Tiếng ngựa hí vang giữa đất trời
Những chiếc xe lăn bánh trên con đường các sỏi
Cả một dải đất mênh mông chỉ còn lại đám tro tàn
Cảnh trù phú ngày nào, nay đã mất
Tất cả giờ đây chỉ là hồi ức
Hạnh phúc thật sự chỉ đến sau những niềm đau
Tan thương kết quả chỉ là một mệnh đề
Đáp án chỉ có một, mà lời giải thì nhiều
Từ ngày chiến tranh nổ ra giữa triều đình nước Cô Trúc và phe kháng chiến, đã có hơn mười lăm vạn người bỏ mạng, cả một miệt đất dài An Khánh giờ đây chỉ còn lại đám đổ nát, hoang tàn
Sự tàn phá của chiến tranh, giống như một cơn đại dịch, nó càng quét qua nhiều thôn làng, thành ấp, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được khí tức tử vong bao trùm
Từ khi đặt chân lền vùng đất này Triệu Phong mới thực sự hiểu, thảm trạng mà chiến tranh mang lại, điều đó được phản ánh rõ nhất trong ánh mắt sợ hãi, khiếp đảm của những người mà hắn từng tiếp xúc, trên suốt chặn đường đến đại bản doanh của quân kháng chiến
Đối với dân cư của các thành trấn quanh vùng này, quân kháng chiến chẳng khác nào một lũ giặc cướp tàn bạo, gieo rắt đau thương và kinh hoàng lên vùng đất này
Triều đình đã nhiều lần phái quân tiến đánh vào sào huyệt của bọn chúng, nhưng lũ người man rợ ấy cứ như những bóng ma. Chúng ẩn khuất trong màn đêm, rồi bất thình lình hiện ra giết người, khiến cho không biết bao nhiêu lương dân và binh lính đã phải bỏ mạng
Những người cầm quyền quanh đây, chỉ cần nghe đến tên của chúng là đã hồn siêu phách tán, trẻ con đang khóc mà nghe đến quân kháng chiến, thì lập tức nín ngay
Ấy vậy mà, giờ đây Triệu phong và mọi người phải đi giúp quân kháng chiến, và điều đó làm cho hắn đắn đo mãi không thôi.
Phải chăng Triệu Phong ta sẽ trở thành cướp?
Hắn tự hỏi lòng mình
Giờ thì dường như tất cả đã là quá chậm, vì nơi cần đến cuối cùng cũng đã đến.
Đại Trại An Ấp của quân kháng chiến
-------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------
An Ấp là một đại trại dựng lên giữa vùng châu thổ hai sông Kinh Triệu và Nhược Thủy
Vùng đất nơi đây phần lớn là ngập trong nước, nên mọc rất là nhiều sậy và cỏ gai, cỏ sấu, nên vùng đất này còn có tên gọi khác là Vũng Sậy
Quân kháng chiến chọn nơi đây là nơi đóng quân, vì có hàng sậy dày cao quá đầu người che khuất, có thể dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa vùng này có nhiều vũng nước rất sâu mà chỉ có những dân trong vùng mới biết, nên người lạ mà tiến vào không cẩn thận chắc chắn mất mạng
Ngoài ra vì vị trí nằm giữa hai sông, nên dễ dàng vận chuyển lương tháo cũng như tiến hành rút lui dễ dàng khi căn cứ bị chiếm đóng. Có lẽ đó là lý do vì sao mà gần năm năm nay quân đội triều đình không thể triệt phá được căn cứ điểm này
Địa lợi tuy quan trọng, nhưng nếu không có một người lãnh binh tài năng thì tất cả chỉ là lâu đài xây trên cát, đụng vào là vỡ ra
Nghe nói người lập lên trại này là một người chưa từng tham gia quân ngũ, cũng như có kinh nghiệm trong việc chiến đấu, ấy vậy mà chỉ với đầu óc của mình, ông đã xây dựng nên một cứ điểm bất khả xâm phạm
Bên ngoài trại An Ấp là một lực lượng khá hùng hậu, khoảng hai ngàn người được trang bị đến tận răng, chia nhau những đoạn đường xung yếu, chìm lấp trong những cạm bẫy chết người.
Bên trong là hai lớp phòng vệ nữa, ẩn trong những tòa thành bằng đất cao đên năm, sáu mét, bên dưới các tòa thành còn có những địa đạo chằn chịt, len lõi khắp vùng lau sậy để quân kháng chiến dễ dàng ẩn nấp và phục kích
Khi đi qua các chốt phòng vệ này Long Cơ cứ tắm tắt khen mãi không thôi, cứ như là đang đi xem những điều kỳ thú ấy, đến mức Long Cơ dường như quên mất là mình đến đây để đánh nhau luôn ấy
Long Cơ nói
- Tuyệt vời! tòa kiến trúc này ắt hẳn là do một thiên tài xây lên đây
- Một công sự đơn giản mà lại kiên cố đến khó tin, lần này may là ở lâu nên có đủ thời gian để nghiên cứu tỷ mỉ
- Nếu bỏ qua chắc sẽ tiếc lắm
Ngu Tử Kỳ nói
- Vậy thì để xem cậu có còn mạng để mà xem với chả xét không đi đã
- Không chừng quân triều đình thấy cậu trắng trẻo đẹp trai, nên sẽ cho một đao chết tốt cũng không chừng
Long Cơ xùy xùy
- Cậu im cái mỏ quạ đi là vừa, mới tới nơi đã trù ẻo rồi, không thể nói cái gì tốt lành hơn sao
Triệu Phong lắc đầu
- Cứ như cậu luôn nói điều tốt đẹp dụ bọn tớ đi thanh lâu, kết quả thì sao, cả ba người bọn ta bị Lai Câu tướng quân chiếu theo quân pháp phạt bốn mươi trượng, đau đến mức mà giờ này mông tớ vẫn còn ê ẩm đây
Long Cơ bĩu môi
- Đàn ông, đàn ang gì có chút đòn roi đã la lên bài hãi rồi, các người xem ta này, ta…
Long Cơ định nói gì thì Triệu Phong đã đá một phát vào mông hắn, khiến cho tên này ôm mông nhảy dựng lên, trông rất hoạt kê. Triệu Phong cười cười nói:
- Này thì chém gió
Long Cơ quay lại quắc mắt:
- Cậu… cậu!
Long Cơ càng thêm tức tối, khi thấy hai tên Tử Kỳ và Triệu Phong đập tay chúc mừng, đúng là hai tên bạn trời đánh mà
Lúc này Lai Câu quay lại dặn dò
- Bách nhân trưởng: Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong, Đình Nguyên
- Tam bách nhân trưởng: Long Cơ
- Bốn người theo sau ta, còn những người còn lại ở lại đây
Lai Câu sau khi phân phó mọi chuyện thì dẫn bốn người bọn họ bước qua cửa gác của lớp phòng ngự thứ hai
Khác với lớp phòng ngự thứ nhất, bên trong lớp phòng ngự thứ hai lại khác hoàn toàn, dọc theo con đường mà năm người bọn họ đi là những cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Trên những cánh đồng đang có rất nhiều người đang làm việc, từ người lớn đến trẻ em
Là gì đây?
Không phải nơi đây chỉ toàn là lũ cướp bóc máu lạnh vô tình thôi sao? Vậy Mà tại sao, tại sao, lại có những công việc đời thường như bao nơi khác ở một nơi như thế này
Không chỉ Triệu phong suy nghĩ như vậy, mà ba người Long Cơ, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên cũng có cùng suy nghĩ, chỉ có Lai Câu là không có biểu hiện gì, dường như đã biết trước
Con đường đất chật hẹp giờ đây lại càng trở nên dài thênh thang, phải chăng là trong suy nghĩ đã có sự biến đổi. Cảm giác không rõ ràng, nhưng lại mạnh mẽ xóa đi những hình ảnh mơ hồ mà bản thân đã đặt ra trước đó. Và cái họ cần thật sự trong lúc này là một lời lý giải
Có lẽ câu trải lời đang nằm phía trước nơi cuối con đường kia, một thứ ánh sáng mơ hồ nhưng hiện hữu, ở đó nét hung tàn trong suy nghĩ bị thay thế bằng một cái gì đó quá đổi thân thương
Những mái nhà tranh san sát nhau, những đám khói nghi ngút bốc cao từ những ống khói bếp, như vần mây nhẹ hạ xuống từ nền trời
Tiếng trẻ con nô đùa trên những bãi sân trước nhà, cảnh người già ngồi châm trà kể chuyện đời xưa, cảnh người phụ nữ dịu hiền bên khung cưỡi, cảnh người đàn ông đang vác cuốc từ đồng trở về.
Mâu thuẫn thay
Vậy điều nào mới là thật, những lời nói mà tai đã nghe thấy trước đây, hay là những gì đang hiện diện trước mắt, càng nghĩ thì lại càng đau đầu
Lúc này Lai Câu đến chỗ một lão giả áo mộc, chit khăn vải thô đang đứng dạy học cho một lũ trẻ năm, sáu tuổi, Lai Câu nói:
- Hà Doanh Chí đại nhân đã lâu không gặp, chúng tôi lại đến làm phiền người rồi!
Vị lão giả hai hàng tóc bạc giơ, khuôn mặt phúc hậu nhìn thấy Lai Câu thì rất vui vẻ, ân cần mời ngồi xuống nói chuyện
- Cậu nói gì vậy, là mấy người già chúng ta làm phiền các cậu mới phải, thời gian sắp tới là phải nhờ cả vào mọi người rồi
Lão giả và Lai Câu hai người gặp nhau xem ra rất là hợp ý, nên trao đổi với nhau rất là lâu, cả đám người Long Cơ thì cũng được mời ngồi xuống uống trà chung. Cái cách mà mọi người nơi đây chào đón họ thật là nồng ấm và nhiệt tình, nó giống như là cách mà mọi người trong một gia đình đối xử với nhau.
- Này mấy nhóc thật là sướng khi được một người giỏi như Lai Câu dẫn dắt đấy!
Một lão ông khác trong nhóm lên tiếng, ông nhìn bốn người bọn Long Cơ cười tươi vui vẻ
Triệu Phong nghĩ
- Xùy vậy là ông không biết rồi, khổ lắm mới rơi vào tay Lai Câu tướng quân ấy
Long Cơ nghĩ
- Người đâu mà tính tình thất thường, đôi lúc như con nít, lâu lâu thì như ông lão sáu mươi khó tính, nóng giận thất thường, báo hại người ta chịu khổ không ít
Ngu Tử Kỳ nghĩ
- Chỉ được cái lớn xác và sinh ra trước ta vài năm thì có gì ghê gớm, đợi đấy thêm một thời gian nữa ta sẽ cho về quê cày ruộng ngay
Ông lão vừa nói ra những câu ấy, khá bất ngờ khi nhìn thấy những biểu hiện trên khuôn mặt của ba tên ôn thần này, nhìn không có mấy gì là vui vẻ cả, thế là ông cũng im luôn mà không nói thêm lời nào
Hà Doanh Chí lão giả lên tiếng
- Ồ! Đây là những cậu nhóc mà Nạp Lan Cảnh vương gia đã nói tới đây sao, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà
- Tốt quá, tốt quá, còn ít tuổi vậy mà có được năng lực như vậy thật không tồi chút nào
- Thế nào các cậu đã chuẩn bị tinh thần để trở thành một tên cướp chưa
Oách, điều đáng lo nhất cuối cùng cũng đã đến, rốt cuộc thì vẫn phải trở thành cướp a. Nhìn mặt tên nào tên náy trong bọn Triệu Phong cứ như là chàm đỗ ấy, không ai bảo ai, đều im lặng không nói tiếng nào
Hà Doanh Chí lão giả lại tiếp lời
- Các cậu chưa trả lời có lẽ bên ngoài đã nghe không ít tiếng xấu của bọn ta phải không
- Phải chăng trong mắt mọi người bọn ta là bọn máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt
- Có phải vậy chứ?
Cả bốn tên nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu
Hà Doanh Chí lão giả cười lớn, rồi sau đó mọi người đang ngồi ở bàn đều cười trừ bọn Triệu Phong
- Không ngờ tiếng tăm của chúng ta lại xấu đến như vậy, thật là cao hứng mà
Nói rồi ông lão cười to
Cao hứng, làm cướp mà cao hứng đến vậy sao, Triệu Phong thắc mắc, hay là đầu ông lão này có vấn đề, công việc đàng hoàng thì không muốn làm mà lại chọn cái công việc quái gỡ này
Ông lão nhìn cả bọn Triệu Phong đầy trìu mến
- Khó tin lắm phải không?
- Có ai trên đời lại muốn làm một công việc máu tanh đến như vậy, nếu có thể được chọn lại một lần nữa, ta hi vọng có thể trở lại việc thợ mộc của mình
Nói rồi ông đưa bàn tay của mình lên
- Đôi tay này từng đẽo ra nhiều thứ hữu dụng, nhưng giờ đây công việc của nó là cằm đao, cằm thương giết người
- Con người trên mảnh đất này vốn chất phát, thiện lương mà bây giờ lại mang danh ác tặc
- Mâu thuẫn thay
Từng câu từng chữ nói ra như trải nỗi niềm, hàng lông mày cau lại thể hiện sự hoài thương
- Trớ trêu thay
- Nước không còn là nước, thì nhà sao có thể gọi là nhà, dân phản là do bị ép mà thành, nhưng trong lòng người mấy ai hiểu
- Chỉ là không thẹn với lòng, làm điều mình cho là đúng, đại nghĩa là thứ mơ hồ trong lòng mọi người lại càng khác nhau
- Đại nghĩa trong ta là chăm sóc những người nơi đây sống trong yên bình, no ấm, dù có bị tiếng của thói đời lăng mạ coi khinh ta cũng không màn
Hà Doanh Chí lão giả nhấp một ngụm trà rồi nói
- Tuổi ta đã cao nên có thể nhìn thấy sự đời, chỉ là trớ trêu thay lại thấy cảnh máu tanh xương trắng
- Sống trong thời loạn càng phải biết tự bảo vệ mình, cướp cũng là một nghề, nhưng nếu thiên hạ thái bình thì đào đâu ra cướp
Ông lại chỉ tay về phía bọn Triệu phong
- Làm lính cũng phải giết người, làm cướp cũng phải giết người, tại sao một bên là vinh quan còn một bên thì đê hèn
- Vậy nói ta nghe giữa cướp và lính có gì khác nhau
Long Cơ nhìn lão giả từ tốn nói
- Hà Doanh Chí đại nhân ý ngài… Việc làm cướp là không sai
Hà Doanh Chí chỉ im lặng, sau đó ông lên tiếng
- Các anh bạn trẻ thời gian hãy còn dài, dùng tâm mà cảm nhận, đến một lúc nào đó mọi người sẽ hiểu
Nói rồi ông vỗ vai mọi người, sau đó cùng Lai Câu đứng dậy đi ra phía ngoài, để đám Triệu Phong ở lại một mình
Và những lời nói ấy cứ tiếng chuông vang vọng trong trí óc của mỗi người trong bọn Triệu Phong, dù họ đã rời khỏi ấy rất lâu để trở về trại của mình. Họ không thật sự hiểu, nhưng trong lòng mỗi người lại có một cảm nhận khác nhau
Dùng tâm cảm nhận
Rốt cuộc là phải cảm nhận điều gì, tất cả những câu hỏi ấy, cứ thế theo màn đêm chìm vào trong tâm thức, lại là một đêm thật dài