Mông Tập cưỡi ngựa đi trước, theo sau ông tám vạn quân Tây Lỗ thế như gió cuốn ào ào xấn tới phía trước sơn cốc, đuổi theo đám binh lính Bắc Nhung, mặt đất bị những bước chân dồn dập của vạn người làm cho rung chuyển.
Mắt thấy bụi mù như bão cát đang cuốn lên từng đạo, từng đạo, như con cự long cuộn mình muốn xông thẳng lên trời, Ngu Tử Kỳ tay nắm chặt tam tiên lưỡng nhận thương, ánh mắt như sao băng nhìn về phía trước. Máu trong người bị uy thế vạn người làm cho trào dâng một sự phấn khích mãnh liệt, trên khuôn mặt lãnh đạm ẩn chứa một sát ý kinh nhân.
Mông Tập mắt thấy Tử Kỳ một mình chắn ngang đường đi thì kinh nghi không thôi, ông ta dừng ngựa đứng lại quan sát, theo sau vạn quân lập tức hàng ngũ chỉnh tề thành năm đội chống vũ khí xuống hô vang, tiếng hét to đến mức khiến muôn thú xung quanh hoảng sợ phải tránh xa.
Mông Tập sau khi ngắm nghía một hồi thì nhận ra Tử Kỳ, kẻ ngày trước tại Linh Lăng dẫn hơn ngàn quân cùng với tên Triệu Phong truy kích quân Tây Lỗ. Hôm đó do Mông Tập chặn hậu phía sau nên có dịp tận mắt chứng kiến thực lực của Tử Kỳ, hôm nay gặp lại đúng là ý trời, chỉ là tình hình đã biến chuyển, kẻ bị đuổi ngày hôm nay không phải là quân Tây Lỗ mà là quân Bắc Nhung.
Mông Tập chống đao vuốt râu, cất giọng nói vọng sang:
- Tiểu tử ta nhận ra ngươi, món nợ Linh Lăng quân ta vẫn chưa lúc nào nguôi ngoai, nay ngươi một mình vác xác tới đây đúng là muốn chết mà.
- Đại quân ta thế như rồng như cọp, đi đến đâu là nơi đó khiếp sợ, ba vạn quân của các ngươi ta còn chẳng coi ra gì, đánh cho chạy trối sống trối chết, thế mà giờ đây một mình ngươi lại đứng ở đây muốn ngăn quân ta, thật đúng là ngông cuồng.
- Tiểu tử ngươi thật sự nghĩ có thể làm được một chuyện điên cuồng như vậy sao.
Ngu Tử Kỳ không đáp lại một lời, khuôn mặt hắn vẫn giữ nét băng sương thường trực, hắn nhất tay vẫy vẫy về phía Mông Tập đầy vẻ thách thức, như muốn nói rằng:
- Nếu có đủ thực lực thì đến đây!
Hành động của Ngu Tử Kỳ đã khiến quân Tây Lỗ động nộ, từ năm nhánh quân mười thiên nhân tướng không đợi Mông Tập đồng ý liền vác vũ khí xông lên, tiếng vó ngựa dồn dập hòa nhịp cùng nhịp tim mãnh liệt bị cảm nhiễm sự tức giận của chúng tướng đổ dồn về phía Ngu Tử Kỳ.
Sát.
Chúng tướng hét lên một tiếng, đao thương kiếm ảnh từ ba mặt nhắm về phía Ngu Tử Kỳ chém tới, bóng ảnh của mười người phủ chụp che lắp chút ánh sáng bé nhỏ còn lại từ trời cao, khiến cho toàn thân Ngu Tử Kỳ chỉ còn lại một màu tối đen. Ngu Tử Kỳ ánh nhìn băng lãnh cảm nhận bóng tối đang xâm chiếm toàn thân, trên khuôn mặt nở một nụ cười lặng lẽ, nụ cười lãnh khốc khiến cho kẽ nhìn thấy phải khiếp sợ. Tam tiên lưỡng nhận thương trong vòng vây của chúng binh khí cất mình lao lên, thứ ánh sáng màu bạc nhẹ nhàng lướt qua chúng nhân, tiếng sắt thép chạm nhau, tiếng xương cốt đứt gãy, cùng tiếng hét thảm thiết, như là một lời cảnh báo của tử thần hướng về phía quân sỹ Tây Lỗ phía sau.
Xoẹt
Máu từ trong cơ thể bị dư lực mạnh mẽ cuốn bay ra ngoài tạo thành một huyết tuyến thật lớn phía trước sơn cốc, thân thể chúng tướng bị chém đứt từ trên lưng ngựa lộp độp rớt xuống lòi các bộ phận bên trong trông hết sức ghê rợn.
Ngu Tử Kỳ mặt không biến sắc chỉ thương về phía trước mà nói:
- Huyết tuyến này ta lập ra, kẻ nào không muốn chết thì qua đây.
Một lời nói ra khiến chúng nhân phía trước bị dọa cho điếng hồn, chúng tướng bên dưới kể cả Mông Tập cũng phải chảy cả mồ hôi hột khi mục kích toàn bộ sự kiện.
Lúc này Siêu Chẩn vốn đã mang lòng căm tức với đám tiểu tướng Bắc Nhung, đặc biệt là cực kỳ ghét cay ghét đắng sự ngạo mạng của bọn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, nên thấy thái độ của Ngu Tử Kỳ thì Siêu Chẩn không tài nào chấp nhận được. Siêu Chẩn thò tay lấy cung và tên, sau đó giục ngựa lao lên, nhắm thật kỹ Ngu Tử Kỳ rồi bắn một phát tên thật mạnh. Ngu Tử Kỳ thấy vậy, tay trái sờ vào bên hông rút ra ngay một thanh tiểu đao, khi mũi tên còn cách độ mười bước, Ngu Tử Kỳ liền phóng phi đao ra. Một tên một phi đao chạm nhau trên không đến bật cả lửa, sau đó phi đao hết lực rơi xuống đất, còn mũi tên bị chệch hướng bay sát qua bên cạnh Ngu Tử Kỳ trong gang tất. Thấy vậy Siêu Chẩn tiếp tục lấy tên bắn thêm mấy phát nữa, nhưng tiếc là những mũi tên ấy liên tục bị Ngu Tử Kỳ dùng phi đao làm cho lệch hướng không thể có được một chiêu đắc thủ được.
Siêu Chẩn thấy tuyệt kỹ của mình bị đối thủ liên tiếp phá giải thì lửa giận phừng phừng, tay nắm thanh đại đao đang đặt ngang trên yên ngựa tức tốc lao đến đánh nhau với Ngu Tử Kỳ. Ngu Tử Kỳ tay cằm thương hoa lên một phát rồi cũng giục ngựa tiến lên giao chiến, tam tiên lưỡng nhận thương như giao long xuất hải cuồng bạo kinh nhân phóng mình đánh tới.
Bang
Hai thanh binh khí vừa chạm nhau hơn thua đã phân rõ, tam tiên lưỡng nhận thương nhanh hiểm vô ngần, biến chiêu vô số, ép cho Siêu Chẩn phải luống cuống tay chân. Ngu Tử Kỳ lúc đâm, lúc chém, chiêu nào cũng dồn ép Siêu Chẩn vào thế hạ phong, thấy vậy Mông Hạo cũng giục ngựa cằm đao lao đến giao chiến.
Hai tướng Tây Lỗ hai bên hợp kích vây đánh Ngu Tử Kỳ, Mông Hạo một đao lựa thế chém ngang qua lưng, Ngu Tử Kỳ cúi mình xuống né được, tiện tay dùng chuôi thương đâm ngang qua trúng phải thân đao của Siêu Chẩn đang vung tới, hóa giải luôn một chiêu ác hiểm.
Lúc này, trời cao mây tím phủ vây, gió núi khô khốc thổi tốc áo bào màu tím bay trong gió, bụi mù tỏa lắp che đi sự cuồng ngạo của ai, trong vòng vây của hai đại tướng khét tiếng Tây Lỗ, Ngu Tử Kỳ đã cười lớn.
Là nụ cười phấn khởi, hay đơn giản là sự chua chát đến từ nội tâm, ai liệu lúc này có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì, nụ cười ngày nay tại sơn cốc và nụ cười của Cao Kỳ Viễn năm nào ở đồi Tả Mạng liệu có giống nhau chăng.
Liệu còn nhớ đến câu nói: “Cười cho ngày ngẩng cao đầu”
Ngu Tử Kỳ là kẻ cao ngạo, hắn ghét sự thất bại nhưng lại liên tục bại, bại trước Triệu Phong người ẩn chứa một sức mạnh tiểm ẩn không giới hạn trong người, bại trước Chu Phỏng vì sự cố chấp của bản thân.
Mâu thuẫn thay, đau đớn thay, những ngày dài nằm trong tướng trại đã làm cho Ngu Tử Kỳ thông suốt được nhiều thứ, hắn tự nói với mình đó đã là lần cuối cùng trong đời mà hắn thất bại, vòng huyết tuyến ngày nay chính là minh chứng cho câu nói ấy.
Ngu Tử Kỳ cằm tam tiên lưỡng nhận thương mạnh mẽ quét ngang một chiêu đánh bật hai tướng ra ngoài, ngựa vẫn đứng trong vòng của huyết tuyến, giọng hắn mạnh mẽ hét vang, lựa giận hàm chứa trong đó khiến tất cả ngựa chiến trước mặt hoảng sợ mà chồm lên, hắn hét:
- Kẻ nào không muốn sống thì tới đây!
Những kẻ yếu tim, mất vía lập tức lui ra sau, những con ngựa lồng lên kinh hãi dẫm đạp xuống nền đất, khiến cho những tên kỵ binh phải cố gắng lắm mới kiềm lại được. Mắt thấy sự uy dũng của Ngu Tử Kỳ, Mông Tập lại nhớ đến Triệu Phong, hai con người khác nhau nhưng lại có cái bá khí giống nhau, họ Triệu họ Ngu đều cùng một loại, là thứ mà các chiến tướng sợ nhất khi đối mặt trên chiến trường, đó là những kẻ không biết sợ hãi là gì.
Và đối với những kẻ như vậy, thứ giáo hóa của thánh hiền đem ra giảng giải chỉ là nước đổ là môn mà thôi, cách trực tiếp nhật là dùng bạo chống bạo, khuất phục bằng vũ lực mới là cách tốt nhất.
Nghĩ vậy, Mông Tập liền phất tay một cái, hơn ngàn thân binh dưới trướng lập tức giục ngựa lao lên, đội kỵ binh này chính là những binh sỹ mạnh nhất được chính tay Mông Tập tuyển chọn, đã theo ông nhiều năm, trải bao cuộc chiến, là chủ binh hữu cường hữu lực nhất mà Mông Tập sở hữu, nên đối với số binh sỹ này ông ta hết sức tin tưởng.
Còn về phần binh sỹ, đám kỵ binh này tận mắt chứng kiến cảnh Ngu Tử Kỳ đồ sát chúng thiên nhân tướng, lại đánh lui được Siêu Chẩn và Mông Hạo, nhưng trong tâm chúng không hề kinh sợ, mà chỉ thấy sự phấn khích điên cuồng.
Chúng múa vũ khí xấn ngựa lao về phía Ngu Tử Kỳ, tiếng vó ngựa dồn dập cày xới mặt đất, tiếng la hét thất thanh mỗi một đến dần, sát ý như cơn ba đào mãnh liệt ùn ùn kéo đến, chúng hét lớn:
- Tiểu tử mau nộp mạng.
Sát
Vũ khí vung lên chém xuống, từng đường đao, lưỡi giáo, cứ như là nanh vuốt hiểm độc của con mãng xà vây lấy Ngu Tử Kỳ, hơi thở chết chóc tanh tưởi phả lấp chút dương khí nhen nhóm cuối cùng, từng chút từng chút một dồn Ngu Tử Kỳ vào chỗ chết.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đổ dồn từng hồi, có thể cảm thấy sống lưng trở nên lạnh toát, mồ hôi từng hạt, từng hạt đang lăn dài trên khuôn mặt, một nỗi sợ không tên đang tràn về.
Sợ hãi điều gì, rốt cuộc Ngu Tử Kỳ ta sợ hãi điều gì?
Là bước đường cùng giữa mưa giáo, núi gươm, là bóng tối ngợp trời của tinh kỳ địch quốc, là tiếng thở dài của anh hùng mạc lộ, hay là điều ta sợ nhất, chưa thể giương danh thiên hạ mà đã phải lìa khỏi trần đời.
Con người ai mà chẳng biết sợ, ai mà chẳng có điều khiến bản thân phải run rẫy từng cơn, cái ta sợ chính là bóng tối, nhưng đó lại là nơi ta sinh ra, và là nơi bản thân ta mạnh nhất.
Ngu Tử Kỳ nhìn lên nền trời, chỉ thấy mây che kín lối, đất trời sầu thảm, dưới mặt đất khô cằn đang chờ đợi cơn mưa móc từ trời cao, chỉ là những giọt nước thường không đủ làm nó thỏa thuê, chỉ có huyết vũ từ vạn người mới có thể tô thắm cho mặt đất này.
Nghĩ vậy Ngu Tử Kỳ một tay nắm chắt cương ngựa, một tay cằm tam tiên lưỡng nhận thương lao vào tấn công đám thân binh của Mông Tập.
Bang.
Ngu Tử Kỳ như ngọn kiếm sắc bén trui rèn qua lửa dữ, khí thế xông phá thiên địa vạn vật, không ai có thể ngăn nổi hắn.
Cái gì là binh sỹ tinh nhuệ tuyển chọn giữa ba quân, cái gì là danh tướng hiếm thấy trên đời trăm người chọn một, tất cả giờ đây chẳng khác nào là lũ kém cõi bất tài đang hoảng sợ.
Từng người, từng người trong đám thân binh của Mông Tập luân phiên tấn công Ngu Tử Kỳ, mọi thứ võ học mạnh nhất bình sinh đều được sử ra ngoài, nhưng dường như cái thứ mà lẽ ra phải đáng tự hào ấy, thì hôm nay lại trở nên ủy mị và yếu hèn đến khó tả.
Mạnh, quả thật quá mạnh.
Tại sao trên đời lại có kẻ mạnh đến như vậy, bất cứ chiêu thức nào đối với hắn cũng đều trở nên vô dụng, đao, thương, kiếm, kích, tất cả binh khí đánh đến dường như chỉ có thể trúng vào tàn ảnh của hắn mà không thể gây nên một vết thương tổn.
Đám thân binh Tây Lỗ kinh hãi ngước nhìn bóng ảnh của tam tiên lưỡng nhận thương vung lên đoạt mạng, trong suy nghĩ của họ tồn tại một sự mâu thuẫn khôn cùng, đó là tại sao một người trẻ tuổi như Ngu Tử Kỳ lại có kỹ năng giết người lão luyện đến thế.
Xoẹt.
Từng lớp, từng lớp người mặc cho hắn chém giết, từng ngàn, từng vạn giọt máu tươi tô thắm cho bức tác họa kinh nhân của thời đại, tiếng la hét như triều bái, tiếng binh khí vụn vỡ như tiếng khánh ngọc vọng lên tận trời, báo hiệu cho sự đảng sinh của một vị thánh trong cõi người.
Ầm, ầm, ầm.
Tiếng động như sấm sét từ trời cao giáng hạ, uy lực của nó không một vách sắt tường đồng nào có thể ngăn cản, con chiến mã bên dưới như lão hổ giữa bầy hươu, đi đến đâu là người ngựa giản ra đến ấy.
Ngàn thân binh dưới trướng của Mông Tập vốn dĩ đều là kiêu binh hãn tướng, thế mà giờ đây chân tay lại run sợ trước một tiểu tướng quân của địch quốc bé nhỏ, rốt cuộc phải chăng chỉ là một trò đùa. Nhưng nếu là đùa, tại sao mọi thứ trước mắt lại chân thật đến như vậy, trước mặt chỉ còn lại một màu đỏ của máu, đâu đó trong bức họa tang thương ấy lại dồn dập vang lên những tiếng la hét thảm não của đồng đội kề bên, tiếng binh khí va chạm vào xác thịt đến rợn cả tóc gáy.
Keng
Ngu Tử Kỳ trên lưng ngựa vung một nhát hoành tảo thiên quân, khiến cho những kẻ xung quanh hắn bị đòn đánh mà hất tung bay ra sau, tạo một khoảng vắng giữa hắn và những kẻ còn lại chưa dám xông đến. Ngu Tử Kỳ hãm dần tốc độ của chiến mã, từng bước từng bước lững thững tiến về phía trước, tam tiên lưỡng nhận thương nhỏ những giọt máu đào tí tách rơi, hòa vào dòng sông máu bên dưới đang lướt qua mặt đất khô cằn.
Như người ta thường nói: “Giết giặc cần sự uy dũng, muốn uy dũng thì phải giết nhiều người”.
Ngày hôm đó bầu trời trên cao ảm đạm vô quang như cái nôi sinh ra con quái vật từ bóng đêm, đang giương cặp nanh trắng nhọn hoắc ghê sợ nhìn chúng nhân, đại địa tùy ý cho hắn dẫm đạp, vạn người trước mắt hắn sao lại quá bé nhỏ, phải chăng vì luôn đứng trên núi cao nên không hiểu được cái nhìn của thế nhân.
Bàn tay giơ lên trời cao, cảm nhân cơn mưa máu thấm đẫm đang điên cuồng xoay vần, gột rửa sự nhơ bẩn của thế gian bằng sự tanh tưởi của mình.
Ngu Tử Kỳ chầm chậm lặp lại một lần nữa lời nói của mình:
- Ai không muốn chết thì đến đây!
Lời nói đơn giản nhưng lại có sự uy hiếp kinh người, ai nghe thấy cũng phải sợ hãi, hơn nữa lúc này sau lưng Ngu Tử Kỳ, trên đồi cao hai đội quân cờ xanh, cờ đỏ đã có mặt tiếp ứng, một tướng cằm trường thương đội mũ vàng, xem ra là Long Cơ đang nhìn xuống quan sát mà nói:
- Tử Kỳ đến lúc rút lui rồi!
Lời nói ấy đến tai của Mông Tập, ông ta vẫn giữ được sự bình ổn, vuốt râu mà nói:
- Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?
- Ngươi tưởng rằng Mông Tập ta là người dễ dãi vậy sao?
Long Cơ nghe vậy thì nói vọng xuống:
- Muốn hơn thua thì phía sau kia tôi đã chuẩn bị sẵng một màn chào hỏi thú vị rồi, lão tướng quân ngài có muốn xem thử không?
- Còn hiện tại tôi phải đem vị huynh đệ này về, chẳng lẽ ngài muốn ngăn cản sao.
Mông Tập nhìn Long Cơ đầy tự tin thì trong lòng hơi chột dạ, hơn nữa quân lính dưới trướng đang tinh thần bất ổn, không tiện giao chiến, trước hết việc cần làm là củng cố nhân tâm cái đã, sau đó mới đánh cũng chẳng muộn, hơn nữa ông muốn xem xem phía sau sơn cốc kia Long Cơ định giở trò gì.
Thấy vậy Mông Tập không nói nữa mà ra lệnh cho đám thân binh rút lui, từng đội, từng đội trở về vị trí ban đầu, để lại phía sau hơn trăm thi thể của đám huynh đệ.
Ngu Tử Kỳ thấy Long Cơ đến cũng không ham đánh nữa, quay ngựa định bỏ đi, nhưng lúc này Siêu Chẩn do không cam tâm thấy Ngu Tử Kỳ rời khỏi liền giục ngựa đến định đánh.
Ngu Tử Kỳ không quay lại chỉ chờ cho ngựa của Siêu Chẩn đến gần cách độ năm bước chân ngựa thì nhẹ nhàng quăng tam tiên lưỡng nhận thương giữa hai chân trước ngựa của Siêu Chẩn. Con ngựa đang phi hết tốc bị vấp chân, ngã nhoài về phía trước, hất tung Siêu Chẩn trượt dài trên nền đất đến tận chỗ của Ngu Tử Kỳ, Ngu Tử Kỳ vẫn bước đi bình thản nhưng đâu đó vang lại lời nói nhẹ:
- Vuột tay rồi!
- Tướng quân xin thứ lỗi!
Một người, một ngựa đánh bại ngàn quân, uy thế lấn áp vạn người, biến hai vị tướng uy danh lẫy lừng trở thành trò cười trước mặt bao người, ngày hôm đó tên tuổi Ngu Tử Kỳ như mặt trời giữa trưa đã đạt đến đỉnh điểm.
Còn về phía Mông Tập sau khi Ngu Tử Kỳ và Long Cơ rời đi, ông lập tức cho quân tạm nghỉ, sau đó men theo sơn cốc tiến về Hào Sơn. Trước mặt ông lúc này, một ngọn núi lớn được bọc xung quanh những dãy núi dài và rừng rặm trùng điệp như một pháo đài tự nhiên kiên cố. Nhưng quan trọng hơn hết thảy là một chuỗi công sự liên hoàn, được dựng lên trên khiến cho một lão tướng trãi trăm trận như Mông Tập cũng phải vỗ trán mà thầm khen đã đến mức tuyệt diệu của binh pháp. Mông Tập quay lại nói với Mông Hạo rằng:
- Nếu trận này quân Tây Lỗ chúng ta thuận lợi chiếm được phương Bắc thì không sao, còn nếu lỡ như thất bại thì con hãy luôn khắc ghi trong lòng lời nói này.
- Nếu lần sau gặp lại bốn con tiểu hổ này thì cách tốt nhất là chạy thật xa, nếu không chỉ có một con đường chết.
- Không ngờ đất nước Việt quốc bé nhỏ lại có thể sở hữu được loại nhân tài như vậy, phải chăng là ông trời thật sự không ủng hộ Tây Lỗ chúng ta hay sao.