa búa đón đỡ tên bay, tiến sát về phía Lai Câu đã rời ngựa đứng tựa vào một gốc cây nhìn về phía bên ngoài mà nói
- Chết tiệt, sao tiễn thế bên địch lại lợi hại đến như vậy, nhưng dường như cách tiến trận này có đôi chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải
Lai Câu quan sát một lúc rồi nói
- Thế tên của địch tuy mạnh nhưng dường như đã suy yếu đi ít nhiều, điều đó cho thấy bên chúng cũng như ta, đã đến lúc cạn tên rồi.
- Thân Minh tướng quân ra lệnh cho tiễn đội cứ bắn cầm chừng, chờ khi bên kia dừng hẳn thì lập tức điều động kỵ binh lên trước, bộ binh theo sau
- Tất cả theo ta đột phá trận địa của địch
Thân Minh nhận lệnh hết sức vui mừng, vì cuối cùng cũng có thể ra trận được rồi, hắn lập tức lui xuống chỉ huy mọi người sẵn sàng, chỉ cần Lai Câu phất tay xuống một cái là kỵ binh lập tức lao lên ngay
Và dường như mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Lai Câu dự đoán, cuối cùng tiếng tên bay cũng đã bắt đầu im bặt, thay vào đó là tiếng gào thét của kỵ binh và binh sỹ. Một tiếng hiệu lệnh phất xuống, quân đội Bắc Nhung lập tức lao lên phía trước, tiến về trận địa của địch, thế là tạo thành một trận hỗn chiến rầm rộ giữa hai bên
Lạ lùng thay một trận quyết đấu giữa màn đêm đen mù mịt không thấy rõ bóng người, không tài nào phân biệt được đâu là địch, đâu là ta, vậy mà lại quyết liệt và gay gắc đến không ngờ. Suốt chiến trường tràn ngập tiếng binh khí và tiếng la thét của binh sĩ, ánh lửa bập bùng chiếu rọi hàng vạn giọt máu tươi vừa thoát ra khỏi cơ thể liền bị màn đêm nuốt lấy.
Sợ! Thật sự rất đáng sợ!
Lưỡi kiếm trong tay cứ vung lên rồi hạ xuống mà không hề biết kẻ trước mặt có phải là kẻ thù của mình hay không và đáng sợ hơn là, liệu từ một góc khuất nào đó có bất thình lình một vật sắc nhọn sẽ lạnh lùng xuyên qua cơ thể mình hay không.
Nhưng cơ bản thời gian không có nhiều để ai đó có thể suy nghĩ xem điều mình làm đó là đúng hay là sai, vì chỉ cần một thoáng chần chừ không quyết đoán thì bản thân sẽ tự chuốc khổ vào thân.
Và cứ thế, cứ thế, trận chiến kéo dài suốt vài canh giờ liền, bắt đâu từ khi ông trăng còn lẩn khuất sau chân mây, cho đến khi ánh dương chiêu của buổi bình minh ló dạng, chiếu những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai.
Nhìn lên bầu trời trong tâm lại có cái dư vị lạ lùng, là gì vậy, cảm giác không rõ ràng, chỉ biết bản thân đang ở giữa nơi chiến trường điên loạn, lại tồn tại một thứ cảm xúc yên bình đến kỳ diệu.
Lai Câu mình thấm đẵm máu tươi cắp đao trên yên ngựa lẳng lặng nhìn ánh mặt trời
Mặt trời hôm nay thật đẹp, ánh sáng đỏ hồng hồng lấp lánh chiếu rọi xuống nhân gian, từng đạo đạo ánh vàng như phủ chụp lấy mảnh đất cằn cổi này, nhen nhóm sự hồi sinh của đám cỏ cây trầm mình sau những ngày đông giá lạnh, cố lách mình vươn lên khỏi mặt đất để cảm nhận sinh khí của đất trời.
Và như vậy bình minh đã đến một cách nhẹ nhàng và thuần khiết nhất, xóa đi cơn buốt rét đang bao bọc khắp châu thân để phô diễn một nét đẹp đơn sơ mà thâm uyên của đất trời.
Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ kịp đọng lại trong tíc tắc, vì khi mở mắt ra Lai Câu chợt thấy cái thứ ánh sáng diệu kỳ ấy đã làm lộ diện sự xấu xí, ghê rợn của chiến tranh, khiến nội tâm anh ta chùng xuống hẳn
Dưới đất hàng vạn thi thể nằm chồng chéo lên nhau, máu từ các cơ thể chảy ra như một con suối nhỏ cao đến mắc cá chân, đang nhẹ nhàng lưu chuyển đi khắp nơi, mang theo đó là sự tanh tưởi khiến người khác muốn nôn mửa
Nhưng chuyện này đối với đám binh sỹ vốn vào sống ra chết nơi chiến trường thì có điều gì phải kinh ngạc, nhưng hôm nay thì khác vì lần đầu tiên trông đời họ mới thấy được một cảnh tượng là lùng
- Lão Mã, chẳng phải ngươi là người đang vận lương ở Bính thành sao, sao mà lại đầu về quân của Tây Lỗ mà đối chọi với bọn ta, ngươi điên rồi phải không
- Câu đó để ta hỏi mới đúng, lão Trương ngươi đừng có ngậm máu phun người, anh và con ta đều đang ở bình nguyên Mông Châu đối kháng với đại quân Tây Lỗ, thì ngươi nghĩ ta sao có thể đầu về với chúng được
- Thế sao ngươi lại tấn công ta?
- Là ngươi tấn công ta thì có
- Là người
- Là ngươi
Hai binh sỹ đang đao kiếm giao chiến với nhau thì chợt nhận ra đối phương, sau đó cả hai cùng lui ra xa mà bắt đầu võ mồm và không chỉ có họ mà trên khắp chiến trường những tình trạng tương tự cũng đang diễn ra.
Tiếng đao kiếm dần thay bằng những lời qua tiếng lại, chúng binh sỹ dần mơ hồ nhận ra một điều mà dường như Lai Câu đã hiểu ra, chỉ thấy anh ta thốt lên một tiếng
- Chết tiệt, trúng kế của đám người Tây Lỗ mất rồi
Nhìn toàn thế chiến trường lúc này không hề có lấy một bóng dáng quân Tây lỗ nào, tất cả những binh sỹ tử trận đều mặc sắc phục của quân Bắc Nhung, bên phía Lai Câu có vài người nhận ra đó là binh sỹ vận lương đến từ Bính thành.
Và khi mọi người đang cố gắng làm rõ vấn đề thì từ khắp nơi tiếng trống trận vang rền cả đất trời, rồi từ tất cả mọi ngóc ngách những lá đại kỳ của quân Tây Lỗ liên tiếp được dựng lên bao bọc quân sỹ Bắc Nhung vào bên trong
Tùng tùng tùng
Rồi từ trên cao một tướng vác cặp phương thiên đoạn kích cưỡi con bạch mã từng bước từng bước đến chỗ cao nhất của bờ đá mà nhìn xuống đám binh sỹ Bắc Nhung, sau đó anh ta lại nhìn về phía Lai Câu, miệng nở một nụ cười khinh miệt. Dường như hắn muốn ảm chỉ rằng, Lai Câu và đám thuộc hạ của anh ta giờ đây chỉ như là cá nằm trên thớt mặt cho hắn ta xử trí và kẻ đó không ai xa lạ chính là Nhan Dật Tiên
Nhan Dật Tiên trỏ ngọn kích xuống phía Lai Câu rồi nói
- Ngươi giờ đã là miếng thịt trên đầu ngọn kích của ta, muốn chạy cũng không thoát đâu
- Vì thấy ngươi có tài nên ta muốn hỏi một câu “Ngươi có muốn đầu về Tây Lỗ quốc ta không?”
- Chỉ cần ngươi theo về, ta chắc chắn sẽ bẩm cáo Cung Ngân tướng quân trọng dụng ngươi, khi cuộc Bắc tiến này kết thúc đừng nói là chức vị tướng quân, dù là phong hầu phong vương cũng không quá
- Thế nào?
Lai Câu chống thanh đại đao xuống hét lớn
- Không thích!
- Muốn ta hàng chi bằng lấy mạng ta còn hơn, nhưng muốn lấy mạng ta thì phải hỏi thanh đao trong tay ta trước
Dứt lời Lai Câu quay lại đám binh sỹ Bắc Nhung
- Các huynh đệ, chuyện vừa qua chúng ta đã trúng kế của địch mà tự tàn hại lẫn nhau, thiết nghĩ không phải là lỗi của ai cả
- Vì vậy nếu ai còn có ý với quân đội Bắc Nhung, không muốn quy hàng mà vẫn muốn tìm một sinh lộ thì hãy đi theo ta
- Ta hứa sẽ đảm bảo cho mọi người thoát khỏi đây an toàn
Chúng tướng sỹ cũng như là binh lính dù là khác quốc gia, nhưng chung quy vẫn là con dân của mảnh đất này, thà chết thì chết chứ tuyệt đối không muốn đầu hàng ngoại bang, bán đứng dân tộc của họ, vì vậy không hẹn mà gặp tất cả cùng đồng thanh
- Chết có gì đáng sợ, lão tử sống đến thời điểm này cũng là do trời xanh quá ưu ái rồi
- Tướng quân ngài không cần lo cho đám hạ nhân chúng tôi, chỉ cần người nói một tiếng chúng thuộc hạ nhất quyết không từ nan
Lai Câu chắp tay phía trước khảng khái nói
- Lai câu này xin đạ tạ mọi người đã tin tưởng, vậy thì các huynh đệ Bắc Nhung nghe đây, mọi người hãy theo phía sau ta
Nói rồi Lai Câu nhấc thanh đại đao lên dẫn đầu chúng tướng và bính sỹ mở một đường máu thoát ra ngoài, trong sự tấn công quyết liệt của binh lính Tây Lỗ dưới sự điều binh của Nhan Dật Tiên.
Ngày hôm đó, bốn vạn quân Bắc Nhung tiến vào chân núi Phú Lỗ bị tướng địch là Nhan Dật Tiên dẫn dụ đến chỗ phòng bị của toán quân đang vận lương từ Bính thành. Kết quả là dưới sự sắp đặt của địch quân hai bên đánh nhau một trận to, chết hơn hai vạn binh sỹ và bào mòn toàn bộ sức lực. Sau đó Nhan Dật Tiên lại cho quân Tây Lỗ rời khỏi chỗ ẩn nấp tiến hành thế trận bao vây, nhằm một mẻ diệt luôn quân Bắc Nhung và thiêu hủy toàn bộ quân lương.
Cứ ngỡ rằng thế trận đã an bài thì lúc này Lai Câu đã liên hợp hai cánh quân làm một nhắm phương Bắc mở một đường máu xông ra. Trên đường đi Lai Câu một ngựa một đao đi trước mở đường, gặp tướng địch là Kiều Chi, Kiều Vũ mang tám ngàn quân chặng đường thì không nói một tiếng liền xông vào giao chiến, chưa đầy ba chiêu đã đâm chết Kiều Chi và chém bay đầu Kiều Vũ, đánh tan đám binh sỹ đi theo. Sau đó lại dẫn quân chạy về phía đồi U Lão, vì con đường tiến quân về Hoãn thành đã hoàn toàn bị địch quân khống chế không đi được. Trên suốt chặng đường do quân Bắc Nhung vốn đã kiệt quệ lại bị tấn công luôn vài trận nên kẻ chết người bỏ chạy rất nhiều, dẫn đến số người còn đi theo Lai Câu không còn quá ba ngàn binh sỹ. Cuối cùng do không thể chạy được nữa, họ tạm thời phải đóng quân tại đồi U Lão, trong sự bao vây kín kẻ của quân Tây Lỗ.